Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1841: Yến hội Cà phê (thất)




Lý Kỳ nói xong liền bắt tay vào làm. Trước tiên hắn cầm một chiếc ly chân cao lên. Chiếc ly này nhìn từ bên ngoài, rất khác với những chiếc ly chân cao trước đây. Thoạt nhìn thì dày hơn một chút, lại nghe Lý Kỳ giới thiệu: - Loại ly chân cao này là nghiên cứu chế tạo mới nhất của tập đoàn Túy Tiên Cư chúng ta. Sự khác biệt lớn nhất với loại ly chân cao trước đây chính là nó có thể chịu được lửa nóng.

Trịnh Dật cầm chiếc ly trước mặt lên, gật đầu nói: - Chẳng trách cầm lên tay cảm thấy có chút khác lạ, có chút dày hơn.

Những người còn lại cũng lần lượt cầm chiếc ly chân cao lên, quan sát cẩn thận một lượt.

Lý Kỳ mỉm cười, không nói thêm gì nữa, hơn nữa còn cầm bầu rượu gỗ kiểu đậy nút bên cạnh lên. Chiếc nút này vừa mở ra, mùi thơm nồng từ từ tỏa ra.

Rất đậm đặc.

Đám người Thái Kinh vừa ngửi thấy liền biết đây là một trong những nồng độ mạnh trong số những loại rượu mạnh nhất của Thiên hạ vô song.

Chỉ cần thấy dung dịch màu hổ phách hòa vào trong chiếc ly chân cao, nhưng phân lượng không nhiều, cũng hiểu rồi.

Vương Trọng Lăng hiếu kỳ nói: - Ngươi đây rõ ràng chính là rượu mà.

Lý Kỳ cười nói: - Vương thúc thúc đừng vội.

Đám người dù rất hiếu kỳ, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, kiên nhẫn đứng nhìn. Họ tin chắc Lý Kỳ nhất định sẽ không để họ thất vọng.

Sau khi đổ rượu vào, Lý Kỳ liền cho thêm một viên đường chuyên dùng cho cà phê vào. Bước tiếp theo, Lý Kỳ để đám người Thái Kinh lần lượt lộ vẻ kinh ngạc.

Chỉ nhìn thấy Lý Kỳ lấy ra một chiếc đèn cồn. Chiếc đèn cồn này còn có một cái giá đồng. Đây có lẽ chỗ khó hiểu nhất, dùng mắt thường đều thấy đây là chuyên chuẩn bị cho chiếc ly cao, bởi vì phía trên giá đồng còn có một cái ly cao nữa.

Quả nhiên là vậy, Lý Kỳ đặt chiếc ly lên trên, sau đó châm lửa đốt đèn.

Trịnh Dật nói: - Đây là đèn gì?

- Đèn cồn, là một công cụ chuyên dụng.

Lý Kỳ không có thời gian để giải thích nhiều về loại đèn cồn này. Bởi vì hắn đang rất bận, chỉ thấy một tay cầm lấy đáy ly, khẽ lắc, ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn vào rượu trong ly.

Thái Kinh ngay cả kính cũng đeo lên, tới gần, nhìn không chớp mắt vào rượu ở trong chiếc ly đó. Động tác của những người khác cũng tương tự như vậy. Bởi vì dùng lửa để làm đồ ăn là thủ đoạn quen dùng của Lý Kỳ, cho nên họ cho rằng chờ chút nhất định sẽ xuất hiện kỳ quan.

Nhưng, điều khiến mọi người tiếc là không hề xuất hiện kỳ quan, chỉ là một làn khói bốc lên, chờ khi làn khói tan đi, Lý Kỳ liền lấy chiếc cốc xuống.

Còn ánh mắt mọi người thì vẫn chuyển động theo chiếc ly đó, dường như không có phản ứng gì.

Lát sau, Vương thúc thúc với vẻ mặt kinh ngạc nói: - Xong rồi sao?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng vậy, bước này chính là như vậy.

Thái Kinh hiếu kỳ nói: - Ngươi đây là làm cái gì?

Lý Kỳ nói: - Ta đây chỉ là muốn cho viên đường hòa tan vào trong rượu.

- Hả?

Đơn giản như vậy sao? Bạch Thì Trung nói: - Vậy vì sao ngươi lại lắc cái ly?

Lý Kỳ trừng mắt lên nói: - Cha vợ à, đây đương nhiên là để cho nóng đều rồi!

Nóng đều sao?

.!

Mọi người đều im lặng không nói gì.

