Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!

Chương 44: Thứ của con thì là của con




Lâm Thiên nhanh chóng sắp xếp xong chuyện của ông nội. Mấy ngày qua, bác cả chạy ngược chạy xuôi lo chạy án cho Lâm Dương Minh, ông ta đi khắp nơi cầu cạnh, bận lên bận xuống. Chỉ là mọi người đều biết ông cụ nhà họ qua đời, gia nghiệp giao hết cả cho Lâm Thiên, cho nên bây giờ cái người cháu Lâm Thiên mới là người có tiếng nói nhất trong nhà họ Lâm, giờ xảy ra chuyện đâm người để tranh giành gia sản như vậy, mấy ai dám đắc tội Lâm Thiên để giúp ông cơ chứ?

Giờ thì ông đã hiểu sâu sắc cái gọi là, kêu trời trời không biết, than đất đất chẳng hay rồi.

Thất thế rồi, luôn bị chà đạp sỉ vả tàn nhẫn như vậy đấy.

Ngược lại với ông, có rất nhiều người chạy đi nịnh bợ Lâm Thiên.

Anh bận rộn đối phó với mọi người ở đủ tầng lớp tới viếng thăm, anh chán cảnh phải giả bộ nói cười với mọi người trong tang lễ, nhưng không thể không làm như vậy. Ông nội vừa qua đời, mọi chuyện trong nhà vẫn chưa lắng xuống, mà anh lại còn quá trẻ tuổi, rất khó để khiến mọi người nể phục, có rất nhiều người thấy anh còn trẻ mà khinh thường anh, mặc dù anh đã từng chứng minh năng lực bản thân rất nhiều lần.

Vất vả lắm mới có chút thời gian rảnh, lúc này Lâm Thiên mới có thể gọi điện nói đôi câu với bác sĩ Phó.

“Mai mở phiên tòa thẩm tra, đến lúc đó anh qua đón em.”

Do chú hắn là chánh án tối cao nên không tiện xét xử vụ kiện, bởi vậy đã kiến nghị Phó Tinh Hà đệ trình vụ án lên tòa án nhân dân cấp thành phố, đồng thời giới thiệu sư đệ mình làm thẩm phán vụ án này.

“Ngày mai luôn rồi sao, nhanh như vậy cơ ạ..” Anh bận đến mức chẳng phân biệt ngày hay đêm, ban ngày bận đối phó với khách khứa đã đành, đến tối còn phải gác đêm cho ông nội. Hôm nay mới làm lễ hạ táng, có rất nhiều người trong giới chính sự, quân sự tới thăm, lúc sinh thời ông nội quan hệ rất rộng, ngay cả ngài đại sứ tiền nhiệm của đại sứ quán Bồ Đào Nha cũng tức tốc bay từ Lisbon sang.

Lâm Thiên bận rộn tiếp đón khách khứa, có một vài vị khách lúc đi xem di thể của ông nội, không kiềm chế được mà rơi lệ, Lâm Thiên còn phải đi an ủi họ. Thực ra anh có thể không làm những chuyện này, cái nhà này đã là của anh rồi, làm vậy cũng không có mấy ý nghĩa.

Nhưng có rất nhiều người tán thưởng cách làm của anh, nói cụ Lâm rất biết nhìn người, đã không nhìn lầm anh.

Lúc nghe điện thoại, Lâm Thiên đi tới một nơi vắng người, ngồi xuống một băng ghế dưới gốc cây.

“Đợi lên tòa xong, em cũng không còn bận nhiều nữa, anh đã nói với viện trưởng, nói mấy ngày tới đi công tác, coi đó như dịp nghỉ đông luôn.” Giọng hắn dịu dàng hiếm thấy, “Lâm Tiểu Thiên, chúng ta đi qua lễ Giáng Sinh nhé.”

Nghe hắn nói vậy, Lâm Thiên mới nhận ra, đã sắp qua một năm rồi.

Anh dựa lưng vào băng ghế, ngước đầu lên, “Vâng.”

