Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!

Chương 39




Lúc mua bao, Lâm Thiên cũng như vậy, “Thực ra em không thích anh đeo bao.” Giọng anh nhỏ xíu, thực ra là để người khác không nghe được, Phó Tinh Hà bỏ hai hộp bao vào trong xe đẩy, dạy anh, “Sẽ bị bệnh đấy.”

Lâm Thiên cười hì hì, “Em.. thấy bắn vào trong rất sướng.” Anh cảm thấy chắc mình có chút vấn đề, bác sĩ Phó làm gì anh cũng thích cả, lúc làm, Lâm Thiên rất muốn hắn bắn vào trong.

“Rửa cũng không tốn sức mấy, em thích như vầy.”

Phó Tinh Hà chẳng buồn nhấc mắt nhìn, “Cũng bởi vì suy nghĩ như em, nên mới nhiều người bị HIV như vậy.”

“………….”

Lâm Thiên ồ một tiếng, Phó Tinh Hà thở dài, véo má anh, “Anh nghĩ cho sức khỏe của em mà.”

“Ầy… em biết mà, anh đừng để ý tới em, cứ thi thoảng em lại bị như vậy..” Lâm Thiên thành thật xin lỗi, anh không khống chế được bản thân mình, anh muốn tất cả những thứ thuộc về Phó Tinh Hà, muốn độc chiếm cho riêng mình.

Phó Tinh Hà cười cười, kéo anh đi thanh toán.

Họ cầm theo mấy túi đồ mua sắm to đùng, đi ra ngoài lấy xe.

Lúc này trời tối om om, Lâm Thiên mua hạt dẻ rang ở ngoài cửa siêu thị, Phó Tinh Hà không nói gì, hắn không có thói quen ăn đồ vỉa hè, nhưng Lâm Thiên bóc vỏ đưa tới bên miệng hắn, hắn đều thuận thế ăn hết. Mặc dù Lâm Thiên là con nhà giàu, nhưng anh lại có một người bạn như Đại Cương, lúc còn đi học, buổi tối Đại Cương hay kéo anh ra ngoài ăn đồ vỉa hè Quảng Đông, dẫn anh đi ăn mấy quán thịt xiên nướng ven đường, Lâm Thiên về nhà bị Tào Tháo đuổi, nhưng vẫn theo Đại Cương đi ăn.

Trước đây Phó Tinh Hà ở một mình, khó tránh khỏi phải tới siêu thị, nhưng khi ấy hắn còn là đàn ông độc thân, mua đồ tốc chiến tốc thắng chỉ hai mươi phút là xong, kết quả bây giờ đi với Lâm Thiên, hai người đi dạo khắp siêu thị, mua món này nhìn món kia, mất gần hai tiếng đồng hồ.

Nhưng hắn không hề thấy phiền.

Hai người mang thức ăn quay về, nếu tống hết đống này vào tủ lạnh thì sẽ chật cứng mất, thế là tối hôm ấy Lâm Thiên làm một bữa lớn. Bình thường tầm giờ này, cậu bé Tôn Kha ở tầng trên đã bắt đầu chơi đàn rồi, nhưng hôm nay lại không nghe thấy gì.

Họ ngồi ăn ở bàn cơm bên cửa sổ, Lâm Thiên nghe thấy tiếng cãi vã mơ hồ phát ra từ tầng trên, còn có tiếng chó sủa.

Tiếng Poodle rất gay gắt, Lâm Thiên nghe thấy giọng Tôn Kha, còn nghe thấy cả giọng mẹ cậu bé, anh không nghe rõ lắm, hình như là buổi tối Tôn Kha trốn học, cô giáo ở trường nhạc gọi điện thoại tới, nói đây đã là lần thứ ba trong tháng rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì khó mà đỗ đại học.

Lâm Thiên lặng lẽ đóng cửa lại, tiếng cãi vã nhỏ dần, gần như không nghe thấy gì.

