Ngày hôm sau, Lục Gia Xuyên tới bệnh viện đi làm thì bỗng nhận ra ánh mắt mọi người nhìn mình có vẻ không giống mọi ngày cho lắm.
Đi ngang qua quầy trực y tá, đứng từ xa anh đã thấy đám thiên sứ áo trắng đang túm tụm bên nhau xì xào bàn tán, nhưng khi anh vừa bước tới gần, mấy cô nàng đó liền đứng thẳng người dậy, nhìn không chớp mắt, ngồi thật nghiêm chỉnh.
Y tá Trần trốn sau quầy lén lút ngước mắt nhìn anh, vừa đưa mắt lên đã chạm phải mắt anh, liền mất tự nhiên cười nhạt mấy tiếng: “Bác … bác sĩ Lục, chào anh.”
“Chào cô.” Anh nhíu mày, đi vào văn phòng của mình.
Đi ngang một phòng bệnh, đúng lúc có một y tá thực tập trẻ tuổi đẩy xe treo bình truyền nước cho bệnh nhân đi ra, vừa ra đến cửa thì gặp anh.
“A!” Cô y tá thực tập nhảy một bước cách xa anh ba mét, cứ như trên người anh có viruss truyền nhiễm vậy.
Có cần khoa trương thế không?
“…” Lục Gia Xuyên dừng chân lại, liếc nhìn cô ta một cái, trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng chẳng muốn bắt chuyện với người không quen, nên đành dứt khoát quay đầu bước vào văn phòng.
Bác sĩ Trương ở bàn bên cạnh đang đọc báo, Lục Gia Xuyên đứng bên cạnh ông khoác áo blouse trắng.
Bác sĩ Trương bình thường không có việc gì thì rất thích phát biểu quan điểm của mình đối vỡi những tin tức thời sự nóng hổi, hôm nay ông lại bắt đầu thói quen: “Lại có một học sinh chuẩn bị thi đại học nhảy lầu vì áp lực thi cử quá lớn, trẻ con thời đại này quả thật phải chịu quá nhiều sức ép. Ngày xưa chúng ta chỉ cần được đi học là tốt lắm rồi, không thi đỗ đại học thì học trường nghề, nào có người cố sống cố chết để vào đại học?”
Lục Gia Xuyên chỉ cong khóe môi, không nói gì.
Bác sĩ Trương lật sang trang tiếp theo: “A, cậu đọc thử xem, bên phía đường Nhị Hoàn, có tên biến thái vừa bị bắt. Trước đây hắn thường xuống tay với những cô gái trẻ tuổi trong khu chung cư vắng vẻ, vừa gây rối xong thì bỏ chạy, đã làm trót lọt nhiều vụ lắm rồi.”
Đúng lúc Lục Gia Xuyên cài nút cúc áo trên cùng.
Giọng bác sĩ Trương vẫn còn đang tiếp tục: “Cậu nói xem thời đại này con người ta điên hết rồi à, đi làm có áp lực thì sinh ra tâm lý biến thái? Đang yên đang lành lại quấy rối phụ nữ, cũng quá là —— “
Vừa nói tới đây, ông bỗng im bặt.
Lục Gia Xuyên luôn coi bác sĩ Trương lắm mồm là niềm vui trong căn phòng làm việc này, mỗi lần đọc báo ông cũng bình luận một tràng không dưới ba nghìn chữ, đúng là không người bình thường nào cũng làm được. Nhưng bác sĩ Trương cũng hơn bốn mươi rồi, thuộc hàng lão làng trong khoa mắt, ngoài việc hơi lắm mồm một tí thì những mặt khác đều ổn, anh cũng không thể bảo người ta ngậm mồm lại đừng lải nhải nữa. Lâu dần, tai anh đã có thói quen tự động lọc thông tin quan trọng, còn lại thì nghe tai này rồi ra tai kia
Nhưng hôm nay, mẩu tin tức này mới chỉ bắt đầu đã đột nhiên không còn câu tiếp theo nữa rồi.