“Anh có nhà ở Palo Alto, có bể bơi nhỏ ở đó, em có thể bơi.”

Lâm Thiên cười rộ lên, ánh đèn đường cùng bóng cây phủ xuống gương mặt anh, “Vâng,” Anh liếm liếm môi, bờ mi khẽ chớp một cái, “Chúng ta thử làm ở bể bơi nhé, em còn chưa làm ở đó bao giờ.”

Trong đầu Phó Tinh Hà hiện lên cảnh Lâm Thiên miêu tả, lúc này hắn mới phát hiện ra, bởi vì dạo gần đây có quá nhiều chuyện, nên hắn và Lâm Thiên chẳng gặp mặt nhau mấy, dù có gặp, cùng lắm chỉ ôm một cái thật lâu, hoặc tặng nhau một nụ hôn chớp nhoáng mà thôi.

Hai người hỏi han tâm sự mấy câu qua điện thoại, sau đó mới cúp máy.

Lâm Thiên nhìn ánh đèn mờ, thầm nghĩ, giờ anh thực sự chỉ còn lại mình Phó Tinh Hà.

Người bạn thích cũng thích bạn là chuyện may mắn tới nhường nào chứ.

Anh mệt mỏi nhưng cũng lâng lâng hạnh phúc mà khẽ chớp mắt lại.

Lúc này, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói: “Vừa ve vãn với thằng đàn ông của mày đó à?”

Khóe môi cười của Lâm Thiên lập tức xụ xuống, anh mở mắt ra, ánh mắt như lưỡi dao bén nhọn dừng trên người Lâm Thành An.

Trong tay Lâm Thành An cầm một phiến lá rách, phiến lá kia bị hắn bóp đến mức rách rưới méo mó, “Tối nào mày cũng đi canh chừng di thể của ông, mà không thấy áy náy một chút nào sao?” Gương mặt hắn khuất trong bóng đêm, “Dù sao ông cũng vì mày nên mới chết, ông thích mày như vậy, hừ, sao mày lại báo đáp ông như thế hả?”

Dẫu biết Lâm Thành An nói vậy để gạt mình, nhưng trái tim Lâm Thiên vẫn đau thắt lại.

Nhưng trên mặt anh không để lộ điều gì, khóe môi mang theo ý cười lạnh lùng, “Anh họ à, anh đã thấy kết cục của anh Minh nhà bác cả chưa? Anh nghĩ sau này ảnh sẽ thế nào?” Ánh mắt anh lúc này trở nên lạnh hơn, “Anh cũng có con rồi, không phải nên lo thay cho Mộ An, lo cho con anh sao?”

Bởi vì cái chết không rõ nguyên nhân của bác hai, để bù đắp cho anh em Lâm Thành An và Lâm Mộ An mà ông nội để lại cổ phần khách sạn, trường đua ngựa, sân bóng và cả bất động sản. Những thứ này đều vô cùng đáng giá, thậm chí còn chẳng phải lo cơm áo gạo tiền cho cả đời sau. Ông cụ biết Lâm Thành An thích đánh bạc, sợ hắn làm táng gia bại sản vì cờ bạc, cho nên còn đặc biệt để lại di ngôn cho hắn, để hắn bớt kiêu căng phóng túng, bớt thói hung tàn, hòa thuận với anh em.

Số tiền ba trăm triệu mà trước đây ông nội trả thay hắn chính là do hắn thua bài bạc. Hắn không dám đánh ở sòng bạc nhà mình, đúng lúc này có người mời hắn lên du thuyền chơi, du thuyền kia là một sòng bạc quy mô không nhỏ, bởi nhất thời kích động mà Lâm Thành An thua tận ba trăm triệu, hắn không có tiền bù vào, thế là bạn gái ghé vào tai hắn nói, nhất định hắn có thể thắng lại.

