Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1631-1: Vô trung gian, vô Nho thuật (1)




Theo đạo lý mà nói, sau khi tam đại quyết nghị này đưa ra, các đại thần giống như Lý Kỳ nhất định sẽ nghênh đón những ngày bận rộn nhất, nhưng Triệu Giai cũng không muốn khiến thần tử của mình chỉ giống như con lừa kéo cối xay kia, chuyển động không biết mệt mỏi, y vẫn hy vọng để các thần tử có thể kết hợp lao động và nghỉ ngơi, vì vậy vẫn cho các đại thần nghỉ tết theo thông lệ, để bọn họ ở nhà ăn tết yên ổn.

Tuy nhiên, bộ môn đặc biệt Thương Vụ Cục này trong thời gian ăn tết là không có nghỉ phép, Thương Vụ Cục ngươi đều nghỉ hết, thì những sứ thần kia nên phải ai để bàn mậu dịch đây, với lại chính Tần Cối cũng không có nghỉ phép, bởi vì y thích kiểu cuộc sống bận rộn này, y chính là người sống vì chính trị, cho nên nghỉ phép đối với y mà nói, chính là một kiểu lãng phí.

Đương nhiên, toàn bộ đông kinh Biện Lương đều vẫn ở trong không khí của lễ tết, đám dân chúng an cư lạc nghiệp, sao không sung sướng.

Tuy nhiên niềm vui này đều là niềm vui của đám trẻ con, người lớn vẫn là không rảnh rỗi được, không có cách nào, bởi vì căn cứ tập tục của người Hán, khi ăn tết, thì phải đi khắp nơi chúc tết, tuy nói náo nhiệt, nhưng cũng đủ mệt đấy.

Lý Kỳ cũng không đến chỗ Bạch Thì Trung chúc tết, bởi vì ngày mồng hai tết hắn đã đón cả nhà Bạch Thì Trung đến ăn tết, cả nhà vui vẻ náo nhiệt, ăn tết ở nhà con rể này, hợp tình hợp lý, Bạch phu nhân cũng không có cự tuyệt.

Trong đó người vui nhất đương nhiên chính là Lý Chính Hi, rốt cục đã có bạn chơi, mấy ngày nay đã chơi đến sắp điên rồi, hết sức hưng phấn.

Mồng tám đầu năm, Lý Kỳ và Bạch Thì Trung liền đi tới phủ Thái Sư chúc tết Thái Kinh. Đôi cha vợ con rể Lý Kỳ và Bạch Thì Trung này có một điểm giống nhau, đó chính là bọn họ đều là một tay Thái Kinh đề bạt lên, chuyện này thì làm người cũng không thể quên, vì vậy chỉ cần Lý Kỳ ở kinh thành, hàng năm đều đi chúc tết Thái Kinh.

Đi đến trước cửa phủ Thái Sư, Viện Công sớm đã đứng đợi ở trước cửa, bởi vì hai ngày trước, Lý Kỳ đã phái người dâng bái thiếp.

- Bạch lão, Xu Mật Sứ, chúc mừng năm mới.

Viện Công kia vừa nhìn thấy Bạch Thì Trung, Lý Kỳ xuống xe ngựa, vội vàng ra nghênh đón, rồi khéo léo nhận lấy đem lễ vật trong tay Lý Kỳ.

Lý Kỳ cười nói:

- Thái sư có nhà không?

Viện Công nói:

- Có, có, chẳng qua hiện giờ lão gia đang tiếp khách.

- Tiếp khách? Ai?

Lý Kỳ kinh ngạc nói.

Viện Công nói:

- Là một lão giả, nhưng cụ thể là ai thì tiểu nhân cũng không biết, là đến trước đây một canh giờ, kính xin nhị vị thứ lỗi. Nhị vị quý khách mời vào trong trước, mời vào trong.

- Ha ha, lão phu lúc tuổi già có thể gặp được thần y, thật sự là may mắn của lão phu nha.

- Thái sư nói quá lời. Đây chỉ có thể nói là duyên phận.

- Đúng đúng đúng, duyên phận.

Vừa đến tiền viện, Lý Kỳ lập tức trợn tròn mắt, chỉ thấy Thái Kinh và Quái Cửu Lang từ trong nhà đi ra, hai người nói chuyện với nhau thật vui vẻ. Hắn không nhớ là có giới thiệu Quái Cửu Lang cho Thái Kinh làm quen khi nào.

Thái Kinh cũng nhìn thấy Bạch Thì Trung, Lý Kỳ, cười ha hả nói:

- Mông Hanh, Lý Kỳ các ngươi đã tới à.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Quái huynh?

