Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!

Chương 34: Động vật ăn cỏ ngọt ngào




Mặt Lâm Thiên đỏ lên, không nắm được ý chính mà nói: “À, mai em giặt cho anh.”

Phó Tinh Hà không trêu anh nữa, khẽ ừ.

Lâm Thiên là một người rất mâu thuẫn, Phó Tinh Hà phát hiện ra tính anh rất lành, còn rất hay xấu hổ, làm gì cũng bẽn lẽn, giống như động vật ăn cỏ, như một chú thỏ vậy.. Nhưng mà anh lại có thể làm một số chuyện.. rất lớn mật như vậy.

Hơn nữa Lâm Thiên còn nghĩ cho hắn, giúp hắn lo chuyện đối nhân xử thế.

Phó Tinh Hà xem wechat, phát hiện tin này đã lan nhanh ra ngoài.

Tiểu Chu đăng ảnh phòng ở khách sạn lên, căn phòng sang chảnh khiến người ta nhìn mà líu lưỡi.

“Mọi người xem phòng tắm này đi! Nhìn phòng tắm này đi! Mọi người có biết bồn tắm được làm bằng đá gì không?? Tôi lên baidu search, là đá mài tự nhiên Amazon đó!!”

Các bác sĩ trong khoa đều rất hâm mộ, nói chủ nhiệm tốt ghê, lại còn hào phóng nữa.

Phó Tinh Hà không nói câu nào, hoàn toàn giữ im lặng, ngấm ngầm chấp nhận tất cả, cũng không hỏi Lâm Thiên đã xảy ra chuyện gì.

Đang xa nhau thế này, Phó Tinh Hà không muốn hỏi anh những chuyện như vậy, giờ hai người không ở bên nhau, nói gì cũng không hay, còn dễ gây hiểu lầm, hắn cũng không muốn nói gì khiến Lâm Thiên phải suy nghĩ nhiều, cho nên Phó Tinh Hà định quay về rồi mới nói chuyện với anh sau.

Nhưng chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng hắn.

Rốt cuộc Lâm Thiên còn giấu hắn bao nhiêu chuyện nữa.

Anh không kể về gia đình mình cho hắn nghe, mà Phó Tinh Hà cũng chưa từng nhắc tới nhà mình, quan hệ của họ bây giờ, thoạt nhìn thì có vẻ ngọt ngào đó, hạnh phúc đó, hai người cùng thích nhau, nhưng thực ra quan hệ mỏng manh như một căn nhà giấy, gió thổi là chực đổ, không chịu nổi giày vò. Phó Tinh Hà thực sự muốn duy trì mối quan hệ này với Lâm Thiên, cho nên hắn buộc phải suy nghĩ về mấy chuyện tình yêu, điều mà trước đây hắn chưa từng nghĩ tới.

Thật là phiền phức.

Sáng hôm sau, đến chín giờ, phục vụ khách sạn đưa bữa sáng tới phòng, là những món mà Phó Tinh Hà thích ăn.

Nhưng hắn còn chưa gọi đồ ăn sáng mà khách sạn đã mang lên.

Ăn sáng xong hắn lại tới địa điểm họp, khách sạn cũng sắp xếp tài xế riêng cho hắn, có lẽ cũng là Lâm Thiên bỏ tiền ra.

Phó Tinh Hà day day ấn đường, có chút phiền não khó nói.

Lâm Thiên cũng đi tới công ty, tài liệu xếp chồng như núi, Đại Cương thấy anh cũng chẳng vui, cứng nhắc gọi anh là sếp Lâm, “Anh còn biết đường tới à, em còn tưởng anh đi sinh em bé rồi.”

Đúng là dạo gần đây anh không để ý gì tới chuyện công ty, cũng chẳng buồn quản mấy người nhà họ Lâm, anh nghĩ sớm muộn gì mình cũng phải come out, cũng sớm muộn gì sẽ bị đuổi ra ngoài, gắng sức nhiều cũng vô dụng, không bằng tìm một CEO giúp đỡ cho mình.

Chức vụ này Đại Cương không hợp, cậu ta không đủ quyết đoán. Nhưng Lâm Thiên cũng đã nhìn thấy rõ biểu hiện của Đại Cương trong khoảng thời gian vừa qua, anh nghĩ có thể bồi dưỡng cậu ta làm lão tổng.

Xong việc ở công ty, buổi trưa anh buôn điện thoại cùng bác sĩ Phó, chiều thì tới thăm ông nội.

