Đông đông đông!
Lý Kỳ nghe thấy tiếng động này, cúi đầu nhìn xuống phía gầm bàn, nói: - Ta nói này Mã Kiều, Lục Tử người ta thành hôn, ngươi ở đây run rẩy cái gì thế?
Mã Kiều liền đè mạnh hai chân mình xuống, ngây ngô cười nói: - Ta ta là mừng thay cho Lục Tử.
Ngô Tiểu Lục cũng là một kẻ ngốc, vẫn còn ngơ ngác nói: - Mã ca, thật sự cảm ơn ca.
Hai kẻ ngốc này, trong lòng Lý Kỳ vừa tức giận vừa buồn cười, liền bật cười khanh khách nói với Ngô Phúc Vinh: - Ngô đại thúc, thúc không nói đôi lời sao?
Ngô Phúc Vinh vui vẻ nói: - Chuyện này vốn nên là lão hủ cầu hôn với phu nhân. Bây giờ ngược lại lại để phu nhân mở lời trước, lão hủ quả thực là không chu toàn lễ nghĩa. Về phẩn tiểu tử này, vẫn là người làm sư phụ nó nói đi, lão hủ nói rồi, nó từ trước đến giờ nó đều không nghe.
Đó là, ông bình thường đều đánh đập, Lý Kỳ liếc nhìn Ngô Tiểu Lục, cười nói: - Lục Tử.
- Lý ca, người nói đi, ta nghe thấy rồi.
Ngô Tiểu Lục liền nói.
- Ách.
Lý Kỳ chuẩn bị lời nói hay, bỗng nhiên quên hết, liền cười nói: - Nhiều thì ta cũng không nói nhiều nữa, hai người các ngươi tranh thủ sớm cho Ngô đại thúc bồng cháu đi.
Ngô Tiểu Lục liền gật đầu nói: - Lý ca, yên tâm đi, chuyện này ta biết rồi. Ây da Tiểu Đào, chân nàng không bị chuột rút đó chứ.
Mẹ kiếp! Lý Kỳ cười mắng: - Tiểu tử ngươi vẫn phải gọi Mã Kiều là sư phụ đấy.
Ngoài Mã Kiều, Lỗ Mỹ Mỹ ra, những người còn lại đều bật cười.
Họ đang cười cái gì thế?
Mã Kiều chẳng hiểu ra sao cả nhìn mọi người.
Lý Kỳ cũng không có mất công giải thích với y chuyện này, liền nhìn về phía Trần A Nam và Tiểu Ngọc nói: - A Nam, Tiểu Ngọc, ta vẫn luôn giúp hai ngươi xem như đệ đệ và muội muội của mình. Hai ngươi cũng là ta thấy các ngươi trưởng thành, nhiều thì ta cũng không nói nữa, sau khi thành hôn, sống cuộc sống hạnh phúc, đặc biệt là A Nam ngươi, cũng nên có định tính rồi, đừng xem mình là Nam ca. Nếu ta biết ngươi ức hiếp Tiểu Ngọc, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Trần Đại Nương cũng nói: - Đại nhân nói đúng, A Nam ngươi cũng nên thu tâm đi, đừng để mẹ phải lo lắng cho ngươi nữa.
Trần A Nam liền vỗ ngực nói: - Nương, đại ca, các người yên tâm đi, chính là ta thương hại mình cũng không thể làm tổn hại tới Tiểu Ngọc.
- Xem như tiểu tử ngươi biết nói chuyện, không có lông bông lêu lổng như đám người Cao Nha Nội.
- Lý đại ca, ta không có lêu lổng như đám người Cao Nha Nội.
Lý Kỳ nói:
- Không có là tốt nhất. Nếu có, hừ, ngươi phải cẩn thận đấy, ta thế nào cũng liên hợp với đại nương đánh ngươi.
Trần Đại Nương liền nói: - Nào dám phiền đại nhân ra tay, nếu tiểu tử này dám làm ra chuyện có lỗi với Tiểu Ngọc, lão thân sẽ không tha cho nó đầu tiên.
