Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!

Chương 49: Em chỉ quan tâm anh




“Em không muốn sống nữa à?”

Lâm Thiên vừa uất ức, vừa cây ngay không sợ chết đứng mà nói, “Ông ta muốn đánh anh!” Lỡ như người đàn ông kia mang theo dao thì làm sao bây giờ, ai mà biết trên người ông ta có hung khí hay không.

“Chẳng lẽ anh không biết đường tránh à?” Ở trong bệnh viện thường xuyên gặp những tình huống như vậy, người cha này cũng coi như tương đối ôn hòa rồi, hắn không thể nổi cáu với người nhà bệnh nhân, càng không thể ra tay, nhưng vẫn có thể tránh được.

Vụ náo loạn lần trước dẫn tới bị thương ở tay vẫn còn rành rành ngay trước mắt, Phó Tinh Hà không những không chủ động trốn đi, còn vì bảo vệ y tá trưởng bên cạnh mà để mình bị thương.

Nhưng chuyện nguy hiểm này cũng có lợi. Một khi hắn bị thương, bệnh viện sẽ truy cứu nguyên nhân dẫn tới hành động của người nhà bệnh nhân, như vậy có thể điều tra tới bác sĩ Đàm, cũng có thể tra ra được nguyên nhân ông ta sai sót trong ca phẫu thuật này.

Đúng là viện trưởng Lôi tra được, vừa nhìn báo cáo và ghi hình ca phẫu thuật đã biết được ngay, nhưng ông lại vờ như câm điếc, chỉ xử lý vụ làm loạn, chứ không xử lý Đàm Tùng Lâm.

Dù y tá trưởng vì áy náy trong lòng nên tới nói cho ông biết chân tướng là do bác sĩ Đàm hành nghề trong lúc say rượu, thì ông vẫn lấy danh tiếng của bệnh viện làm lý do để y tá trưởng không nói sự tình ra ngoài. Ngay cả khi xử lý Đàm Tùng Lâm, đuổi việc ông ta rồi, vẫn lấy lý do là do không đủ tố chất đạo đức để làm bác sĩ.

Nhưng không bao lâu sau khi bác sĩ Đàm đi, bệnh viện cũng ra quy định mới, trước khi các bác sĩ khoa ngoại lên bàn mổ, phải kiểm tra nồng độ cồn.

Viện trưởng Lôi là một người nghiêm túc cẩn thận, có vết xe đổ Đàm Tùng Lâm rồi, ông phải đảm bảo không để xuất hiện những sai lầm tương tự nữa.

Lâm Thiên còn muốn nói điều gì đó, nhưng xung quanh quá nhiều người, anh không thể nói gì. Nhưng vẫn mạnh miệng, nhìn chòng chọc bác sĩ Phó, “Nếu lần sau còn xảy ra chuyện này, em vẫn lên đỡ thay anh.” Lâm Thiên không thể lại để xảy ra chuyện bác sĩ Phó bị thương được.

Phó Tinh Hà không nói gì, sắc mặt cũng không tốt lắm, hắn có thể hiểu được tâm lý Lâm Thiên, giống như lần trước, anh họ Lâm Thiên lái xe muốn đâm anh, hắn cũng vô thức đẩy anh ngã xuống đất, mà không để ý có thể mình sẽ bị thương vì chuyện này. Lúc đó Lâm Thiên cũng giống hắn bây giờ, trách vì sao hắn lại không màng tới sự an nguy của bản thân.

Hắn biết giờ có nói gì với Lâm Thiên cũng vô dụng, dù cho ngoài mặt anh có nói được đi chăng nữa, nếu lần sau xảy ra vụ náo loạn, anh vẫn sẽ hành động như vừa rồi.

Nghĩ thông rồi, vẻ mặt Phó Tinh Hà mới nguôi giận phần nào, hắn chau mày nhấn mạnh với Lâm Thiên: “Anh không muốn thấy lần sau nữa.” Nói xong, lúc này mới có tâm tình đi xử lý những chuyện khác.

