Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!

Chương 37: Tổng tài bá đạo hóa thành Kẹo Sữa




Mới đầu bọn họ còn nghi ngờ bác sĩ này, nghi ngờ bác sĩ bệnh viện mời về, cho rằng bệnh viện không muốn chịu trách nhiệm. Bác sĩ Phó là một người cuồng công việc, lại còn là chủ nhiệm khoa não, đã ở bệnh viện đa khoa Hỗ thị suốt ba năm qua, tiến hành không biết bao nhiêu ca phẫu thuật lớn nhỏ, có lẽ đến cả ngàn ca, nhiều bệnh nhân như vậy, lỡ có ầm ĩ thì biết làm sao bây giờ?

Đổi bác sĩ khác, nói không chừng bệnh viện sẽ nghĩ cho danh tiếng, người khôn giữ mình, sa thải bác sĩ cần phải sa thải.

Nhưng bác sĩ Phó khác với mọi người.

Hắn là trụ cột của khoa não bệnh viện đa khoa Hỗ thị, y thuật hàng đầu, thiếu ai thì được chứ không thể thiếu hắn được. Hắn còn là sư đệ của viện trưởng Lôi, quan hệ giữa hai người rất tốt. Lúc đó bác sĩ Lôi vừa lên chức viện trưởng thì Phó Tinh Hà về nước, bỏ lại lương tháng ba trăm vạn đô la ở Stanford, bỏ lại đãi ngộ siêu tốt dành cho bác sĩ ở Mĩ, để rồi quay về nước. Dẫu rằng bệnh viện họ là bệnh viện đứng top trong nước, nhưng cũng không thể so sánh với nước Mĩ, nhất là khi đãi ngộ còn thua xa.

Rất nhiều người không hiểu nổi vì sao hắn lại về nước, càng nghĩ, càng cho rằng, hẳn là quan hệ của viện trưởng với bác sĩ Phó rất tốt.

Nhưng ba năm qua, mọi người trong viện đều thấy rõ, quan hệ hai người không thể coi là tốt, chỉ là viện trưởng Lôi rất quan tâm Phó Tinh Hà mà thôi.

Mà bác sĩ Phó cũng đúng là siêu cao thủ, ca phẫu thuật không ai dám ra tay, hắn dám, bệnh nhân gần chết ở viện khác chuyển vào, người nhà ôm hy vọng còn nước còn tát, hắn cũng cứu sống được!

Trên người hắn, mọi người chỉ thấy thái độ chuyên nghiệp, nhưng thẳng thắn mà nói, hắn không phải người dễ ở chung, hầu như hắn không giao thiệp với ai. Bệnh viện có căn tin, cho nên các bác sĩ đều qua đó ăn, nhưng Phó Tinh Hà chẳng xuống lần nào, cũng không tham gia các buổi tụ tập ăn uống, đồng nghiệp kết hôn gửi thiệp mời hắn cũng không đi, chỉ gửi tiền lấy lệ.

Bác sĩ Hoàng thấp thỏm theo hắn vào phòng giải phẫu, mà Phó Tinh Hà chẳng buồn liếc mắt nhìn ông ta lấy một cái, dường như không sợ ai biết bí mật của mình.

Đó giờ hắn chưa từng nghĩ tới việc giấu giếm.

Bác sĩ Hoàng nhìn hắn phẫu thuật không chớp mắt — thủ thuật thật tinh diệu, đổi lại là ông, chắc chắn ông sẽ không muốn bắt tay làm những ca phẫu thuật như vậy. Ông lặng lẽ nhìn theo hòng học hỏi, ông hơn bác sĩ Phó rất nhiều tuổi, nhưng về mặt y thuật thì đúng là thua xa, vậy nhưng ông cam lòng ở thế hạ phong.

Bàn mổ tĩnh lặng.

Có giọt mồ hôi nào khẽ rơi xuống đất, vỡ tan thành những phân tử nhỏ.

Mọi người ai nấy đều rất căng thẳng, những ca phẫu thuật của chủ nhiệm, đó giờ không ai dám nói chuyện phiếm, ai nấy đều khẩn trương, áp lực vô cùng lớn.

Mà ca phẫu thuật này cũng phải kéo dài ít nhất bốn tiếng đồng hồ.

Phó Tinh Hà để ý thấy các y bác sĩ đều vô cùng áp lực, thế là hắn nói: “Mọi người đừng để ý đến tôi, nói gì đi.”

Nhưng vẫn không ai dám nói cả, sợ mình sẽ quấy rầy Phó Tinh Hà.

Cũng không biết là cô y tá nào đánh rơi con dao phẫu thuật xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh, phá vỡ bầu không khí lặng yên trong phòng phẫu thuật.