Cứ như vậy bị ma xui quỷ khiến, Lâm Thành An lấy tiền quỹ ra chơi, cả đêm hắn chơi Texas Hold’em Poker, cuối cùng thua hết, đành phải lấy chìa khóa chiếc Ferrari của mình ra coi như đặt cọc.

Số tiền này nói nhiều không nhiều, nhưng cũng không phải số tiền ít ỏi, hắn tham ô một khoản tiền công ty lớn như vậy, rất sợ bị Lâm Thiên phát hiện ra.

Khoảng thời gian đó, ngày nào hắn cũng nghĩ xem phải làm thế nào để đền bù, Lâm Thiên mà biết được thì sẽ xử lý hắn thế nào đây? Liệu ông nội có thất vọng về hắn, sau đó đuổi hắn ra khỏi công ty hay không? Hết cách rồi, hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp làm thế nào để che giấu tội lỗi của mình thôi, thiếu tiền chứ gì, không sao, hắn vờ như không phải mình làm là được rồi, chỉ cần Lâm Thiên không điều tra ra được.. Không có chứng cứ thì nói gì được. Nhưng hắn lo bao chuyện như vậy, cuối cùng Lâm Thiên vẫn phát hiện được ra.

Lâm Thành An hết sức chột dạ, mấy ngày ấy hắn chỉ biết trốn tránh, sợ Lâm Thiên tìm được mình. Hắn sợ hãi Lâm Thiên, giống như sợ khắc tinh.

Hồi nhỏ, thậm chí là cả khi đã đi học, hắn vẫn thường xuyên bắt nạt đứa em họ đẹp trai, nhu nhược và không thích nói chuyện của mình, thậm chí còn bắt nạt sang cả thằng bạn mập của nó nữa.

Lâm Thành An vẫn luôn là một tiểu bá vương chốn học đường, có thêm người anh em cùng chí hướng, cả nhóm bọn họ chơi với nhau, coi Lâm Thiên và bạn nó như món đồ chơi mà bắt nạt.

Hắn vẫn cứ bắt nạt mãi đến khi Lâm Thiên bắt đầu có tiền đồ, trong lúc hắn chẳng hay chẳng biết, đứa em họ nhu nhược kia đã vùng lên, trở nên cao lớn hơn, giỏi giang hơn hắn. Trước đây hắn chỉ cần ôm chân ông nội là đã có tiền tiêu, nhưng sau này lớn lên thì khác, hắn không biết cái gì, làm gì cũng chẳng nên thân, chỉ biết phá hoại gia sản, ông nội luôn mắng hắn, bảo hắn đi mà học tập đứa em họ Lâm Thiên kia kìa.

Lúc này, cũng bởi ganh ghét đố kỵ mà hắn luôn tới tìm Lâm Thiên gây phiền phức, nhưng cuối cùng người chịu cảnh ê chề lại chính là hắn.

Bởi vì dậy thì rồi Lâm Thiên cao hơn hắn, anh lại còn thích vận động thể thao, anh cùng cậu bạn Du Cương của mình đều trở nên cao ráo ra dáng hẳn ra. Lâm Thành An kêu côn đồ ra ngoài trường tẩn cho hai người một trận, ai dè lại bị Lâm Thiên dạy cho một bài học, đánh đến mức mặt mũi bầm dập. Hơn nữa, Lâm Thiên khác với cậu bạn Đại Cương của mình, Lâm Thiên không có nhược điểm gì, anh không thích ai, cho nên muốn âm mưu đoạt bạn gái của anh để cô ta vác bụng chửa không thể thực hiện được, tìm gái đi tán tỉnh anh cũng chẳng xong. Ngoại trừ tìm người đánh Lâm Thiên ra, hắn chỉ biết bêu xấu người em họ này trước mặt ông nội.

Hắn không ‘dạy dỗ’ được Lâm Thiên, điều này khiến hắn cứ phải nén giận trong lòng, khi đó Lâm Thành An đang ấp ủ khởi nghiệp, mở một công ty con của riêng mình, mới đầu công ty còn có vẻ ra dáng đó, nhưng có một ngày, máy tính trong công ty hắn bị hack, thông tin cơ mật bị rò rỉ, phá sản chỉ trong một đêm.

