Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1628: Danh ngôn kinh điển




Phu nhân?

Phu nhân hiện tại rất rối rắm, đặc biệt là lúc ánh mắt của mọi người đều tập trung vào nàng.

Lúc mới đầu, vốn dĩ nàng nghe thấy đám người Hoàng Trạch, Phàn Thiếu Bạch coi ca kỹ là hàng hóa bình thường, tùy tiện bình phẩm người khác, trong lòng rất bất mãn, mặc kệ nàng là phức tạp như thế nào, cuối cùng thì lương thiện vẫn là bản tính của nàng.

Cái này không thể thay đổi được.

Nhưng lại chính là sự lương thiện này, làm cho nàng hiện giờ trong lòng hết sức mâu thuẫn, bởi vì sau khi trải qua một tràng ngôn luận của Lý Kỳ, tập đoàn tứ tiểu công tử này chuyển mình biến thành cảng tránh gió của ca kỹ, như thể là xuất phát từ một loại chính nghĩa mà tồn tại.

Kỳ thật trong chuyện này không có thay đổi gì, nói trắng ra là, tập đoàn tứ tiểu công tử vẫn là muốn lũng đoạn ca kỹ, dùng cái này để kiếm lời, nhưng cố tình làm cho người ta cảm thấy như vậy đối với bản thân ca kỹ cũng là một chuyện tốt.

Không có cách nào, ai kêu đối phương là Lý sư phó, cái mồm kia nổi tiếng là ăn nói khéo léo.

Tần phu nhân đầu óc không xoay chuyển, hoặc là nói đã không theo kịp tiết tấu của Lý Kỳ, chuyện này trở nên thật sự là quá nhanh, vì thế nói:

- Túy Tiên Cư vẫn luôn là Lý Kỳ ngươi đang quản, tự ngươi quyết định là được, hà tất phải hỏi ta.

Cũng không biết vừa rồi là ai kích động như vậy, nếu một mình ta đáp ứng rồi, nếu chẳng may cô đến trước mặt Nghi Nô mách tội của ta, thì thế nào cũng bùng nổ chiến tranh gia đình. Lý Kỳ tự nói thầm, nhưng cũng biết Tần phu nhân đã xuôi rồi, vì thế hướng tới đám người Cao Nha Nội nói:

- Đây cũng không phải là việc nhỏ gì, đến lúc đó chúng ta lại thương lượng kỹ một chút đi.

Cao Nha Nội là một tên có tính nôn nóng, đương nhiên, ngoại trừ tán gái ra, nói:

- Chuyện này còn có gì để thương lượng, ta một không thiếu tiền, hai không thiếu người, ký hợp đồng rồi các ngươi thương lượng lại là được.

Xem ra ta với y thật không phải là người sống cùng một quốc gia, cái gì mà ký hợp đồng rồi thương lượng. Vậy còn có thể thương lượng sao? Kẻ có tiền này chính là tùy hứng. Lý Kỳ tức giận nhìn tên dở hơi này, cũng chẳng buồn nói chuyện rồi.

Phàn Thiếu Bạch đứng lên nói:

- Nha Nội, ngươi đây cũng đừng làm loạn nữa. Ngươi đã thấy ai ký hợp đồng trước rồi bàn chuyện chưa.

Cao Nha Nội hừ nói:

- Cao Nha Nội ta nghĩa khí ngất trời, sao lại kết giao với mấy người trọng lợi trọng sắc các ngươi, bổn Nha Nội còn tưởng rằng bằng quan hệ của chúng ta, có ký hợp đồng hay không cũng không sao cả.

Lời này khiến đám người Lý Kỳ nghe cảm thấy trong lòng là lạ, ngươi nói tên dở hơi này là quá ngây thơ, hay là quá giảo hoạt, trọng lợi thì còn miễn cưỡng, nhưng trọng sắc, có Cao Nha Nội ngươi ở đây, ai dám nhắc hai chữ này.

Hồng Thiên Cửu nói:

- Ca ca, đệ cũng là người trọng nghĩa khí.

Cao Nha Nội nói:

- Đúng đúng đúng, còn có Tiểu Cửu ngươi, đáng tiếc chỉ hai người chúng ta “gần phong trần mà không nhiễm mùi”.

MD. Lại dùng danh ngôn bừa bãi rồi, Nha Nội ngươi xuất phong trần một chuyến, phía sau không đi theo vài thiếu phụ, thì chữ “Lý” của ta sẽ viết ngược. Lý Kỳ lắc đầu, chẳng buồn nhiều lời với thằng nhãi này, đứng dậy nói với Thái Thao:

- Nhị viện trưởng, việc này ta sẽ nói sau, ta còn muốn đi xem bên phía học sinh, xin cáo từ trước.