Thị lực của ông nội càng ngày càng yếu, Lâm Thiên có thể thấy ‘tử thái’ trên người ông, chỉ những người sắp gần đất xa trời mới có ‘tử thái’ này.

Ông kéo Lâm Thiên tới trước mặt, nhỏ giọng nói: “Mẹ con không ở đây chứ? Ông không nhìn rõ lắm.”

Lâm Thiên gật đầu, một lúc sau mới phát hiện ra, giờ ông không thể nhìn thấy gì, anh đành phải bình tĩnh nói: “Vâng ạ, giờ chỉ có cháu ở đây.”

“Ừ, ừ.” Ông nội vỗ vỗ lưng anh, giọng ông cũng có vẻ già nua, “Con qua đây, nghe ông nói này.”

Lâm Thiên liền nói dạ.

“Ông tìm luật sư, giao 30% cổ phần của công ty cho con.”

Lâm Thiên thảng thốt, anh định nói không được đâu, ông nội đã vội cắt ngang lời anh: “Ông sắp đi rồi, giờ ngay cả mắt cũng không nhìn rõ, nhưng tâm ông không mù, ông còn thấy rõ, bố mẹ con đối xử với con như nào, ông đều biết cả.”

“Chuyện này con đừng nói cho họ biết, cũng đừng nói cho người khác biết, mấy đứa anh họ con không ổn, chẳng làm nên trò trống gì.” Ông thở dài, “Chỉ là trước khi đi, không thể thấy con cưới vợ.”

“Ông nội…” Lâm Thiên nghẹn ngào, anh rất muốn nói mình là người đồng tính, thích đàn ông.

Nhưng anh lại sợ mình sẽ chọc ông nội tức chết, ông đã tám mươi rồi, không thể chịu nổi cú shock này.

“Sao lại khóc hả,” Ông nội an ủi anh: “Đời người khó tránh khỏi cảnh sinh ly tử biệt, khi sanh không có một đồng, đến thời phải chết không đồng ra đi, chỉ còn là một đống tro tàn mà thôi. Con đấy, sau này cũng đừng cắm đầu làm việc, sự nghiệp quan trọng thật đấy, nhưng cuộc sống cũng vậy, nên tìm ai đó để yêu rồi cưới đi, nhà chúng ta không thiếu tiền, nên cũng không cần người môn đăng hộ đối gì, con thích ai thì cứ lấy người đó, sớm sinh một đứa trẻ bụ bẫm…”

Lâm Thiên nghe ông nói, trong lòng thấy xót xa, giống như bị ai đó tạc một lỗ hổng vào.

Anh không nói lời nào, còn chưa nhận lời, đã lại nghe thấy ông nội nói: “Ông biết trong lòng con nghĩ gì.”

Lâm Thiên như ngừng thở.

“Con không muốn kết hôn, vì bố mẹ đúng không?”

Sở dĩ Lâm Thiên thích đàn ông, gia đình cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng. Lâm Hàn Hải và Tần Vận vẫn luôn ngó lơ anh, lại đưa ra yêu cầu cao, anh thông minh từ nhỏ, vẫn luôn đứng nhất, có một lần thi anh đứng nhì, Lâm Hàn Hải liền đánh anh.

Bọn họ không có trách nhiệm của người làm cha làm mẹ, trong mắt chỉ có mỗi gia sản.

Làm con trai nhà họ đúng là một sự bất hạnh. Lớn hơn một chút Lâm Thiên nghĩ: Sau này mình không sinh con, cũng không kết hôn cùng người khác. Mình ở một mình thôi cũng được, như vậy sẽ không trở thành gánh nặng cho bất cứ ai. Nhưng sau này lớn hơn nữa, suy nghĩ cũng thành thục hơn, anh nhận ra, không thể cứ mãi đơn độc một mình.

Nhưng cũng bi ai thay, anh không thích ai cả, trong lòng chỉ có mình Phó Tinh Hà.

Trong lòng ông Lâm hiểu rõ, nhưng ông không thể ngờ, Lâm Hàn Hải và Tần Vận làm cha làm mẹ lạnh lùng, lại gây ảnh hưởng lớn tới Lâm Thiên như vậy.

“Ông nội, thật ra cháu..” Lâm Thiên do dự một chút, anh nói thẳng: “…..Cháu đang thích một người, nếu có cơ hội, cháu sẽ dẫn người ấy về nhà gặp ông, hy vọng lúc ấy ông sẽ không tức giận.”