Sau khi thu dọn xong, Lâm Thiên đi vào phòng ngủ, anh tắm xong đi ra, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm con con, định bụng đi vào phòng để quần áo lấy tai thỏ để đeo lên, sau đó anh ngạc nhiên nhìn thấy trong phòng để đồ có một chiếc áo blouse mới tinh.

Lâm Thiên chớp chớp mắt, anh cầm chiếc áo lên, trước giờ anh không thấy chiếc áo này, hẳn là hôm nay bác sĩ Phó mới cầm về.

Yết hầu anh cuồn cuộn, cầm chiếc áo đi ra ngoài.

Phó Tinh Hà đang ngồi trong thư phòng đọc sách, ánh đèn màu vàng nhạt chiếu xuyên qua lồng chụp ngọc lục bảo, dừng trên đỉnh đầu hắn.

Lâm Thiên lặng lẽ tới gần hắn, “Bác sĩ Phó, anh định mặc áo blouse trắng à?”

Phó Tinh Hà ngước mắt lên nhìn anh, trông thấy trên đầu anh đeo đôi tai thỏ trắng hồng, càng làm tôn lên sắc tóc đen, “Không mặc.”

Lâm Thiên từ từ đi tới bên cạnh hắn, khẽ trách hắn khẩu thị tâm phi, “Rõ ràng anh muốn mặc mà, nếu không anh mang về làm gì? Bởi vì em muốn cosplay đúng không?” Lâm Thiên tì cằm lên vai hắn cọ cọ, “Em đóng vai bệnh nhân, anh thì cứ như bình thường là được rồi! Đi mà, đi mà nhé?”

Phó Tinh Hà đặt sách xuống, hắn không chịu được Lâm Thiên làm nũng như vậy, lúc này anh còn đeo tai thỏ, mỗi lần muốn từ chối, trong đầu Phó Tinh Hà lại nảy lên một suy nghĩ: Sao Kẹo Sữa nhà hắn lại ngoan như vậy chứ.

Hắn ôm Lâm Thiên ngồi trên đùi mình, ánh đèn chiếu lên gò má Lâm Thiên, hắn không kiềm chế được mà híp mắt, cúi đầu xuống nhìn.

“Không mặc gì chạy đi khắp nơi à?” Hắn ôm vai Lâm Thiên, bàn tay từ từ vuốt ve ra sau gáy, hôn vành tai anh, sau tai Lâm Thiên có nốt ruồi màu nâu nhạt, hiện rõ lên dưới ánh đèn, Phó Tinh Hà nhẹ nhàng vuốt lên đó.

Lâm Thiên thấy nhột, khẽ rụt cổ lại, “Em quấn khăn tắm mà, với cả không phải trong nhà bật điều hòa sao, em chẳng thấy lạnh chút nào.”

Phó Tinh Hà khẽ cười thành tiếng, giọng hắn kề sát, tựa như chiếc lông vũ, khiến cả người Lâm Thiên ngứa ngáy, anh ngửa đầu ra sau hôn, Phó Tinh Hà cởi khăn tắm của anh, nghiêng người đặt anh xuống ghế, gặm gặm bờ môi nhỏ xinh, hôn lên cần cổ nõn nà.

Lâm Thiên thở từng nhịp khó nhọc: “Ơ… anh không mặc… áo blouse à?”

“Không mặc đâu.” Phó Tinh Hà nhấc chân anh lên, giọng khàn khàn, “Mất công.”

Ý là: Mặc rồi lại phải cởi, phiền phức.

Phó Tinh Hà ôm anh tiến vào, Lâm Thiên khẽ run lên, quấn chân lên người hắn, “Anh không mang bao à?”

“Không phải em thích như vậy sao?”

“… Đúng vậy.”

Đúng là phê thật đấy, Lâm Thiên cảm thấy làm trên ghế còn kích thích hơn trên sofa, kích thích hơn trên giường, không khỏi nghĩ tới trong phòng chủ nhiệm của Phó Tinh Hà, ở đó có bàn làm việc, có chiếc giường nhỏ hẹp, còn có chiếc sofa bé xíu.