“Mọi người nói chuyện đi.” Giọng Phó Tinh Hà trầm thấp, bởi đeo khẩu trang trên mặt, nên không thể nhìn ra tâm tình hắn lúc này, chẳng ai biết hắn đang căng thẳng cả.

Bác sĩ Hoàng đứng bên cạnh không khỏi nghĩ tới chàng trai ban nãy được chủ nhiệm ôm.

Bệnh nhân trên bàn mổ này là ông nội của chàng trai kia, mà bác sĩ Phó lại là người yêu của chàng trai, ban nãy thì thầm bác sĩ Phó khẳng định chắc nịch “Anh là người đàn ông của em”, nói như vậy, bệnh nhân này cũng coi như là ông của bác sĩ Phó.

Bình thường, mọi người trong phòng mổ thường nói những chuyện vẩn vơ để giảm bớt áp lực.

“Mọi người có biết Lâm Anh Thái là ai không?” Bác sĩ Hoàng cho rằng hắn đang căng thẳng, liền chủ động gợi đề tài.

Bầu không khí trầm mặc trong mấy giây, bác sĩ Hoàng lại nói: “Nếu mọi người hay đọc tạp chí kinh tế tài chính, chắc sẽ biết ông ấy.”

Y tá phẫu thuật len lén nhìn Phó Tinh Hà, thấy hắn không tỏ thái độ gì, liền nói vào: “Em biết ông ấy, là người giàu nhất Hỗ thị chúng ta.”

“Mọi người xem Forbes không? Nước ta có mấy đại gia được lọt vào top 100, thì ông cụ nằm trên bàn mổ này là một trong số đó.” Có người nói.

“Chị họ em đang làm việc ở tập đoàn Anh Thái, nói là ở phía trên rất loạn, dùng người không khách quan các thứ, còn cái gì mà bán bí mật thương nghiệp, tham tiền, ôi nhiều lắm.” Dường như chợt nhận ra bệnh nhân đang nằm đây, sợ ông nghe thấy được, y tá nhận ra mình lỡ lời, bèn chuyển hướng: “Cơ mà, chị em nói, sếp tổng của tập đoàn bọn họ là một soái ca đó, cao mét tám mấy, muốn đẹp trai có đẹp trai, muốn dáng chuẩn có dáng chuẩn, còn là đàn ông độc thân hoàng kim, không có bất cứ tin đồn nào. Nói là đẹp trai đáo để, ăn đứt ai ý, hình như là cháu trai của bệnh nhân này thì phải?”

Lỗ tai Phó Tinh Hà giần giật, nhưng động tác trên tay cũng không ngừng lại.

Có bác sĩ bật cười xùy một tiếng: “Tổng tài bá đạo cái gì chứ, toàn là tiểu thuyết chém gió thôi, ở đời thực lấy đâu ra. Tôi nói, chắc chỉ là một thằng nhóc mặt mũi cũng ưa nhìn mà thôi, chủ nhiệm chúng ta còn đẹp trai hơn nhiều.”

Thế là đề tài lại bị đổi, chuyển sang khen chủ nhiệm của bọn họ.

Nhưng cũng không ảnh hưởng tới Phó Tinh Hà.

Qua mấy tiếng đồng hồ, khối u được cắt hoàn chỉnh ra, Phó Tinh Hà nói: “Đưa vào khu đóng băng bệnh học đi.”

Ca phẫu thuật diễn ra hết sức thuận lợi, tiếp theo sẽ xác nhận xem là khối u ác tính hay lành tính.

Mười phút sau, y tá quay về nói: “Chủ nhiệm, là u lành! U lành tính!”

Phó Tinh Hà bình tĩnh ừ một tiếng, cả người thả lỏng hơn hẳn nhưng khó mà phát hiện ra được, có giọt mồ hôi trượt dài xuống. Bác sĩ Hoàng nói: “Lau mồ hôi cho chủ nhiệm đi.”

Có y tá lau mồ hôi cho hắn, Phó Tinh Hà lại tiếp tục tiến hành ca mổ. Đáng lẽ lấy khối u ra rồi, hắn có thể đổi sang bác sĩ Hoàng bên cạnh, nhưng ca phẫu thuật này thì khác, hắn phải đảm bảo bệnh nhân còn sống đẩy ra ngoài phòng bệnh.

Một giờ sau, cuối cùng ca phẫu thuật cũng kết thúc. Phó Tinh Hà chưa cởi đồng phục mà đã đi ra ngoài.

Lâm Thiên vẫn đứng bên ngoài đợi hắn.

“Ông nội em an toàn rồi.”

Lâm Thiên nói không nên lời, anh lấy lại trái tim treo cao suốt mấy tiếng đồng hồ, anh lo cho an nguy của ông đã đành, càng lo cho Phó Tinh Hà hơn. Lâm Thiên hé miệng, muốn tiến lên ôm hắn trong vô thức, Phó Tinh Hà vội lui về phía sau, “‘Anh đi rửa sạch một chút, em đi xem ông nội em trước đi, lát nữa ôm sau.”

