Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 38: Chỉ cảm thấy cậu khá đáng yêu!




Cha mẹ Giang ở lại nhà Giang Tự 3 ngày. Bởi vì giá nhà ở thành phố A rất đắt nên nhà Giang Tự là kiểu chung cư độc thân điển hình. Hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh.

Một phòng đã sửa thành phòng làm việc của Giang Tự nên trong nhà chỉ còn một phòng ngủ. Bình thường nếu cha mẹ Giang tới thì Giang Tự sẽ để phòng ngủ lại cho hai người, còn anh ra sô pha ngủ.

Vốn dĩ Giang Tự muốn để cho Thẩm Phương Dục quay về nhà, nhưng Thẩm Phương Dục sợ buổi tối Giang Tự lại khó chịu, với cả vì để lấp liếm trước mặt cha mẹ Giang nên hắn vẫn luôn ngủ dưới sàn trong phòng khách cùng với Giang Tự.

Phòng khách rộng rãi, cộng với sàn nhà lót gạch nên lạnh hơn phòng ngủ lót gỗ rất nhiều. Giang Tự khuyên Thẩm Phương Dục vài lần, nói là nằm vậy rất dễ bị cảm, nhưng Thẩm Phương Dục không thèm để ý, cà lơ phất phơ nói: "Mười mấy năm rồi tôi không có bị cảm, không có chuyện bị cảm đâu."

Cha mẹ Giang chú ý dưỡng sinh, hơn nữa còn xót con trai nên mỗi ngày đều cưỡng chế Giang Tự đi ngủ lúc 10 giờ đêm.

Hai ngày đầu bởi vì quá mệt mỏi nên Giang Tự còn có thể ngủ được lúc 10 giờ. Nhưng đến ngày thứ ba, có lẽ đồng hồ sinh học đã quen với cuộc sống không ngủ đủ giấc nên Giang Tự làm sao cũng không ngủ được.

Trằn trọc không biết bao nhiêu lần, cuối cùng Giang Tự từ bỏ việc cưỡng ép chính mình chìm vào giấc ngủ. Anh mở mắt, buồn chán nhìn trần nhà trong bóng đêm một lúc. Lát sau, ánh mắt Giang Tự dần dần rơi xuống trên mặt Thẩm Phương Dục.

Ghế sô pha nhà Giang Tự rất thấp, không cao như khung giường. Lúc nằm ngủ trên sô pha, Giang Tự sẽ cảm thấy khoảng cách giữa anh và Thẩm Phương Dục rất gần, chỉ cần cúi đầu một cái là đã có thể nhìn rõ ràng.

Ánh trăng từ ban công chiếu vào rơi trên gương mặt của Thẩm Phương Dục, thoạt nhìn hình như hắn đã ngủ say rồi, không có tiếng động cũng không nhúc nhích. Ánh trăng chiếu lên chiếc mũi cao hắt ra một cái bóng nhàn nhạt, khiến khuôn mặt hắn càng lập thể hơn.

Đột nhiên ma xui quỷ khiến Giang Tự đưa tay ra nắm mũi hắn.

"Cậu làm gì đấy? Muốn mưu sát tôi hả?" Thẩm Phương Dục bắt lấy tay anh, mở to mắt nhìn.

"Vậy thì cậu phải che miệng lại luôn, chứ không thì chả chết nổi đâu."

Giang Tự giật mình, vô thức giật giật tay: "Cậu chưa ngủ hả?"

Thẩm Phương Dục nắm tay anh không buông: "Cậu chưa ngủ nên tôi cũng không dám ngủ. Bác sĩ Giang dữ quá nên tôi sợ lắm."

Giang Tự biết ý Thẩm Phương Dục đang nhắc lại chuyện hôm đó anh tạt nước vào mặt hắn.

Mặc dù anh biết Thẩm Phương Dục không có ý chửi mình, nhưng nhắc đến chuyện này anh vẫn tức giận như cũ.

Phụ huynh của đứa bé trừ Thẩm Phương Dục ra thì chính là anh, hắn nói về mẹ đứa bé thì có khác gì đang nói anh đâu.

"Cậu là bác sĩ mà cứ hở ra là nói người khác chết rồi mà được à?" Giang Tự nhịn không được nói.

