Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1572-2: Chính trị chính là thỏa hiệp (2)




Triệu Tinh Yến nhìn thấy Lý Kỳ vẫn còn tức giận nhìn đám người, sợ hắn không kìm nổi xông lên, dù sao trước kia từng có tiền lệ, vì thế lại khuyên:

- Huynh yên tâm, bọn chúng chẳng qua là thư sinh mà thôi, có những hộ vệ này ở đó, bọn chúng tối đa cũng chỉ có là ồn ào vài câu, sẽ không dám động thủ đâu.Lý Kỳ hơi mang một tia bất mãn liếc nhìn Triệu Tinh Yến, từ trên ngựa nhảy xuống, đi đến một bên, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bọn người đó, nghiến răng nghiến lợi, cả người nhẹ nhàng phát run.Triệu Tinh Yến thở dài, cũng hơi hơi liếc nhìn đám người, sau đó đi đến bên cạnh Lý Kỳ.Tuy những hộ vệ kia dựa vào đại đao trong tay ngăn cho sự việc tiến thêm một bước chuyển biến xấu, nhưng lại không thể ngăn cản này ngôn ngữ ô uế kia, đám người đó càng nói càng ác độc. Càng nói càng tục tĩu, quả thực thật là khó nghe. Lý Kỳ toàn thân kéo căng thẳng, phồng đầy tơ máu hai mắt lên, không được gật đầu nói:

- Tốt lắm, tốt lắm, bọn súc sinh các ngươi, lão tử nhất định phải khiến cho các ngươi không chết tử tế được.Lúc này Cao Nha Nội bọn họ cũng chạy tới, mới đầu nhìn thấy nhiều người như vậy, còn chuẩn bị nhanh mau mau qua đó xem náo nhiệt, nhưng nghe được những lời ô uế đó. Nhất thời hiểu được đang xảy ra chuyện gì.Nha Nội không muốn nhìn nhất chính là nữ nhân bị ức hiếp nhìn thấy tình cảnh này không thể nào chịu nổi, la hét sẽ đại khai sát giới.Hồng Thiên Cửu bên cạnh chỉ sợ cho thiên hạ không loạn phất cờ hò reo, nhìn hai người gần như muốn xông lên.

- Khoan đã.Sài Thông sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, khẩn trương tiến lên, một tay giữ chặt một, nói:

- Hai người các ngươi có phải điên rồi hay không, cũng không xem trước một chút trong xe ngựa ngồi là ai, đã lao lên trên rồi.Cao Nha Nội tức giận đến oa oa kêu mãi, nói:

- Sài Thông ngốc nhà ngươi. Đây còn phải xem sao, ta đương nhiên biết, việc này ta nếu còn không quan tâm, ta Cao Nha Nội đây còn mặt mũi nào gặp người.Sài Thông bỗng nhiên chỉ tay về phía trước. Nói:

- Các ngươi xem kia là ai?Cao Nha Nội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Kỳ và Triệu Tinh Yến đứng ở dưới một thân cây, lại rất thờ ơ, lúc này tức miệng mắng to:

- Lý Kỳ. Họ chuột nhắt nhà ngươi, không ngờ sợ chết như vậy, bản Nha Nội xem như nhìn lầm ngươi rồi.Hồng Thiên Cửu cũng có tâm bất mãn nói: - Lý đại ca thật không có nghĩa khí. Nhìn thấy Lý nương tử bị người bắt nạt, lại còn đứng đó xem cuộc vui.Sài Thông nói: - Hắn không phải sợ chết, mà là lấy đại cục làm trọng, cho dù Nha Nội ngươi không để ý chính bản thân ngươi, tốt xấu cũng vì Thái úy suy nghĩ một chút.Cao Nha Nội nói:

- Ta đây với cha ta có quan hệ gì, tứ tiểu công tử bọn ta đánh nhau từ trước đến nay không hề báo cho cha mẹ biết, đánh không lại đã kêu cha mẹ ra mặt, đây chính là chuyện mất mặt nhất.Sài Thông kiên nhẫn khuyên nhủ:

- Nha Nội, ngươi chẳng lẽ đã quên rồi, Thái úy sáng nay vì sao không cho chúng ta cùng Lý Kỳ bọn họ ngồi ở cùng trên một con thuyền, việc này có thể lớn có thể nhỏ, nếu là sau lưng có người thao túng, ngươi xông lên như vậy, khả năng khiến cho cả phủ Thái úy sẽ phải chịu liên lụy, còn có Tiểu Cửu, ngươi cũng phải suy nghĩ cho Hồng gia các ngươi.Hai người vừa nghe, ngơ ngác nhìn nhau, đều là im lặng không nói.Hai người bọn họ là đồ vô lại, nhưng vẫn được coi là rất hiếu thuận, vừa nghe việc này sẽ liên lụy người nhà, ánh mắt trở nên có chút do dự, kỳ thật việc này với bọn họ cũng không có quan hệ gì quá lớn, chẳng qua hai người tính cách như thế, Nha Nội là không thể nhìn nữ nhân chịu ức hiếp, dù sao cũng là tình thánh, mà Tiểu Cửu chỉ có điều cả người ngứa ngáy, đơn thuần muốn can thiệp mà thôi.Sài Thông lại nói:

- Các ngươi yên tâm, có Lý Kỳ ở đây, sẽ không sao đâu.

- Hắn nếu có biện pháp, cũng sẽ không đứng yên một chỗ rồi.Cao Nha Nội lôi kéo cái đầu, nhưng cũng không bồng bột thêm nữa, mấy người ngồi xổm tại ven đường, mỗi người ủ rũ, thi thoảng nhìn Lý Kỳ với ánh mắt phẫn nộ.Lý Kỳ trong lòng dễ chịu sao? Chỉ e hắn chính là người khó chịu nhất, Lý Sư Sư lưu lạc đến tận đây, hắn là bụng làm dạ chịu, hơn nữa sự việc này rất có thể cũng là do hắn mà ra, nhưng mà hắn lại chỉ có thể đứng ở bên cạnh thờ ơ, điều này làm cho hắn cảm thấy rất giận chính bản thân mình.

- Ta muốn giết bọn khốn khiếp này.Một lát sau, nghe được tiếng mắng càng sâu, nhưng bên trong xe ngựa từ đầu đến cuối chưa phát một tiếng, Lý Kỳ biết rằng Lý Sư Sư lúc này thống khổ dường nào, thật sự là nhịn không được, nhấc chân liền hướng phía trước phóng đi. Triệu Tinh Yến lại chặn ở trước mặt hắn, nói:

- Huynh vì sao luôn thiếu kiên nhẫn, huynh biết rõ đây là một cái bẫy, cũng biết rõ Lý Sư Sư không có bất kỳ nguy hiểm nào, vì sao phải kích động như vậy.Lý Kỳ nói:

- Yến Phúc, ta hiện tại không muốn nói với muội nhiều như vậy, muội tránh ra cho ta.

- Huynh biết ta sẽ không tránh ra đâu. Triệu Tinh Yến nói:

- Huynh đã nghĩ qua hậu quả.-

Vậy thì sao? Lý Kỳ hừ lạnh một tiếng nói:

- Nếu ta dễ dàng đã bị đánh ngã như vậy, ta đây đã sớm chết hàng vạn lần rồi.Triệu Tinh Yến nói:

- Đúng, nhưng cái phiền toái này sẽ quấn quanh huynh cả đời, dù sao chuyện này liên lụy đến gia sự hoàng thất, hễ lại có biến động gì đó, tất cả vấn đề đều sẽ bộc phát ra, đến lúc đó huynh sẽ hối tiếc không kịp, huynh chẳng lẽ vẫn chưa rõ sao, chính trị chính là vì thỏa hiệp mà tồn tại, nếu sức mạnh có thể giải quyết hết thảy, sao còn cần chính trị làm chi? Huynh bây giờ cần phải làm là thỏa hiệp.

- Nhưng ta hiện tại không đứng ra, vậy ta còn là một nam nhân sao, ta không có lỗi với Lý Sư Sư, không có lỗi với Phong Nghi Nô sao? Lý Kỳ từ từ nhắm hai mắt nói.Triệu Tinh Yến nói:

- Huynh là Xu Mật Sứ, huynh không phải có trách nhiệm với một người nào cả, cũng không phải riêng nhà chúng ta, mà là cả quốc gia.Lý Kỳ chậm rãi mở mắt ra, nhìn Triệu Tinh Yến, một lát sau, hắn một lời không nói, xoay người đi về phía sau.Cao Nha Nội thấy Lý Kỳ đột nhiên đi tới hướng bon họ, đầu vừa nghiêng nhìn thấy một bộ dáng tức giận.

- Lý đại ca.Hồng Thiên Cửu vẫn là kêu lên một tiếng, nhưng trong giọng nói tràn đầy buồn bực.Lý Kỳ nói:

- Nha Nội, Tiểu Cửu, chúng ta cần các ngươi phải giúp ta một chuyện.

- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.