Thái Thao nói:

- Được được được, lát nữa ta cũng phải về ăn cơm cùng cha ta.

Tần phu nhân cũng đứng dậy tỏ ý với Thái Thao.

Lý Kỳ nhỏ giọng nói với Phàn Thiếu Bạch:

- Làm phiền các ngươi lần tới khi mở miệng, trước tiên để ý xem chung quanh có người nào, chớ nói lung tung nói nha, khiêm tốn một chút. Ta hiện giờ không dễ dàng rồi.

Nói xong ánh mắt liếc qua bên kia Tần phu nhân.

Phàn Thiếu Bạch trong lòng lập tức hiểu được, thầm nghĩ, hoá ra hắn vẫn luôn tán thành, nói:

- Có Nha Nội ở đây, chúng ta chỉ có thể làm lá cây.

Lý Kỳ lại liếc nhìn nhị hàng, thở dài:

- Điều này cũng đúng, ai kêu trên đầu của hắn cài hoa, chúng ta lại không có, được rồi, đến lúc đó chúng ta hẹn thời gian rồi từ từ nói chuyện, đi trước đây.

- Ừ.

Lý Kỳ lại quay qua Sài Thông gật đầu, sau đó mới nói với Cao Nha Nội:

- Nha Nội, là “gần bùn mà không nhiễm mùi”, người không đọc sách như ta đây còn biết.

Cao Nha Nội lập tức lên tinh thần, phản bác:

- Sao ta không biết, “gần bùn” chính là hoa sen, ai rảnh rỗi chạy vào trong vũng nước bùn làm gì, người rảnh rỗi đều ở giữa phong trần.

Tên dở hơi này nói cũng khá có đạo lý đấy. Lý Kỳ sửng sốt, chợt thấy Tần phu nhân mặt đen đã sắp thành bao công rồi, khẩn trương vẫy tay, nói một câu cáo từ, sau đó liền cùng Tần phu nhân đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi lầu các này, Lỳ Kỳ và Tần phu nhân chia nhau đi xem ký túc xá nam nữ, nói chuyện với các học sinh, đặc biệt là trên phương diện sinh hoạt, xem bọn họ còn thiếu cái gì.

Tuy nhiên những học sinh này đều là một số dân chạy nạn, đối với cuộc sống hiện tại đã là vô cùng vô cùng thỏa mãn, trong lòng chỉ có cảm ơn, sao còn dám đề xuất yêu cầu, chỉ hy vọng có thể mau mau lớn lên, giống như Hoàng Trạch bọn họ, có thể nhanh chóng độc lập, kiếm tiền nuôi gia đình, trải qua đại hội chọn người tài lần trước, bọn họ đều tràn đầy hy vọng đối với tương lai.

Nhưng mà, hy vọng của bọn họ, cũng khiến Lý Kỳ thấy được tương lai

Sau khi ra khỏi học viện đã là xế chiều, cũng sắp ăn cơm tất niên rồi, vì thế Tần phu nhân và Lý Kỳ vội vội vàng vàng ngồi xe ngựa rời đi.

Đi đến trước cửa phủ đệ Lý Kỳ, Lý Kỳ vừa mới xuống xe, đang chuẩn bị mời Tần phu nhân vào ăn bữa cơm đạm bạc, nào biết lời này vẫn chưa nói ra, xe ngựa của Tần phu nhân đã nghênh ngang rời đi rồi.

Tần phu nhân cũng không phải là dè dặt đến mức một bữa cơm đạm bạc cũng không dám ăn, dù sao nàng và Thất Nương, Phong Nghi Nô, Quý Hồng Nô đều là tình như tỷ muội, nhưng vấn đề là đây có thể coi là cơm đạm bạc sao? Hiển nhiên nàng còn nhớ ánh mắt ** kia của Vương Trọng Lăng trước khi đi.

Đây là cơm tất niên nha.

Lý Kỳ ngây người hồi lâu, cười ha hả vài tiếng, sau đó mới xoay người đi vào. Hôm nay người giúp hắn mở cửa cũng không phải là Trần Đại Nương nữa, mà là một tiểu môn đồng, bởi vì Trần Đại Nương cũng đi tham gia tiệc cuồng hoan của Túy Tiên Cư rồi, phủ đệ này chỉ còn lại ba, bốn người trực ban.

Lý Kỳ vừa vào cửa liền hỏi:

- Các phu nhân đâu?

Môn đồng cung kính đáp:

- Hồi bẩm đại nhân, các phu nhân đều ở phòng bếp.

- A.

Lý Kỳ gật đầu, bỗng nhiên ngẩn người nói:

- Ngươi nói cái gì? Các phu nhân ở đâu?

- Ở phòng bếp.