"Tôi nói về vợ tôi mà, cậu là vợ tôi hả?" Thẩm Phương Dục sẵn miệng nói.

Giang Tự bị Thẩm Phương Dục làm nghẹn họng. Anh quyết định nằm trở lại, hai mắt nhìn thẳng phía trước, không thèm nhìn người đã làm anh phiền lòng nữa.

Thẩm Phương Dục cãi thắng Giang Tự nên đắc ý nhướng mày. Hắn vừa nắm chặt cổ tay Giang Tự, vừa lấy điện thoại ra mở chế độ chụp đêm chụp một tấm ảnh hai người đang nắm tay nhau, sau đó quơ quơ trước mặt Giang Tự: "Mưu sát bất thành! Tôi lưu lại chứng cứ rồi đấy."

Giang Tự "xuỳ" một tiếng, cái người tên Thẩm Phương Dục này cứ càng so đo với hắn là hắn lại càng hăng hái, đúng là không biết điểm dừng là gì.

Thẩm Phương Dục ngắm tấm ảnh mới chụp một chút, sau đó quăng điện thoại sang một bên. Lúc này hắn mới nhận ra hắn còn nắm tay Giang Tự mà Giang Tự cũng không tránh.

Làn gió mỏng manh xuyên qua khe hở cửa sổ quét lên bàn tay đang nắm của hai người. Do thiếu đi lực đối kháng nên động tác này không hề giống bạn bè trêu nhau, mà càng giống như... sự thân mật giữa người yêu.

Câu nói kia của mẹ Giang lại vang lên bên tai hắn, đột nhiên Thẩm Phương Dục thấy xấu hổ lạ lùng.

Bà nói Giang Tự vì hắn nên không kết hôn!

Những lời này nghe qua thật sự có hơi mập mờ, khiến Thẩm Phương Dục không nhịn được mà suy nghĩ miên man. Mơ mơ hồ hồ đến chính hắn cũng không biết mình đang suy nghĩ điều gì.

Vừa rồi hắn chỉ muốn trêu Giang Tự mà thôi, nhìn thấy dáng vẻ mặc kệ không thèm giãy dụa của Giang Tự thì đáng lẽ hắn nên thấy chán rồi buông tay mới đúng. Nhưng không biết có phải vì nhớ tới những câu nói này hay không mà hắn không quá muốn buông tay.

Khớp xương cổ tay của Giang Tự rất rõ ràng, cảm xúc sờ vào làn da cũng không thể che giấu.

Thẩm Phương Dục giống như đang cầm một cú khoai lang nóng bỏng tay, ném cũng không được mà cầm tiếp cũng không xong. Chỉ có thể tiếp tục để độ ấm ở lòng bàn tay tăng lên từng chút từng chút.

Mà hiển nhiên Giang Tự cũng không ngờ Thẩm Phương Dục vẫn không buông tay.

Bóng đêm phủ xuống phòng khách, hai người không hiểu vì sao đều im lặng. Điểm giao thoa duy nhất là nơi cổ tay đang nắm chặt, thậm chí Giang Tự có thể cảm nhận được mạch đập cũng mình đang khẽ gõ vào đầu ngón tay của Thẩm Phương Dục.

Giang Tự cảm thấy độ ấm nơi cổ tay cao đến lạ lùng, anh hắng giọng, muốn tìm chuyện nói để đánh vỡ sự yên tĩnh khó hiểu này. Nhưng Thẩm Phương Dục lại lên tiếng cùng lúc với anh:

"Cậu có nóng không?"

"Không ngủ được à?"

... Tất cả đều vô nghĩa.

"Tôi không nóng." Thẩm Phương Dục nói.

Giang Tự "À" một tiếng, khô khan nói: "Vậy cậu ngủ đi."

"Không muốn ngủ." Thẩm Phương Dục hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của Giang Tự. Bọng mắt dưới cong cong rõ ràng dưới ánh trăng.

"Cậu đang nghĩ gì mà nghĩ đến mất ngủ luôn thế?"

Giang Tự nhìn hắn, không lên tiếng. Thẩm Phương Dục nắm chặt cổ tay anh, nói ra suy đoán của bản thân: "Suy nghĩ chuyện đứa bé à? Cậu định giấu luôn hay là..."

