Bởi vì tắt máy, nên Lâm Thiên trốn trong vòng tay bác sĩ Phó ngủ một giấc thật an yên.
Anh không biết Tần Vận và Lâm Hàn Hải lại ầm ĩ thành ra như vậy. Hai vợ chồng, ông đẩy trách nhiệm cho tôi, tôi đẩy trách nhiệm cho ông, cả hai đều không muốn gánh chịu sai lầm này, Tần Vận cho rằng, nếu không vì Lâm Hàn Hải ngoại tình, tôi muốn níu ông lại, thì hà tất phải sinh đứa bé này ra? Mà Lâm Hàn Hải lại cho rằng, Tần Vận bà giấu nhẹm chuyện đứa con bị bệnh tật này, không phá thai mà còn sinh ra đứa con bị khiếm khuyết, không phải lỗi của bà thì của ai?
Hai người ai cũng cho rằng mình đúng, cãi mãi không tới hồi kết, còn muốn gọi điện cho Lâm Thiên để đòi công đạo, nhưng không tài nào gọi cho Lâm Thiên được, hai người cãi nhau ầm ĩ đến mức bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng. Ngay lúc những từ ngữ càng ngày càng mạt sát cay độc, Tần Vận lại đột nhiên ngất đi — Nguyên nhân là do vết thương rách miệng, lại thêm tức giận quá độ.
Vết thương vừa được khâu đã lại toác miệng, đây không phải chuyện nhỏ, nếu bị nhiễm trùng thì nguy to. Cũng may mà họ còn đang ở bệnh viện, nếu không với tính bà như vậy, cứ trì hoãn chỉ thêm phiền phức.
Thấy Tần Vận bị mình chọc tức thành ra nông nỗi này, Lâm Hàn Hải cũng có chút áy náy, nhưng cảm giác áy náy này chẳng đáng kể, Tần Vận tỉnh lại liền tản đi. Nguyên nhân không vì điều gì khác, Tần Vận vừa được cứu khỏi cánh cửa sinh tử, lại đối đầu với Lâm Hàn Hải. Với người phụ nữ này, chồng là tất cả, cuộc sống bà khổ tâm gây dựng không thể bị đánh đổ như vậy.
Hai người tranh chấp vài câu, Lâm Hàn Hải đã tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Ông không muốn tiếp tục đôi co với Tần Vận nữa, đã nói đến khô miệng rồi, bà thì hở tí là ngất xỉu, ông mới nói nhiều hơn đôi câu, bộ dạng bà như muốn ngất đi. Có gì đáng để ầm ĩ chứ? Chẳng phải chỉ là có hai đứa con riêng thôi sao, tức cái gì mà tức, có gì chứ, có con riêng bình thường mà, nếu không phải trước đây ông cụ đứng đầu gia đình, giờ lại đến lượt Lâm Thiên đứng đầu, ông đã đưa con về từ lâu rồi.
Tần Vận yếu ớt nằm trên giường bệnh, bà hít sâu một hơi, chọn cách hỏi vòng, “Ông nói cho tôi, ông có hai đứa con riêng từ khi nào?”
Đây rõ ràng là câu hỏi bẫy, sao ông có thể trả lời. Lâm Hàn Hải đáp qua loa lấy lệ: “Đợi tôi đưa về nhà rồi bà sẽ biết thôi.”
Ông cũng đã ôm tư tưởng vò mẻ chẳng sợ sứt, để Tần Vận biết khó mà lui là tốt nhất. Dù sao ông cũng thực sự không muốn có đứa con này, Lâm Hàn Hải ông lại sinh ra một đứa con bị Down, nói ra quá mất mặt. Vốn bây giờ đã có nhiều người cười nhạo ông, nhỏ thì sợ cha, già thì sợ con, giờ lại còn lòi ra một thằng con bị Down, chẳng phải để người ta cười chê thêm sao?
“Ông nói rõ cho tôi! Gì cơ?! Ông còn muốn đưa người về nhà! Ông còn có biết xấu hổ hay không hả? Còn đưa cả tiện nữ sinh cẩu về nhà!”
“Này, bà nói chuyện quá đáng quá rồi đấy. Tôi thích đưa ai về nhà là chuyện của tôi, nếu bà thấy khó chịu thì dọn ra ngoài mà ở, mang theo con bà nữa, đúng lúc có thể tự mình nuôi nó, tôi đỡ tốn tiền nuôi.”
Lòng dạ ông có thể ác độc tới nhường này, Tần Vận đã mệt lả, chẳng còn sức để giận dữ chửi ầm lên nữa. Nước chảy men khóe mắt, “Lâm Hàn Hải à, ông không có lương tâm.”