Nghĩ như vậy, Lâm Thiên liền kích động, Phó Tinh Hà kêu hừ một tiếng, giữ lấy eo anh, “Cục cưng, đừng kẹp chặt.”

Lâm Thiên “Ồ” một tiếng, đỏ mặt nói: “Để em thả lỏng ra….”

Cuối cùng Phó Tinh Hà vẫn không làm theo ý của Lâm Thiên, không chịu bắn vào trong. Lâm Thiên uốn tới ẹo lui trên người hắn, nghĩ bác sĩ Phó thật xấu tính, đã không chịu mặc áo blouse thì thôi, còn không chịu bắn vào trong nữa. Phó Tinh Hà chẳng hiểu vì sao lại có người thích cái này, hắn hôn lên gáy Lâm Thiên, “Ngoan nào, sẽ bị bệnh đấy.”

Lâm Thiên phồng má, Phó Tinh Hà chọc vào má anh, giọng đến là bất đắc dĩ, “Phải nghe lời bác sĩ nghe chưa?”

“Rồi ạ! Bác sĩ Phó!” Lâm Thiên từ trên người hắn ngồi dậy, quỳ dưới đất giúp hắn xử lý bằng miệng, Phó Tinh Hà bế anh đi vào phòng ngủ.

Bởi sáng hôm sau được nghỉ, nên bác sĩ Phó có hơi phóng túng, Lâm Thiên càng làm càng phấn khởi, Phó Tinh Hà cũng càng làm càng hăng hái, hai người đúng là trời sinh một cặp.

Sau khi làm xong, cả người Lâm Thiên ướt nhẹp mồ hôi dựa trên người Phó Tinh Hà, vẻ mặt đến là thỏa mãn nói: “Bác sĩ Phó, anh dùng hết sức trên người em rồi, ca phẫu thuật ngày mai biết làm sao đây?”

Phó Tinh Hà híp mắt lại, “Lúc ở Mĩ, trong lễ Tạ Ơn có rất nhiều bệnh nhân, lúc ấy còn có một trận đua xe, thiếu bác sĩ trầm trọng, anh phải làm phẫu thuật trong 48 giờ liên tục.”

Ý là, hắn có thể phẫu thuật trong 48 giờ liên tục, thì cũng có thể làm Lâm Thiên 48 giờ không ngơi nghỉ.

Lâm Thiên nuốt nước miếng cái ực, liền tới hôn chụt lấy hắn, hai mắt sáng lên, “Thiệt á? Anh giỏi ghê, thế làm một lần nữa có được không ạ?”

Phó Tinh Hà buồn cười véo má anh, “Thôi ngủ đi, lát nữa em phải dậy mà.”

Lâm Thiên thở dài não nề, nhớ ra mình còn phải tới công ty. Anh định bụng tìm một CEO cho công ty, tạm thời Đại Cương vẫn chưa thích hợp, Lâm Thiên đành phải đi tìm người khác.

Trước giờ anh vẫn luôn là một người rất chuyên nghiệp, dù xảy ra chuyện gì, ngày nào anh cũng tới công ty đúng giờ, anh có sự nghiệp của mình, ngày ngày tới công ty đều đặn chẳng qua chỉ là để lấy lòng Lâm Hàn Hải, lấy lòng Tần Vận và ông nội mà thôi.

Giờ ở bên bác sĩ Phó, Lâm Thiên mới nhận ra mình thực sự cần gì.

Anh vẫn luôn muốn giành được tình yêu thương của mọi người, Tần Vận và Lâm Hàn Hải muốn anh làm cái gì, anh liền làm cái đó. Nhưng Lâm Thiên nhận ra, anh hoàn thành được đúng như mong muốn của cha mẹ, lấy lòng ông nội thành công, để ông giao lại phần lớn tài sản cho mình, nhưng Tần Vận và Lâm Hàn Hải vẫn chưa thích anh.