Giang Tự im lặng trong chốc lát: "Cứ giấu trước đã."

Cha mẹ anh không am hiểu y học như Thẩm Phương Dục. Thẩm Phương Dục biết anh mang thai chỉ là do cấu tạo cơ thể không bình thường, giống như mắc phải một loại bệnh nào đó thôi cho nên hắn có thể hiểu và chấp nhận chuyện này. Nhưng Giang Tự không biết cha mẹ anh có thể hay không.

Thẩm Phương Dục gật đầu, hắn cũng hiểu rõ bây giờ không phải thời điểm tốt để nói ra, vì thế hắn nói: "Đợi cậu nghĩ kỹ rồi chúng ta bàn lại sau."

Hắn dừng một chút, bổ sung: "Cậu không cần lo lắng bên cha mẹ tôi đâu, tôi có thể xử lý được."

Lông mi Giang Tự khẽ run rẩy, nốt ruồi nhỏ dưới đuôi mắt tựa như cũng nhẹ run theo.

Giang Tự nhìn người đàn ông trước mặt, cõi lòng có chút xao động.

"Mấy ngày nay cậu vất vả rồi." Bỗng nhiên Giang Tự nói với Thẩm Phương Dục.

Thật ra tính theo tuổi thì Thẩm Phương Dục còn nhỏ hơn Giang Tự mấy tháng. Nhưng qua cách đối nhân xử thế và xử lý những chuyện vặt vãnh hằng ngày trông Thẩm Phương Dục còn giống một người lớn tuổi hơn anh nữa. Hình như chuyện gì hắn cũng có thể giải quyết ổn thoả, khiến người ta vừa cảm thấy hắn không đứng đắn vừa cảm thấy yên tâm một cách kỳ lạ.

Trong khoảng thời gian cha mẹ anh ở đây, Thẩm Phương Dục thật sự đã cố gắng hết sức. Dù công việc của hắn rất bận nhưng vẫn dành thời gian bên cạnh cha mẹ anh, khiến Giang Tự đã quen với sự quan tâm chăm sóc của cha mẹ có hơi xấu hổ.

Cơm trưa đều là Thẩm Phương Dục đặt trước rồi trực tiếp bảo người giao về cho cha mẹ anh. Buổi tối tan làm về hắn sẽ hỏi mẹ Giang làm đồ ăn gì trước, sau đó ở bên cạnh giúp mẹ Giang rửa rau và trò chuyện với bà.

Cha mẹ anh thích đánh bài hoa, nhưng Giang Tự vẫn luôn lười học. Không ngờ Thẩm Phương Dục lại kiên nhẫn học, tối nào cũng chơi với cha mẹ anh một lúc. Ra bài toàn ra trúng ý hai vợ chồng già, dỗ dành đến nỗi đêm nào mẹ Giang cũng cười vui vẻ do thắng tiền.

Nghe nói cha Giang thích thư pháp, hắn còn đến cửa hàng bút lông thủ công nổi tiếng nhất thành phố A đặt mua một cây bút cấp tốc cho cha Giang. Nghe nói thầy làm bút rất cao ngạo, bình thường người tìm ông mua bút đều phải hẹn trước mấy tháng, cũng không biết Thẩm Phương Dục đã nói thế nào mà ông chịu bán cho hắn.

Thật sự hắn còn quan tâm hai người hơn con trai ruột là anh.

Ngày mai cha mẹ Giang phải về thành phố B, Thẩm Phương Dục còn mua không ít quà cáp và đặc sản cho hai người họ mang về. Mặc dù Giang Tự luôn biết Thẩm Phương Dục là người tốt, nhưng khi nhận được sự đối đãi như vậy thì rất ít người có thể không bị hắn làm cảm động.

Giang Tự cảm thấy hai ngày này cha mẹ anh cười nhiều hơn rất nhiều, mở miệng ngậm miệng đều là "Thẩm Phương Dục", thiếu điều nhận hắn là con nuôi luôn thôi.

"Cha mẹ cậu khó khăn lắm mới đến một chuyện, còn bị hoảng sợ một trận nên không thể lơ là được." Thẩm Phương Dục giải thích nói.

"Cha mẹ cậu chắc là thích cậu lắm đúng không." Giang Tự thuận miệng nói.