- Ở phòng bếp?

Lý Kỳ thầm nghĩ, bé ngoan, ta không có nghe lầm chứ? Nói:

- Bọn họ ở phòng bếp làm gì?

Môn đồng lắc đầu nói:

- Chuyện này tiểu nhân cũng không rõ.

Cái quái gì vậy, nữ nhân của ta ai nấy cũng đều là mười ngón không dính một giọt nước, sao đều chạy hết vào phòng bếp rồi, có âm mưu, nhất định có âm mưu. Lý Kỳ càng nghĩ càng lạ, vội vội vàng vàng đi về phía phòng bếp.

Đi đến phía ngoài phòng bếp, chỉ nghe bên trong truyền đến từng tràng cười nói vui vẻ.

Ở phòng bếp cũng có thể vui vẻ như vậy? Lý Kỳ rón rén bước lên từng bước, nhìn vào phía trong cửa. Chỉ thấy mấy vị kiều thê đẹp như tiên nữ của hắn người thì thái rau, người thì nhào bột, bao gồm Lưu Vân Hi vừa mới gia nhập đại gia đình này. Còn có con trai bảo bối của hắn, Lý Chính Hi.

Tình huống khỉ gì đây?

Lý Kỳ ra sức day day hai mắt, lại liếc nhìn vào bên trong, lẩm bẩm nói:

- Không phải ảo giác, không phải ảo giác.

Năm nay là gió bắc thổi nha!

Lý Kỳ cảm giác tình này cảnh này đến trong mơ cũng khó có khả năng sẽ xuất hiện, ngây người hồi lâu, một lát sau, hắn mới đi vào.

- Đại ca đã về rồi.

- Phu quân.

- Cha.

Mấy người phụ nữ nhìn thấy Lý Kỳ đến, đều lần lượt dừng tay lại, vui sướng nhìn Lý Kỳ.

Nhưng Lý Kỳ cũng là vẻ mặt mờ mịt nhìn các nàng.

Quý Hồng Nô nói:

- Đại ca, huynh làm sao thế?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Không phải ta làm sao. Mà là các muội làm sao thế?

Bạch Thiển Dạ nói:

- Chúng muội đều rất tốt mà.

Lý Kỳ hỏi:

- Đây là đâu?

- Phòng bếp, phu quân, huynh thật sự không có sao chứ.

- Là phòng bếp a, ta còn tưởng là khuê phòng.

Lý Kỳ ngạc nhiên nói:

- Nhưng mà tại sao mọi người lại ở phòng bếp?

Bạch Thiển Dạ hiểu, khẽ cười nói:

- Phu quân. Vốn dĩ chúng muội muốn đợi huynh cùng đi, nhưng huynh chậm chạp không đến, Phong tỷ tỷ liền đề nghị vừa làm sủi cảo, vừa đợi phu quân huynh, cho nên chúng muội liền đến phòng bếp tự mình động thủ.

Phong Nghi Nô cười nói:

- Phu quân huynh là Kim Đao Trù Vương, nếu như chúng muội đến một chút cũng không biết, thì cũng rất kỳ cục.

- Là như thế này a!

Lý Kỳ hiếu kỳ nói:

- Nhưng các muội biết làm không?

Lưu Vân Hi nói:

- Việc nấu ăn này có gì khó đâu.

Cũng đúng, nàng là y xuất song tuyệt. Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Đúng đúng đúng. Thiếu chút nữa quên còn có một cái cao thủ ở đây.

Nhưng mà hắn lại không thể yên tâm đối với những người khác, việc này phải xem xem. Nếu không lát nữa sẽ gặp họa rồi, nhưng hắn là duy nhất nam nhân, đây cho dù là độc dược, hắn cũng phải gặm nha, nói:

- Vậy ta sẽ xem xem các muội làm thế nào?

Lý Chính Hi vội kêu lên:

- Cha, cha xem cái con làm trước như thế nào?

Lý Kỳ nhìn tay nhỏ bé của Lý Chính Hi cũng cầm lấy một miếng bột, kinh ngạc nói:

- Chính Hi, con cũng đang giúp đỡ à.

Lý Chính Hi dương dương đắc ý nói:

- Con đang học Thất di.

Bạch Thiển Dạ cười nói:

- Chính Hi thật ngoan.

Lý Kỳ đi lên, nhìn lên trên bàn, thấy sủi cảo trên bàn tuy rằng cong trái vẹo phải, trông rất khó coi, nhưng đối với một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, cũng là rất thật tệ, đủ thấy tài nấu nướng thiên phú của Chính Hi, gật đầu nói:

- Làm rất tốt, tốt lắm.

Nói xong hắn lại nói với Bạch Thiển Dạ:

- Thất Nương, của muội làm đâu?