Lúc nhỏ anh là một đứa trẻ trầm mặc, trầm mặc đến độ u ám, có trêu thế nào cũng không cười, lúc đó Tần Vận và Lâm Hàn Hải bận rộn trong thế giới hai người, không ai để ý tới Lâm Thiên, mãi đến khi Lâm Thiên biết trẻ con năng động mới có người thích, lúc này anh mới trở nên “cởi mở” hơn.

Lần đó theo Đại Cương ra ngoài ăn mấy quán vỉa hè, uống bia, là lần đầu tiên Lâm Thiên làm trái lời mẹ. Tối hôm ấy anh cứ thấp tha thấp thỏm, bởi vì anh không về nhà, sợ Tần Vận sẽ mắng mình. Nhưng cuối cùng lại không xảy ra chuyện gì, Tần Vận cũng không phát hiện ra tối qua anh lén đi ra ngoài, bà không biết Lâm Thiên về từ lúc nào, cũng không biết anh đi ra sao, thấy anh chỉ hỏi: “Dạo này học tập thế nào? Đã thi gì chưa?”

Lâm Thiên từ một đứa trẻ trầm mặc u ám, trở nên sáng sủa cởi mở hơn, nhưng Tần Vận và Lâm Hàn Hải vẫn đối xử với anh như cũ.

Trong đầu Lâm Hàn Hải chỉ có gia sản, và Tần Vận, mà trong mắt Tần Vận cũng chỉ có gia sản, còn có hàng hiệu, ngày nào bà cũng bận nghiên cứu xem nên đi ra ngoài mặc gì, nên lấy gì ra thảo luận để không bị “quê”.

Kể từ khi bà bước chân vào nhà họ Lâm, cuộc sống cũng dần thay đổi. Bà nhập hội đánh bài cùng đám phu nhân nhà giàu, tất cả mọi người đều gọi bà là Lâm phu nhân. Nhưng ở cái giới này, có rất nhiều điều bà không biết, lúc người khác nói bà chỉ có thể nghe, chứ không dám chen vào, chỉ sợ ăn nói vụng về lòi ra sự quê mùa, bà không hiểu ngọc ngà châu báu, cũng không biết thưởng rượu ngon, càng không rõ hàng hiệu. Rất nhiều người ở sau lưng gọi bà là đồ điếm, nhất là hai người chị dâu, họ khinh thường bà, cũng khinh thường Lâm Hàn Hải. Những điều này bà biết cả chứ, cho nên Tần Vận ước những người coi thường bà sau này đều không thể với tới bà.

Mới đầu bà liều mạng học, nhưng vẫn không thể gia nhập cái giới nhà giàu này, sau này Lâm Thiên có tiền đồ rồi, địa vị của bà mới thay đổi.

Bà gửi gắm hết hy vọng vào Lâm Thiên, giờ đã đứng tuổi, mới đột nhiên muốn có một đứa con.

Lúc mang thai, tính tình con người có đôi khi không tốt, nhưng mấy ngày qua ở trong viện, Lâm Thiên phát hiện trên người Tần Vận toát lên thiên tính người mẹ, lúc bà ôm bụng, vẻ mặt rất đỗi dịu dàng.

Trước đây có lúc Lâm Thiên còn nghi ngờ, thực ra mình không phải con ruột, nếu không sao bọn họ lại đối xử với anh như vậy chứ? Nhưng tướng mạo anh đã nói rõ tất cả, anh và Tần Vận là người một nhà, rõ ràng tới như vậy, chẳng cần xét nghiệm DNA làm gì.

Hôm sau nhiệt độ còn hạ thấp hơn, Lâm Thiên không thể ăn mặc phong phanh được nữa, anh mặc áo len ở trong, bên ngoài thì khoác áo choàng dài.

Anh tới công ty, bởi vì đột nhiên thấy anh mà thư ký hoảng hốt, làm đổ cả tách trà trên mặt bàn, còn bị cộc đầu nữa, cô đứng lên cuống quít kêu, “Chào sếp Lâm ạ.”

Lâm Thiên bật máy tính lên, nhìn tài liệu một chút, thư ký mang cafe vào, rồi lại đi ra ngoài.