Ông nội rất ngạc nhiên, hơn cả là vui mừng, ông cười híp mắt nói: “Sao ông lại tức được cơ chứ, con đấy, con cũng biết đấy, ông thương con nhất, con làm gì ông cũng không tức giận, chẳng trách dạo này con chểnh mảng công việc, hóa ra là mải yêu đương.” Ông vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Thiên: “Khi nào dẫn về ra mắt với ông đi, như vậy ông cũng có thể yên tâm ra đi, con bé có thích con không? Ây dà, cháu trai ông tốt như vậy, có gì mà phải chê chứ.”

Lâm Thiên cũng không biết nên làm thế nào, anh ngồi bên giường, nửa thật nửa giả nói chuyện với ông: “Cháu rất thích người ấy, muốn kết hôn cùng người ấy, dù không ai ủng hộ cháu cũng muốn ở bên người ấy.. Người ấy rất ưu tú, còn giỏi hơn cả cháu nữa. Rất nhiều người kính nể người ấy, cả cháu cũng vậy nữa.”

Ông nội cũng nghiêm túc lắng nghe anh nói, “Bà nội con cũng rất giỏi, năm đó ông nợ ngân hàng Bái Phong năm trăm ngàn đô la Mỹ, phải đi làm thuê trả nợ, nhưng mỗi tháng chỉ được 70$, lúc ấy đám bạn bè không ai chịu giúp ông cả, chỉ có mỗi bà chịu ở bên cạnh ông, cùng ông trả hàng trăm ngàn kia. Ông hỏi bà sao lại làm như vậy, không sợ bị siết nợ à, bà con nói bà tin tưởng ông, bà con giỏi như vậy, lại hiền lành như thế.”

Lúc kể về bà, ông không giấu nổi nụ cười, đôi mắt mờ đục nhòe nước mắt.

“Bà ấy đi sớm quá.. Tiểu Thiên à, ông đã muốn đi xuống dưới tìm bà con lâu rồi, giờ cuối cùng cũng được toại nguyện.” Ông cười đến là ân cần, khẽ nói: “Con giỏi giang như vậy, ai mà không thích con chứ? Con đấy, cố gắng đưa người ta về nhà, cho ông xem thế nào đi.”

“Giờ ông chỉ có một nguyện vọng như vậy thôi, mong con có cuộc sống êm đẹp.”

Lâm Thiên nghe mà xót xa, ông nội đã lẫn rồi, “bà nội” mà ông nhắc tới kia, là người vợ đầu của ông, bà nội của Lâm Dương Minh, chứ không phải của Lâm Thiên. Ông nội anh cưới mấy người vợ, nhưng cũng đều qua đời cả. Anh mềm lòng dạ một tiếng, “Cháu.. cháu sẽ cố gắng ạ.” Nhưng trong lòng anh biết rõ, mình không thể đưa bác sĩ Phó tới gặp ông nội.

Anh ở nhà ông qua bữa tối.

Lúc ông nội ăn cơm, bởi vì không thể thấy rõ, nên chỉ có thể cầm bát đưa lên miệng, cầm thìa xúc ăn, lúc ông gắp thức ăn càng khó khăn hơn, luôn gắp hụt.

Lâm Thiên muốn giúp ông, nhưng ông lại không chịu.

Anh lén hỏi chú Trần làm quản gia: “Đã đưa ông tới viện khám chưa ạ?”

Quản gia Trần chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của ông, đã chăm mấy chục năm ròng rồi.

“Ông ấy không chịu.” Quản gia nhỏ giọng nói: “Ông ấy vẫn uống thuốc Đông y, không chịu tới viện làm kiểm tra. Ông cứ nói mình không bị bệnh, chỉ là đã đến lúc rồi thôi.”

Lâm Thiên cũng chẳng có cách nào, ăn bữa tối xong anh mới về, trước khi đi anh dặn đi dặn lại quản gia, bảo ông ấy hãy luôn chú ý báo cho anh tình hình của ông.

“Nhất định có gì đó bất thường, nếu tới bệnh viện thì phải báo cho cháu biết ngay.” Anh vẫn không yên tâm, “Hay là kêu cả nhân viên y tế tới nhà chú ý tin tức đi.”

Lâm Thiên quay trở về nhà của bác sĩ Phó, cũng bởi vì bệnh của ông nội mà rầu rĩ không vui, lúc anh gọi điện cho bác sĩ Phó, hắn nhạy cảm phát hiện ra tinh thần Lâm Thiên hôm nay có vẻ khác với mọi khi.

“Em không vui à? Trong lòng có chuyện gì thì kể cho anh nghe đi.” Phó Tinh Hà đứng trước cửa sổ sát đất.