Lâm Thành An không thể thu hồi vốn, gục không dậy nổi, sau này dù hắn làm gì, cũng đều gặp cảnh thất bại, nhưng không phải vì Lâm Thành An không biết làm ăn, mà do có người đứng sau lưng làm chuyện xấu.

Lúc hắn phát hiện ra cái người chủ mưu đứng sau tất cả kia là Lâm Thiên, liền nổi đóa lên đi tìm anh tính sổ, hắn muốn túm cổ áo Lâm Thiên, xách anh như xách cổ con gà lên, kết quả lại bị Lâm Thiên hờ hững vặn tay lại, suýt chút nữa bị vặn gãy xương! Lâm Thiên còn cười híp mắt nhìn hắn, “Bị anh phát hiện ra rồi.”

Lâm Thành An vô cùng tức giận, “Mày thấy làm vậy thì hay lắm à?!”

Lâm Thiên nói: “Chơi vui mà!”

Lúc đó Lâm Thiên mới chỉ học đại học mà đã bắt đầu không yên thân rồi, sau này, Lâm Thiên liền trở thành một tòa núi đồ sộ mà hắn chẳng tài nào vượt được qua.

Chính là bất kể hắn làm gì cũng không theo kịp anh, cũng chẳng thể đuổi kịp vị trí của anh trong lòng ông nội.

Hắn luôn phải nghe người lớn khen Lâm Thiên thế nào, anh giỏi giang ra sao.. Dù có ra ngoài đua xe uống rượu với chúng bạn, cũng thường xuyên có người ra đứng trước mặt hắn nói: “Thằng em mày, Lâm Thiên đúng không nhỉ? Đang ăn cũng phải nghe bà tao nói phải đi học tập nó, học tập cái quái gì!”

Cứ như thế, nỗi oán giận của hắn dành cho Lâm Thiên lại càng chất chồng.

Nghe Lâm Thiên uy hiếp như vậy, hắn cũng choáng váng mất một giây, nhưng giây tiếp theo hắn liền tỉnh táo lại, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người Lâm Thiên, “Tao đã dặn ông nội rồi, nói mày là một tai họa, giao cái nhà này cho mày thì nát hết, có mà đoạn tử tuyệt tôn… Mày có ngon thì nhào vô, tao đợi.”

Hắn giả vờ điềm nhiên không sợ hãi, thầm nghĩ mình không làm gì xấu thì sợ cái gì chứ? Mà ngược lại, Lâm Thiên là cái tên gay, anh yêu đàn ông, sao còn dám mạnh miệng uy hiếp mình chứ?

Lâm Thiên nở nụ cười biếng nhác, “Anh muốn làm gì thì tùy, nhưng mà tôi cảnh cáo anh, anh mà động vào người của tôi.” Ánh mắt anh trong nháy mắt biến thành lưỡi dao bén nhọn cắt cổ Lâm Thành An, tựa như chỉ một giây nữa thôi đầu hắn sẽ lìa khỏi cổ, “Thì anh chết chắc rồi.”

Lâm Thành An không tự chủ mà lùi về phía sau một bước, dẫm vào chỗ đất bùn trong vườn, chợt hắn cảm thấy khó thở, Lâm Thiên muốn giết chết hắn.

Một giây trước Lâm Thành An thực sự cảm nhận được sát ý không chút che giấu của anh.

Làm sao bây giờ? Hắn hoảng hốt.

Lâm Thiên cũng không thèm nhìn hắn thêm cái nào nữa, dứt khoát xoay người bỏ đi, anh biết thái độ sống của Lâm Thành An, hắn là một tên nhát cáy, cảnh cáo như vậy là được rồi, giờ hắn đã hiểu rõ —— Phó Tinh Hà là chiếc vảy ngược của anh, không ai được phép đụng vào.