Các hạng mục đều được tiến hành đâu vào đấy, Lâm Thiên chỉ cần xác nhận định giá chính xác, sau đó ký xuống một chữ là được, thực ra anh cũng không có quá nhiều việc.

Buổi trưa lúc sắp tan ca, Đại Cương đi vào.

“Tối đi ăn thịt xiên nướng không anh?”

Lâm Thiên đang định từ chối, Đại Cương liền nói: “Anh —— anh hứa anh đi viện xong sẽ đi ăn với em rồi mà!”

“Đi ăn thịt xiên đi mà,” Cậu ta thở dài thườn thượt, rầu rĩ nói: “Đã lâu lâu lâu lâu lắm rồi anh không đi ăn thịt xiên với em, đợt mùa hè em muốn qua nhà anh bơi, cuối cùng anh lại bận đi viện. Giờ càng ngày càng quá lố hơn.”

Đại Cương khác Lâm Thiên, cậu ta còn thích gái gú, nhưng Lâm Thiên thì không. Ngoài công việc ra, cuộc sống bên ngoài của Đại Cương rất phong phú, trước đây cậu ta kéo Lâm Thiên đi theo, có khi Lâm Thiên đi, nhưng bây giờ thì nghỉ hắn, giống như một người bị vợ quản chặt lắm ấy.

Lâm Thiên do dự một chút, “Chỉ ăn thịt xiên thôi chứ?”

“Chỉ thế thôi, anh còn muốn làm gì nữa?”

“Được rồi, cơ mà tôi phải về nhà sớm, tôi phải lái xe, không uống rượu được đâu.”

“Ăn thịt xiên nướng mà không uống rượu thì còn ý nghĩa gì nữa!” Cậu ta tức giận lườm xéo Lâm Thiên, “Anh quên hồi còn học cấp ba, tối nào chúng ta cũng đi uống bia đêm, anh còn nhớ bãi biển ở phía sau sông Hỗ Xuyên không, cái cửa hàng vỉa hè Quảng Đông ấy, hai chúng ta uống một vại trà sữa to uỵch ấy.”

Lâm Thiên khổ sở nói: “Tôi không thể uống nhiều, không uống say được.”

Đại Cương nghẹn họng, vẻ mặt một lời khó nói hết, “Em tới nhà tìm anh mấy lần, nhà anh không có ai, lần trước gặp nhân viên làm vườn nhà anh, anh ta bảo đã lâu rồi anh không ở nhà đó. Anh à, có phải anh… sống chung với người ta không?” Lần trước cậu ta nhìn thấy dấu hôn trên cổ Lâm Thiên, dấu hôn đỏ au, chi chít chằng chịt.

Thiệt đáng sợ, Đại Cương run lên, cô gái nào mà sức lớn như vậy chứ? Hút ghê thiệt.

Lâm Thiên nhìn cậu ta, im lặng một chút, đoạn nói, “Cậu đừng nói ra ngoài, giúp tôi giữ bí mật đấy.”

Đại Cương buồn bực, “Cái này thì có gì đâu, ông nhà anh vui còn chẳng kịp ấy chứ..”

Lâm Thiên nghiêm túc lắc đầu, “Không thể nói, ít nhất là bây giờ không thể nói ra.”

Thực ra Lâm Thiên không sợ chuyện come out, nhưng sức khỏe ông không tốt, Lâm Thiên sợ mình sẽ khiến ông tức chết.

Đại Cương không tài nào hiểu nổi, nhưng vẫn nhận lời, đoạn hỏi: “Sức khỏe ông anh thế nào rồi?”

Lâm Thiên nhìn cậu ta, “Cậu nghe tin từ đâu vậy?”

“Mọi người đó,” Đại Cương nói, “Tin này truyền đi khắp nơi rồi, anh còn không biết à?”

Lâm Thiên chau mày lại, anh đã ra lệnh phong tỏa tin tức rồi, vậy tin ông bị bệnh truyền đi kiểu gì đây?