Thẩm Phương Dục cười cười không trả lời, hắn chuyển chủ đề: "Cậu ngủ không được vậy muốn xem phim một lát không?"

Không đợi Giang Tự trả lời, đột nhiên một tiếng "Cạch" truyền đến cách đó không xa, sau đó cửa phòng ngủ của Giang Tự bị mở ra.

Giang Tự giật mình rút tay về, vùi đầu vào chăn nhắm hai mắt lại. Mãi đi khi mẹ Giang đi vệ sinh xong quay về phòng ngủ thì Giang Tự mới cẩn thận mở mắt kéo chăn ra. Vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt chứa đầy ý cười của Thẩm Phương Dục.

"Cậu cười cái gì?" Tim Giang Tự đập hơi nhanh, anh trừng mắt nhìn Thẩm Phương Dục. Vì sợ mẹ Giang nghe thấy nên lúc nói chuyện Giang Tự cố ý nhỏ giọng xuống, giọng điệu thì thào hung dữ nói.

"Không..." Thẩm Phương Dục cười tươi hơn, cũng nhỏ giọng thì thầm: "Chỉ cảm thấy cậu rất đáng yêu."

"Cậu mới đáng yêu!" Giang Tự trừng hắn một cái. Nhưng vì đang cố nhỏ giọng xuống nên giọng điệu không đủ hung dữ, khiến độ cong bên khoé môi Thẩm Phương Dục càng cao hơn.

Đã trưởng thành nhiều năm như vậy rồi, mấy chuyện lén lút kiểu này giống như đã là chuyện của đời trước vậy.

Hai người nhỏ giọng cãi cọ hồi lâu, một người thật sự tức giận, một người vui vẻ ngồi xem. Mãi đến khi người tức giận kia mệt mỏi giơ ngón trỏ đè lên môi người đang ngồi xem kia, chặn lại giọng nói ồn ào của hắn.

Vẫn nên xem phim đi thì hơn.

Giang Tự vươn tay vòng qua Thẩm Phương Dục cầm lấy máy tính bảng của hắn, mở vào ứng dụng xem video.

Không ngờ vừa bấm mở, trong danh sách toàn là những video ghi hình phẫu thuật.

"..."

"Cậu đừng bày ra vẻ mặt này. Tôi không tin trong máy tính bảng của cậu sẽ có video khác ngoài những video giải phẫu đâu."

Thẩm Phương Dục đang nói đột nhiên "à" một tiếng mang ý nghĩ sâu xa, nói tiếp: "Cũng không chắc lắm."

"Tôi không có xem mấy cái đó." Giang Tự quay mặt đi.

"Mấy cái gì?" Khoé môi Thẩm Phương Dục cong lên.

Giang Tự chợt nhận ra mình mới bị lọt hố: "..."

Thẩm Phương Dục nhìn sắc mặt anh, tiếp tục trêu chọc nói: "Cậu thích của Hàn hay là Âu Mỹ... hay là hàng nội địa vậy?"

Giang Tự trực tiếp phủ nhận: "Không thích cái nào hết."

"Vậy chúng ta xem phim gì đây? Dù sao cũng phải chọn một cái chứ." Thẩm Phương Dục mở kho ứng dụng, chỉ vào một đống ứng dụng xem phim hiển thị trên màn hình nói với Giang Tự.

"Cậu đang nói phim à?"

Thẩm Phương Dục ung dung nói: "Chứ không thì sao?"

Hai lần liên tiếp bị chọc ghẹo, Giang Tự bực lên rồi. Anh tiện tay bấm vào một ứng dụng xem phim rồi tải về, sau đó đưa cho Thẩm Phương Dục ấn vân tay trả tiền. Thanh toán xong Gianh Tự mở bảng xếp hạng phim kinh dị ra chọn một bộ, nhét một tai nghe vào lỗ tai Thẩm Phương Dục.

"... Không cần đâu. Thật sự không cần đâu." Thẩm Phương Dục xua tay liên tục.

Nhưng hiển nhiên Giang Tự sẽ không cho Thẩm Phương Dục có cơ hội đổi ý. Anh ngồi dậy kéo Thẩm Phương Dục ngồi xuống bên cạnh mình, tay anh cũng nắm chặt cổ tay hắn, dáng vẻ nếu hắn dám đi liền xử hắn luôn.