Trong lòng ôm nỗi phiền tư, Lâm Thiên cầm điện thoại gửi tin nhắn cho bác sĩ Phó, dặn hắn mấy ngày này đừng một mình ra ngoài, trước khi lái xe nên kiểm tra kỹ phanh hoặc bình xăng.

Đương nhiên anh làm vậy cũng chỉ đề phòng bất trắc. Mục đích của Lâm Thành An là khiến anh phải áy náy, chủ động giao di sản cho hắn, nếu anh không chủ động, hắn sẽ bêu xấu anh, khiến anh phải thân bại danh liệt. Cho nên hắn sẽ không động tới Phó Tinh Hà, mà chỉ ra tay với mối quan hệ kín đáo của hai người mà thôi. Đương nhiên Lâm Thiên sẽ không để hắn được toại nguyện, anh đã nghĩ thông rồi, giống như bác sĩ Phó nói, đồ của anh thì là của anh, mà đã là đồ của anh rồi, đừng ai hòng cướp mất.

Lâm Thiên muốn đợi kết thúc phiên tòa, đợi chuyện ông “cưỡi hạc quy tiên” lắng xuống, anh sẽ come out.

Phiên tòa ngày hôm sau, mới sáng sớm Phó Tinh Hà còn chưa ra khỏi nhà, đã có người tới gõ cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông cao lớn mặc tây trang màu đen, bắp thịt cuồn cuộn màu đồng, trên người ẩn khí tức đẫm máu của lính đặc chủng đã từng chinh chiến nơi sa trường.

Gã ta tự giới thiệu: “Chào Phó tiên sinh, tôi là 87, sếp Lâm hạ lệnh để tôi phụ trách an toàn của anh trong mấy ngày tới đây. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Phó Tinh Hà cảnh giác nhìn gã ta, hắn nhớ tới tin nhắn tối qua Lâm Thiên gửi cho mình, anh không hề nhắc tới chuyện này mà chỉ bảo hắn phải cảnh giác không nên ra ngoài một mình. Hắn suy nghĩ, trong lòng hoài nghi không biết đó có phải người của Lâm Thiên thật hay không.

Đương lúc tính suy, Lâm Thiên gọi điện tới.

“Bác sĩ Phó à anh đi chưa? 87 đã tới chưa ạ?” Lâm Thiên nói, “Em tìm vệ sĩ cho anh đó, mấy ngày tới cứ tạm như vậy đi, em sợ anh họ em sẽ gây khó dễ cho anh.”

Phó Tinh Hà ngước mắt lên nhìn gã trai vạm vỡ da thịt màu đồng trước mặt mình, sau đó đóng cửa lại, “Lâm Thiên, em tự ý làm à?” Anh không nói cho hắn biết.

“Không phải.. anh đừng giận em, em sợ anh không đồng ý, nên mới không nói cho anh biết. Anh cứ coi như anh ta không tồn tại đi, cảm giác tồn tại của 87 rất thấp, để ảnh lái xe cho anh, ảnh có lái xe tới đó, tính năng an toàn của xe kia tốt hơn một chút, anh cứ ngồi xe kia đi.” Lâm Thiên nói một tràng dài, “Anh không biết đâu, anh họ em đã xấu lại còn xa, bác em cũng rất ghê gớm, em sợ bọn họ sẽ hại anh, cho nên anh đừng giận em được không?”

Phó Tinh Hà khẽ chau mày, “Thế sự an toàn của em thì sao?” Hắn day day ấn đường, “Em không cần à?”

“Em quan tâm anh mà..”

“Lâm Thiên!” Phó Tinh Hà giận rồi.

“Ôi anh đừng như vậy mà, em chỉ là đang quan tâm, quan tâm anh thôi, em sợ anh bị ảnh hưởng.. Em hiểu ý anh, em cũng đã tính cho an nguy của mình rồi, em sợ chết lắm, anh không phải lo cho em đâu.” Giọng anh mềm nhũn.