Lúc này Lâm Hàn Hải lại kéo Lâm Thiên ra làm bia đỡ, “Lại nói, Lâm Thiên đã đồng ý cho tôi đưa con về nhà rồi, bà không đồng ý cũng chẳng hề gì.”
Hiển nhiên Tần Vận không tin, bà giễu cợt nói, “Sao Lâm Thiên có thể đồng ý cho yêu cầu vô sỉ này của ông chứ?”
Lâm Hàn Hải không nhịn được nói, “Bà có tin hay không, tôi chẳng quản.”
“Ông đứng lại đó cho tôi!”
Mặt Tần Vận biến sắc, chẳng lẽ Lâm Thiên thực sự đồng ý?! Lâm Thiên đã biết chuyện này từ trước sao không nói với bà?! Tốt xấu gì cũng là người nhà, nó lại đi giúp người ngoài đối phó với mình. Trong thoáng chốc, Tần Vận cảm thấy như cả thế giới vứt bỏ bà, chồng bà không cần bà nữa, giờ ngay cả con trai ruột cũng đối nghịch với bà.
“Ông kêu Lâm Thiên qua đây, tôi muốn nghe nó nói thế nào.” Nhà này không phải thiên hạ của Lâm Hàn Hải, lời của Lâm Thiên vẫn có trọng lượng hơn. Tần Vận cảm thấy trong chuyện con riêng này, Lâm Thiên không thể đứng về phía Lâm Hàn Hải mà không đứng về phía mình. Ông ta đối xử với Lâm Thiên như cái máy rút tiền. Bà ầm ĩ đòi gọi anh tới. Nhưng Lâm Thiên vốn chẳng hề nghe máy, dường như anh đã đoán được từ trước, cố tránh khỏi đầu gió. Tần Vận chỉ vào vệ sĩ đứng canh gác ngoài cửa mà dặn dò: “Gọi sếp của cậu tới đây, nói với sếp cậu nhà có việc cần nó xử lý! Gọi nó tới đây ngay, giờ lập tức qua đây. Nếu không tìm được người thì qua khoa não tìm nhân tình của nó.”
Lúc này bà muốn cầu cạnh Lâm Thiên mà lại nói chuyện khó nghe vô cùng. Còn dùng từ ngữ sỉ nhục Phó Tinh Hà trước mặt người của Lâm Thiên, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết. Chưa nói Lâm Thiên có đứng về phía bà hay không, mà chỉ với thái độ này của Tần Vận, anh đã không muốn dính líu tới bà rồi.
Mà chuyện con riêng này, Lâm Thiên thực sự không biết còn có đứa con thứ hai, nhưng anh cũng không còn phẫn nộ như khi mới biết Lâm Chiêu là con của Lâm Hàn Hải, tâm tình này dường như đã sụp đổ trong anh rồi, hoặc nên nói Lâm Thiên vốn không để ý. Lúc nghe nói còn có một người con riêng nữa, phản ứng đầu tiên của Lâm Thiên là, à, quả nhiên.
Dường như anh không bất ngờ là bao, Lâm Hàn Hải chính là loại người đổ đốn như vậy.
Chuyện Tần Vận nói Phó Tinh Hà là tình nhân của anh, ngày hôm sau liền truyền tới tai Lâm Thiên. Anh lấy chủ trương né tránh, có thể không xuất hiện thì không xuất hiện, nhưng cuối cùng Lâm Thiên vẫn phải tới bệnh viện đón bác sĩ Phó.
Anh vừa xuất hiện ở bệnh viện, liền bị người ta chặn đường.
Tần Vận yêu cầu Lâm Thiên làm chủ cho mình, bảo anh tới để giữ lẽ phải cho bà, đến thử phân xử xem hành vi đưa con riêng về nhà này của Lâm Hàn Hải có phải sai rồi hay không, tại sao ông đã ngoại tình có cả con riêng mà còn hùng hồn khí thế như vậy chứ.
Trong suy nghĩ của Tần Vận, Lâm Thiên không thể đứng về phía Lâm Hàn Hải mà không đứng về phía mình. Về tình về lý, người làm cha như Lâm Hàn Hải ngoại tình, lại có con riêng, Lâm Thiên làm con trai bà, chẳng lẽ trong lòng không tức giận chút nào.
Trên thực tế, đúng là Lâm Thiên không nghĩ nhiều như vậy. Quả thực trong lòng anh cảm thấy Lâm Hàn Hải làm vậy thật đáng ghê tởm, nhưng anh thực sự không muốn quản nhiều. Sợ làm chủ công đạo không thành, bản thân lại rước phiền về người.