Cảnh đêm thành phố W rất đẹp, cả thành phố sau khi được nước mưa gột rửa, mặt đất đọng lại những vũng nước trong veo phản chiếu cả sắc trời.

Lâm Thiên không ngờ Phó Tinh Hà dễ dàng nhận ra như vậy. Dường như trước mặt bác sĩ Phó, anh không thể che giấu được tâm tình mình.

“Không có chuyện gì to tát đâu..” Lâm Thiên cố gắng để giọng mình nghe thật thoải mái, “Ông nội em.. dạo này sức khỏe ông không tốt, có lẽ đã sắp.., em thấy hơi.. hơi buồn,” Anh sụt sịt mũi, “Rất nhớ anh.”

“Bác sĩ Phó à, em nhớ anh lắm.” Lâm Thiên ôm đầu gối ngồi trên sofa, lúc này cửa sổ không đóng, gió rất lớn, thổi đến lạnh căm.

Anh tì cằm lên đầu gối, “Gió ngoài trời lớn quá, ngay cả sức đóng cửa sổ em cũng không có nữa.”

Phó Tinh Hà im lặng trong thoáng chốc, hắn nói: “Em vào phòng để quần áo của anh đi.”

“Dạ?” Lâm Thiên ngạc nhiên trong mấy giây, “Vâng ạ.”

“Lấy một chiếc áo của anh ra.” Hắn nói qua điện thoại.

“Vâng,” Lâm Thiên gật đầu, hỏi hắn, “Áo nào ạ?”

“Em thích áo nào?”

Lâm Thiên muốn nói là áo blouse, nhưng trong tủ quần áo của bác sĩ Phó không có. Bộ đồ nào của bác sĩ Phó cũng đẹp hết cả, anh đều thích hết.

Anh đưa mắt nhìn, lấy một chiếc áo gió màu đen.

Sau đó Phó Tinh Hà bảo anh mặc vào.

Lâm Thiên liền làm theo.

“Đã mặc chưa?” Giọng hắn trầm thấp.

“Rồi ạ.”

Phó Tinh Hà nói: “Giờ lên giường của anh, đắp chăn lên.”

“Cứ mặc áo như vậy ạ?” Lâm Thiên không hiểu nổi.

“Cứ mặc như vậy.”

“Vâng.”

Lâm Thiên kéo chăn lên đắp, gối đầu lên chiếc gối mềm mại, anh hít hà mùi hương, mùi của Phó Tinh Hà vẫn chưa bị bay hơi, thoang thoảng trong khoang mũi, lan lên não bộ, trong lòng cũng thấy ấm áp theo.

“Em nhắm mắt lại đi.” Phó Tinh Hà ra lệnh cho anh.

Lâm Thiên rất nghe lời: “Vâng, em đã nhắm mắt lại rồi.”

Phó Tinh Hà khẽ ừ một tiếng, “Giờ có còn gió không?” Giọng hắn rất nhẹ, lại thấy gần gũi, tựa như đang vang bên tai anh.

Lâm Thiên nói không có, trời ấm lắm.

Phó Tinh Hà nói ừ, “Thế em có cảm giác như anh đang ôm em không?”

Lâm Thiên nhắm chặt bờ mi run run, “Có ạ…”

Dường như chỉ trong chớp mắt, lúc bác sĩ Phó nói câu kia, Lâm Thiên thực sự cảm nhận được vòng ôm ấm áp của hắn.

Mũi anh cay cay, thầm nghĩ bác sĩ Phó thật tốt quá, anh thực sự rất nhớ hắn, rất rất rất nhớ hắn.

Một lúc lâu sau, Phó Tinh Hà hỏi anh, “Giờ sao rồi, còn khó chịu nữa không?”

Giọng Lâm Thiên mang theo âm mũi, khàn khàn nói: “Không ạ, nhưng mà em vẫn rất nhớ anh.”

“Giờ anh không ở bên em được, không có cách nào, chỉ an ủi em như vậy được thôi, nếu trong lòng em có chuyện gì thì cứ nói với anh, anh sẽ ôm em.” Hắn nói đầy chân thành.

Trong lòng Lâm Thiên thấy rất cảm động, giọng mũi lại càng trầm hơn, “Vâng.” Anh nghẹn ngào đồng ý, lại nói: “Bác sĩ Phó, em lại muốn video call làm cùng anh..”

Phó Tinh Hà dở khóc dở cười, “Chúng ta còn trẻ mà, ngày nào cũng để súng lên nòng như vậy rất hại cho sức khỏe, em lên nhiều quá.”