Cuối cùng Thẩm Phương Dục thấy chết không sờn nhìn máy tính bảng, không ngờ vừa cúi đầu đã đối mặt với nữ quỷ. Hắn giật mình xanh mặt ôm ngực, Giang Tự bên cạnh nhỏ giọng cười giễu cợt.

Thẩm Phương Dục yếu ớt nói: "Có phải nữ quỷ xuất hiện sớm quá không vậy?"

Sau đó rất nhanh Thẩm Phương Dục mới nhận ra ác ý của Giang Tự không ngừng tại đó.

Nội dung của bộ phim này liên quan đến một kỳ thi giữa kỳ nào đó, thứ tự xếp hạng của kỳ thi quyết định thứ tự tử vong. Nhìn hạng nhất, hạng nhì, hạng ba chết thảm theo thứ tự, Thẩm Phương Dục luôn tranh hạng nhất mỗi năm mặt càng lúc càng trắng.

Căn nhà im ắng trống trải, phòng khách thông suốt bốn phía gió lạnh thổi từng cơn, trong bóng tối khôn nhìn rõ được thứ gì.

Tim Thẩm Phương Dục đập càng lúc càng nhanh, trên đỉnh đầu mơ hồ có tiếng bước chân, hình như còn có tiếng thở dài.

Đột nhiên bên tai Thẩm Phương Dục vang lên tiếng sột soạt, sau đó vai hắn trĩu xuống. Tim Thẩm Phương Dục như treo lên, sợ đến mức sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Chợt Thẩm Phương Dục nhận ra Giang Tự không ừ hử gì nãy giờ, giống như là đột nhiên biến mất vậy.

Vậy bây giờ ngồi cạnh hắn là gì đây?

Cái đệt! Chắc không phải nữ quỷ đâu ha!

Thẩm Phương Dục bị suy đoán của bản thân làm sợ hãi, hắn cứng cổ, liên tục chuẩn bị tinh thần, sau đó chậm rãi quay đầu lại..

Rồi hắn phát hiện Giang Tự tựa vào vai hắn ngủ mất rồi.

"..."

Lá gan này chắc làm bằng kim cương nhỉ?!

Giang Tự ngủ rất sâu, bởi vì dựa vào rất gần nên hơi thở của anh cứ phả lên cổ Thẩm Phương Dục, từ từ sưởi ấm cái cổ đang cứng đờ của hắn.

Mà bàn tay nắm chặt cổ tay uy hiếp Thẩm Phương Dục lúc nãy cũng mất lực vì chính chủ đang ngủ say, nhẹ nhàng rơi trên mu bàn tay hắn, lòng bàn tay ấm áp mềm mại.

Cũng không biết vì sao, rõ ràng bên tai đang vang lên tiếng nhạc nền và tiếng la hét chửi bậy ồn ào của diễn viên trong phim nhưng tâm tình của Thẩm Phương Dục lại bình tĩnh trở lại.

Hắn yên lặng tắt màn hình, tháo tai nghe xuống rồi vươn tay tháo tai nghe bên tai kia của Giang Tự xuống luôn.

Lúc tháo tai nghe xuống, ngón tay hắn vô tình đụng trúng mặt Giang Tự. Thẩm Phương Dục ngừng một lát, bỗng nhiên lại giơ tay chạm vào mặt Giang Tự lần nữa.

Xúc cảm rất tốt, độ ấm vừa phải. Tất cả vừa đủ để xoa dịu bàn tay lạnh giá vì sợ hãi của hắn.

Sau đó Thẩm Phương Dục chợt phản ứng lại, rụt tay về nhìn sang chỗ khác. Yên lặng một lúc lâu hắn mới quay đầu nhìn Giang Tự lần nữa.

Người đàn ông đang nhắm mắt, chân mày giãn ra môi khẽ chu, không biết đang mơ giấc mơ đẹp thế nào.

Trong lòng Thẩm Phương Dục đột nhiên nảy lên một suy nghĩ: Quả nhiên... rất đáng yêu!

———

2 ổng chưa làm gì hết mà sao tui nghe rung động rồi vậy 🥺


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.