Bệnh nhân bị thương vì đạn bắn, nhưng vết thương nằm ở chân, trên đầu chỉ bị trầy da, hơn nữa đầu và gáy bị dùng lực mạnh đánh vào, nhưng nguyên nhân trí mạng không phải là những vết thương ngoài kia, mà là do giãn tĩnh mạch thực quản. Thế nhưng lật xem bệnh sử, lại không hề có ghi chép về chứng bệnh này, các lần kiểm tra trước đó cũng không tra ra bệnh này, chỉ khi cơ thể bị thương mới trở nên nghiêm trọng.

Bác sĩ Phó chỉ làm chuyện hắn nên làm.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, không ai bị thương cả, chỉ là bác sĩ Tiểu Chu luôn đứng bên cạnh thấy rõ, ban nãy anh chàng kia còn đứng cách cả 10m, sao nhoáng cái đã chạy tới rồi? Tất cả mọi người đều không kịp ngăn cản, bao gồm cả đặc vụ.

Bác sĩ Tiểu Chu cũng làm phụ mổ trong ca phẫu thuật này, cô theo sau chủ nhiệm đi ra, biết có người làm loạn, nhưng không biết sẽ lại đánh người, cô sợ ngây ra, kết quả cái anh chàng ban nãy còn đứng đầu hàng, chớp mắt đã chạy tới trước mặt chủ nhiệm, đẩy người đàn ông trung niên gây sự kia ra.

Cô đứng gần nhất, nên cuộc trò chuyện giữa hai người cũng lọt vào tai.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy chủ nhiệm nói chuyện với người ta như vậy, đầu óc cô còn hơi dại ra, đầu tiên anh chàng kia đỡ đòn thay cho chủ nhiệm, sau đó chủ nhiệm ôm lấy anh chàng, cất tiếng mắng anh ta, sau đó lại thỏa hiệp.

Toàn bộ quá trình và cả cuộc hội thoại diễn ra chưa tới nửa phút, có người còn không kịp phản ứng gì, người nhà bệnh nhân bị giữ lại vẫn còn giãy giụa, khóc rất lớn, các đồng nghiệp bệnh nhân bên cạnh đều cất tiếng an ủi “Chú à, chú bình tĩnh lại một chút.”

Người đàn ông gào khóc, nhưng không còn giãy giụa vùng vằng nữa, ông biết rõ nguyên nhân không phải do lỗi của bác sĩ, nhưng con trai ông mất rồi, ông chỉ biết oán giận, đổ hết lỗi lên người bác sĩ.

“Mấy cậu không biết đâu, thằng bé này từ nhỏ đã mất mẹ, một tay tôi nuôi lớn. Tôi vừa làm việc vừa nuôi nó, nó vào trường cảnh sát, tôi còn vui biết bao.” Người đàn ông nghẹn ngào, “Vất vả lắm mới lên được đội phó, sao giờ lại đi rồi..”

Công việc cảnh sát này, trước khi gia nhập đội đặc công, người nhà phải giác ngộ con trai mình có thể sẽ hy sinh vì tổ quốc. Người đàn ông trung niên dường như nghĩ thông, ông đứng dậy, nói xin lỗi với bác sĩ Phó.

Phó Tinh Hà nói: “Cháu rất tiếc cho con trai chú, bởi vì não bị thương dẫn tới cậu ấy rơi vào hôn mê, vết thương do đạn bắn kia chỉ khiến cậu ấy mất nhiều máu, nhưng nguyên nhân trí mạng dẫn tới cái chết là do giãn vỡ tĩnh mạch thực quản, nếu như cậu ấy tra ra bệnh này sớm hơn một chút, làm phẫu thuật sớm hơn…” Những lời còn lại hắn không nói nữa, hắn không phải người sẽ kiếm cớ cho bản thân, dù cho nguyên nhân ca phẫu thuật thất bại thực sự như lời hắn nói.

Hằng năm sở cảnh sát đều phải kiểm tra sức khỏe theo thông lệ, nhưng năm ngoái quả thực không hề phát hiện ra bệnh này trên người bệnh nhân, chỉ có thể nói là do số phận thôi.

Hắn giải thích xong, dặn dò công việc cho bác sĩ Tiểu Chu hôm nay phải trực ca đêm, sau đó liền dẫn Lâm Thiên đi.