Dù Lục Gia Xuyên thường không chuyên tâm lắng nghe lắm, nhưng cũng nhận ra có chỗ nào đó không bình thường. Anh nghiêng đầu qua chợt phát hiện bác sĩ Trương mặt ảo não ngồi đó, vừa đặt tờ báo lên chồng hồ sơ, vừa xấu hổ lén lút quan sát anh.
Trong lúc hai ánh nhìn chạm nhau, bác sĩ Trương càng thêm xấu hổ, mặt ông ửng đỏ, ánh mắt tránh né, còn ho khan hai tiếng như thêm dầu vào lửa, quả thực chỉ thiếu viết mấy chữ ‘Tôi đang chột dạ’ lên giữa trán.
Lục Gia Xuyên dè dặt gợi chuyện: “Bác sĩ Trương?”
“Hả?” Đối phương lập tức ngồi thẳng người, thấy mặt anh hơi lạ thì cuống quít xua tay, “Xin lỗi cậu, tôi không có ý muốn nhằm vào cậu đâu bác sĩ Lục, tôi chỉ đang nói chuyện xã hội mà thôi, thật sự không có ý muốn nói gì cậu đâu!”
… Nói chuyện xã hội, nhắm vào cậu? Thực xin lỗi?
Lục Gia Xuyên bỗng chốc ngớ người ra: “Ý anh là gì?”
Bác sĩ Trương im lặng cầm tờ báo lên, nhìn đông xem tây tránh né.
Vừa đúng lúc ngoài cửa bỗng có bệnh nhân của người nhà tới, vừa gõ gõ cửa, còn hỏi câu: “Bác sĩ Trương, có tiện nói chuyện vài câu không ạ?”
Ông quả thực như vớ được vàng, cất bước bỏ chạy, tay giữ chặt người nhà bệnh nhân nhanh chóng ra khỏi văn phòng: “Đi thôi, chúng ta ra bên ngoài rồi nói, đừng quấy nhiễu bác sĩ Lục làm việc!”
????
Để lại một mình Lục Gia Xuyên yên lặng đứng ở đó, mặt ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Cả ngày hôm ấy, anh cảm thấy rất quái lạ. Bình thường chẳng có đồng nghiệp nào thân thiết với anh, nhưng mọi người đều tỏ lòng kính trọng và nể phục, gặp mặt cũng cười mỉm chào một tiếng bác sĩ Lục, còn đám y tá nữ thì chỉ đứng nhìn anh từ xa mà không dám trêu đùa.
Đương nhiên, đây là do một bác sĩ thực tập trước đây thuộc quản lý của anh đã nói cho anh biết tại bữa tiệc cám ơn trước hôm nghỉ việc.
“Thật ra mọi người đều cảm thấy bác sĩ Lục khá đẹp trai, tuy nhiên lại rất lạnh lùng, con người cũng hơi khó tính cầu toàn, thực tập sinh phạm phải lỗi sai sẽ nghe mắng té tát. Cho nên bình thường chúng em chỉ dám nhìn anh, chứ không ai dám có suy nghĩ xấu gì về anh.”
Nhưng cả ngày hôm nay, không chỉ đám y tá đứng xa xa quan sát anh rồi khe khẽ bàn tán gì đó, mà cả những bác sĩ y tá cùng khoa nhìn anh với ánh mắt rất lạ, có cảm giác như đang thăm dò tìm kiếm gì đó. Tất nhiên không phải vì anh đẹp trai, mặc dù anh cũng đẹp trai thật.
Tình trạng ấy cứ kéo dài cho tận đến lúc anh tan làm. Trước khi về anh ghé quá phòng bệnh nhi một chuyến thuận tiện cũng kiểm tra tình trạng hồi phục của mắt Đường Đường.
Đám trẻ chen lấn nhau, bảy miệng tám lời chào anh.
“Chào bác sĩ Lục ạ!”
“Chú Lục cuối cùng cũng tới thăm chúng mình rồi!”