Bá đạo! Một câu nói đùa của ta, lão già ngươi còn tưởng thật. Lý Kỳ liền cười nói gật đầu, ho khẽ một tiếng, nói: - Được rồi, hôm nay tới đây thôi.
Không đúng, chuyện của ta vẫn chưa có tin tức mà! Mã Kiều đang lúc trong lòng kích động, nghe thấy Lý Kỳ nói một câu như vậy, liền ngây người ra, nói: - Chờ chờ chút, Xu Mật Sứ, ngươi không phải còn quên nói điều gì chứ?
Mắt Lý Kỳ mang ánh cười, nói: - Không có đâu! Chính là chuyện này mà!
Mã Kiều nói: - Vậy ngươi gọi ta lên làm gì?
Lý Kỳ nhún vai nói: - Ta nói rồi, ngươi tới hay không thì tùy ngươi mà.
Tửu Quỷ cười xấu xa nói: - Được rồi, đều là chuyện vui, đi đi đi, lão Ngô, chúng ta xuống dưới uống rượu thôi.
Mã Kiều hoàn toàn tức giận, đập mạnh xuống bàn một cái, chân bàn liền lún xuống, vụn gỗ bay tứ tung.
Trời, thằng nhãi này không phải điên rồi chứ! Đây thật đúng là hù cho Lý Kỳ sợ hãi, liền lùi ra phía sau một bước.
Đám người Tiểu Ngọc, A Nam cũng tránh ra, cố gắng giữ khoảng cách với Mã Kiều, duy chỉ có Tửu Quỷ vẫn ngồi trên ghế, vắt chân lên cười khanh khách nhìn Mã Kiều.
- Nực cười, hay cho Xu Mật Sứ ngươi, thật đúng là khinh người ta quá lắm. Mã Kiều ta đường đường là đại trượng phu, còn phải cầu xin ngươi, thật đúng là rất coi thường người ta.
Nói xong, y quay người, khiến cho Lý Kỳ sợ hãi đứng phía trước Vương Dao. Cơn thịnh nộ này của Mã Kiều, hắn cũng sợ.
Nhưng cảnh tiếp theo, thật sự khiến cho người ta thật sự mở rộng tầm mắt, chỉ thấy Mã Kiều tung vạt áo lên, quỳ một đầu gối xuống đất, ngửa đầu lên nhìn Lỗ Mỹ Mỹ, nói: - Mỹ Mỹ, cuộc đời này của ta thích nhất chính là nàng. Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy, tâm nguyện lớn nhất của đời ta chính là có thể cưới nàng về làm vợ, không biết nàng có bằng lòng gả cho ta không?
Mã Kiều là người thế nào, thật sự là một quân tử quang minh lỗi lạc, yêu hận phân minh, không có việc gì là không thể nói với người ta. Mặc kệ là yêu hận, y đều biểu hiện ra, không hề giấu diếm, làm tiểu xảo sau lưng, chỉ là trước đây trong đầu y không thông suốt, căn bản không nghĩ tới chuyện thành hôn. Bởi vì trong lòng y, y sớm đã xem Mỹ Mỹ là vợ rồi, chỉ cảm thấy có thể chờ đợi bên cạnh Mỹ Mỹ, như vậy là đủ rồi. Nhưng, hôm nay đã bị Lý Kỳ kích động như vậy, cuối cùng y cũng đã tỉnh ngộ, Mỹ Mỹ vẫn còn chưa thể xem như là vợ y.
Tửu Quỷ thấy thế mà trong lòng vui mừng, tiểu tử này xem như đã thông suốt rồi.
Lý Kỳ nhìn thấy thế mà mỉm cười, con người này quả là lợi hại, cầu hôn cũng còn chuyên nghiệp hơn cả lão tử nữa.
Lỗ Mỹ Mỹ sao lại không hiểu được tâm ý của Mã Kiều chứ. Trong lòng cô đương nhiên cũng chính là Mã Kiều, sao còn dung nạp được người khác nữa, nước mắt dâng trào nhỏ xuống lã chã, liền đưa hai tay ra nói. - Sư ca, huynh mau đứng dậy đi.
Mã Kiều liền nói: - Vậy sư muội đồng ý với ta rồi chứ?
