Bác Sĩ Có Độc

Chương 5: Hẹn hò nhé?




Bệnh viện thú y này cũng có thể coi như một phòng khám tư nhân, diện tích chung cũng không lớn lắm, tổng cộng có bốn phòng khám. Giờ đang là đầu đông nhiệt độ rất thấp, cửa lớn đóng chặt, trong sảnh còn đang bật điều hòa, không gian xung quanh lại bịt kín.

Cũng bởi vậy mà mùi thối một khi lan ra, sẽ lập tức tràn ngập cả sảnh lớn này.

Chu Sênh Sênh thề, tuy rằng cô rất muốn nói câu gì đó khiến bác sĩ Lục tức chết, nhưng cô tuyệt đối không dám nghĩ chú chó lông vàng nhà mình sẽ dùng cách đáng sợ như vậy mà trả thù hộ cô.

Hơn nữa, phân của Romeo chưa từng thối như vậy, mà thật ra mấy hôm nay nó còn cũng không ăn nhiều lắm!

Gương mặt cô đã trắng bạch không còn chút máu, trong lòng run sợ nhìn chú chó lông vàng đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, thản nhiên nghển đầu nhìn từ cô sang bác sĩ Lục. Trong đôi mắt tối đen như mực kia phản chiếu dáng vẻ cực kỳ sợ hãi của cô, vừa nhìn đã thấy vô cùng thảm hại.

Anh… anh ta muốn làm gì?

Dựa vào tính cách của bác sĩ Lục, cô cảm thấy có thể mình sẽ chết rất thảm.

Chu Sênh Sênh liền bật chế độ cảnh giác, âm thầm tính toán nếu anh đánh cô, cô sẽ nên cho anh một đấm, hay là chém anh một nhát đây. Là do anh khơi mào cuộc chiến trước, nên không thể trách cô độc ác ra tay đánh anh đến mức bán thân bất toại được!

Nhưng một phút sau, cô chỉ thấy bác sĩ Lục nhíu lông mày một cái, rồi hung dữ mở miệng quát lớn: “Cô làm chủ nó thế này đấy à?”

???

Cô có chút mơ màng: “Tôi… tôi cũng đâu ngờ nó sẽ đi bậy vào đúng lúc này chứ!”

Chẳng lẽ người chủ nào cũng phải biết rõ chó nhà mình sẽ đi nặng lúc nào ra phân thế nào sao? Cô thực oan ức mà, nhưng nhìn anh rồi nhìn chiếc giày da sáng bóng đắt tiền dính đầy phân kia, cô cũng chỉ đành nói xin lỗi với anh: “Rất xin lỗi anh bác sĩ Lục, là do tôi không trông coi nó cẩn thận. Nếu tôi biết nó muốn đi ị sớm hơn, thì tôi đã liều mạng lột giày của anh ra – – “

Vị bác sĩ đứng bên cạnh lăn lộn ra cười như phát rồ.

“Không phải vấn đề về giày.” Lục Gia Xuyên nhắm chặt mắt cắt ngang lời Chu Sênh Sênh nói, “Cô làm chủ mà không biết nuôi chó thế nào à? Không được cho chó ăn quá no, ăn cơm không biết tiết chế gì hết thế này?”

Anh không để ý đến chút phân và nước tiểu đang dính trên giày mình, mà chỉ nhẹ nhàng ấn ấn bụng Romeo, rồi lại quay sang nhìn Chu Sênh Sênh chằm chằm: “Bụng nó quá no nên bị trương lên, phân loảng không thành cục, nhìn là biết vì cô cho ăn lung tung nên nó mới bị rối loạn tiêu hóa thế này.”

Rồi anh đứng dậy, cũng không xử lý đôi giày bẩn của mình trước, mà ôm lấy Romeo còn đang vẫy đuôi rất vui vẻ đi vào phòng phẫu thuật.

“Này – -” Chu Sênh Sênh muốn hỏi anh đang chuẩn bị làm gì, thì đã bị anh liếc cho một cái chết đứng, chỉ đành ngậm miệng không dám nói gì nữa.

Thật ra tim cô đang đập rất nhanh và loạn nhịp, những tưởng anh sẽ tức giận vì Romeo đã ị bậy lên giày anh, không ngờ chuyện anh thực sự tức giận không phải vì giày mình bị bẩn, mà ngược lại là vì người làm chủ như cô lại chẳng biết chăm sóc chó nhà mình cẩn thận.

Chuyện đó quả thực đã vượt xa dự tính của cô rồi.

Vị bác sĩ ngoài sảnh lớn tên là Lưu Thừa Đông, anh tự giới thiệu mình là bạn học đại học của Lục Gia Xuyên, là bạn thân.