“Mọi người đều nói về chuyện sắp đổi chủ tịch, nói lần này anh lên chắc rồi, cũng không biết ai lan truyền tin này đi nữa.. Còn có người nói, ông nội là bị anh đưa vào viện, để lấy di sản sớm một chút..” Giọng Đại Cương càng lúc càng nhỏ, “Ông nội mà nghe mấy cái này, sẽ nghĩ anh thế nào đây?” Cậu ta nói xong liền giơ tay thề, “Đương nhiên là em tin anh rồi, mấy tin này là giả, em dám cá một gói cá cay, nếu không phải Lâm Dương Minh thì chính là Cháo Bát Bảo, không thì là chú tư Lâm Thư Dương nhà anh.. hừm, khả năng là Cháo Bát Bảo có vẻ cao hơn.”

Lâm Thiên nghe cậu ta nói mà không nhịn được cười, “Không sao đâu, ông nội mà nghe mấy lời này, còn không biết có tác dụng gì hay không.”

“Anh không sợ à? Nhỡ đâu ông nội anh… Ầy, anh cũng biết đấy, ông lớn tuổi rồi, nói không chừng lại tin mấy lời thiên hạ đồn đại, có thích anh đến mấy cũng vô dụng..”

Thực ra trong lòng Lâm Thiên không quan tâm, anh không quan tâm tới gia sản, không quan tâm tới cổ phần của công ty, cũng không quan tâm tới công ty, sở dĩ anh vẫn ngồi làm việc trong căn phòng này, là vì anh vẫn còn mang họ Lâm.

Ít nhất không thể để giang sơn của ông nội sụp đổ dưới tay anh.

Đến khi tìm được nhân tài quản lý công ty rồi, anh sẽ rời đi.

Dù Lâm Hàn Hải và Tần Vận có đối xử tệ bạc với anh đến đâu, cũng có công dưỡng dục anh mà.

Nhận lời Đại Cương xong, Lâm Thiên liền gửi tin nhắn xin phép bác sĩ Phó, anh nói sẽ nấu cơm mang tới bệnh viện cho hắn, còn mình thì đi ăn liên hoan với bạn.

Phải mất một lúc lâu Phó Tinh Hà mới gửi tin nhắn trả lời, hắn nói được, hôm nay hắn phải trực ca, bảo Lâm Thiên uống ít rượu thôi.

Hắn không biết lúc Lâm Thiên say có bán manh trước mặt người khác hay không, hắn không muốn người khác trông thấy dáng vẻ ấy của Lâm Thiên.

Lúc Lâm Thiên tới bệnh viện, anh vẫn đeo khẩu trang đội mũ, nhưng anh cao, dáng lại đẹp như vậy, chân thì dài miên man, cho nên cũng rất bắt mắt người khác. Nhưng viện của bác sĩ Phó rất lớn, có rất nhiều khoa, hơn nữa khu nội trú cách rất xa phòng làm việc của chủ nhiệm, Lâm Thiên đỗ xe ở góc khuất, sau đó mới đi vào.

Anh không muốn gặp người nhà họ Lâm.

Tuy rằng không đụng mặt người nhà họ Lâm, nhưng lúc tới khoa não, Lâm Thiên vẫn chạm mặt một người, chính là cô bác sĩ Tiểu Đàm, thực tập sinh mới tới khoa ngoại, cháu gái của bác sĩ Đàm mới đi cách đây không lâu.

Sau khi bác sĩ Đàm bị đuổi việc, mới đầu không có bệnh viện nào muốn nhận ông, nhưng sau khi dư luận lắng xuống, vẫn có một bệnh viện nhỏ chìa tay ra muốn giúp, dù sao thì ông ta cũng có y thuật, lại có kinh nghiệm hành nghề nhiều năm, dày dặn kinh nghiệm như vậy, tuy nhân phẩm không tốt nhưng vẫn có y thuật cứu vớt. Nhưng bác sĩ Đàm không vừa lòng với chút tiền lương bệnh viện kia cho mình, thế là ông lấy vốn liếng trong nhà, mở một phòng khám cách nhà rất xa.

