Không chỉ như thế, Cao Bằng từ bốn phía điều quân tiến đến viện trợ trấn Thành Kỷ.
Nhưng chính vào lúc này, Ngô Giới đột nhiên suất lĩnh đại quân đến thẳng phủ Kiến Xương.
Sau khi Cao Bằng nhận được tin, lúc này luống cuống, bởi vì viện quân ở trấn Thành Kỷ, hơn phân nửa đều đã đi cứu viện phủ Kiến Xương, hiện giờ viện quân của mình không đi, viện quân của địch đã đi, phủ Kiến Xương này chắc chắn không thủ được rồi.
Không còn cách nào, Cao Bằng cũng vội vã dẫn binh đi cứu viện phủ Kiến Xương trước.
Nhưng nào biết được, Ngô Giới đi được một nửa, đột nhiên đi vòng, tốc độ nhanh nhất mở hướng tới trấn Thành Kỷ, lại lệnh cho một ngàn tử sĩ cắt đứt đường lui của Cao Bằng, ở một địa thế vùng núi hẹp ngăn chặn kẻ thù, nhiệm vụ là kéo dài sự hồi cứu của Cao Bằng.
Ngô Giới suất lĩnh đại quân, một nắng hai sương, đường gì đi nhanh, thì đi đường đó, đi tắt ở giữa khe núi, không đến năm ngày đã tới trấn Thành Kỷ. Lúc này ở trấn Thành Kỷ chỉ còn lại ba ngàn nhân mã, chủ lực đều bị Cao Bằng điều đi rồi, mà Ngô Giới có hơn một vạn nhân mã, không đến một ngày, đã công phá trấn Thành Kỷ.
Hóa ra Ngô Giới chỉ giả vờ cứu viện phủ Kiến Xương, trấn Thành Kỷ mới là mục tiêu của y, y biết rằng cường công trấn Thành Kỷ, không phải là hành động sáng suốt, chính mình sẽ bị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, hơn nữa còn không nhất định sẽ thành công, nhưng y nhất định phải xóa sạch điểm trú binh của Cao thị ở trong này.
Vì thế đầu tiên là trú binh trấn Thành Kỷ, mục đích chính là để Cao Bằng vốn đang đưa viện quân tới phủ Kiến Xương, trước sẽ điều đến trấn Thành Kỷ cứu viện, sau đó, nếu như y đuổi viện binh ở phủ Kiến Xương, vậy thì Cao Bằng chắc chắn sẽ dẫn binh đến, Cao Bằng vừa đi, trong trấn Thành Kỷ nhất định sẽ trống rỗng.
Sau đó, y lại quay vòng lại, chính là muốn đánh vào chênh lệch thời gian.
Kỳ thật một chiêu này của Ngô Giới, chính là học được ở Hoàn Nhan Tông Vọng, dựa vào một số binh mã, kéo dài chủ lực của địch, lấy cầu xin làm mục đích của chiến lược.
Nếu là chiêu của Hoàn Nhan Tông Vọng, vậy chắc chắn còn có hậu chiêu.
Sau khi đánh chiếm được trấn Thành Kỷ, Ngô Giới cũng không trì hoãn, cũng không tử thủ trấn Thành Kỷ, mà lập tức phái binh mai phục trên đường Cao Bằng trở về.
Cao Bằng thấy Ngô Giới đột nhiên đi đường vòng, Biết trúng kế, vội vàng dẫn binh đi hồi cứu, nhưng trên đường lại bị đối phương sống chết chặn lại, không dễ đánh lui một ngàn tử sĩ, trong lòng lại sốt ruột, bởi vì gã không biết tình hình của trấn Thành Kỷ, gã cũng thật không ngờ. Tốc độ của Ngô Giới lại nhanh như vậy, gã cho rằng gã còn kịp, vì thế ngựa không dừng vó chạy tới trấn Thành Kỷ.