Lý sư phó chính là đáng ghét như vậy, mỗi lần ngươi cảm thấy nhất định có sự kỳ diệu xảy ra, hắn chính là mang tới cho ngươi sự bình thường như vậy. Nhưng thường thì khi ngươi cảm thấy vô cùng bình thường, hắn lại mang tới sự kinh ngạc.

Nói đi cũng phải nói lại, những chuyện này ngươi cũng đã dự liệu được rồi, còn có gì gọi là kinh ngạc nữa chứ?

Đang lúc họ cảm thấy thất vọng, Lý Kỳ bỗng nhiên lấy ra một chiếc côn gỗ đặt lên phía trên đèn cồn đốt, sau đó đặt lên miệng ly, nghe thấy vang lên tiếng vu vu, rượu mạnh lập tức bùng cháy, lửa biến thành màu xanh trên miệng ly.

Ha ha, tiểu tử này, hóa ra là còn có thủ đoạn nữa!

Lần này nhất định là có sự ngạc nhiên rồi, không thể thoát được rồi.

Họ lại thấy vững tinh thần hơn, tập trung dồn ánh mắt vào miệng ly. Kỳ thực rượu mạnh gặp lửa thì cháy, họ sớm đã không còn lạ lẫm gì nữa rồi. Nhưng, họ nghĩ chắc chắn là không đơn giản như vậy, trong đầu vẫn hiện lên rất nhiều hình ảnh kỳ lạ, đều có linh cảm sẽ có sự kỳ lạ, hơn nữa là nhất định sẽ liên quan tới cà phê.

Nhưng chỉ một lát sau, Lý Kỳ liền đậy lên miệng ly, lửa liền tắt, nhưng sự ngạc nhiên vẫn chưa xuất hiện.

- Cái gì cái gì, xong rồi sao?

Bạch Thì Trung lại kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng vậy.

Vừa rồi hòa tan đường và lắc cho đều nhiệt, thật ra Trịnh Dật có thể lý giải được. Nhưng lần này y không hiểu, liền hỏi: - Vậy ngươi làm như vậy là vì sao?

Vẫn cho rằng ngươi là cao thủ, hóa ra nhưng như vậy thì sao? Lý Kỳ cười nói: - Bước này là để cho mùi rượu bay đi.

- Ách!

Trên trán mọi người đều nổi ba đường gân xanh, quá đơn giản, hoàn toàn không giống với tác phong của Kim Đao Trù Vương.

Lý Kỳ mặc kệ nỗi thất vọng trên vẻ mặt họ, vẫn cũng không nói cần họ quan sát tỷ mỷ, đây chỉ là họ tự làm thôi. Hắn lại cầm chiếc bình sứ lên, khẽ nghiêng, chỉ thấy một dòng nước màu nâu đen từ từ chảy vào trong ly rượu.

Thoáng chốc, hương vị cà phê nồng đậm tỏa ra, hòa quyện vào mùi rượu, dường như ai cũng không muốn nhượng bộ, hương vị hoàn toàn mới này khiến cho mắt mọi người sáng lên.

Trịnh Dật nhìn cột nước nói: - Đây chính là bộ dạng nguyên bản của cà phê?

Bởi vì họ sớm đã uống, có 4/5 là sữa, cho nên màu sắc đều là màu sữa trắng, hơn nữa còn có hương vị đậm đà của mùi sữa, cho nên không phải là cà phê thuần. Nhưng, loại cà phê này hương vị lại rất đậm, hơn nữa màu sắc cũng rất đậm đà.

Lý Kỳ đổ phân nửa, liền đặt bình rượu xuống, sau đó mới nói: - Tuyệt vời, đây chính là cà phê thuần khiết.

Trịnh Dật gật đầu nói: - Hương vị của loại cà phê này quả nhiên là độc đáo, vừa ngửi vào, kỳ thực cũng không có cảm giác dễ ngửi, nhưng càng ngửi càng thấy thơm, càng ngày càng thơm hơn.

Lý Kỳ cười nói: - Đây chính là điểm hấp dẫn của cà phê. Nếu nói Thiên hạ vô song là một người phụ nữ có vẻ đẹp quyến rũ, kiêu sa, như vậy cà phê chính là một tiểu thư khuê các có nội niễm, hàm súc.

Thái Kinh sốt ruột nói:

- Nhưng có thể uống được chưa?

- Vẫn chưa được.

Lý Kỳ còn lấy ra một túi da bò đựng nước, hơn nữa cũng không có gì lạ lẫm, họ đều biết đây là dùng để đựng bơ.