Bác sĩ Tiểu Chu vẫn còn trong trạng thái kinh hãi, cô nhìn chòng chọc bóng lưng Lâm Thiên mà nghiền ngẫm, đến khi bọn họ đi xa rồi, đột nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng, Kẹo Sữa!!

Kẹo sữa là con trai!!!

Chủ nhiệm thích đàn ông!!!

Trời ơi! Bác sĩ Tiểu Chu há hốc miệng, cô khó khăn tiêu hóa sự thật này, trong đầu nghĩ tới cảnh lần trước cô trông thấy ở khách sạn, hóa ra Kẹo Sữa cao xêm xêm với chủ nhiệm, chân dài miên man bị cô ngộ nhận là “cô gái lưng hùm vai gấu” kia lại là đàn ông!!

Người đàn ông đeo hộp đàn violin sau lưng, ôm hôn chủ nhiệm ngoài cửa phòng khách sạn.

Mãi đến khi tới căn tin, cô vẫn còn đực mặt ra đó, người như kẻ mất hồn, một nhóm thực tập sinh bọn họ ngồi cùng một bàn, có một người trong đó nói: “Không phải ca phẫu thuật buổi chiều thất bại sao, người nhà muốn đánh người, nắm tay thành đấm về phía chủ nhiệm bọn tôi, bộp một cái, cô đoán xem thế nào?”

Có người đoán: “Chủ nhiệm bộc phát sức mạnh, một tay túm lấy nắm đấm kia, ném ông ta ra ngoài cửa sổ.”

“Đúng là nắm đấm bị túm lấy, cũng đúng là bị quăng người, cơ mà không phải chủ nhiệm bộc phát sức mạnh.”

“Thế là?”

“Không phải chủ nhiệm có cậu em trai hay sao, cái anh đẹp trai ngày nào cũng mang cơm tới cho bác sĩ, lần nào cũng đội mũ sùm sụp đeo khẩu trang kín mít ấy, tôi hay thấy bọn họ đi về cùng nhau, ảnh gọi chủ nhiệm là “anh trai”. Cô không biết đâu ảnh ghê gớm lắm nhé, thẳng tay đẩy ông ta ra, tư thế soái cực luôn, ảnh che trước mặt chủ nhiệm, sau đó chủ nhiệm ôm ảnh, hai người…”

Đột nhiên “bộp” một tiếng, Tiểu Chu bị tiếng động kia làm cho tỉnh cả người, cô thấy tiểu mỹ nữ Đàm đánh rơi bát cơm xuống đất, cô ta không nhặt lên đã chạy đi, vẻ mặt như ai nợ cổ 258 vạn không bằng, nói trở mặt liền trở mặt.

“Kiều Kiều, cô mới ăn mấy thìa đã bỏ rồi à?” Có người gọi với.

Đàm Kiều Kiều không quay đầu lại, đi rất vội.

Mọi người còn lại nhìn nhau, “Ai chọc cổ vậy? Sao như lên cơn động kinh vậy trời, chúng ta nói gì cổ đâu?”

Ánh mắt Tiểu Chu trở nên phức tạp, “Chắc gato đấy mà.”

“Hở?”

“Thôi tôi no rồi, qua phòng 54 thăm cô bé kia đã, mọi người ăn từ từ nhé.” Lúc nãy cô nói rất nhỏ, cũng không ai nghe rõ, cô bưng mâm cơm định đi, trước khi đi quay lưng lại, Tiểu Chu làm động tác kéo khóa miệng, bảo họ lo ăn phần mình, đừng nói lung tung.

Đàm Kiều Kiều phản ứng dữ như vậy, chắc là đã biết chuyện chủ nhiệm rồi, dù sao thì ngày nào cô ta cũng hỏi thăm chuyện của chủ nhiệm, lần trước còn hỏi cô có từng gặp người bạn hay tới đưa cơm cho chủ nhiệm hay không, bọn họ có quan hệ thế nào vậy.