Phó Tinh Hà im lặng, qua mấy giây, Lâm Thiên bắt đầu cuống cuồng lên, lúc này hắn mới nói: “Đồ không tim không phổi.”

Lâm Thiên nói: “Em móc tim ra trao anh rồi còn gì.”

“Anh giúp em cất sâu trong lòng, vĩnh viễn không trả lại em có được không?”

Trong thoáng chốc, Phó Tinh Hà chẳng nói được lời nào, lồng ngực hắn như bị thứ gì đó lấp đầy, rồi cũng lại thông tỏ.

Lâm Thiên thật biết cách khiến người ta phải thương: “…Được.” Phó Tinh Hà gật đầu với khoảng không trước mặt, cúp máy rồi, hắn lại một lần nữa mở cửa ra, 87 mặt không đổi sắc tôn kính gọi hắn là “Phó tiên sinh.”

Phó Tinh Hà khách khí gật đầu, “Phiền cậu rồi.”

Vệ sĩ của Lâm Thiên không phải người bình thường, cũng không giống mấy anh vệ sĩ ở công ty bảo vệ, giống như 87 vậy, gã từng làm lính đặc chủng, sau khi xuất ngũ còn làm lính đánh thuê, khí chất quân nhân khó mà phai nhạt, vậy nhưng cảm giác tồn tại của gã rất thấp, gã đứng ở đó, tựa như không tồn tại vậy.

Chiếc xe kia bề ngoài chỉ như một chiếc Audi bình thường, nhưng đã được độ lại, có lớp kính chống đạn 1.5cm.

Dọc đường đi vẫn bình an vô sự, đến tòa án rồi Lâm Thiên mới gặp được bác sĩ Phó, lúc này còn cách phiên tòa một tiếng đồng hồ, Lâm Thiên kéo bác sĩ Phó đi vào trong góc phòng, nhào tới hôn hắn, “Anh, em rất nhớ anh.”

Anh cắn môi Phó Tinh Hà.

“Đừng lộn xộn.” Phó Tinh Hà vươn tay vuốt tóc anh, vuốt lại chỗ tóc rối bời sau gáy.

“Anh không muốn em à?”

“Muốn.” Phó Tinh Hà nhìn anh thật sâu, “Chú ý trường hợp nghe chưa?”

Lâm Thiên cười cười, ôm lấy eo hắn, “Ở đây không có ai, em muốn hôn sao thì hôn.”

87 tựa như một pho tượng điêu khắc, không chớp mắt nhìn sang bên cạnh.

Phó Tinh Hà nhấc mắt lên nhìn gã vệ sĩ khổng lồ nhưng lại có cảm giác như không hề tồn tại kia, lại cúi xuống nhìn Lâm Thiên, “Sắp vào phiên tòa rồi.”

Lâm Thiên lại hôn hắn thêm một cái, mới bằng lòng bỏ qua, anh ghé vào tai hắn mập mờ nói: “Lát nữa lên xe cho anh làm em…”

Phó Tinh Hà lấy ngón tay giữ môi anh lại: “Cô chú anh tới rồi.”

Lâm Thiên chớp chớp mắt, có hơi thất vọng, “Được rồi, thế không làm nữa vậy.”

Anh từng gặp cô của bác sĩ Phó, bởi vậy nên nhớ rõ cô là một đại mỹ nhân, có nét giống bác sĩ Phó. Vậy nhưng anh chưa từng gặp chú của hắn, nhưng nghe hắn nói là một người theo ngành pháp luật, Lâm Thiên chưa từng đi điều tra về bác sĩ Phó, càng không điều tra gia đình hắn, cho nên anh không rõ người nhà hắn làm nghề gì.

Một lúc sau, phiên tòa bắt đầu.

Như thường lệ có ba người ngồi trên bàn thẩm phán, thẩm phán là người quen của chú bác sĩ Phó, do thân phận nên chú hắn không tiện nhận làm thẩm phán vụ này, cũng không thể bồi thẩm, chỉ có thể ngồi dưới phiên tòa.