Chỉ thấy Lý Kỳ một tay cầm lấy túi da bò, đặt lên miệng ly, nắm chặt, cổ tay khẽ lắc, sữa màu trắng sáng theo đó mà chảy ra đầy miệng ly, cao dần lên, đẹp vô cùng.

- Được rồi!

Lý Kỳ đặt ly cà phê này tới trước mặt Thái Kinh, nói: - Thái sự, ông nếm trước đi.

- Cái cái gì thế.

Bạch Thì Trung, Vương Trọng Lăng, Cầu Ca lúc này mới phát hiện ra, đây chỉ là một ly mà thôi, cũng chính là nói, họ vẫn phải chờ tiếp.

Vương Trọng Lăng chờ hồi lâu, cũng vẫn chưa tới lượt, trong lòng có chút không vui, liền nói: - Lý Kỳ, cà phê này của ngươi làm từng ly một sao? Có thể làm đồng loạt không?

Lý Kỳ nói: - Loại cà phê này trình tự rõ ràng, chỉ có thể làm từng ly một, nếu làm ly lớn, sau đó chia ra vào những lý này sẽ khiến cho rượu và cà phê trộn lẫn vào nhau.

Cao Cầu nói: - Vậy ngươi cũng có thể để cho người hầu làm đưa lên chứ.

Lý Kỳ nói: - Loại cà phê này nhân lúc còn nóng, nếu chờ tới khi làm xong hết mới mang lên, như vậy những ly trước đã nguội rồi, khẩu vị đó sẽ kém đi rất nhiều.

Thái Kinh trợn trừng mắt lên, suýt chút nữa đã rơi mất kinh. - Loại cà phê này phải uống nhân lúc còn nóng sao?

Lý Kỳ ừ một tiếng, lại quay sang nói với đám người Cao Cầu: - Thái úy, các ngươi chờ chút đi, nhanh thôi.

Món ngon trước mặt, Thái Kinh đã không còn nghĩ được nhiều như vậy, liền cầm chiếc ly trước mặt lên, vẻ mặt vừa áy náy vừa vui mừng nói: - Các vị, lão phu nếm thử loại cà phê này trước vậy.

Đám người Cao Cầu dù trong lòng không vui, nhưng còn biết làm thế nào, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Thái Kinh vốn theo bản năng chuẩn bị đi lấy thìa nhỏ quấy lên một chút, nhưng nghĩ tới Lý Kỳ vừa nói không được quấy lên với nhau, do đó liền dừng lại, có thể thấy lão đã giác ngộ rất cao.

Lão một tay cầm ly lên, đầu hơi ngả về sau, khi miệng ly chạm vào môi, mùi sữa xông vào khoang miệng, bơ lạnh dính vào môi, vị ngọt ngào đi vào trong miệng. Nhưng kèm theo đó là một loại dung dịch đặc nóng đi vào miệng, hương vị cà phê đậm đà đã thay thế cho vị sữa, chiếm lấy khoang miệng.

Nhưng loại dung dịch đặc nóng này lại ngược hẳn với vị bơ. Bơ chính là rất ngọt, hơn nữa lại mát lạnh. Nhưng vị cà phê này lại hơi đắng, hơn nữa còn rất nóng, cảm giác độ thuần cao. Đây là lần đầu tiên Thái Kinh hoàn toàn thể nghiệm được hương vị cà phê, nhất thời cũng không thể nói được là tư vị gì.

Nhưng không kịp để cho lão kịp phản ứng lại, mùi rượu mạnh liền xông tới, dường như là có vị đắng của cà phê cuồn cuộn nổi lên, tạo ra cảm giác đắng ở đầu lưỡi.

Nếm tới đây, trên mặt Thái Kinh không khỏi có chút biến đổi sắc mặt.

Đặt ly rượu xuống, Thái Kinh không có hưng phấn như thường ngày, ngược lại thần sắc hơi ảm đạm.

Lý Kỳ vừa điều chế, vừa hỏi: - Thái sư, cảm giác thế nào?

Thái Kinh khẽ giật mình, thấy mọi người đang nhìn về phía lão, dường như là đang chờ lão đánh giá, liền cười lên một tiếng, nói: - Đắng, cũng có rượu, vui cũng có rượu, thường có câu nói, mượn rượu tiêu sầu càng sầu hơn. Rượu có thể khiến cho nó đắng càng đắng hơn, cũng có thể khiến cho ngọt càng ngọt hơn. Ba vị này mới là một sự hoàn chỉnh của nhân sinh.

Nói xong, lão lại tiếp tục nếm, càng uống càng phức tạp, càng uống càng say, giống như đám người Lý Kỳ không tồn tại vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.