Ngoài chuyện công việc ra, Tiểu Chu gần như chẳng đoái hoái gì tới Đàm Kiều Kiều, cô rất phản cảm với chuyện cô ta thường xuyên hỏi thăm về chủ nhiệm, bởi vì như vậy đồng nghĩa không để tâm tới công việc, không xứng làm bác sĩ.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, bọn họ lên xe, Lâm Thiên chủ động nhận sai với bác sĩ Phó, “Em xin lỗi, em không nên kích động như vậy, nhưng em không sửa được, anh biết em rồi đó, em không thể để anh bị thương được, em không cho phép.” Vẻ mặt Lâm Thiên vẫn cố chấp như cũ, lại bổ sung: “Anh đừng trách em.”

“Anh không trách em.” Hắn hoàn toàn hiểu được hành động ấy của Lâm Thiên, nhưng hắn không đồng ý. Phó Tinh Hà biết mình không thể giảng giải với anh về vấn đề này, hắn day day ấn đường, “Lâm Thiên, em đừng nghĩ nhiều nữa.”

Lâm Thiên nói dạ, lái xe ra khỏi bệnh viện.

Đã lâu rồi họ không tới chỗ cô Mẫn, nhưng cô Mẫn vẫn rất quan tâm tới bọn họ, thường xuyên gọi điện hỏi thăm: “Tiểu Phó à, hôm nay em có rảnh đưa Lâm Thiên tới chỗ cô ăn canh không?”

Nhưng khoảng thời gian trước có nhiều chuyện xảy ra, nên Phó Tinh Hà và Lâm Thiên cũng không qua đó.

Xe của anh vừa mới dừng lại trước cửa nhà cô Mẫn, cô Mẫn liền đi ra, “Ở trong đã nghe thấy tiếng em tới rồi, mau vào đi.”

Lâm Thiên hết sức căng thẳng, ban nãy xảy ra chuyện nên anh quên béng mất, anh nắm chặt tay bác sĩ Phó, nghiêng đầu nhìn hắn. Phó Tinh Hà thấp giọng nói: “Mẹ không ăn thịt người đâu, đừng căng thẳng.”

“Em biết, ầy.. anh lại không cho em tặng quà, làm sao bây giờ, mẹ anh.. em vẫn căng thẳng quá.”

“Người chỉ biết có công việc, em định tặng cái gì?”

“Bác không có sở thích gì sao?”

Phó Tinh Hà nói có, “Vật lý.”

Lâm Thiên lại 囧, vào đến phòng, anh trông thấy mẹ bác sĩ Phó, là một nữ sĩ trẻ tuổi, bà rất đẹp, khác với vẻ đẹp của Tần Vận, người phụ nữ trước mắt thoạt trông rất mạnh mẽ, tướng mạo và trang phục đều rất gọn gàng, trên mặt không mang theo ý cười gì.

Cho dù thấy Phó Tinh Hà, bà cũng không cười nhiều, Lâm Thiên lại nắm chặt tay bác sĩ Phó.

“Mẹ, đây là Lâm Thiên, bạn trai con.”

Bà Phó nhìn về phía Lâm Thiên, ánh mắt rất sắc bén, lúc bà nhìn Lâm Thiên khiến anh có chút gượng gạo, “Cháu chào bác, cháu là Lâm Thiên.”

“Chào cháu, Tinh Hà đã nói với bác về cháu rồi.” Bà dời ánh mắt qua chỗ khác, ánh mắt không dừng lại trên người Lâm Thiên quá lâu.

Lâm Thiên thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy mẹ bác sĩ Phó hỏi: “Ca phẫu thuật buổi chiều thế nào?”

“Tốt ạ.” Phó Tinh Hà nói.

Bà gật đầu, “Hai đứa đã đăng ký kết hôn chưa?”

Lâm Thiên: “!!!”

“Cô con đã kể với mẹ rồi, nói hai đứa rất ổn, cưới luôn cũng không thành vấn đề. Mắt nhìn của con tốt, mẹ không có ý kiến gì cả.”