“Bệnh của bác sĩ đã đỡ chưa ạ?”
“Bác sĩ lại đẹp trai hơn rồi ạ hì hì.”
Một đám trẻ loi choi, tuy chẳng nhìn thấy gì, nhưng lại như biết tất cả mọi thứ. Rõ ràng cả đám đều là trẻ mù, nhưng ngay cả khi nịnh nọt cũng biết nói mấy câu có hiệu quả thị giác đến thế …
Lục Gia Xuyên đáp lại từng đứa một rồi kéo tay Đường Đường tới gần, ngồi xổm xuống, vạch chiếc băng gạc trên mắt bé ra kiểm tra.
Đường Đường rõ ràng không tập trung vào chuyện anh đang làm, bé do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được dò hỏi: “Bác sĩ Lục, nghe nói, nghe nói…”
Bé con ấp úng nói không hết lời.
Lục Gia Xuyên: “Nghe nói gì cơ?”
Tiểu Đinh lập tức nói chen vào: “Nghe nói chú quấy rối cô hàng xóm trong hành lang á.”
“…”
Hạo Hạo tiếp lời: “Quấy rối như nào?”
Thiên Thiên gãi đầu: “Chắc là hôn hôn môi này, chạm tay … nhỉ?”
“Nói lung tung, phải có em bé thì mới tính!” Đường Đường quay đầu bác bỏ, trên mặt hiện rõ mấy chữ “Tin mình đi không sai đâu”.
“…”
Trong lòng cứ như vừa bị sét đánh. Lục Gia Xuyên ngồi đó, không nói một lời kiểm tra xong miệng vết thương trên mắt Đường Đường, sau khi chắc chắn vết thương đã khép miệng, mới thay thuốc cho bé, giọng anh nghiêm nghị hỏi: “Con nghe ai nói?”
“Mọi người đều nói thế ạ.” Tiểu Đinh hồn nhiên đáp.
“Đúng vậy, ngay cả chị gái y tá cũng nói như vậy, sau đó có hai chị gái y tá cũng nói chuyện về chú.”
“Họ nói cô hàng xóm đã tìm tới tận cửa nhà chú, tức giận muốn chặt chú thành tám khúc!” Đường Đường lo lắng giữ chặt tay anh, sau khi chắc chắn đôi tay dài vẫn nằm trên người anh, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, “Làm con sợ muốn chết, may quá may quá, vẫn còn nguyên vẹn.”
“Đúng vậy, chuyện ấy thật nguy hiểm! Bác sĩ Lục sau này đừng quấy rầy cô hàng xóm nữa nghen.” Tiểu Đinh vừa nghĩ mà sợ, cu cậu dè dặt đặt tay lên ngực, “Nếu không, chú cứ quấy con và Đường Đường cũng được, hai đứa con đều rất thích chú, sẽ không để ý chuyện đó đâu! Nếu chú cũng thích con, vậy cứ quấy chúng con đi, sau này con lớn lên sẽ cưới chú, Đường Đường chắc cũng không để ý đâu mà.”
“Hừ! Tui cũng để ý mà.” Đường Đường cũng không chịu thua, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tức giận mà phản bác, “Vì sao lại quấy cậu mà không phải tui?”
“…”
Lục Gia Xuyên dán xong chiếc băng gạc, liền giữ bả vai Đường Đường để cô bé có thể đứng vững, anh hơi nghiêm mặt, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
“Bác sĩ Lục!” Đường Đường gọi tên anh.
Anh quay đầu, nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô gái nhỏ. Một lúc sau, Đường Đường tuy vẫn còn chần chừ, nhưng cuối cùng cũng nói: “Cháu… trước kia chúng cháu còn tưởng rằng, chị Chu mới là bạn gái chú…”
Ba đứa trẻ còn lại cũng đồng loạt gật đầu.
Lục Gia Xuyên im lặng một lát, coi như không có việc gì mà nói: “Hôm nay chú sắp tan làm rồi, mấy đứa nhớ phải nghe lời các chị y tá, không được chạy lung tung nhé.”