Lúc khám bệnh ông đeo khẩu trang, rất sợ bị người ta nhận ra.

Ông rất biết chọn địa điểm mở phòng khám, ở đó gần như không có bệnh viện, mọi người bị bệnh gì, phải chạy đi rất xa, xung quanh cũng không có phòng khám tư nào, thành thử cũng tiện hẳn. Phòng khám của ông không lớn, chỉ có thể tiêm, truyền dịch, có mười chiếc giường bệnh, còn có cả thuốc đông y. Ông làm bác sĩ khoa ngoại, giờ không được động dao mổ, nhưng dường như không có gì khó chịu cả.

Nhưng Lâm Thiên không vui, anh không muốn ông ta được sống yên ổn, bởi vậy nên thường xuyên tìm lưu manh tới phòng khám của ông ta gây chuyện, rải truyền đơn trước cửa phòng khám. Anh còn sai người mở một phòng khám lớn hơn, giá cả còn cạnh tranh hơn ở bên cạnh phòng khám của ông ta.

Cứ như vậy, phòng khám mới mở của bác sĩ Đàm không làm ăn được gì, ông không biết ai giở trò quỷ sau lưng, càng nghĩ, càng tin chắc là Phó Tinh Hà, ngoài Phó Tinh Hà ra, còn ai có thể hận ông ta như vậy nữa chứ?

Sau khi biết cháu gái mình tới bệnh viện đa khoa Hỗ thị thực tập, bác sĩ Đàm liền nghĩ cách điều cháu mình sang khoa não. Kiểu người như Phó Tinh Hà, có rất nhiều người thích, ngay cả cháu của bác sĩ Đàm cũng không ngoại lệ, thế nhưng bác sĩ Đàm làm đồng nghiệp với hắn ba năm, biết cháu mình không đủ đẳng cấp được hắn thích.

Ông chỉ muốn thông qua cháu mình, thăm dò động thái của Phó Tinh Hà, xem gần đây hắn có gì bất thường không. Vì sao ông bị đuổi việc chứ? Còn không phải vì Phó Tinh Hà à? Nếu không phải hắn cứu y tá Phùng, sao ông lại bị khiển trách như vậy chứ!

Ông muốn nắm được thóp của Phó Tinh Hà, tiếc là, làm việc cùng hắn ba năm, bác sĩ Phó tuổi trẻ tài cao này chưa từng phạm sai lầm gì.

Lâm Thiên đụng phải Tiểu Đàm ở dọc hành lang, cô bác sĩ thực tập này được rất nhiều người để ý tới, cô xinh hơn các bác sĩ khác, bởi vậy nên bệnh nhân thích nói chuyện với cô hơn. Lúc Lâm Thiên đi tới, bác sĩ Tiểu Đàm cũng để ý tới anh, bèn dừng bước lại nhìn.

Lâm Thiên không để ý, đi qua bên cạnh cô.

Nhưng bác sĩ Tiểu Đàm lại quay đầu, dõi theo bóng lưng anh.

Lâm Thiên biết cô bác sĩ này nhận ra mình, có một lần anh đi ra từ trong phòng làm việc của bác sĩ Phó, thế nhưng lúc ở trong phòng bệnh, anh và bác sĩ Phó lại vờ như không biết nhau.

Khiến người ta nghi ngờ cũng bình thường thôi.

Anh không suy nghĩ nhiều, không có bằng chứng gì, cô ta sẽ không dám nói lung tung. Lâm Thiên đi vào phòng làm việc của chủ nhiệm, bác sĩ Phó đang xem bệnh án, dường như ca bệnh này rất khó giải quyết, nên trông hắn có vẻ đăm chiêu.

Trông thấy Lâm Thiên, ánh mắt hắn mới thả lỏng ra.