Lâm Thiên rõ là xấu hổ, anh cảm giác như bị ám chỉ mình rất đói khát vậy.

Thực ra anh không phải người như vậy.

“Em không phải.. em khỏe lắm, khỏe lắm luôn, em mới làm kiểm tra, ngày nào cũng…. cũng không thành vấn đề. Chỉ là em rất muốn, rất muốn, làm với anh rất thích, cảm giác như quên sạch hết mọi chuyện..” Anh than nhẹ, lại nói: “Nói chuyện với anh rất vui, làm gì cũng vui cả, mà không làm cũng được.”

Giờ anh chỉ muốn đặt vé máy bay, bay đến bên Phó Tinh Hà thôi.

Lâm Thiên suy nghĩ một chút, nghĩ thế cũng được mà.

Chỉ mất hơn một tiếng bay, tối anh đi, sáng hôm sau quay về, cũng không bị trễ nải chuyện gì.

Đã đến giờ nghỉ của Phó Tinh Hà, nhưng hắn không nói gì, vẫn lặng lẽ nghe Lâm Thiên nói chuyện. Lâm Thiên kể chuyện qua điện thoại với hắn, anh kể: “Em học kém anh hai khối, hì, em học vượt lớp, thành tích của em tốt lắm đó, em cũng đứng nhất khối giống như anh.”

“Lúc em nhập học lớp mười, ngay buổi khai giảng đầu tiên đã thấy anh lên sân khấu phát biểu rồi. Lúc đó hiệu trưởng đứng bên cạnh anh, trông thầy ý như chỉ cao đến eo anh thôi ý. Nhìn rõ là buồn cười, bọn em ở dưới đều bật cười phá lên.” Nhớ tới cảnh ngày hôm ấy, khóe môi Lâm Thiên cong lên, “Đứa bạn hay hóng hớt của em nói anh là đóa hoa cao lãnh. Đám con gái trong lớp em còn kéo bè tới trước cửa lớp ngắm anh, gửi thư tình, còn muốn xin nick QQ nữa. Sau đó chủ nhiệm lớp anh đuổi bọn họ chạy đi cả.”

Lâm Thiên cũng không nói mình gặp tiếng sét ái tình, thích Phó Tinh Hà ngay từ khi ấy, nghe rõ là hư cấu.

Anh càng không nói anh thích hắn tròn mười năm, trong mười năm này chưa từng yêu ai khác.

Phó Tinh Hà nói hắn không có ấn tượng gì, hắn chưa từng để ý tới người khác. Nhưng hắn thực sự tò mò về Lâm Thiên ngày xưa, nên liền hỏi anh một câu.

Lâm Thiên nói: “Trong buổi dạ tiệc mừng năm mới ở trường ý, em làm MC, em còn biểu diễn một tiết mục độc tấu violin. Khi đó khối 12 có đặc quyền ngồi ở khu vip, ngay phía dưới sân khấu, mà anh lại học lớp chọn nữa, nên ngồi ngay hàng đầu.”

Phó Tinh Hà không nhớ nổi, “Em còn biết kéo violin nữa cơ à?”

“Vâng.. Lúc còn bé chơi trò chọn đồ đoán tương lai ý, em bắt được cái này.” Anh không kiềm chế được mà chun mũi, dường như có chút rầu rĩ, “Em còn mang tới nhà anh nữa, mới mang tới hôm qua xong, còn định ở trần kéo đàn cho anh nghe.”

Nhưng tối qua Phó Tinh Hà bảo anh, bảo anh không cần phải làm chuyện ấy. Lâm Thiên còn đang sợ mình quá ngượng ngùng không kéo được, luyện tập lâu như vậy cuối cùng bác sĩ Phó lại chẳng hứng thú. Nhưng mà nghe Phó Tinh Hà nói vậy, Lâm Thiên thấy rất vui.

Phó Tinh Hà cúi đầu nở nụ cười, hắn bảo, “Khi nào anh về xem em biểu diễn.”

Lâm Thiên chợt nhớ tới chuyện Phó Tinh Hà nói khi nào về sẽ cho anh ‘uống sữa’, không khỏi động tình.

Anh thấy mình dễ có hứng quá, cứ như mấy đứa nhóc choai choai vậy.

Lâm Thiên không kiềm chế được mà thở dài.

Mãi tới tận đêm khuya, điện thoại Phó Tinh Hà hết pin, hai người mới cúp máy.

Buổi chiều ngày hôm sau.

Lão Ngô đưa Lâm Thiên tới sân bay.