Thẩm phán thấy chú tới, ngạc nhiên muốn nhường vị trí, nói hay là anh xử vụ này đi, chú cười híp mắt xua tay, “Tôi không xét xử đâu, cậu cứ làm nhiệm vụ đi, cậu làm thẩm phán, cần phải giữ công bằng.”

Thẩm phán thầm kêu khổ thấu trời, có ông tướng ngồi lù lù trước mặt như vậy, còn công bằng cái nỗi gì nữa? Tuy rằng chứng cứ rành rành ra đó, gây án chưa thành công, không có gì để biện hộ. Có bằng chứng xác thực, lại có luật pháp quy định, nhưng vụ này cùng lắm cũng chỉ có thể xử mười ba tháng thi hành án, hơn nữa tính cả giảm án và án treo, cho nên cùng lắm cũng chỉ bắt giam sáu tháng thôi!

Nhưng bây giờ xem ra mười ba tháng thi hành án không đủ vừa lòng rồi.

Toàn bộ quá trình thẩm vấn rất buồn chán, Lâm Dương Minh rầu rĩ ngồi ở ghế bị cáo, khí thế hăng hái của hắn hôm nay bị dập tắt hoàn toàn, như một con chó chết chủ, mà bác cả thì căm phẫn ngồi dưới đó, luật sư biện hộ và kiểm sát viên của viện kiểm sát ngồi ở ghế nguyên cáo. Lâm Thiên và Phó Tinh Hà ngồi trong góc, có bàn che chắn, cứ chốc chốc Lâm Thiên lại lấy chân cọ cọ chân hắn, chốc chốc lại ngoắc ngoắc ngón út, rồi chốc chốc lại quay sang sờ cơ bụng, mê mẩn chẳng dừng tay được.

Động tác của anh hết sức bí mật, ngoài 87 và chú của Phó Tinh Hà ngồi bên đây chú ý thấy thì không ai phát hiện ra cả.

Phó Tinh Hà hơi nghiêng đầu: “Em đừng lộn xộn, chú anh ngồi bên cạnh.”

Lâm Thiên khựng lại, “Nà ní? Ngồi đâu cơ?”

“Ừ, ngồi phía dưới, sau vị trí đoàn bồi thẩm.”

Lâm Thiên đờ người đảo mắt nhìn qua, quả nhiên ở đó có một người đang nhìn về phía bọn họ, đồng tử mắt co rút gượng gạo, Lâm Thiên cuống cả lên, “Bác sĩ Phó, sao anh không nói sớm, ban.. ban nãy em làm vậy chú anh nhìn thấy hết cả à? Biết làm sao bây giờ, nhỡ chú ấy nghĩ em là tên dê xồm…”

“Không sao đâu,” Phó Tinh Hà cúi đầu, vươn tay ra nắm lấy bàn tay đang sờ loạn của anh, “Chú ấy phải vui mới đúng.”

Hắn mân mê từng ngón tay của Lâm Thiên, “Giờ em là người nhà anh rồi, em ở rể đó có biết không?”

Lâm Thiên nghe mà lâng lâng, lòng như mở cờ, “Có phải sắp hết phiên thẩm vấn không?”

“Ừ.”

“Có phải em sắp ra mắt gia trưởng không? Ôi biết làm sao bây giờ, em lo quá..”

“Đừng lo, họ đều là người rất cởi mở..”

“Có phải gặp mặt xong là xong không?” Lâm Thiên bị hắn sờ đến ngứa ngáy, nhỏ giọng nói: “Muốn làm với anh quá.”

Bàn tay Phó Tinh Hà đang mân mê tay anh thoáng dừng lại, ánh mắt tối xuống, trả lời: “Để tối.”