Xoay người ra ngoài, anh lập tức đi tới phòng trực y tá, vươn tay gõ cửa.
Mấy cô y tá đang cười hi hi ha ha trong phòng, một cô cất giọng lên hỏi: “Ai vậy?”
“Lục Gia Xuyên.” Anh nói rõ từng chữ, giọng điệu lạnh lùng, “Trương Oánh Nhiên có ở trong không? Tôi có mấy câu muốn nói với cô ấy.”
Một lát sau, cửa mở.
Trương Oánh Nhiên mặc trên người bộ đồng phục y tá, vẻ mặt vô tội đứng ở đó: “Có chuyện gì vậy, bác sĩ Lục?”
“Ra hành lang đi, tôi muốn nói chuyện riêng.” Lục Gia Xuyên nhìn hai đôi mắt sáng rực phía sau cô ta, nên không muốn nói chuyện ở đây.
Nào ngờ hai cô y tá kia tự nhiên bước tới gần cô ta, vẻ mặt lo lắng đứng sóng vai Trương Oánh Nhiên, trong ánh mắt che dấu sự cảnh giác rất rõ ràng.
Trương Oánh Nhiên chớp mắt mấy cái: “Có chuyện gì anh không thể nói luôn ở đây sao, bác sĩ Lục?”
“Đúng vậy, hai người không có quan hệ đặc biệt, nói chuyện riêng có vẻ không tốt lắm đâu!” Một cô y tá khác cười hì hì nói, “Ngoài hành lang không có người, nếu như bị ai thấy, còn tưởng rằng bác sĩ Lục đang tỏ tình với Nhiên Nhiên trong giờ làm việc, sẽ gây tiếng xấu cho cô ấy.”
Lục Gia Xuyên gần như có thể nghe rõ trọng âm của câu này đánh vào hai chữ —— hành lang.
Cũng đúng, dù sao qua miệng Trương Oánh Nhiên, anh chính là một kẻ quấy rối nữ hàng xóm ngoài hành lang. Hiện giờ trong mắt những người khác thì anh đang giở lại bài cũ, muốn ra tay với Trương Oánh Nhiên.
Anh lạnh lùng đứng ở nơi đó, nhìn Trương Oánh Nhiên một cái, lặng im không lên tiếng mà bỏ đi.
Một khi đã như vậy thì cũng chẳng còn gì để nói nữa. Anh đã đả kích lòng tự trọng của cô ta thì cô ta cũng muốn hãm hại anh, gậy ông đập lưng ông. Mấy kiểu hãm hại ác ý này không phải anh chưa từng trải qua, phần lớn vào lúc đó anh sẽ tự nói với bản thân, những kẻ nghi ngờ anh mỉa mai anh, đều là đám tiểu nhân chỉ dám nói sau lưng anh, anh vốn chẳng cần quan tâm đến bọn họ, cũng chẳng cần bắt bọn họ phải thích anh.
Chỉ là mới đi được vài bước, anh chợt nhớ ra chuyện gì đó, phút chốc dừng chân quay lại đi tới trước mặt cô ta.
“Trả lại cuốn sách cho tôi.” Chỉ vài chữ ngắn ngủi, “Những cuốn khác cô muốn mượn thì mượn, thích thì trả, nhưng riêng quyển ‘Wineburg, Ohio’ thì trả lại cho tôi.”
Cô ta không xứng để chạm vào nó.
Anh bỗng cảm thấy hối hận trong lòng, hối hận vì đã đưa cuốn sách vô cùng có ý nghĩa với một người nào đó cho cô ta thế này.
***
Khi Lục Gia Xuyên đang đằm mình trong tin đồn ‘Quấy rối nữ hàng xóm’ thì Chu Sênh Sênh cũng đang bận rộn với công việc của mình.