- Quái huynh?

Thái Kinh hơi kinh ngạc.

Quái Cửu Lang vuốt vuốt chòm râu, cười ha ha nói:

- Thái sư, hắn đây là muốn ngang hàng cùng ngài nha.

- Ấy ấy ấy, quái huynh. Huynh đừng có đây châm ngòi ly gián nha, ta cũng là người hiểu rõ huynh đấy.

Lý Kỳ nói xong lại ra vẻ mặt Bát Quái nói:

- Quái huynh, sao huynh lại ở đây?

Quái Cửu Lang nói:

- Ta chưa bao giờ nợ ân tình người khác, lần này ta đến chính là để trả ân tình này.

Lý Kỳ đầu tiên là sửng sốt, sau đó hiểu ra, hiện giờ triều đình đã ân chuẩn Thái Sư Học Viện thành lập khoa y, Thẩm Văn cũng vô cùng nguyện ý vào Thái Sư Học Viện làm giáo viên, tuy rằng đây là một cục diện hai bên cùng thắng, không ai nợ ai, nhưng kiểu tính cách cổ quái như Quái Cửu Lang này thì ai mà nói rõ được, nhất định là lão ta cảm thấy tên tiểu tử choai choai Thẩm Văn này có thể vào Thái Sư Học Viện, xem như nợ Thái Kinh một ân tình, vì thế liền đến chẩn đoán bệnh giúp Thái Kinh, phải biết rằng có thể kêu Quái Cửu Lang bắt mạch, đó đúng là phúc khí tu luyện từ kiếp trước, đủ để trả lại cái gọi là nhân tình này.

Nhưng Lý Kỳ thì không nghĩ như vậy, bởi vì hắn cảm thấy ân tình này nên là nợ hắn, trong lòng tính toán, ngày khác có nên tìm Quái Cửu Lang nói rõ về vấn đề ân tình này hay không.

Thái Kinh vội nói:

- Cửu lão đệ, nói như vậy thì khách khí quá rồi.

Quái Cửu Lang nhấc tay lên, hời hợt nói:

- Có một số việc vẫn là tính toán rõ ràng thì hơn, được rồi, ta xin cáo từ trước.

Nói xong lão ta liếc nhìn Lý Kỳ, sau đó rảo bước rời đi.

Bạch Thì Trung nhìn Quái Cửu Lang, nói:

- Người này thật là kỳ quái.

Lý Kỳ nói:

- Cha vợ, suýt nữa thì quên nói với người, người này chính là sư phụ của Thập nương, Quái Cửu Lang.

- Thảo nào, thảo nào.

Bạch Thì Trung vừa nghe, liên tục gật đầu, ông ta cũng từng là bệnh nhân của Lưu Vân Hi, có thể nào không biết tính cách của chữ lót “quái” này.

Chắc chắn Thái Kinh biết Lý Kỳ và Quái Cửu Lang là biết quen, vì thế cũng không có giải thích quá nhiều, giơ tay ra, mời Lý Kỳ, Bạch Thì Trung vào trong phòng.

Lý Kỳ, Bạch Thì Trung đi theo Thái Kinh vào trong phòng, ngồi ở phía trước lò sưởi, tôi tớ dâng trà nóng lên.

Bạch Thì Trung cười ha hả nói:

- Thái sư gần đây sức khỏe tốt chứ?

Thái Kinh gật gật đầu nói:

- Cũng không phải tốt, nhưng cũng không tệ, vừa rồi thần y kia chẩn đoán bệnh cho ta một lần, hơn nữa còn cho ta một toa thuốc, nói nếu không có gì bất trắc, lão phu cũng có thể sống thêm 4 - 5 năm.

Bạch Thì Trung cau mày nói:

- Thần y này nói cái gì vậy chứ.

Thái Kinh nói:

- Đủ rồi, đủ rồi, cho dù còn có thể sống thêm ba năm, lão phu cũng mãn nguyện rồi.

Đối với chuyện này thì Thái Kinh cũng có cách nhìn rất thoáng, bởi vì cùng với sự trưởng thành của Thái Sư Học Viện, hậu nhân của lão cũng coi như đã thoát khỏi nguy hiểm, mặc dù lão không còn, Thái gia cũng không sẽ đổ, đã hoàn thành tâm nguyện rồi, chết cũng có thể nhắm mắt. Lại hướng tới Bạch Thì Trung hỏi:

- Mông Hanh, sức khỏe ngươi vẫn tốt chứ?

Bạch Thì Trung thở dài:

- Già rồi, cũng cứ như vậy thôi.