“Hôm nay em nấu canh cá đậu, còn có cá xào cà tím, cả trứng phù dung nữa.” Anh đặt hộp giữ ấm lên bàn, sau đó đi tới bên cạnh hắn, “Bác sĩ Phó, tối nay anh trực tới mấy giờ?”

“Mười một giờ.” Từ khi hắn trở thành chủ nhiệm, về cơ bản không có tình huống trực suốt 48 giờ đồng hồ, “Em ăn liên hoan ở đâu, để anh qua đón.”

Lâm Thiên ngẩn ra.

Phó Tinh Hà vòng tay ôm eo anh, kéo anh vào lòng mình, “Chắc em không tránh được cảnh uống rượu, nhưng mà uống ít thôi nhé,” Hắn nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm Lâm Thiên, “Không muốn thì thôi, cũng đừng lái xe, thuê người lái hộ đi.”

“Không phải.. không muốn, anh đi đón em đi.” Lâm Thiên đồng ý, “Tới lúc đó em gửi vị trí cho anh, em sẽ uống ít thôi.”

Anh không muốn Đại Cương gặp bác sĩ Phó.. nhưng càng không muốn để bác sĩ Phó phải nghĩ nhiều, anh cảm thấy mình thật nhát gan, không muốn để hắn thấy bạn bè mình.

Phó Tinh Hà nhìn anh, “Lâm Thiên à, không sao đâu, cuộc sống của chúng ta không ảnh hưởng gì tới việc tụ tập bạn bè, em không muốn bạn em gặp anh, vậy anh đứng ở xa đợi, em qua đó nhé.”

“Không phải, không phải đâu, anh đừng nghĩ như vậy, em.. em không có ý đó,” Giọng anh cuống cuồng, “Bạn em không biết em là gay, em không muốn dọa bạn mình, nhưng không sao đâu, chỉ là chuyện không sớm thì muộn thôi mà, chắc chắn em sẽ không xa anh, sớm muộn gì mọi người cũng biết.” Anh hôn lên chân mày của bác sĩ Phó, lặp lại câu nói kia, “Cả đời này em sẽ không xa anh đâu.”

Phó Tinh Hà ừ một tiếng, vỗ vỗ lưng anh, “Nghe lời anh, đừng uống nhiều nhé.”

“Vâng ạ, vâng ạ, vâng ạ.” Lâm Thiên nói đến ba chữ “vâng” liền.

Phó Tinh Hà vươn tay giữ lấy gáy anh, hôn lên đôi môi anh.

Thực ra dáng vẻ Lâm Thiên khi say rất lôi cuốn, Phó Tinh Hà thích dáng vẻ anh khi say, nhưng mà uống rượu không tốt, huống hồ bạn của Lâm Thiên.. chắc là một đám công tử nhỉ? Đám người đó cái gì cũng dám chơi, cừu non như Kẹo Sữa nhà hắn mà uống say thì biết làm sao bây giờ?

Nghĩ như vậy, Phó Tinh Hà liền cắn mạnh xuống, hôm nay Lâm Thiên mặc nhiều áo, ấy thế mà hắn cũng lột hết, sau đó gặm cắn cổ anh, để lại dấu hôn trên đó.

Dường như Lâm Thiên rất hưởng thụ, anh ôm đầu bác sĩ Phó, “Anh hôn cả ở đây, ở đây nữa được không?” Anh vén áo lên tận cổ, sau đó lấy cằm kẹp lại.

Đôi mắt Phó Tinh Hà tối sầm lại, rồi cắn xuống.

Lúc đi ra ngoài, cả người Lâm Thiên đỏ au, anh thở hổn hển, tóc cũng rối bù.

Ngay cả bờ môi cũng sưng sưng.

Anh kéo mũ xuống, đeo khẩu trang lên, lại trở thành một bệnh nhân bình thường.

Bác sĩ Tiểu Đàm ở khúc ngoặt nhìn anh đi ra từ phòng chủ nhiệm.Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ngày nào tui cũng nói Điềm Điềm sẽ thay đổi, sẽ không đói khát như vầy nữa, cuối cùng vẫn không sửa được..

Hầy….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.