Lúc Phó Tinh Hà đi ra, Lâm Thiên vẫn còn đứng bên ngoài đợi hắn, Phó Tinh Hà ôm anh một cái rồi nhẹ buông, “Không sao đâu.”

Lâm Thiên nghẹn ngào, “Bác sĩ Phó, cảm ơn anh..”

Phó Tinh Hà vỗ vỗ vai anh, “Sau này anh vẫn sẽ phụ trách ca bệnh của ông em. Ông đã lớn tuổi rồi, dễ xảy ra biến chứng, có nguy cơ nhiễm trùng nội sọ, nên tạm thời không thể xuất viện được. Cần phải ở lại mấy ngày để quan sát tình huống, cần chú ý một chút, sẽ không ảnh hưởng tới tâm trạng, đợi ông tỉnh lại rồi, sẽ khôi phục thị lực.”

Lâm Thiên rất muốn khóc, lúc Phó Tinh Hà không ở đây, anh còn có thể kiên cường, nhưng đến khi Phó Tinh Hà nói chuyện cùng anh, Lâm Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu, anh rất muốn phát tiết ra ngoài.

Anh hít mũi, Phó Tinh Hà đưa anh ra bên ngoài phòng bệnh.

Lâm Thiên thấy Lâm Hàn Hải và Tần Vận với cái bụng bự.

Tần Vận mang thai, cũng đã gần ba tháng rồi.

Bước chân anh không tự chủ mà dừng lại, bờ môi cũng mím chặt.

Ban nãy đứng đợi bên ngoài, Lâm Hàn Hải và Tần Vận có tới một lần, Tần Vận nói ngửi mùi ở đây rất buồn nôn, bởi vậy nên Lâm Hàn Hải đưa bà đi. Bởi Lâm Thiên cho người đưa nhà bác cả và Lâm Thành An đi, bên ngoài phòng giải phẫu, chỉ có mình anh nhìn ánh đèn.

Anh không dám nghĩ, nếu như ca phẫu thuật thất bại, người nhà họ Lâm sẽ làm gì với bác sĩ Phó. Đến khi ấy nhất định anh sẽ bảo vệ bác sĩ Phó, và rồi quan hệ của họ chắc chắn sẽ bị lộ ra.

Lâm Thiên liếc nhìn Phó Tinh Hà.

Phó Tinh Hà nhận ra sự do dự của anh, hắn nhẹ giọng nói: “Anh không vào cùng em đâu, lát nữa gọi điện thoại cho anh.”

Tần Vận ở trong phòng bệnh nhìn qua đây, Phó Tinh Hà khẽ véo bàn tay anh.

Thế rồi hắn xoay người đi.

Tần Vận đi tới, nhìn bóng lưng cao lớn của bác sĩ Phó: “Bác sĩ đấy à?”

Lâm Thiên khẽ “vâng”, anh vẫn dõi theo bóng lưng hắn, đoạn nói: “Bác sĩ cứu ông nội.”

“Là cái cậu chủ nhiệm kia đó à? Còn trẻ phết nhỉ.” Tần Vận cảm thán một câu coi như xong, “Ông nội con cũng coi như mạng lớn, ban nãy mẹ nghe mấy y tá kia nói, ca phẫu thuật này rất khó.. Hôm nay con giỏi lắm, ra oai thay cho bố con, mà này,” Giọng bà nhỏ đi, “Chuyện di chúc kia, trước đó con có biết gì không?’

Lâm Thiên lắc đầu, “Không ạ.”

Tần Vận hơi thất vọng mà “ồ” một tiếng, lại nói: “Mẹ thấy ông nội quý con như vậy, ít nhất cũng phải cho 20% cổ phần ấy nhỉ? Mà không, 20% vẫn còn ít.. có cho hết cũng thấy không quá đáng. Đợi mẹ sinh em rồi, con chuyển cho em một phần, thế là em con chẳng cần làm ăn gì nữa.” Tần Vận cười rộ lên, “Có anh trai ưu tú như vậy, nó chỉ việc hưởng phúc thôi.”

Phụ nữ đang mang thai, trên người tỏa ra hào quang người mẹ, hơn nữa gương mặt Tần Vận rất đẹp, thoạt nhìn bà chỉ như gái đôi mươi.

Lâm Thiên cảm thấy mẹ mình trông chẳng khác gì mười năm về trước. Lúc bà đứng cạnh Lâm Thiên nhìn như hai chị em.

Mới nói được đôi câu, Tần Vận lại bắt đầu nghén, bà vào phòng vệ sinh nôn khan, Lâm Hàn Hải thì thèm thuốc, đi ra ngoài hút thuốc lá, cả phòng bệnh chỉ còn lại mình Lâm Thiên.