Anh mua vé bay tới thành phố W, muốn mang tới cho bác sĩ Phó một sự bất ngờ.

Mấy năm trở lại đây thành phố W bắt đầu phát triển, cũng bởi vậy mà còn chưa bị ô nhiễm, rất ít bụi mù. Mùa thu nơi đây khác với Hỗ thị, Hỗ thị là điển hình mát chứ không lạnh, còn ở thành phố W, mùa thu se se lạnh, gió rất lớn, như muốn thổi tung người lên bầu trời.

Cũng không biết có phải do hôm qua trời đổ mưa hay không, mà bầu trời vẫn còn giữ vẻ âm u xám xịt.

Lâm Thiên khoác áo lên người, đeo hộp đàn ra sau vai, thầm nghĩ sao ban ngày mà lạnh như buổi tối vậy.

Anh bắt một chiếc taxi, nói tên khách sạn.

Trong xe hơi ngột ngạt, Lâm Thiên hạ cửa sổ xe xuống một chút.

Anh gửi tin nhắn cho bác sĩ Phó, nói mình sẽ lập tức tới khách sạn.

Cùng lúc này, bác sĩ Phó vừa kết thúc một buổi hội thảo, hắn thấy tin nhắn xong sắc mặt liền thay đổi, chân mày không khỏi chau lại, thoạt nhìn như không vui, mà dường như cũng không phải là không vui. Bác sĩ Tiểu Chu đang nói chuyện bên cạnh còn tưởng mình lỡ lời, liền im bặt.

Phó Tinh Hà thầm nghĩ Lâm Thiên đúng là làm liều, còn chưa nói tiếng nào đã tới rồi.

Hắn gọi điện thoại, đi sang một bên.

Bác sĩ Tiểu Chu tinh mắt nhìn thấy màn hình điện thoại của hắn, há hốc miệng không thốt lên tiếng nào, kéo tay áo bác sĩ Tiểu Dương đứng bên cạnh, “Kẹo Sữa! Kẹo Sữa kìa!!”

“Cô kích động cái gì chứ?” Tiểu Dương không tài nào hiểu nổi cảm giác của mấy em gái khi thần tượng của mình có người thương, càng không hiểu cảm giác theo đuổi thần tượng như thế nào.

Cách đó không xa, giọng của Phó Tinh Hà truyền tới.

“Mới có mấy ngày thôi mà.. em đang trên đường tới à?” Giọng của hắn rất bất đắc dĩ, “Lâm Tiểu Thiên, anh đã nói với em thế nào rồi.”

Lâm Thiên nói: “Hết cách rồi, em nhớ anh quá, em đã muốn tới từ tối qua rồi…”

“Sao cứ như trẻ con ấy nhỉ.”

“Trẻ con thì trẻ con, em nhớ anh quá mà.” Lâm Thiên làm nũng với hắn.

Chú tài xế ngồi bên cạnh nghe mà lấy làm tò mò.

“Ừ.” Trên mặt Phó Tinh Hà hiện lên ý cười, “Đã biết anh ở khách sạn nào chưa? Biết phòng nào chưa?”

Lâm Thiên ngẩn ra, tiêu rồi, có phải anh đã để lộ chuyện gì rồi không?!

Bác sĩ Phó còn chưa nói gì với anh, sao anh biết được hắn ở khách sạn nào chứ?!

“Em… em…” Lâm Thiên rõ là chột dạ, “Em không biết.. anh ở phòng nào vậy.. nhỉ?”

Phó Tinh Hà cũng không làm khó anh qua điện thoại, hắn nói số phòng cho anh nghe, sau đó liếc nhìn đồng hồ, “Chắc em phải ở dưới sảnh đợi một chút, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm.”

Tiểu Chu đứng cách đó không xa nghe lén liền giật mình!

Ở sảnh! Chờ cô ấy! Cùng nhau ăn cơm!

Kẹo Sữa sắp tới!!!

“Anh nói xem bạn gái của chủ nhiệm phải đẹp đẽ tài giỏi tới nhường nào chứ? Nếu không thì sao xứng đôi với chủ nhiệm được?” Lòng cô rối bời, “Không được, tui phải đi coi xem trông cổ thế nào, rốt cuộc là nữ thần phương nào, mới có thể mê hoặc được chủ nhiệm của tui.. haizzz,” Cô ghé vào bên tai bác sĩ Tiểu Dương, “Anh xem ban nãy chủ nhiệm có cười không? Trông ảnh đẹp ghê á, sao một người có thể đẹp tới nhường ấy cơ chứ? Đã đẹp trai lại còn giỏi giang như vậy..” Thực ra chủ nhiệm chỉ hơn họ có mấy tuổi, thế mà đã là chuyên gia đầu ngành rồi.