Thái Kinh cười ha ha nói:

- Ngươi nói giống như còn già hơn so với lão phu vậy.

- Cha vợ ta là dậy thì sớm… Ặc… Ý của vãn bối là… đây…

Lý Kỳ sắc mặt xấu hổ, thầm nghĩ, xem ra ta lại nói sai rồi.

Dậy thì sớm? Bạch Thì Trung tức giận chỉ vào Lý Kỳ, cũng nói không ra lời.

Thái Kinh lại cười ha hả, vẫy tay để Bạch Thì Trung nguôi giận, lại nói:

- Lý Kỳ, ngày gần đây triều đình hoạt động liên tiếp, nghĩ tất trong chuyện này nhất định có quan hệ lớn với ngươi.

Lý Kỳ khẩn trương tiếp nhận đề tài, nói:

- Về chuyện dầu chè, đúng là vãn bối đề ra, những cái còn lại đều là chính Hoàng thượng đề ra.

Thái Kinh quay sang hướng Bạch Thì Trung hỏi:

- Mông Hanh, ngươi thấy thế nào?

Bạch Thì Trung lắc đầu nói:

- Cũng không hiểu.

Thái Kinh thở dài:

- Đúng vậy a, thế đạo này trở nên thật nhanh quá rồi, mấy năm trước, triều đình tìm cách nâng cao giá muối, lấy cầu lấp đầy chi xuất của triều đình, nhưng bây giờ giá muối này không tăng mà còn giảm, triều ta hơn một trăm năm, vẫn là lần đầu tiên giảm thấp giá muối.

Bạch Thì Trung nói:

- Đâu chỉ như thế, nhìn chung trải qua các triều đại, chưa từng có chuyện giảm thấp giá muối.

- Giá muối này so với giá lương thực mà nói, lại càng khó hạ, quan hệ ích lợi trong đó thật sự rất phức tạp.

Thái Kinh cũng cảm thấy tò mò đối với việc này, vì thế quay sang phía Lý Kỳ hỏi:

- Lý Kỳ, trong chuyện này nhất định có rất nhiều thanh âm phản đối nhỉ.

Lý Kỳ cười nói:

- Có thì chắc chắn có, đặc biệt là bên phía người Sơn Tây, bởi vì muối là sản xuất từ bên đó, hạ thấp giá muối như vậy, nhất định là bọn họ phải bị tổn thất không nhỏ, tuy nhiên cũng không có lớn như trong tưởng tượng. Thật ra hạ thấp giá muối là xu thế tất yếu, không ai có thể ngăn cản, dù sao cũng là hoàng thượng trực tiếp sai Lập Pháp Viện lập pháp, luật pháp này đã ra rồi, bọn họ còn có thể nói gì được.

Bạch Thì Trung cau mày nói:

- Xu thế tất yếu? Sao lại nói như vậy?

Lý Kỳ cười nói:

- Lần này giảm giá muối xuống, nhìn bề ngoài là giảm xuống rất nhiều, thật ra thì không, bởi vì tiền tệ của Đại Tống ta đang không ngừng tăng lên. Nếu như không giảm thấp giá muối, chẳng phải là muối cũng đang lên giá sao, chỉ có điều hoàng thượng giảm tương đối nhiều, thấp hơn nhiều mức độ tăng trưởng tiền tệ, nhưng khấu trừ phần chênh lệch này, kỳ thật cũng có đáng kể, vẫn có thể chấp nhận. Hoàng thượng làm như vậy đầu tiên đương nhiên là muốn tạo cho phúc dân chúng, sau đó chính là muốn đảm bảo mức tăng trưởng của tiền tệ, tạo thế cho tiền tệ mới ra.

Thật ra không nói đến dân chúng, mà ngay cả hơn phân nửa phú thương đều đồng ý, bởi vì hiện giờ cuộc sống của dân chúng no đủ rồi, ngành ẩm thực lại xuất hiện cảnh tượng phồn vinh, giá muối này thấp, ngành ẩm thực tất nhiên cũng có được ích lợi không nhỏ, càng có thể xúc đẩy ngành ẩm thực đi lên, mà ngành ẩm thực lại là có mức thuế cao, trà, rượu, lương thực vân vân, đều là do triều đình chuyên doanh, nhiều thêm một tửu lầu, thì triều đình thu được thêm vài khoản thuế, ngoài ra vò của ta cũng có lợi không ít, nhưng thuế mà vò của ta nộp ra cũng không ít, cho nên tính ra thì triều đình cũng không có thiệt, vẫn là có lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.