Phụ huynh bá đạo như thế khiến Lâm Thiên choáng luôn rồi, hóa ra đây chính là lý do bác sĩ Phó nói “Bà ấy nói chuyện khác người thường hay sao”? Đổi lại là nhà khác, chuyện chung thân đại sự dù sao cũng phải hỏi han một chút, thế nhưng Lâm Thiên chỉ nhận ánh nhìn thử thách kia có ba giây, sau đó dường như đã được đồng ý.

Phó Tinh Hà nói: “Con chuẩn bị dẫn em ấy đi.”

“Ổn định sớm một chút, mới có thể chú tâm vào công việc.” Qua Phó Tuyết Hội, bà đã biết được tình hình gần đây của Phó Tinh Hà, tuy rằng bà làm mẹ, nhưng lại không thân thiết với con mình, đứa trẻ này do bà sinh ra, nhưng lại không được bà nuôi lớn, bởi vì bà quá bận rộn, nên cũng rất hiếm khi gặp mặt.

Cho nên bình thường bà cũng không gọi điện thoại cho Phó Tinh Hà, thỉnh thoảng chỉ liên hệ qua điện thư, cứ như cấp trên và cấp dưới vậy.

Phó Tuyết Hội đã kể cho bà nghe rất nhiều về tình hình của Lâm Thiên, bao gồm chuyện ầm ĩ trong nhà họ, chuyện tranh giành gia sản, lái xe đâm người, Phó Tinh Hà bảo vệ anh, đưa lên tòa, “Nó còn biết đường tìm chú nó cơ đấy.” Đối với chuyện này Phó Tuyết Hội cũng thấy rất ngạc nhiên. Trước giờ Phó Tinh Hà là một người độc lập, từ nhỏ hắn đã tự mình giải quyết tất cả mọi chuyện, hắn không nhờ ai giúp đỡ, cũng chẳng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, mà nghĩ cách xem làm thế nào để đánh đổi ít nhất, rồi một mình hoàn thành công việc.

Tính cách như vậy khiến mọi người rất yên tâm, không cần phải lo cho hắn, hắn cũng có thể làm tốt một mình.

Phó Tuyết Hội còn nói, trong nhà Lâm Thiên còn có một tập đoàn gia tộc, lão Mạnh nói, chắc không bao lâu nữa sẽ chuyển hóa thành công ty cổ phần, Lâm Thiên làm sếp tổng, phía dưới có rất nhiều nhân viên, có rất nhiều người muốn tranh giành, cho nên rất bận rộn. Bà Phó nghe vậy cũng hơi bận tâm, hai đứa bận bịu ở với nhau, cuối cùng cuộc hôn nhân có trở nên giống mình không chứ.

Trời nam đất bắc một năm gặp một lần.

Cuộc hôn nhân trở thành có cũng được mà không có cũng chẳng sao, tuy vẫn có thể tiếp tục, chỉ là hai người đều không hạnh phúc.

Nhưng Phó Tuyết Hội từng thấy Lâm Thiên và Phó Tinh Hà bên nhau lại nói: “Chị dâu yên tâm, hai đứa nó đều là nhân vật lớn, nhưng Lâm Thiên làm sếp tổng, hễ có thời gian rảnh là lại tới quan tâm Phó Tinh Hà. Quan hệ giữa hai đứa rất vững chắc, cứ như tam giác vàng vậy. Lâm Thiên thoạt trông có vẻ là một người không có chính kiến, bởi vì chuyện gì thằng bé cũng nghe theo bác sĩ Phó nhà chúng ta hết trơn, nhưng chị xem thằng bé làm việc sẽ thấy rất thú vị, em đã hỏi thăm qua, nghe đâu rất lợi hại, là kỳ tài thương nghiệp thật sự chứ không phải hư danh đâu.” Cô nói tiếp: “Bác sĩ Phó nhà chúng ta như vậy, thoạt nhìn với thực tế cùng là một kiểu người, nội tâm và bề ngoài nó đều rất mạnh mẽ, không thiếu thứ gì cả, trước giờ em còn lo lắng, sợ thằng bé không tìm được người mình thích. Nhìn nó không thiếu cái gì cả, cũng chẳng cần cái gì, nhưng thực ra nó vẫn luôn thiếu một người bầu bạn.”