Ca phẫu thuật rất thành công, kết thúc ca mổ ông liền được đưa tới phòng bệnh bình thường để quan sát, chứ không cần chuyển tới ICU.

Mà công của bác sĩ Phó lại chẳng được ghi nhận.

Phòng bệnh bật điều hòa ấm, Lâm Thiên cởi áo khoác ra.

Hai phút sau, có bác sĩ và y tá đi vào phòng bệnh, dặn dò mấy lời khuyên.

Bác sĩ Hoàng vừa ăn phần cơm được đưa tới, trong miệng phả ra mùi cá thịt.

Ngửi mùi này, Lâm Thiên đột nhiên nhớ ra: Bác sĩ Phó còn chưa ăn gì nữa.

Anh đợi ca phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ, quản gia Trần có đưa đồ tới cho anh, nhưng anh chưa từng động đũa.

Lúc bác sĩ nói chuyện, chú Trần đi tới, chú bảo Lâm Thiên đi nghỉ ngơi một chút, nếu có tin tức gì sẽ lập tức thông báo cho anh.

Lâm Thiên vẫn còn đang do dự thì đã bị chú Trần đuổi ra ngoài.

Cũng không biết Tần Vận và Lâm Hàn Hải đã đi đâu, Lâm Thiên đứng ngoài phòng bệnh đợi một lúc, không thể làm gì hơn là đi tới phòng chủ nhiệm.

Phó Tinh Hà đang nói chuyện với người ta, Lâm Thiên vào trong thấy có người, liền vô thức nói “Xin lỗi”, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.

“Quay lại.” Phó Tinh Hà gọi anh lại.

“Qua đó ngồi đi.”

Lâm Thiên đành phải đứng lại, sau đó đóng cửa, ngoan ngoãn qua một bên ngồi.

Trên bàn tiếp khách của bác sĩ Phó có để một bộ ấm trà, Lâm Thiên cho lá trà vào ấm, đi lấy nước nóng định bụng pha trà.

Đang nói chuyện cùng Phó Tinh Hà là chủ nhiệm Hứa bên khoa tim mạch. Chủ nhiệm Hứa cũng là nhân tài được viện trưởng Lôi kéo về từ nước ngoài, cũng quen với chuyên gia tim mạch hàng đầu trong nước là thầy Lư, bởi vậy nên quan hệ với Phó Tinh Hà cũng không tồi — so với các bác sĩ khác trong viện, ít nhất có thể xưng là có quan hệ.

Chủ nhiệm Hứa nhìn chàng trai pha trà cách đó không xa, chợt nhớ ra anh là ai, “Là người lần trước cậu dẫn tới à? Cái cậu xem phẫu thuật đúng không? Không phải vẫn còn đang đi học sao?”

“Sao nào, cậu bé sắp tới viện mình thực tập à?”

Phó Tinh Hà lắc đầu, “Cậu ấy không phải bác sĩ, là người nhà tôi.”

Chủ nhiệm Hứa thấy hơi khó hiểu, không phải lần trước nói là bác sĩ hay sao? Nhưng anh ta cũng không tò mò chuyện riêng nhà người khác, tiếp tục nói chuyện ban nãy: “Khoa chúng tôi có một thực tập sinh mới tới, là cái cô Đàm Kiều Kiều, bác sĩ Tiểu Đàm ấy, là cháu gái của bác sĩ Đàm Tùng Lâm khoa bọn cậu, cô nhóc tới chỗ tôi, nói là muốn chuyển qua khoa cậu.”

“Mới đầu tôi còn không biết quan hệ của mấy cậu, nhưng cô bé này mới tới thực tập mà, chuyển khoa thì không hay cho lắm, nên tôi từ chối. Ai dè cô nhóc này vẫn chưa hết hy vọng, qua xin viện phó Điền xin phê duyệt để đi đường vòng. Tôi thấy cô nhóc này còn bé, mà đã lắm tâm cơ như vậy, nếu nghiêm túc làm việc thì thôi đi..” Chủ nhiệm Hứa thở dài, nhưng cái cô bác sĩ Đàm này, cũng giống với các y bác sĩ nữ trong viện, đều hâm mộ Phó Tinh Hà, nhưng ít nhất các bác sĩ khác vẫn chưa đến mức chuyển khoa để tiếp cận hắn.

Hơn nữa bác sĩ Tiểu Đàm còn là người nhà của bác sĩ Đàm, chuyện này khiến chủ nhiệm Hứa cảm thấy có vấn đề, nên qua nói với hắn một tiếng, để hắn chú ý một chút.

Phó Tinh Hà gật đầu, cũng không thấy có vấn đề gì, hắn đảo mắt nhìn qua Lâm Thiên.