Mấy hôm sau đó phải về muộn, hết giờ làm Lục Gia Xuyên lái xe về khu chung cư, theo thói quen anh sẽ đỗ lại ngay quán trà sữa trước cổng khu chung cư để mua một ly trà uyên ương. Bình thường anh không để ý mấy nhân viên bán hàng cho lắm, hạ cửa sổ xuống, vừa lôi tiền trong ví ra vừa nói: “Cho tôi một ly trà uyên ương, mang về, cám ơn.”
Bình thường sẽ có nhân viên nữ nào đó hỏi anh một câu “Bác sĩ Lục tan làm rồi sao.” nhưng hôm nay lại im lặng, chẳng nói câu nào mà nhận tiền từ tay anh.
Lục Gia Xuyên cảm thấy buồn bực, nghiêng đầu vừa nhìn bỗng chốc sửng sốt.
Đứng sau quầy trà sữa không phải người xa lạ nào khác, hóa ra người mặc sơ mi trắng và đeo chiếc tạp dề màu café trước ngực kia là … Tiết Thanh Thanh?
Anh không nhận ly trà sữa, đóng cửa xe lên định rời đi. Nhưng cửa sổ mới đóng được một nửa, thì một cánh tay mảnh khảnh bỗng vươn tới, chặn ngay chính giữa cửa xe.
Anh gần như bấm dừng ngay lập tức.
Đối diện với ánh mắt tối đen của cô nàng kia, anh nói một câu kỳ quái: “Tôi không muốn mua nữa.”
… Cứ như đang giận lẫy cô vậy.
Chu Sênh Sênh cứ nhìn anh chằm chằm, thấy vẻ mặt lạnh lùng, giọng lại có vẻ không mấy kiên nhẫn cho lắm.
Thực ra mối quan hệ của anh và cô rõ ràng đã được cải thiện nhưng lại trở nên như hôm nay, phần lớn trách nhiệm là do bản thân cô. Nhưng bất luận thế nào thái độ của anh vẫn làm cô đau lòng
“Ừm.” Cô cúi đầu lên tiếng, đưa tiền vào trong cửa sổ xe, “Vậy trả lại tiền cho anh.”
Lục Gia Xuyên không ngờ cô có thể thoải mái đối diện với anh. Lần trước hôn cô một cái, cô còn muốn phá cửa nói rõ mọi chuyện với anh, đương nhiên, cũng chẳng nói rõ được chuyện gì, mà còn làm mọi chuyện trở nên rối bời hơn.
Nhưng hôn một cái đã muốn sống muốn chết như thế, nhưng sau khi làm chuyện đó lại vui vẻ thả anh đi sao?
Lục Gia Xuyên dần chau mày.
Nhân viên phục vụ vẫn đang đứng bên quan sát hai người, Chu Sênh Sênh liền buông tay, để tiền rơi xuống ghế lái phụ rồi xoay người đi vào quầy, vô cùng nhanh nhẹ dứt khoát, rồi cười một cái với vị khách vừa bước vào: “Hoan nghênh quý khách, xin hỏi anh muốn uống gì?”
Trong mắt hoàn toàn không có sự tồn tại của Lục Gia Xuyên.
Kỳ quái là, trước kia người lạnh lùng thản nhiên là anh, nhưng khi cô dùng thái độ này để đối xử với anh thì anh lại cảm thấy cả người khó chịu. Bởi vì trong tiềm thức, cô nàng này luôn quấn quýt bám chặt lấy anh không buông cơ mà.
Lục Gia Xuyên nhìn cô tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì, bỗng nhiên anh cảm thấy mất hứng.
Anh mở cửa, xuống xe, lại đặt tiền lên quầy gọi đồ. Đối diện với ánh mắt ngờ vực của Chu Sênh Sênh, anh chống nạnh vẻ mặt kiêu ngạo như vừa lấy được quân bài hai năm tám vạn [1], dáng vẻ thần thánh không thể xâm phạm được.