“Chúng ta không thể ở bên nó, nên nó mới biến thành như bây giờ. Mọi mặt Lâm Thiên đều tốt cả, không có gì để chê. Chị có thể tin mắt nhìn của con trai chị, thằng bé là một người rất tốt. Hai đứa ở bên nhau hợp chẳng chê được.”

Cô Phó Tuyết Hội là một học giả nhân loại xã hội học, đảm nhiệm hai chuyên ngành ở đại học. Lại nói nhân loại học và xã hội học cũng rất khác nhau, một ngành nghiên cứu xã hội, một ngành nghiên cứu con người, nhưng lại có tính cộng đồng lớn. Cho nên cô thấu rõ đạo lý đối nhân xử thế, nhìn người cũng rất giỏi.

Bà Phó hoàn toàn tin vào khả năng phán đoán của cô, bà sinh Phó Tinh Hà ra, nhưng lại không nuôi dưỡng hắn, cho nên bà cũng biết, nếu Phó Tinh Hà đưa ra lựa chọn hay quyết định gì, bà không nên bình luận hoặc can thiệp vào.

Mà ấn tượng đầu tiên Lâm Thiên để lại cũng không tệ.

Giữa chừng Phó Tinh Hà cũng không có chuyện gì để nói với mẹ, quan hệ hai người vô cùng lạnh nhạt, cả hai đều ngồi yên không nói lời nào mà lặng lẽ uống trà.

Lâm Thiên cũng không dám nói gì, bầu không khí thực sự quá an tĩnh, an tĩnh đến độ quỷ dị. Mà lúc này thầy Lư cũng không ở nhà, cô Mẫn thì lại bận rộn trong phòng bếp, Lâm Thiên muốn đi giúp cô, nhưng lại không muốn để bác sĩ Phó ở lại một mình.

Anh lấy điện thoại ra gõ chữ, gửi tin nhắn cho bác sĩ Phó, để hắn đọc.

Phó Tinh Hà lấy điện thoại ra coi, Lâm Thiên bảo: “Bác sĩ Phó, em có cần nói gì không?”

“Sao lại gửi tin nhắn?” Hắn trả lời.

Lâm Thiên nhìn hắn, lại bắt đầu gõ chữ, “Chẳng lẽ lại nói ra? Hai người không nói gì em nào dám nói, em cũng chẳng hiểu mô tê gì về mấy thiên thể vật lý nữa.. Em chỉ đọc sách của Hawking thôi.”

Phó Tinh Hà trả lời: “Anh cũng không hiểu gì.”

Lâm Thiên nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt như đang hỏi: “Thế làm thế nào bây giờ?”

“Đừng lo, chúng ta yên tĩnh thế này, với mẹ mà nói mới là tốt nhất.” Phó Tinh Hà ghé vào tai anh thầm thì.

Lâm Thiên ngượng ngùng, “Bác sẽ không nghĩ.. nghĩ em thiếu nhiệt tình chứ? Không giống con dâu…” Đột nhiên anh dừng lại.

Phó Tinh Hà nở nụ cười, “Con dâu à.”

Lâm Thiên run lên, lúc bác sĩ Phó nói ghé vào bên tai anh, bà Phó vẫn còn đang ngồi đó, vốn là anh đã căng thẳng lắm rồi, Phó Tinh Hà còn ghé vào tai anh hà hơi, lại gọi anh như vậy nữa.. Nếu đây không phải nhà cô Mẫn, trong phòng khách có người lớn đang ngồi, Lâm Thiên đã ôm bác sĩ Phó mà hôn đắm đuối rồi.

Cũng may mà bầu không khí gượng gạo này kết thúc ngay khi cô Mẫn đi ra, “Tiểu Phó, Lâm Thiên, qua giúp cô bưng đồ nào.”

Cả quá trình dùng bữa, cô Mẫn luôn tìm đề tài để nói chuyện, cô là một người nhiều lời, nhìn ra bầu không khí quá gượng gạo, lại càng tìm đề tài nói, Lâm Thiên cũng thêm vào, nhưng Phó Tinh Hà gần như không nói gì, mẹ bác sĩ Phó cũng không nói.