Lỗ Mỹ Mỹ cũng không phải là người thích giấu diễm, cũng không cảm thấy đây là điều xấu hổ gì, nhưng đang lúc cô chuẩn bị đồng ý Mã Kiều, Lý Kỳ bỗng lên tiếng: - Khoan đã.
Tiếng khoan đã này đã khiến cho Mã Kiều kích động sát nhân.
Lý Kỳ nói xong cũng nơm nớp lo sợ, ngoài miệng vẫn nói: - Mã Kiều, bây giờ ngươi không vui, có lẽ vẫn là lời mai mối, mạng của phụ mẫu, phụ mẫu của Mỹ Mỹ đều đã không còn nữa, đương nhiên lớn nhất là sư phụ. Mà hai vị sư phụ của cô ấy đều ở đây, chúng ta không đồng ý, vậy chuyện này không thể thành được.
Tửu Quỷ gật đầu vô lương nói: - Lời này của Xu Mật Sứ quả thực là rất đúng. Chuyện này, hai người chúng ta còn phải châm chước.
- Đúng cái đít.
Mã Kiều quát lên một tiếng, nói: - Ngươi còn mặt mũi nói với ta lời này sao? Ban đầu Bạch Tướng không phải cũng phản đối chuyện ngươi và Bạch Nương Tử sao? Nhưng khi đó ngươi đã làm thế nào? Nửa đêm canh ba ta cùng ngươi đi trèo.
- Mỹ Mỹ, mau đồng ý y đi.
Lý Kỳ không chờ Mã Kiều nói hết câu, liền lớn tiếng hét lên. Hắn dường như đã quên mất trên thế giới này người biết nhiều bí mật của Xu Mật Sứ hắn nhất chính là Mã Kiều. Điều này nếu tiếp tục nói nữa, thật sự không biết ai báng nhạo ai.
Chương 1845.2: Lòng chân thành, đến đá gỗ cũng phải mềm
Chủ đề này thực sự là khiến người ta vô cùng phấn chấn, cả Túy Tiên Cư đều chìm đắm trong niềm vui mừng.
Từ chiếc chân giò heo ban đầu, tới đoàn thể hôm nay đi du lịch. Khoản thưởng cuối năm năm nay cũng đã chứng minh sức mạnh của Túy Tiên Cư. Điều này có lẽ người khác có lẽ không thể học được. Trên thế giới này e là cũng chỉ có Túy Tiên Cư dám làm như vậy, không còn cách nào khác, có tiền chính là tùy hứng.
Vương Dao mỉm cười, bỗng lên tiếng: - Ngô thúc, Tiểu Đảo, Lục Tử, các ngươi đi theo ta.
Lý Kỳ thoáng nhìn một cái, nói: - Trần Đại Nương, Mã Kiều, Mỹ Mỹ, còn có Tiểu Ngọc, A Nam, các ngươi cũng lại đây.
Những người bị điểm danh này trước tiên là sửng sốt, nhưng sau đó có họ đều hiểu, liếc nhìn đối phương, trong lòng vô cùng cảm động. Duy chỉ có Mã Kiều là vẫn còn đang ngẩn người ra, nói: - Có chuyện gì thì nói đi, ta còn phải giúp sư muội ta làm bánh ngọt.
Cái gì là tình yêu thực sự, đó mới là tình yêu thực sự.
Mã Kiều yêu Mỹ Mỹ, cả Đông Kinh này đều biết. Nhưng tấm lòng son của Mã Kiều đối với Mỹ Mỹ, y chỉ muốn cho đi, chưa bao giờ muốn nhận được thứ gì. Đúng như y đã nói, chỉ cần có thể chờ đợi bên cạnh Mỹ Mỹ, tất cả đều không quan trọng.
Thằng ngốc này, Lý Kỳ tức giận trợn trừng mắt lên lườm y, nói:
- Ngươi có tới hay không tùy ngươi, dù sao ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Mỹ Mỹ, ngươi đi theo ta.
Lỗ Mỹ Mỹ thật ra cũng đã hiểu, sắc mặt có chút đỏ bừng lên, khẽ ồ một tiếng.
- Sư muội đi, vậy ta cũng phải đi chứ.