Bạch Thiển Dạ chỉ vào trong khay bên cạnh nói:

- Đây chính là muội làm đấy.

- Gì hả? Đây là muội làm?

Lý Kỳ trợn to hai mắt.

Bạch Thiển Dạ nói:

- Không thì huynh cho là của ai làm?

Lý Kỳ nói:

- Ta tưởng là của Chính Hi làm nha.

Lý Chính Hi tay nhỏ bé đang cầm một cái sủi cảo, buồn bực nói:

- Cha, đây mới là con làm đấy.

Lý Kỳ cúi đầu nhìn, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, may mắn là ta đến đây.

Của Chính Hi làm?

Bạch Thiển Dạ mặt đỏ ửng.

Quý Hồng Nô, Phong Nghi Nô cũng đang gói sủi cảo ở bên cạnh đều cúi đầu lén cười rộ lên.

- Phu quân, muội gói không tốt sao?

Bạch Thiển Dạ nhìn xéo qua Lý Kỳ, giọng nói tỏa ra sát khí.

- Cái này nói sao đây.

Lý Kỳ ậm ừ một hồi, mới nói:

- Kỳ thật nha, muội đã làm vô cùng tốt, chỉ có điều… ha ha, thụ nhân dĩ cá, chỉ còn kém một chút như vậy thôi.

Trong lòng lại nghĩ, chính nàng còn không biết, còn dạy người khác, nàng đây là dạy hư đồ đệ nha, nàng dạy hư phương diện khác thì thôi, nhưng nếu là việc nấu ăn này, dù gì ta cũng là Kim Đao Trù Vương, đây không phải muốn đánh vào mặt ta sao.

Bạch Thiển Dạ cãi:

- Sủi cảo này không phải chỉ cần gói lại là được sao?

- Nói thì nói như thế không sai.

Lý Kỳ cầm lấy một cái sủi cảo, nhẹ nhàng thả ra, lúc rơi vào trong tay, toàn bộ bột gói bên ngoài bung ra, ngượng ngùng nói:

- Vấn đề là muội không có gói chặt.

Lý Chính Hi đang cầm sủi cảo tung tung trong tay, cười hì hì nói:

- Thất di, người xem, Chính Hi gói tốt hơn người một chút.

Lý Kỳ mắt rưng rưng, vỗ nhẹ nhẹ xuống đầu con trai, nói:

- Con trai, con cũng đừng có đả kích Thất di của con nữa, con quên cho nhân thịt vào rồi, bên trong tất cả đều là bột, con đi rửa sạch tay trước, đợi lát nữa cha dạy con làm sủi cảo.

Khi nói đến đây nói, lòng hắn đã đang rỉ máu, đây là sư phụ của môn tử nào chứ.

Lý Chính Hi không hiểu, thấy phụ thân muốn đích thân xuất thủ, sung sướng chạy ra bên ngoài rửa tay.

Nhưng Phong Nghi Nô đâu còn nhịn được, đã bật cười ha hả, không thể đứng thẳng lưng được.

Bạch Thiển Dạ không phục, chỉ tay vào trong khay của Phong Nghi Nô, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về, nhưng thấy sủi cảo Phong Nghi Nô gói thật là chỉnh tề ngay ngắn, duyên dáng yêu kiều nha, chưa có ngon hay không, ít nhất là không gói giống như nàng, kinh ngạc nói:

- Phong tỷ tỷ, sao tỷ gói tốt được như vậy?

Phong Nghi Nô dương dương đắc ý nói:

- Trước đây phu quân đã dạy ta đấy, hơn nữa chàng còn có một câu danh ngôn kinh điển về sủi cảo.

- Danh ngôn kinh điển về sủi cảo?

Bạch Thiển Dạ tò mò nhìn Lý Kỳ.

Ta có nói quá sao? Bản thân Lý Kỳ cũng thấy sửng sốt, nhưng bất kể có hay không, đây nhất định phải thừa nhận nha, danh ngôn kinh điển ư, cười ha ha nói:

- Danh ngôn kinh điển mà phu quân từng nói thật sự là rất nhiều, sao có thể nhớ rõ hết từng câu, vẫn là Nghi Nô muội có tâm rồi.

Quý Hồng Nô hiếu kỳ nói:

- Phong tỷ tỷ, là danh ngôn kinh điển gì?

Phong Nghi Nô đầu tiên là liếc mắt ra ngoài cửa, thấy Lý Chính Hi không có đi vào, cười hì hì nói:

- Câu danh ngôn kinh điển là, món ngon không gì hơn được sủi cảo, thú vị không ai hơn được chị dâu.

Vẻ mặt tươi cười của Lý Kỳ trong nháy mắt cứng ngắc lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.