Cơm nước xong xuôi lại ngồi một lúc, mẹ bác sĩ Phó nhận điện thoại, liền ra sân thượng nói chuyện, lại là chuyện công việc, bà nói hơn một giờ.

Cúp máy rồi, bà mới nói với Phó Tinh Hà: “Cũng không còn sớm nữa, hai đứa về trước đi, mai mẹ phải bay tới Sydney.”

“Phải rồi Lâm Thiên, tính nó lạnh lùng, gia trưởng, cảm ơn cháu đã chấp nhận nó.”

Lâm Thiên ngạc nhiên, nói dạ, “Không phải cháu chấp nhận anh ấy, là anh ấy chấp nhận cháu mới đúng. Bác gái, cháu sẽ mãi ở bên anh ấy, bác đừng lo.”

“Thế thì bác yên tâm rồi.” Ban nãy bà có cười một lần, nhưng so với lúc chào hỏi khi mới tới thì lúc này ánh mắt bà ấm áp hơn nhiều.

Gần đây thầy Lư trồng mấy giống mẫu đơn quý hiếm ở lán hoa, cô Mẫn liền đưa cho họ, cô ôm ra ngoài đặt vào cốp sau xe, “Hai đứa lái xe về cẩn thận.”

Lâm Thiên nói dạ.

Anh thò đầu ra, nói hẹn gặp lại cô Mẫn, cũng nói hẹn gặp lại mẹ bác sĩ Phó.

Đột nhiên anh có chút tò mò, vừa khởi động xe vừa hỏi, “Bác sĩ Phó, bố anh có giống như mẹ anh không?”

Phó Tinh Hà gật đầu, “Em đừng để ý nhiều, bọn họ sẽ không can thiệp vào quyết định của anh đâu, hơn nữa mẹ anh đúng là rất hài lòng về em.”

Lâm Thiên nói anh không nhìn ra được, bởi anh không tài nào đoán được người như vậy, họ quá là khó hiểu. Anh thấy xe chạy qua hàng cây ngô đồng, liền kết nối bluetooth xe với điện thoại, bật nhạc Đặng Lệ Quân lên.

Là bài “Em chỉ quan tâm anh” của bà.

“Có một lần, em đưa cô Mẫn và thầy Lư về, bật bài “Ánh trăng nói hộ lòng tôi”, thầy Lư ngồi phía sau cất tiếng hát, cô Mẫn nghe mà khóc.”

Phó Tinh Hà nghe tiếng nhạc vang khắp buồng xe, trong lòng dâng lên chút xúc cảm. Nếu như Lâm Thiên không dũng cảm như vậy, hắn không gặp được Lâm Thiên, liệu có phải đến giờ hắn vẫn còn một mình không? Phó Tinh Hà nghĩ có lẽ sẽ vậy, rất ít khi hắn cảm thấy hứng thú với người lạ.

“Em hát cũng rất hay.”

Lâm Thiên nói: “Thực ra em hát dở lắm, không có kỹ thuật gì cả, hôm đó hát hay chẳng qua vì em đang tỏ tình với anh thôi.”

Ánh mắt Phó Tinh Hà trở nên ấm áp, hắn nhìn anh, “Đứng đầu cũng vậy à?”

“Cũng vậy,” Lâm Thiên nói, “Em chỉ quan tâm anh thôi, sẽ không bao giờ rời xa anh, mãi mãi không.”

Phó Tinh Hà nghe mà rung động, hắn thường xuyên cảm thấy rung động vì những lời Lâm Thiên nói, lúc xe sắp chạy về nhà, hắn ra lệnh, “Đừng lái về, lái qua bên kia đi, qua bên trái ấy.”

“Đường Học Dương ạ?” Lâm Thiên thấy khó hiểu, đằng đó không phải là công viên bỏ hoang sao. Nhưng anh sẽ không bao giờ nghi ngờ lời bác sĩ Phó, vì vậy liền đánh bánh lái về tay trái.

Lái được một lúc, Phó Tinh Hà bảo anh lái vào trong rừng cây.

Nơi này không có đường, phía trước toàn là cành cây, trên nóc xe cũng cơ man là cành, Phó Tinh Hà bảo anh dừng xe lại, tắt máy.