“Cơ mà, bạn gái chủ nhiệm cũng bám quá nhở, mới đi có mấy ngày mà, thế mà đã không kiềm chế được mà tới rồi, hừ hừ.. Sao lại gọi là Kẹo Sữa nhỉ, có phải vì dính người quá không? Bình thường ở viện cũng đâu thấy có con gái tới tìm chủ nhiệm đâu nhỉ..”

Lâm Thiên nói qua điện với hắn; “Em không ở sảnh đâu, em lên phòng anh nhé, ở dưới sảnh nhiều người như vậy.. sao em ôm anh được.”

Chú tài xế ngồi bên cạnh lại liếc nhìn anh thêm cái nữa.

Phó Tinh Hà nhớ tới đêm qua, vì chuyện trong nhà mà Lâm Thiên rầu rĩ cả buổi, anh nói với hắn rất nhiều rất nhiều chuyện. Hắn rất muốn an ủi Lâm Thiên, nhưng lại không biết nói gì, nhưng Lâm Thiên tự thông suốt, dường như nói chuyện một lúc là đã ổn rồi.

Nhưng Phó Tinh Hà biết anh vẫn còn bất ổn lắm.

Hắn đồng ý cho Lâm Thiên lên phòng đợi hắn trước cửa, Lâm Thiên liền nói: “Phải rồi bác sĩ Phó, em còn mang đàn theo nữa, tối nay kéo cho anh nghe nha.”

Phó Tinh Hà nhớ tới chuyện anh bảo muốn khỏa thân kéo đàn.

Đột nhiên trong lòng hắn thấy ngứa ngáy, khẽ “ừ” một tiếng. Nhưng trong đầu lại nghĩ miên man: Sao Lâm Thiên lại gợi tình đến vậy cơ chứ.

Lâm Thiên cũng biết mình làm vậy rõ là dị, thực ra ham muốn của anh về mặt này.. khá là ít, trước khi thực sự quen Phó Tinh Hà, anh chưa từng có suy nghĩ đi ra ngoài tìm người, chỉ lấy tay ra xử lý trong tẻ nhạt.

Nhưng từ khi quen biết Phó Tinh Hà, Lâm Thiên lại rất thích cảm giác ấy. Không phải chỉ mỗi chuyện làm tình.. thực ra bác sĩ Phó ôm anh, hôn anh, nắm tay anh, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến anh thỏa mãn, hạnh phúc căng tràn rồi.

Có lẽ vì anh thiếu thốn tình yêu thương, nên muốn thông qua những tiếp xúc thân mật để khẳng định điều gì đó.

Cúp máy rồi, anh hỏi tài xế taxi ngồi bên cạnh: “Bao lâu nữa thì tới ạ?”

Sân bay cách rất xa trung tâm thành phố, chú tài xế liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu, “Cậu nhóc, tới gặp bạn gái à?”

“Không phải ạ, còn bao lâu nữa ạ?”

“Chắc nửa tiếng nữa,” Chú tài xế hỏi, “Yêu xa à?”

Lâm Thiên lắc đầu, “Không ạ.”

“Ủa không phải yêu xa à? Cậu bám bạn gái thế.”

“Đúng là cháu bám anh ấy thật.” Lâm Thiên cười cười, “Là bạn trai chứ không phải bạn gái đâu ạ.”

“Hở, bạn trai…?”

Câu nói kia của anh làm chú tài xế nghẹn ứ, bao lời muốn nói ra đành phải nuốt ngược lại, Lâm Thiên rất đắc ý, là bạn trai cháu đấy! Ừ thì cháu bám ảnh đấy!

Anh chẳng ngại ngần để người ngoài biết mối quan hệ của anh với bác sĩ Phó, hoặc nên nói là, anh không e ngại ánh nhìn của mọi người xung quanh, mọi người nhìn anh sao cũng được, anh chỉ sợ mối quan hệ này sẽ ảnh hưởng tới bác sĩ Phó mà thôi.

Hắn là bác sĩ, chuyện này mà truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng tới công việc hắn nhường nào, Lâm Thiên biết rõ.

Dù sao bệnh viện đa khoa Hỗ thị cũng không phải bệnh viện Stanford.

Đây là một trong ba bệnh viện hàng đầu ở Hỗ thị, rất đông bệnh nhân, số ca bệnh lại vô cùng lớn, nhiều người nhiều miệng, mấy chuyện thị phi sẽ truyền đi rất nhanh.