Không phải anh không muốn giữ gìn tình cảm vợ chồng của Lâm Hàn Hải với Tần Vận, mà anh thực sự không thể ra sức. Cái gì cần bùng nổ rồi sẽ phải bùng nổ, nhưng xuất phát điểm của chuyện này, anh cảm thấy đây là sai lầm của Lâm Hàn Hải. Hành vi phản bội gia đình này là điều mà Lâm Thiên khinh thường nhất.
Bởi vì bị người ta chặn ngoài cổng bệnh viện, cũng bất đắc dĩ, Lâm Thiên đành phải quay đầu đi về phía phòng bệnh của Tần Vận. Anh gửi tin nhắn cho bác sĩ Phó, báo cho bác sĩ Phó biết anh đi tới phòng bệnh, đợi hắn tan ca là có thể gặp.
Qua lời kể của cấp dưới, Lâm Thiên gần như nắm rõ mọi chuyện. Trong đó có một tin quan trọng khiến mọi người phải kinh ngạc —— ngoài anh và đứa bé mới chào đời kia, Lâm Hàn Hải còn có hai đứa con nữa.
Nói cách khác, ngoại trừ Lâm Chiêu anh đã biết ra, Lâm Hàn Hải còn một đứa con không muốn ai biết —— trước đó, Lâm Thiên không biết chuyện này, dù sao thì cũng chẳng ai không dưng lại đi điều tra cha đẻ của mình, cũng chỉ gần đây anh mới sai người giám sát ông mà thôi.
Lúc biết được tin này, anh liền sai người đi điều tra đứa con riêng kia của Lâm Hàn Hải, không bao lâu sau sẽ có kết quả điều tra.
Đến phòng bệnh, anh thấy hai người vẫn im lặng đối đầu với nhau.
Tần Vận im lặng không lên tiếng nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng tiếng thở rất lớn, hiển nhiên vẫn còn chưa ngủ. Mà Lâm Hàn Hải thì ngồi ghế bên cửa sổ, bóng lá ngoài cửa đổ bóng lên người ông, ông cũng bất động thanh sắc, giống như đang ấp ủ điều gì đó.
Bầu không khí yên tĩnh giữa hai người bị phá vỡ khi Lâm Thiên xuất hiện.
Tần Vận như trông thấy vị cứu tinh, liền nói: “Thiên Nhi, con tới thật đúng lúc, con phân xử đi, cha con ngoại tình, giờ lại nói muốn đưa hai đứa con riêng về, con có đồng ý không.”
Bà vừa lên tiếng đã hỏi câu này, Lâm Thiên lắc đầu, không trả lời.
Nhận được cái lắc đầu của anh, cuối cùng Tần Vận cũng có chút hãnh diện, bà vênh váo nhìn sang Lâm Hàn Hải, “Ông xem, con trai tôi không đồng ý.”
Lâm Hàn Hải cuống lên, không vui nói: “Thiên Nhi, chúng ta đã nói xong rồi, con nói mẹ con đồng ý thì sẽ không..” Nói tới đây, Lâm Hàn Hải cũng nhận ra đây là một câu nói bẫy, còn là một câu nói bẫy ngốc nghếch —— Bởi Tần Vận vốn không thể đồng ý yêu cầu đưa con riêng về nhà của ông.
Lâm Thiên sửa lại lời ông nói: “Đầu tiên tôi đã nói với ông là, ông muốn đưa Lâm Chiêu về nhà, nếu mẹ đồng ý, thì tôi không có ý kiến gì. Còn chuyện đứa con riêng thứ hai, chúng ta chưa từng “nói xong"”. Dù sao Lâm Chiêu đã bị kiểm soát, không gây được chuyện gì, hơn nữa lúc này cậu ta còn nằm trên giường bệnh, sao lại không có mắt tiếp tục dây vào anh.
“Không phải cũng như nhau sao, đều là anh em với con cả.” Lúc đối mặt với Lâm Thiên, Lâm Hàn Hải không khỏi cảm thấy chột dạ, dường như mình làm chuyện gì đuối lý.
“Tôi không đồng ý.” Lâm Thiên nói.
Tần Vận đứng bên cạnh chê cười, “Thấy chưa, con nó đứng về phía tôi.”
“Con gì mà con, lúc xảy ra chuyện nó mới là con bà, bình thường có thấy bà thân thiết với Thiên Nhi đâu.” Lâm Hàn Hải mỉa mai lại.
“Ông còn không ngại mà nói tôi, ông không nói một đằng làm một nẻo chắc?” Tần Vận cười gằn, “Lúc Lâm Thiên chưa có bản lĩnh ông đối xử với nó thế nào? Giờ con trai ông tài giỏi rồi, ông quỳ liếm như chó.”