Chủ nhiệm Hứa cũng phát hiện ra, từ lúc cậu chàng kia đi vào, Phó Tinh Hà có vẻ mất tập trung. Đúng lúc này khoa cấp cứu có bệnh nhân bị tai nạn xe, chủ nhiệm Hứa nói đôi câu rồi rời đi.

“Qua đây.” Phó Tinh Hà vẫy tay về phía anh.

Lâm Thiên khóa trái cửa phòng làm việc lại, ngoan ngoãn đi tới ôm lấy hắn, hỏi hắn có đói bụng không.

Phó Tinh Hà cũng không nói đói hay không, hắn giữ lấy gáy Lâm Thiên, “Áo khoác em đâu, sao không mặc vào?”

Lâm Thiên nói anh để ở phòng bệnh rồi.

Phó Tinh Hà nắm lấy tay anh, cũng may mà Lâm Thiên khỏe, tay không bị lạnh. Nhưng hắn vẫn nắm tay Lâm Thiên ủ ấm trong lòng, “Sao không ở với ông nội em.”

“Anh còn chưa ăn…” Lâm Thiên cụp mi mắt, “Giờ ông vẫn chưa tỉnh lại.”

Ông nội rõ ràng là người tốt với Lâm Thiên nhất, Lâm Thiên vẫn luôn biết ơn ông.

Nhưng không phải ông đối tốt với anh ngay từ đầu.

Ông thương Lâm Thiên, cũng thương các cháu trai khác, mà sự thương yêu này, lúc còn bé anh không cảm nhận được, mà từ khi thấy Lâm Thiên có triển vọng, ông mới thương Lâm Thiên.

Lúc Lâm Thiên còn bé không đáng yêu, trông anh có vẻ nhu nhược, ừ thì anh thông minh đấy, nhưng không biết lấy lòng người khác. Tần Vận thấy mà cuống cả lên, nhìn Lâm Thành An nhà lão nhị trông như con khỉ, lại thích ra vẻ thông minh, ông nội vừa thấy đã bật cười ha hả. Tần Vận thấy Lâm Thiên không biết tranh giành, ngay cả tỏ vẻ thông minh cũng không biết, bèn dạy anh, dạy anh cách lấy lòng ông nội, Lâm Thiên nghe theo, ông nội thấy lại không vui, còn nghĩ Tần Vận dạy hư con.

Tần Vận xuất thân không tốt, tính tình cũng không hiền, bà bị cha dượng bạo hành từ nhỏ, cho nên cũng có những lúc bà không kiềm chế được mà ra tay với Lâm Thiên, bà không dám đánh, nên những lúc không kiềm chế được sẽ cấu véo Lâm Thiên, véo chân véo tay anh, ở những nơi người khác không nhìn thấy.

Mới đầu Lâm Thiên còn khóc, sau đó thì anh không dám, bởi vì anh vừa khóc, Tần Vận sẽ càng tức giận và véo anh mạnh hơn.

Mỗi lần bà bóp, cấu véo xong, lại líu ríu xin lỗi Lâm Thiên, nói mẹ xin lỗi, nói không phải mẹ cố ý.

Những chuyện bà làm với con trai, Lâm Hàn Hải không biết, nhưng ông cụ thì biết hết cả, mọi chuyện đều vào tai vào mắt ông.

Nhưng ông không làm gì cả.

Dần dà Lâm Thiên phát hiện ra, ông nội đối xử rất tốt với Lâm Dương Minh, bởi vì khi ấy Lâm Dương Minh tự khởi nghiệp, buôn bán kiếm được chút lãi, ông nội thay đổi cái nhìn với anh ta, khen ngợi anh ta trước mắt mọi người, nói Dương Minh có khả năng, giống ông khi còn trẻ. Thế là Lâm Thiên thầm nghĩ: Có phải người nào làm ăn tốt, người nào biết kiếm tiền thì sẽ được yêu thương hay không?

Nếu ông nội thích anh rồi, liệu Tần Vận có thích hay không?

Lâm Thiên nghĩ đúng hướng, dần dà, anh thể hiện thiên phú làm ăn. Sau vào làm việc cho công ty nhà họ Lâm, thiên phú bộc lộ khiến anh lên cao, cũng từ lúc này, ông nội bắt đầu đối xử tốt với anh.

Tần Vận và Lâm Hàn Hải cũng nở mày nở mặt theo, họ khoe khoang với mọi người: “Ông nội thích Lâm Thiên nhà chúng tôi nhất.”

Dần dần, những lời họ nói với mọi người cũng trở thành sự thật.

Trước kia ông nội hay nói Lâm Dương Minh giống ông, sau lại đổi thành Lâm Thiên cực kỳ giống ông khi còn trẻ, ông đặt rất nhiều kỳ vọng vào Lâm Thiên, khiến anh làm rất tốt.