Mắt thấy trấn Thành Kỷ phía trước, đột nhiên bốn phương tám hướng kẻ địch xông ra giết.
Cao Bằng vẫn có chút năng lực, dựa vào ưu thế số lượng, chặn lại tấn công luân phiên của Ngô Giới. Nhưng ngay tại khi hai bên khó phân thắng bại, phía sau đột nhiên xuất hiện một cánh binh mã, quân chi viện này không nhiều lắm, khoảng ba bốn ngàn quân, nhưng lại hoàn toàn thay đổi toàn bộ chiến cuộc.
Lúc này, chẳng sợ một ngàn binh mã muốn lấy mạng người.
Hóa ra trên đường Ngô Giới chạy tới phủ Kiến Xương, liền bí mật bảo Đoàn Thế Văn viết thư cho Đoàn Chính Nghiêm. Để y lập tức phái một cánh quân đến, giáp công chủ lực Cao Bằng, cũng không làm gã chạy mất.
Bởi vì Đoàn Chính Nghiêm đang vây công phủ Kiến Xương, đại bộ phận địa khu bên ngoài đều trong tầm khống chế của y, cho nên y có thể thong dong phái binh tới trấn Thành Kỷ.
Lúc trước Hoàn Nhan Tông Vọng chính là dùng chiêu này để đối phó Lý Kỳ, khác nhau chính là, cánh quân này chạy tới là để tiếp viện Ngô Giới, mà lúc đầu do Ngô Giới suất lĩnh viện quân kia, phải đi tiếp viện Lý Kỳ, nếu như là viện quân của Hoàn Nhan Tông Vọng, vậy Khai Phong đã sớm bị công phá.
Cao Bằng dưới tình huống hai mặt giáp công, đại bại mà chạy, gần như toàn quân bị diệt. Cao thị ở phía Tây Bắc, liên tiếp bị thương nặng, không thể đi cứu viện phủ Kiến Xương được nữa, sau khi Đoàn Chính Nghiêm giải quyết xong Cao Bằng, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lấy thêm phủ Kiến Xương.
Mà Ngô Giới thừa dịp sĩ khí quân địch hạ hết mức, lại thu phục bộ lạc bốn phía trấn Thành Kỷ, và tất cả địa khu tây bắc đều nằm trong khống chế của Đoàn Chính Nghiêm. Tất nhiên, đây chỉ là mặt ngoài.
Hai đại quân không hề ngừng lại, binh chia làm hai đường, hướng về thủ phủ Đại Lý, phủ Thiện Xiển.
Mà tù trưởng của ba mươi bảy bộ lạc thấy Đoàn Chính Nghiêm hát vang tiến mạnh, vì thế đều quy hàng Đoàn Chính Nghiêm, đã có hai mươi bảy bộ lạc trở thành bộ hạ của Đoàn Chính Nghiêm.
Lúc này Cao thị hoàn toàn luống cuống, khẩn trương phái binh trợ giúp phủ Hội Xuyên, nếu lại mất phủ Hội Xuyên, vậy thì phủ Thiện Xiển tràn ngập nguy cơ.
Nhưng cũng chính bởi vì vậy, y không thể ngăn chặn Ngô Giới, đành phải co đầu rút cổ trong phủ Lộng Đống, hy vọng có thể dựa vào hai phủ này, phòng vệ phủ Thiện Xiển.
Ngô Giới gần như không gặp được cản trở gì, liền đi tới phủ Lộng Đống, nhưng y cũng không tiến công.
Mà Đoàn Thế Văn đương nhiên hy vọng Ngô Giới có thể vì Đoàn Chính Nghiêm mà chia sẻ một ít áp lực, nhưng y đã bị thuyết phục bởi tài năng quân sự của Ngô Giới, Ngô Giới tùy tiện tìm một lý do để lừa, y liền tin là thật
Kỳ thật Ngô Giới làm như vậy, thứ nhất là khiến Đoàn Chính Nghiêm bên kia tiêu hao nhiều một chút, thứ hai là dụ Nam Ngô mắc câu.