Lâm Hàn Hải bị bà chọc tức đến mức mặt đỏ tía tai, mạnh miệng nói: “Bà thì giỏi rồi, xem bản lĩnh của bà kìa, Lâm Thiên nó có tài cán thì cũng nhờ giống của ông đây! Xem bà sinh ra cái thứ quái thai gì kìa.” Ông tuyên bố, “Thứ nhất, đứa con này tôi sẽ không thừa nhận, bà thích làm gì thì làm, cho nó đi cũng được, tự nuôi cũng được, nói chung tôi sẽ không thừa nhận. Thứ hai, tôi muốn đưa cốt nhục của tôi về nhà là chuyện của tôi, bà không quản được đâu.”
Máy đo nhịp tim vang lên những tiếng nho nhỏ, Tần Vận tức đến run lên, với tình hình sức khỏe bà hiện tại, đáng lẽ không nên cãi nhau với Lâm Hàn Hải như vậy, nhưng bà thực sự không nhẫn nhịn được, chỉ tự trách mắt mình mù rồi, lại trách bản thân vì không biết nhìn người.
“Được, vậy chúng ta để Lâm Thiên làm chủ đi.” Bà nói.
Lâm Thiên không biến sắc, mà Lâm Hàn Hải thì nói chắc như đinh đóng cột: “Ban nãy bà không nghe gì à? Nó nói nó không có ý kiến gì.”
“Thế thì cũng phải dựa trên cơ sở tôi đã đồng ý, chuyện này tôi sống chết cũng sẽ không đồng ý. Nếu tôi không đồng ý, thế thì lá phiếu này của Lâm Thiên sẽ mất hiệu lực, đúng không, Thiên Nhi?”
Lâm Thiên vẫn không nói lời nào, thực ra anh đã muốn đi rồi, bác sĩ Phó đã sắp tan ca —— Anh rất hối hận vì sao mình lại tới đây, chỉ để nghe hai người họ lời qua tiếng lại?
Trong lòng anh đã mất kiên nhẫn, ngoài miệng hỏi vấn đề anh quan tâm: “Trước mắt không bàn chuyện con riêng, đứa bé nằm trong lồng ấp kia, hai người định làm thế nào đây?” Dù sao đứa bé cũng vô tội.
“Không phải bố đã nói rồi sao, bố không thừa nhận.” Lâm Hàn Hải lớn tiếng nói.
Tần Vận tức đến mức cười gằn: “Dù đứa bé kia có bị Down, có xấu xí, thì cũng tốt hơn hai đứa con hoang kia.”
Lâm Hàn Hải tỏ thái độ kiên quyết, dù sao ông cũng sẽ không nuôi.
Mà Tần Vận sinh đứa bé này, vốn chỉ để níu kéo chồng mình, giờ thì ông ta còn có hẳn ba thằng con trai! Chẳng trách ông vốn không để ý tới đứa con vừa chào đời này. Chưa nói đứa bé này có bệnh tật gì không, dù nó có bình thường, thì một đứa con cũng không thể níu kéo trái tim Lâm Hàn Hải.
Ông sợ nhất điều gì, Tần Vận biết rất rõ.
“Nếu ông không thích, thì tôi cũng không nuôi. Được, để tôi ra ngoài kể, mấy cái báo lá cải thích đưa tin kiểu này nhất, lúc đấy mọi người bên ngoài sẽ biết hết, bởi vì con bị bệnh mà Lâm Hàn Hải ông liền vứt bỏ máu mủ nhà họ Lâm, ông xem khi đó ai mất mặt hơn ai.” Tần Vận nở nụ cười méo mó.
Lâm Thiên lặng im, bàng quan trước cuộc tranh cãi này, lời uy hiếp của Tần Vận quả nhiên có tác dụng, Lâm Hàn Hải sợ bị người ngoài bôi nhọ danh tiếng, ông sợ nhất là bị mất thể diện. Nếu Tần Vận ra ngoài nói lung tung, ông thực sự hết cách.
Ông nghĩ một chút, liền nghĩ ra cách xử lý điều hòa, “Đưa thằng bé này cho Lâm Thiên nuôi đi, không phải nó cũng không có con hay sao, nó đồng tính còn gì! Đồng tính thì đẻ cái rắm!” Ngay lúc ông đưa ra đề nghị này, hơn nữa càng nói càng cảm thấy ý kiến của mình rất hay, đang định thêm thắt đầy đủ hơn, thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
“Chúng tôi sẽ không nhận nuôi đứa bé này.” Giọng điệu kiên quyết không thể hoài nghi.
—— Là Phó Tinh Hà.