Mà lần nào Lâm Thiên cũng rất khiêm tốn, ông nội càng thích anh hơn, nói Tần Vận và Lâm Hàn Hải rất biết dạy con.

Ông đối xử với Lâm Thiên rất tốt, Lâm Thiên đều ghi trong lòng, kể từ khi ông nội đối xử tốt với anh, Lâm Thiên cũng lựa chọn quên mọi chuyện trước kia. Cho nên trong cái nhà này, chỉ có anh là thật lòng lo lắng cho ông nội. Nhưng Lâm Thiên của bây giờ đã khác với ngày xưa, ngày xưa anh cứ luôn nghĩ xem nên làm thế nào để lấy lòng cha mẹ, lấy lòng ông nội, anh lấy lòng họ không phải vì thứ gì, không phải vì tiền tài gia sản, anh chỉ muốn có một người thật lòng thích mình, cho nên luôn cố gắng làm sao để được mọi người yêu thích.

Phó Tinh Hà không nói gì cả, hắn ôm anh hồi lâu, chợt điện thoại của Lâm Thiên đổ chuông.

Là lão Ngô.

Lâm Thiên bảo ông mua đồ ăn mang tới.

Ăn cơm trong phòng nghỉ xong, Phó Tinh Hà bảo Lâm Thiên lên giường hắn ngủ một giấc, hắn có chuyện cần xử lý. Lâm Thiên không muốn buông hắn ra, Phó Tinh Hà biết trong lòng anh rất khó chịu, chỉ đành phải dỗ anh ngủ, sau đó đi khám bệnh.

Lâm Thiên ngủ không bao lâu, lại có điện thoại đánh thức.

Là Lâm Hàn Hải gọi tới, giọng ông rất lớn, cuốn trôi cơn buồn ngủ của Lâm Thiên, “Con đi đâu vậy? Sao không ở phòng bệnh!”

Lâm Thiên day day ấn đường, từ trên giường đi xuống, “Con mệt quá, đi nghỉ một chút.”

Anh thấy Phó Tinh Hà treo áo lên móc, dán tờ note nói anh mặc vào.

Lâm Thiên thấy rất ấm lòng.

Lâm Hàn Hải không tiện nói nhiều, ông cũng không hỏi anh ở đâu, chỉ bảo anh mau tới, nhất định phải khiến người đầu tiên ông nội nhìn thấy sau khi tỉnh lại là Lâm Thiên.

Lâm Thiên gửi tin nhắn cho Phó Tinh Hà rồi đi, vừa ra khỏi phòng chủ nhiệm, anh thấy một cô gái mặc áo blouse đi ngang qua, cô gái ngạc nhiên nhìn Lâm Thiên, sao anh chàng này lại đi ra từ phòng làm việc của chủ nhiệm? Chiếc áo khoác anh đang mặc chẳng phải là chiếc áo chủ nhiệm của họ mặc lúc ban ngày sao?? Thế nhưng Lâm Thiên bước rất nhanh, chẳng dừng lại, chỉ hai phút sau đã tới phòng bệnh.

Thấy anh tới nhanh như vậy, Lâm Hàn Hải vô cùng ngạc nhiên, “Con ngủ ở đâu vậy?”

Lâm Thiên nói: “Trên xe.” Anh đi tới bên giường bệnh, Lâm Hàn Hải lại chú ý tới chiếc áo khoác của anh, “Ơ con mặc áo màu trắng cơ mà?”

“Áo bị bẩn rồi.” Lâm Thiên ngắt lời, “Ông nội vẫn chưa tỉnh lại ạ, bác sĩ nói thế nào?”

Lâm Hàn Hải nói không biết.

Quản gia Trần đứng bên cạnh nói: “Bác sĩ nói là do chưa hết thuốc gây mê, chắc là tối mới tỉnh lại.”

Lâm Thiên gật đầu, ngồi xuống trong phòng bệnh.

Không bao lâu sau, người nhà họ Lâm lại tới. Lâm Thiên không thể giữ người mãi. Nhà bác cả và Lâm Thành An, ngay cả Lâm Mộ An cũng tới theo. Bởi vì bác sĩ nói ông cụ cần yên tĩnh, cho nên hiếm khi thấy mọi người rất hòa bình với nhau, Lâm Thiên không nói gì, mọi người cũng vậy.

Đến tối, quả nhiên ông nội tỉnh lại.

Đầu tiên ông cử động tay, phải dùng hết sức mới mở mắt ra được, từ cổ họng phát ra tiếng ậm ừ.