Mà sau khi Đoàn Chính Nghiêm lấy được phủ Kiến Xương, chi viện Đại Tống như thủy triều tiến vào.
Đoàn Chính Nghiêm thật sự như hổ thêm cánh, tấn công mạnh mẽ phủ Hội Xuyên, muốn thừa thắng xông lên lấy thêm phủ Hội Xuyên, nhưng Cao thị cũng không phải hổ giấy, sống chết thủ vững phủ Hội Xuyên, không lùi lại một bước.
Song phương bắt đầu giằng co một hồi.
Triệu Tinh Yến sau khi xem xong, đập lá thư trên bàn, hưng phấn nói: - Làm đẹp lắm, ta quả nhiên không nhìn lầm người.
Phải biết rằng, Ngô Giới hiện giờ xuất thân từ trướng nàng, Ngô Giới đánh thắng trận, nàng cũng có thể diện!
- Đúng vậy, đúng vậy, đây đều là cô tinh mắt biết nhìn người.
Lý Kỳ cười nói hai câu nịnh bợ, đột nhiên nói:
- Đúng rồi, cô biết Ngô Giới sao?
Triệu Tinh Yến khinh thường cười, nói: - Lấy tình huống lúc đó mà nói, thì quả thật là quá dễ dàng, phàm là những người bị triều đình chèn ép, mới là những người có tài, những người này buồn bực thất bại, lại chịu không ít oan uổng, ta căn bản không phí khí lực nhiều lắm.
Lý Kỳ liếc nhìn nàng một cái, nói: - Những người này? Như vậy ---
Trước mắt người này đúng là không thể đắc ý vênh váo, một chút để lại đều bị hắn nắm được. Triệu Tinh Yến nói thật: - Ngươi muốn làm gì? Ta chắc chắn sẽ không khai những người đó ra, hiện giờ Tam ca bổ nhiệm hiền tài, tình huống của bọn họ đương nhiên không giống với lúc trước, ta cũng chưa từng liên quan gì với bọn họ, ngươi thả cho họ một con đường đi.
Lý Kỳ ha hả nói: - Cái này ta đương nhiên biết, những cái khác không cần nói, chỉ bằng quan hệ giữa hai chúng ta, không phải chỉ là chuyện một câu nói của cô thôi sao.
- Vậy thì tốt, nếu ngươi ép buộc ta, ra sẽ trở mặt đấy.
- Cô thông minh như vậy, ta muốn ép cũng không ép được.
Triệu Tinh Yến khẩn trương nói sang chuyện khác, nói: - Vậy tiếp theo ngươi định làm thế nào?
Lý Kỳ nói: - Vậy còn phải xem cô đã.
- Xem ta?
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Cô chừng nào đồng ý làm phụ tá của ta, ta khi đó sẽ xuất phát, đãi ngộ thì cô yên tâm, chắc chắn bao ăn bao ở, hưng thịnh và diệt vong ngày hôm nay đều đặt trên người cô.
- Ngươi thật sự rất vô lại.
- Tùy cô muốn nói thế nào, nếu như cô không đi, chứng minh hiện giờ vẫn còn là thời khắc mấu chốt, ta có thể chờ.
Triệu Tinh Yến hừ nói: - Ngươi đây là đoán chừng ta à?
Lý Kỳ nói: - Mục đích mọi người đều giống nhau, đương nhiên phải đi trên một con đường, không lý gì phải tách ra.
- Vậy trạm thứ nhất của ngươi ở đâu?
Hai mắt Lý Kỳ bỗng nhiên tỏa sát khí: - Ấp Châu! Còn có một đàn chó hoang, chờ ta dạy họ thế nào là làm người.
Mắt Triệu Tinh Yến sáng ngời, nói: - Ta đây nên đi.
Lý Kỳ nói: - Xem ra cô cũng biết rồi?
- Có nghe qua.
----------oOo----------