Mã Kiều vừa nhìn thấy, liền thay đổi giọng điệu.
Đang lúc mọi người đi tới cầu thang, bỗng nghe thấy một tiếng gọi như sấm đánh bên tai, Lý Kỳ liền quay đầu lại, nói: - Phu nhân, các người đi trước đi.
Vương Dao gật đầu.
Lý Kỳ tới phía dưới cầu thang, đẩy Tửu Quỷ đang ôm thùng rượu ngủ ra. - Ây ây ây, thức dậy đi.
- Ngô!
Tửu Quỷ nhăn nhó vài cái, quay người đi chỗ khác.
Hắc, ngươi còn tức giận. Lý Kỳ bỗng nhiên gọi lớn một tiếng: - Uống nào!
Vừa dứt lời, chỉ thấy một cơn gió đầy mùi rượu, Tửu Quỷ ôm lấy vò rượu cười ha hả nói: - Cuối cùng cũng bắt đầu rồi, ha ha, Tửu Quỷ ta chờ một năm rồi, cũng đã đợi được đến ngày hôm nay. Hôm nay nếu không được uống với Tiểu Kiều thì không được. Nói xong, lão bỗng nhiên thấy đám người Điền Thất đều nhìn lão với vẻ mặt cổ quái, không khỏi ồ lên một tiếng. - Các ngươi đang nhìn ta cái gì thế? Ây da, Xu Mật Sứ, người tới khi nào thế?
Lý Kỳ che mũi nói: - Vừa tới, ngươi đi rửa mặt trước đi, ta có chuyện quan trọng muốn nói.
- Chuyện gì?
- Là chuyện liên quan tới Tuyệt Thế Vô Song.
- Tuyệt Thế Vô Song? Chờ ta.
Lại là một trận kình phong thổi tới, Tửu Quỷ đã biến mất khỏi đại sảnh.
Đám người Thất Điền đều bật cười.
Lát sau, Tửu Quỷ nhanh như tia chớp xuất hiện bên cạnh Lý Kỳ, trừng mắt phấn khởi nói: - Xu Mật Sứ, cuối cùng người cũng đã thông suốt rồi, biết đồ tốt muốn mọi người cùng thụ hưởng. Ta không hề tham lam chút nào, cho ta một thùng Tuyệt Thế Vô Song là được rồi. Đúng rồi, Tuyệt Thế Vô Song này của ngươi còn kết hợp với giải Vô Song Thưởng, nhưng điều đó cũng đơn giản thôi, người phong ta làm Tửu thần là được rồi.
Lý Kỳ không dám tin liếc nhìn Tửu Quỷ, nói: - Tửu lượng của ngươi cũng đám tự phong Tửu thần. Ngươi tự tin như vậy sao!
Tửu Quỷ nói: - Tửu lượng của ta kỳ thực cũng không kém, chính là so với Tiểu Kiều, kém chút ít. Nhưng Tiểu Kiều là đồ đệ của ta, đồ đệ tài giỏi, chắc chắn là công lao của sư phụ. Ngươi nói có phải lý này không?
Chỉ kém một ít? Thật ra chính là kém xa vạn dặm! Lý Kỳ tức giận nói: - Ngươi còn biết Mã Kiều là đồ đệ của ngươi à!
Tửu Quỷ gãi đầu nói: - Thì sao chứ?
Mã Kiều cũng thật là đáng thương, gặp được một người sư phụ như vậy. Lý Kỳ thấp giọng nói sát bên tai Tửu Quỷ vài câu.
Tửu Quỷ sửng sốt một hồi, liền gật đầu nói: - Cũng đúng, họ cũng đã lớn tuổi rồi, cũng nên thành hôn rồi. Nhưng điều này không liên quan gì tới ta, là Tiểu Kiểu vô dụng, chúng ta cũng không giúp được gì đâu.
Viện cớ, tuyệt đối là viện cớ! Lý Kỳ hừ một tiếng nói: - Ta đây là giúp ngươi xem xem, đi đi, họ đều đã lên lầu rồi.
Tửu Quỷ ồ lên một tiếng, bỗng lên tiếng nói: - Vậy Tuyệt Thế Vô Song thì sao?