“Tỉnh rồi! Ông nội tỉnh rồi!” Lâm Dương Minh là người đầu tiên đi tới, hắn rung chuông gọi bác sĩ, nước mắt liền chảy ra, nức nở nói: “Ông nội, ông tỉnh rồi…”

Ông cụ nhìn chăm chú một lúc, mới phân biệt được: “Dương Minh đó à..” Mắt ông khỏi rồi, thực sự nhìn thấy được, con ngươi mờ đục đảo vòng, “Em trai con đâu?”

Lâm Thành An cũng lao lên, anh ta đang định gào khóc, lại thấy ông nội run rẩy vươn tay ra, “Thiên Nhi….”

Mắt ông cũng hướng về phía Lâm Thiên.

Vẻ mặt khổ đau mà vất vả lắm Lâm Thành An mới nặn được ra liền hóa đông lại.

“Ông nội.” Lâm Thiên đi tới.

Ông nội nói: “Lúc ông ngủ, hình như nghe thấy tiếng con, con gọi ông dậy đúng không?”

Lâm Thiên khẽ vâng một tiếng, đúng lúc này bác sĩ đi vào, Phó Tinh Hà cũng có mặt ở phòng bệnh.

Anh nhìn về phía Phó Tinh Hà, nhưng Phó Tinh Hà lại không nhìn anh, hắn kiểm tra thân thể cho ông cụ, thi thoảng đặt một vài câu hỏi, bên cạnh có bác sĩ trả lời, toàn mấy thuật ngữ Lâm Thiên nghe không hiểu, cái gì mà huyết áp, nhịp tim, thrombin, pt, aptt, fib… và các tham số bệnh án, Lâm Thiên trông thấy cô bác sĩ mình đụng phải ở cửa phòng làm việc lúc trước.

Anh liếc mắt nhìn thẻ tên trước ngực của cô, bác sĩ thực tập, Đàm Kiều Kiều.

Anh lại nhìn dáng vẻ cô, đúng là có hơi giống bác sĩ Đàm Tùng Lâm đã bị sa thải trước đó.

Nữ bác sĩ kia cũng nhìn anh, hơn nữa còn nhìn đến là mê mẩn, thất thần.

“Huyết áp trước khi phẫu thuật của bệnh nhân là bao nhiêu?” Phó Tinh Hà hỏi, hắn quay đầu, gọi: “Bác sĩ Đàm.”

Bác sĩ Đàm không nghe thấy tiếng, ánh mắt cô vẫn còn dán chặt trên người Lâm Thiên, sao anh chàng này lại đi ra từ phòng làm việc của bác sĩ Phó? Sao anh ấy lại mặc áo của chủ nhiệm? Bọn họ quen nhau sao? Vì sao quen mà không chào hỏi gì chứ?

“Tiểu Đàm, Tiểu Đàm!” Bác sĩ Tiểu Dương đứng bên cạnh kéo cô, lúc này bác sĩ Tiểu Đàm mới bừng tỉnh lại.

“Huyết áp.. bệnh nhân.. trước phẫu thuật..” Cô bắt đầu lật bệnh án trong tay mình, cô không trả lời được, bác sĩ Tiểu Chu đứng bên cạnh đành phải trả lời thay cho cô, Tiểu Đàm rầu rĩ cắn môi. Bởi vì còn đang ở phòng bệnh, nên Phó Tinh Hà không tiện nói gì. Nhưng hiển nhiên hắn rất bất mãn với người mới tới này.

Các bác sĩ trong phòng đều cảm nhận được áp suất thấp phát ra từ hắn dành cho thực tập sinh mới từ bên khoa tim mạch qua, nhưng lại không rõ nguyên nhân. Chỉ vì cô ta đang thất thần thôi sao? Không thể nào, chủ nhiệm đâu giống kiểu người sẽ phóng khí lạnh chỉ vì nguyên nhân này thôi đâu.

Sau khi kiểm tra xong, Phó Tinh Hà máy móc nói mấy lời dặn của bác sĩ, sau đó nhìn quanh phòng bệnh một vòng, nói: “Bệnh nhân cần yên lặng tuyệt đối, chỉ cần một người ở lại chăm sóc là được rồi, những người còn lại tốt nhất là đi đi.” Lúc nói lời này, ánh mắt hắn dừng trên người Lâm Thiên mấy giây.

“Để tôi! Để tôi đi!” Lâm Thành An lập tức đi tới, “Ông nội, tối nay để cháu chăm sóc ông, cháu ngủ bên ông cho.”

“Người nhà bệnh nhân, theo tôi ra đây một chút.” Phó Tinh Hà dứt lời, Lâm Thiên liền đi theo hắn.

Anh theo Phó Tinh Hà ra ngoài phòng bệnh, “Bác sĩ Phó, ông nội em không sao chứ?”

“Không có vấn đề gì lớn,” Ánh mắt âm trầm của Phó Tinh Hà dừng trên người anh, “Là khối u lành tính, đã cắt bỏ xong rồi, nhưng ông có tiền sử viêm cơ tim, dễ tức giận, chú ý điểm này là được rồi.”