[1] Hai năm tám vạn là thuật ngữ dùng trong chơi bài mạt chược, người chơi nếu rút được quân bài vạn số 2, 5, 8 cùng một lúc là trường hợp rất hiếm, nên thường tỏ vẻ đắc ý khi rút được 258
“Một ly trà uyên ương.” rồi liếc xéo người đàn ông bên cạnh, “Tôi đến trước anh ta.”
“…” Chu Sênh Sênh khó hiểu nhìn anh, “Anh nói không uống nữa mà?”
“Giờ thì tôi muốn uống.”
Chu Sênh Sênh cảm thấy anh đang trêu đùa cô, muốn trả thù cô, nhìn thẳng vào mắt anh mấy giây, cô bỗng lạnh lùng nói: “Vị tiên sinh này, tôi thấy anh thay đổi thất thường như thế, ngộ nhỡ mấy phút sau anh lại không muốn uống nữa thì sao? Quán nhỏ lời lãi chẳng bao nhiêu, mất một ly trà sữa sẽ bị trừ tiền lương, không bằng anh cứ xếp hàng sau anh ấy suy nghĩ cho thật kỹ đi, sau khi nghĩ kỹ mà muốn uống, tôi sẽ order đơn cho anh.”
Sau đó cô quay sang người đàn ông kia, ngay lập tức nở nụ cười đón chào, mặt mày sinh động hẳn lên.
Vị khách nam kia cũng là người sống trong khu chung cư bên đối diện, Lục Gia Xuyên mơ hồ nhớ đã từng gặp mặt anh ta vài lần trong cuộc họp tổ dân phố, đó là một người đàn ông vừa ly hôn nên đang độc thân, họ Lý.
Lý độc thân vừa lịch sự lại thân thiện với nhân viên phục vụ, đột nhiên anh ta vỗ trán nói: “Tôi nhớ ra rồi, có phải cô là Tiết tiểu thư vừa chuyển tới khu chúng tôi vào tháng trước không?”
Chu Sênh Sênh sửng sốt: “Hả?”
“Tòa 3, phòng 1202, đúng không?” Lý độc thân cười rộ lên, “Hai chúng ta từng gặp nhau trong thang máy, cô còn tự giới thiệu bản thân cho mọi người nghe mà!”
Chu Sênh Sênh không nhớ ra anh ta, nhưng cô nhớ hôm mình đến khu chung cư đã vô cùng hào hứng đi chào hỏi mọi người, tức thời cũng cười rộ lên: “Thì ra là anh à, trùng hợp thật.”
“Đúng vậy, trùng hợp thật!” Lý độc thân tự giới thiệu, “Tôi họ Lý, tên là Lý Kiến, cũng ở tòa 3 phòng 501. Tiết tiểu thư, sau này là hàng xóm láng giềng, cũng nhờ cô giúp đỡ nhiều hơn.”
Anh vươn tay tới, vừa lịch sự lại nhiệt tình.
Tuổi có vẻ tầm khoảng ba bảy ba tám, bề ngoài bình thường, vừa nhìn cũng chẳng chê được điểm nào nhưng cũng không có gì nổi bật, độc thân đã hơn nửa năm nay, có một đứa con trai tầm bảy tám tuổi với vợ trước.
Với những đặc điểm này lại còn chủ động vươn tay chào hỏi Chu Sênh Sênh, trong mắt Lục Gia Xuyên, đã hoàn toàn chuyển sang một ý nghĩa khác.
Làm gì, làm gì vậy?
Một người sống tầng 12, một kẻ sống tầng 5, có chỗ nào giống hàng xóm láng giềng? Mẹ nó anh ta trợn mắt nói dối sao?
Anh không nhịn được, cười lạnh một tiếng.
Chu Sênh Sênh coi như mắt điếc tai ngơ, vươn tay bắt lấy tay Lý Kiến, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn dưới ánh nằng chiều tà trở nên sáng rực như ngọc thạch, quả là cảnh đẹp ý vui.
Bàn tay kia, mấy hôm trước còn nắm lấy tay anh, ôm chầm lấy cổ anh, đụng chạm da thịt anh… Lục Gia Xuyên chợt ngứa ngáy khó chịu.