Hắn chỉnh ghế ngả ra sau, tạo thành một không gian rất lớn, hắn cởi áo khoác, kéo Lâm Thiên qua.

Lâm Thiên ngơ ngác chớp chớp mắt.

Phó Tinh Hà cong môi cười, “Đừng ngẩn ra đó, cởi quần áo đi.”

Lâm Thiên lập tức lấy lại phản ứng, anh ngây ngô ồ một tiếng, sau đó liền cởi quần áo, cởi xong rồi, trên người còn độc mỗi chiếc quần lót.

“Liệu có.. liệu có bị phát hiện hay không?” Tính bảo mật của xe này không cao, Lâm Thiên cảm thấy hơi căng thẳng, nhưng cũng thật kích thích.

“Phát hiện thì phát hiện..” Phó Tinh Hà nói, hắn ném quần lót của Lâm Thiên ra ghế sau, “Em cúi xuống đây.” Hắn ôm Lâm Thiên lật người đổi vị trí, đè Lâm Thiên xuống, bắt đầu hôn môi anh.

Chẳng bao lâu sau Lâm Thiên bị hắn hôn quên cả lối về, bàn tay bác sĩ Phó cũng chuyên chú vuốt ve anh, Lâm Thiên đã không chịu nổi nữa rồi. Bác sĩ Phó hôn cổ anh, buồng xe tối như bưng, chẳng nhìn thấy gì cả, hắn lần tìm đôi môi Lâm Thiên theo bản năng, Lâm Thiên vừa thở hổn hển vừa luồn tay xuống, “Anh.. được rồi, anh vào đi.”

Anh đã tính toán trước mà chuẩn bị đồ trên xe, anh đeo bao vào cho bác sĩ Phó, lấy tay vuốt mấy cái, hắn liền tiến vào.

Lâm Thiên ngửa cả đầu ra sau, dựa đầu lên chiếc gối buộc trên ghế.

Đường cong quai hàm xuống xương quai xanh như phát ra ánh sáng, mang theo sự gợi cảm trí mạng, ánh mắt Phó Tinh Hà trong bóng tối mang theo ham muốn xâm lược mạnh mẽ, bờ môi mút lấy môi Lâm Thiên, thúc mạnh đến mức cả chiếc Wrangler rung lên, bùn đất dưới bánh xe như mềm ra, bóng cây trên đỉnh đầu rung rung chao đảo, dường như cả thân cây cũng rung lên.

Làm xong, Lâm Thiên và bác sĩ Phó chen chúc trên chiếc ghế phó lái chật hẹp, “Sướng không?’

Lâm Thiên cười, “Kích thích, kích thích hơn ở nhà, mà cũng sướng hơn ở nhà..”

Anh mở cửa sổ thoáng khí, bên ngoài lạnh ngắt, mà trong buồng xe lại nóng rực như lò lửa.

Phó Tinh Hà thấy vậy, liền mặc quần áo vào giúp anh, chăm anh như đang chăm một đứa trẻ, bảo anh vươn tay liền vươn tay, bảo cúi đầu anh cúi đầu. Mất một lúc lâu sau mới mặc xong, Phó Tinh Hà nói, “Anh lái xe.”

Lâm Thiên cũng không tranh giành, anh nói dạ.

Về đến nhà đã là một giờ sáng, Lâm Thiên tắm xong, còn chưa ngồi ấm mông, ngoài cửa vang lên uỳnh uỳnh.

Muộn thế này rồi, còn ai đến chứ?

Lâm Thiên định xem camera, anh nghe thấy tiếng chó sủa ở bên ngoài cửa.

Phó Tinh Hà cũng nghe thấy, lau tóc đi ra, “Ai gõ cửa vậy?”

Lâm Thiên nhìn camera, “Tầng trên.” Anh trả lời, ra mở cửa, mẹ cậu bé Tôn Kha ở tầng trên nhớn nhác khóc gọi, “Bác sĩ, bác sĩ, bác sĩ Phó.. mau cứu con tôi, nó, nó uống nửa lọ thuốc ngủ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.