Lúc anh và Phó Tinh Hà tụm đầu nói chuyện, nét mặt cùng hành động đều rất đỗi tự nhiên, thậm chí còn chẳng có gì bất thường, thoạt trông cứ như đang bàn chuyện công việc, không ai biết họ đang nói mấy chuyện đen tối cả. Duy chỉ 87 đứng sau hai người cố nén khóe miệng giần giật, gã đã theo Lâm Thiên rất lâu rồi, đó giờ sếp Lâm là một người rất mạnh mẽ, nói một không nói hai, anh nói gì người khác đều phải nghe theo anh. Tuy anh chưa từng đi lính, nhưng lại biết rõ làm thế nào để sai khiến người khác, khiến mọi người phải nghe theo mọi mệnh lệnh của anh.

Sếp Lâm bảo gã đi bảo vệ một người, còn là một người đàn ông, nhưng gã không thể ngờ hai người họ lại là quan hệ này, hơn nữa kì ở chỗ, sếp Lâm đó giờ oai phong lẫm liệt, trước mặt anh chàng kia, lại biến thành.. biến thành bộ dạng như cừu non như vậy là sao chứ????

Bên kia, thẩm phán đã tuyên án, phán năm năm tù giam, nhưng có xét giảm hình phạt. Dựa theo pháp luật, với các trường hợp đã gây án, nhưng bởi vì nguyên nhân ngoài ý muốn của người phạm tội mà chưa thành công, được coi là phạm tội chưa đạt. Đối với những trường hợp phạm tội chưa đạt, có thể xem xét để giảm nhẹ khung hình phạt, nếu phạm tội cố ý giết người, tình tiết nhẹ, khung hình phạt chỉ từ ba đến mười năm tù giam.

Nghe phán quyết này, trong nháy mắt cả người Lâm Dương Minh như già đi cả chục tuổi, ánh mắt ai oán dừng trên người Lâm Thiên. Bác cả đứng lên muốn kháng nghị, nhưng lại bị cảnh sát giữ trật tự lôi ra ngoài.

“Tòa tuyên án xong, nếu như không đồng ý với phán quyết của tòa án thì xin hãy làm đơn phúc thẩm.” Búa thẩm phán gõ xuống, đồng nghĩa phiên xét xử đầu tiên kết thúc, nếu như không có chứng cứ chứng minh phạm tội, thì không có khả năng xoay chuyển bản án này.

Có thể nói Lâm Dương Minh bị chính tay Lâm Thiên đẩy vào tù, Phó Tinh Hà nhìn nét mặt anh, hỏi: “Có cảm giác tội lỗi không?”

“Không,” Lâm Thiên không phải người như vậy, anh nhìn Phó Tinh Hà, “Anh ta muốn giết em, còn suýt chút nữa làm liên lụy tới anh.”

“Thế thì tốt rồi.” Đột nhiên Phó Tinh Hà có lỗi giác như Lâm Thiên đã trưởng thành, hắn cảm thấy Lâm Thiên rất nghe lời, anh nghe hắn nói xong, liền không nhân nhượng mà nương tay nữa.

Phó Tinh Hà rất hài lòng.

Điện thoại di động rung lên, là tin nhắn của Lâm Hàn Hải, ông ta hỏi phiên tòa thế nào rồi. Lâm Thiên trả lời từng câu một, Lâm Hàn Hải tiểu nhân đắc chí, nói anh làm khá lắm, “Cái lão Lâm Nguyên Tài kia bắt nạt bố cả đời, giờ để con xử lý thay bố đi!”

Lâm Thiên không muốn trả lời tin nhắn này của ông, ngay sau đó, lại có tin nhắn mới gửi tới, “Chuyện đã xong rồi, Thiên Nhi, mình bàn chuyện tặng cổ phần công ty một chút nhé?”

Anh mím chặt môi.

Phó Tinh Hà ngồi bên cạnh trông thấy nét mặt anh như vậy, lại nhìn tin nhắn kia, hắn liền giật lấy di động của anh, trả lời tin nhắn của Lâm Hàn Hải.

“Không bàn bạc gì cả, thứ của con thì là của con.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.