“Sau này nhờ anh giúp đỡ nhiều hơn, Lý tiên sinh, tôi là Tiết Thanh Thanh.”
“Gọi tôi là Lý Kiến đi, mọi người cũng không lớn hơn nhau bao nhiêu, không cần khách sáo như vậy.” Lý Kiến cười rộ lên, nhã nhặn rút tay về
Ha ha, cố gắng kéo gần quan hệ, nam nữ xa lạ xưng hô tiên sinh tiểu thư cũng được, cần gì phải giới thiệu họ tên với nhau làm gì? Ba mẹ anh đặt tên cho anh để anh lấy nó đi làm thân với người khác sao? Không được tùy tiện nói chuyện với người lạ, thầy cô chưa dạy anh sao?
Lục Gia Xuyên lại cười lạnh một tiếng.
Chu Sênh Sênh vẫn coi như không nghe thấy.
Trong lúc một nhân viên khác đang pha trà sữa thì Chu Sênh Sênh chỉ phụ trách tám chuyện lung tung với Lý Kiến, trong khi đó thì Lục Gia Xuyên đứng bên liên tục cười lạnh.
Cho đến khi Lý Kiến bó tay, quay đầu nhìn anh khó hiểu, sau đó bỗng chốc nhận ra rồi thất thanh kêu lên: “A, Lục tiên sinh đây mà?”
Trong cuộc họp tổ dân phố anh ta đã từng gặp anh rất nhiều lần, một người đẹp trai như thế xuất hiện trong đám đông cứ như hạc đứng giữa bầy gà, tuy rằng đều là đàn ông, nhưng anh lại rất nổi bật.
Lục Gia Xuyên giật giật khóe miệng: “Xấu hổ quá, xin hỏi anh là?”
Anh ra vẻ như chẳng hề quen biết Lý Kiến.
Lý Kiến là con người thân thiện, anh ta tươi cười vươn tay muốn bắt tay với anh: “Tôi là Lý Kiến sống ở tầng năm, đi họp tổ dân phố đã thấy anh rất nhiều lần, không biết anh có ấn tượng gì về tôi không? Chúng ta cùng chung một tòa nhà, “
“À.” Lục Gia Xuyên nhìn bàn tay đang duỗi ra giữa không trung, ngại ngần nói, “Tôi không nhớ lắm.”
“…” Lý Kiến có chút xấu hổ.
Lục Gia Xuyên bắt tay với anh ta, giật giật khóe miệng, nói một câu xin lỗi với mười phần giả dối: “Một người sống ở tầng 12, một người sống tầng 5, xa xôi như vậy, mười ngày nửa tháng đều không chạm mặt. Xấu hổ quá tôi thực sự không nhớ được.”
Lý Kiến lại nói nhăng nói cuội một lúc với anh rồi mới cầm trà sữa nhiệt tình tạm biệt Chu Sênh Sênh, xoay người đi vào khu chung cư.
“Tiên sinh, xin hỏi anh còn muốn uống trà uyên ương không?” Chu Sênh Sênh bình tĩnh đứng sau quầy gọi đồ, nhìn chằm chằm Lục Gia Xuyên.
“Không cần.” Anh làm gì còn tâm trạng để uống? Vừa xoay người định đi, nhưng rồi lại chần chừ, quay ra liếc cô gái đứng sau quầy đồ. Theo nguyên tắc làm người cơ bản của mình, anh lạnh lùng cảnh cáo cô, “Đừng nói tôi không nhắc nhở cô, chú ý một chút đi. Hàng xóm là người đàn ông độc thân lại chủ động bật đèn xanh với cô, thì tám chín phần là không có ý tốt.”
Chu Sênh Sênh nheo mắt nhìn anh một cái, rồi cô khẽ nhếch môi nở nụ cười chẳng mấy thành ý: “Anh đang nói bản thân mình đấy à?”
“…”
Trời ơi! Hóa ra cảm giác tự cầm đá đập vào chân mình là thế này đây.