Lâm Thiên gật đầu nói vâng, cách đó không xa còn có bác sĩ khác đang đứng, anh muốn ôm bác sĩ Phó, nhưng lại không dám.

Anh nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Tối em qua đây, làm đồ khuya cho anh, mấy giờ anh tan tầm?”

“Anh tan làm rồi.” Phó Tinh Hà nói, “Hôm nay em có về không?”

Lâm Thiên vâng một tiếng, anh nhìn xuống chân mình, “Bọn họ muốn ở lại trông chừng, không cần tới em nữa.”

Phó Tinh Hà nhìn anh, hắn có thể nhìn ra, gia đình Lâm Thiên rất phức tạp, ban nãy làm phẫu thuật, hắn nghe y tá nói —— Lâm Anh Thái, hắn biết nhà tư bản công nghiệp này, ông rất nổi tiếng. Từ lần hắn đưa Lâm Thiên về nhà, thấy nhà anh ở, đã biết gia đình anh không tầm thường, lúc đó hắn cũng rất tò mò, không biết gia đình như nào mới có thể nuôi dưỡng được một người như Lâm Thiên?

Giờ hắn đã biết, mà ngược lại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Lúc Lâm Thiên ở cùng người nhà mình, có cảm giác rất lạc lõng. Hồi chiều hắn thấy một cặp vợ chồng ở trong phòng bệnh, có lẽ là bố mẹ anh, người phụ nữ kia trông rất giống Lâm Thiên, trông còn rất trẻ. Hai người đứng với nhau chỉ như chị em, nhưng lại không có vẻ thân thiết, Phó Tinh Hà cảm thấy nụ cười của Lâm Thiên khi ấy rất xa lạ. Hơn nữa bà còn đang mang thai.

Nói được đôi câu, Phó Tinh Hà lại bị người ta gọi đi, Lâm Thiên quay về phòng bệnh, nói mấy câu với ông nội. Một lúc sau, anh nghe theo lời dặn của bác sĩ, cho mọi người đi hết. Lâm Dương Minh vẫn chưa từ bỏ ý định, nói bóng gió về chuyện di chúc, nhưng ông cụ vờ như không hiểu, nói muốn được nghỉ ngơi.

Lâm Thiên lái xe quay về nhà bác sĩ Phó.

Anh làm hai bát mì trứng cà chua để ăn khuya, ăn cùng bác sĩ Phó.

Ăn xong, Lâm Thiên tắm rửa, sau đó bò lên giường, bò tới bên cạnh Phó Tinh Hà.

“Bác sĩ Phó, hôm nay lúc em ra khỏi phòng làm việc của anh, đụng phải bác sĩ Tiểu Đàm kia.” Lâm Thiên ngước đầu lên nhìn hắn, “Không sao chứ?”

“Em đang lo cái gì vậy?” Phó Tinh Hà chăm chú nhìn anh.

“Không ạ.. chỉ là.. lo cho công việc của anh thôi.” Lâm Thiên khẽ nở nụ cười, đôi mắt của anh đen sâu thẳm, có vẻ trĩu nặng tâm sự.

“Lâm Tiểu Thiên,” Phó Tinh Hà bóp má anh, “Có sức lo cho anh, không bằng nghĩ cho mình đi. Lần trước anh nói, nếu trong lòng em có chuyện gì, thì có thể kể anh nghe. Em buồn vì chuyện của ông nội à?”

“Không ạ..” Đúng là Lâm Thiên thấy phiền não, mỗi lần ở với người nhà, anh đều cảm thấy phiền não, bởi vì đồng nghĩa anh lại phải đeo mặt nạ, anh rất ghét quanh co giao thiệp với người ngoài. Người nhà họ Lâm không thông minh, Lâm Thiên làm căng với họ, bọn họ đều không đấu lại anh, dẫu vậy Lâm Thiên vẫn thấy rất phiền não. Anh thở dài, thành thật nói: “Quan hệ của em với họ không tốt, cho nên không muốn ở với họ, bác sĩ Phó, em muốn ngày ngày ở bên anh, cùng anh vui vẻ.. những khi như vậy em thấy rất thoải mái.”

Những khi anh lấy lòng Phó Tinh Hà, Phó Tinh Hà đều sẽ đáp lại, khác với những khi anh lấy lòng người khác, anh hoàn toàn tự nguyện với Phó Tinh Hà.

Anh thích Phó Tinh Hà, cũng chỉ hy vọng Phó Tinh Hà cũng thích mình.

Phó Tinh Hà nghe vậy thì thấy nhộn nhạo trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm anh lên, “Em có mệt không? Có muốn làm một lần hay không.”Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Điềm: Làm!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.