Nửa giờ sau, chiếc xe taxi tới khách sạn trong bầu không khí lặng thinh.

Sau khi xuống xe, Lâm Thiên có cảm giác chú tài xế kia nhìn chòng chọc bóng lưng mình, dường như đang thắc mắc: Cậu nhóc tốt như vậy, sao lại mắc bệnh này chứ?

Lâm Thiên đi tới trước cửa phòng của bác sĩ Phó, tựa vào đó đợi hắn.

Mười phút sau Phó Tinh Hà đi tới, bác sĩ Tiểu Chu, Tiểu Dương và bác sĩ La không ở cùng một tầng với hắn. Lúc Lâm Thiên đặt phòng cố ý đặt họ ở tách ra.

Bác sĩ Tiểu Chu vô cùng tò mò về Kẹo Sữa của bác sĩ Phó, không biết là nữ thần phương nào, thế nên sau khi lên tầng trên, cô liền bất chấp ấn thang máy xuống.

Cô từ tầng trên xuống, trên tay còn bật sẵn máy ảnh, sau đó liền xuống tầng của chủ nhiệm.

Kết quả cô vẫn chậm một bước, bác sĩ Tiểu Chu chỉ thấy một bóng lưng cao lớn đeo hộp viloin, ‘cô ấy’ mặc một chiếc áo hoodie, cặp chân dài miên man.. Cặp chân kia dài quá thể quá đáng! Sao lại cao như vậy chứ? Sắp vượt bác sĩ Phó tới nơi rồi!

Làm gì có con gái cao như vậy chứ? Tiểu Chu rất đỗi ngạc nhiên.

Cửa phòng đóng sầm lại, Lâm Thiên kích động mà bổ nhào lên người bác sĩ Phó, đẩy hắn vào tường, hôn chùn chụt lên gò má Phó Tinh Hà.

Phó Tinh Hà ôm vai anh, “Điềm Điềm.”

Tiếng cười trầm thấp của Phó Tinh Hà khẽ phát ra qua khoảng cách nhỏ hẹp giữa răng môi họ.

Lâm Thiên khựng lại, sắc đỏ lan từ cần cổ lên đôi tai anh, anh tì sát vào mặt hắn, “Sao lại gọi em như vậy chứ..”

Thực ra Phó Tinh Hà muốn gọi anh là Kẹo Sữa cơ.

Hắn không trả lời câu hỏi của Lâm Thiên, bàn tay giữ lấy gáy anh, ngưng mắt nhìn anh chăm chú, “Em như vậy không phải hôn đâu, như cún con ý.”

“À.. à.. Dạ,” Lâm Thiên ngượng ngùng, giờ anh mới thấy, trên mặt bác sĩ Phó ướt nhẹp nước miếng của mình, anh chột dạ lấy tay lau, “Em nhớ anh quá, cảm giác như lâu lắm rồi không gặp ý.” Anh ôm lấy eo Phó Tinh Hà.

Phó Tinh Hà cúi đầu hôn anh, mới đi vài ngày, Lâm Thiên đã nóng bừng bừng, hôn rồi chẳng thể tách ra.

Hắn mút lấy đôi môi Lâm Thiên, trượt lưỡi vào, cướp hết oxi trong khoang miệng anh.

Hôn môi như này, mới khiến người ta hiểu được sâu sắc cái gọi là răng môi quấn quít.

Lâm Thiên hơi thiếu oxi, anh vẫn chưa học được cách thở bằng mũi, bác sĩ Phó lại hôn anh ‘dữ’ như vậy, cứ như muốn cắn nát miệng anh, lưỡi anh bị hắn mút mát tê rần. Hắn chưa nói một chữ “nhớ” nào, nhưng lúc này hôn anh, Phó Tinh Hà mới phát hiện ra mình thực sự nhớ Lâm Thiên.

Rất nhớ anh.

Lâm Thiên chớp chớp mắt, ánh nhìn dừng trên gương mặt hắn, khoảng cách gần thiệt gần.

“Lâm Tiểu Thiên.” Phó Tinh Hà duỗi một tay ra, che đi đôi mắt anh, “Nhắm mắt lại đi.”

Lâm Thiên ngượng ngùng “dạ” một tiếng bằng giọng mũi, Phó Tinh Hà lật người, đè sát anh vào tường, bàn tay hắn giữ phía sau gáy anh, tránh để đầu anh bị đập vào tường. Phó Tinh Hà cúi đầu, lại dán sát tới, say sưa hôn sâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.