Lý Kỳ nói: - Nha đầu ngươi liệu có phải là vẫn còn chưa tỉnh không? Rốt cuộc là hạnh phúc cả đời đồ đệ ngươi quan trọng hay là Tuyệt Thế Vô Song quan trọng?
- Đều rất quan trọng. Tửu Quỷ nghiêm chỉnh nói.
Lý Kỳ hoàn toàn không còn biết nói gì nữa, bất đắc dĩ nói: - Rượu hỉ của họ chính là Tuyệt Thế Vô Song.
- Thật sao?
Mắt Tửu Quỷ sáng lên, nói: - Người sớm nói ra, sớm nói ta sớm cho họ thành hôn rồi, đi mau đi, đi mau đi. A, sao người vẫn còn ở dưới lầu chứ.
Lý Kỳ vẫn chưa kịp tỉnh lại, thấy Tửu Quỷ đã đứng trên lầu rồi. Nha đầu ngươi bay à, thằng nhãi này đúng thật là tính rượu không bằng nhân tính. Đúng rồi, nghe nói sức mạnh tình yêu là vĩ đại, xem ra phải tìm một người để quản lão ta mới được.
Hai người tới Thiên hạ vô song ở tầng ba, đám người Vương Dao sớm đã ngồi ở đó chờ rồi.
- Sư phụ.
Lỗ Mỹ Mỹ thấy Tửu Quỷ tới, liền đứng dậy hành lễ.
Mã Kiều thì lại liếc nhìn khinh thường nói: - Vừa rồi ông còn nói uống rượu với ta phải không? Đừng có mơ đi.
Lý Kỳ phù một tiếng, con người này thật đúng là chết cũng không thay đổi bản tính, không nể nang chút nào.
Tửu Quỷ ở trước mặt Lý Kỳ đương nhiên là không dám kiêu ngạo rồi, liền gãi đầu nói: - Ngươi giỏi, nói chung là thôi đi, khổng biết tôn sư trọng đạo gì cả.
Đôi sư đồ này thật đúng là! Vương Dao mỉm cười, đứng dậy nói: - Tửu Quỷ, ngươi ngồi đi.
- Vâng vâng vâng, phu nhân.
Tửu Quỷ vừa đặt mông xuống bên cạnh Ngô Phúc Vinh, liền bật cười ha hả nói: - Lão Ngô, chờ lát nữa nhất định sẽ phải uống nhiều hơn nữa.
Ngô Phúc Vinh đương nhiên là hiểu y chỉ điều gì, liền cười nói: - Nhất định, nhất định rồi.
Còn Lý Kỳ thì ngồi bên cạnh Vương Dao, quay sang nói với Vương Dao: - Nàng nói trước đi.
Vương Dao gật đầu, nhìn Tiểu Đào nói: - Tiểu Đào, mấy năm nay thật sự vô cùng cám ơn ngươi đã ở bên cạnh ta, cũng đã vất vả cho ngươi rồi.
Tiểu Đào cảm tính vừa nghe thấy lời này của phu nhân, quầng mắt liền đỏ ửng lên nói. - Phu nhân.
Vương Dao vừa nhấc tay lên, ra hiệu cho cô khoan hay nói, liền nói tiếp: - Ngươi bây giờ cũng không còn nhỏ nữa, cũng sớm nên thành hôn rồi, là ta đã hiểu lầm ngươi, nhưng cũng chính vì như vậy, đã khiến cho ta thấy được tấm lòng chân thành của Lục Tử giành cho ngươi. Ta cũng biết, trong lòng người cũng rất thích Lục Tử, cho nên sẽ giao ngươi lại cho Lục Tử, ta cũng rất yên tâm.
Tiểu Đào liếc mắt nhìn Ngô Tiểu Lục, mặt đỏ bừng lên.
Thành hôn?
Mã Kiều ban đầu vẫn chưa hiểu vấn đề bỗng nhiên đã hiểu ra điều gì đó, liếc mắt nhìn một lượt, lẽ nào Xu Mật Sứ gọi mình tới là nghĩ tới đây, hai chân y đều run rẩy.