Chu Sênh Sênh ngồi chờ cùng anh ở dãy ghế bên ngoài, cô nghiêng đầu nhìn vào căn phòng cửa kính kia. Bác sĩ Lục đang đứng trong phòng phẫu thuật đeo bao tay khử trùng, Romeo bị anh trói chặt trên bàn điều khiển, nó đang gào khóc rú ầm ĩ tìm bóng dáng cô khắp nơi.

Chu Sênh Sênh bất an hỏi Lưu Thừa Đông: “Bác sĩ Lưu, giao chó nhà tôi cho một bác sĩ khoa mắt thật sự sẽ không sao chứ?”

Lưu Thừa Đông bình tĩnh an ủi cô: “Cô yên tâm đi, bất luận thế nào cũng không chết được đâu.”

“…” An ủi như vậy cũng không lngười ta yên tâm được đâu.

Thấy dáng vẻ Chu Sênh Sênh khẩn trương cứ nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật, cuối cùng Lưu Thừa Đông cũng nói một câu giống tiếng người: “Cô đừng quá lo lắng, dù sao cậu ta cũng là cao thủ trong khoa chúng tôi, có rất nhiều giáo sư khen cậu ta không dứt miệng đấy. Tuy là nói miệng chó không mọc được ngà voi, nhưng khi cậu ta im lặng tập trung làm việc thì vô cùng đáng tin cậy.”

Chu Sênh Sênh toét miệng cười, nhỏ giọng hỏi thầm anh: “Này, bác sĩ Lục không về khoa mắt nữa à anh ?”

“Cô cũng biết chuyện đó sao?” Lưu Thừa Đông ngạc nhiên, thao thao bất tuyệt với cô một hồi, rồi cuối cùng nói rất chắc chắc, “Nhất định cậu ta sẽ về thôi, cậu ta không cam lòng làm bác sĩ thú y cả đời đâu. Lòng tự tôn của cậu ta rất lớn, chắc còn đang chờ bệnh viện rước kiệu tám người khiêng tới, cậu ta mới chịu về đấy.”

Chu Sênh Sênh gật gù ra vẻ hiểu chuyện: “Nhịn anh ta như vậy chắc anh khó chịu lắm nhỉ? Miệng anh ta độc địa lắm mà.”

Lưu Thừa Đông nở nụ cười: “Tôi đã quen với chuyện đó rồi. Có những người ngoài miệng thì hung dữ, nhưng bản chất lại là người tốt, còn hơn những kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm. Huống hồ nơi đây của tôi chỉ có mấy đứa nhỏ kia bầu bạn, trước giờ bọn chúng cũng không biết phán xét một người qua lời nói, Gia Xuyên đối với chúng rất tốt, chúng nó cũng rất thích cậu ấy.”

Chu Sênh Sênh ngạc nhiên, quay đầu nhìn người trong phòng phẫu thuật kia, dưới ánh đèn neon, chiếc áo blouse trắng của anh không nhiễm chút bụi bẩn, dáng vẻ cúi đầu tập trung làm việc rất nghiêm túc cẩn thận kia của anh, thực khiến người ta cảm thấy rung động.

Cô nhớ lại tin nhắn đọc trộm của anh ở khoa mắt ngày ấy, vị bác sĩ này tuy hung dữ nhưng thực ra lại có một tấm lòng thật nhân hậu.

Một phút trước anh có thể ôm một chú mèo hoa ướt nhẹp, thì ngay phút sau anh cũng chẳng thèm tức giận vì Romeo đã thải bậy lên giày anh.

Cô quay người, cúi đầu nhìn giày mình, nhỏ giọng nói thầm gì đó.

***

Khi Lục Gia Xuyên ôm chú chó vàng to lớn ra khỏi phòng phẫu thuật thì hai người kia đang ngồi nói chuyện với nhau như những người bạn đã quen thân từ rất lâu rồi.

Anh giật giật khóe miệng, vốn định nói một câu: “Nếu hai người muốn tiếp tục thế giới riêng của mình… thì tôi và con chó này sẽ vào phòng phẫu thuật tránh mặt một lúc.”

Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy người phụ nữ chẳng biết quan tâm đến mắt mình kia đang nhỏ giọng thủ thỉ với Lưu Thừa Đông: “Ừ, tôi cũng rất thích bác sĩ Lục.” Cuối cùng còn nói thêm một câu, “Đúng vậy tuy anh ấy hơi xấu tính, nhưng sửa một chút thôi sẽ rất tốt.”

Anh ngẩn người, đột nhiên không thể nói được những lời khó nghe nữa.

Romeo lao ra khỏi ngực anh, sủa gâu một tiếng, nó vô cùng mừng rỡ nhào về phía Chu Sênh Sênh.

Cô còn chưa kịp chuẩn đã bị Romeo bổ nhào vào người, vừa quay đầu lại, mới nhận ra câu nói vừa rồi của mình chắc hẳn đã bị người trong cuộc nghe thấy rồi.

Chu Sênh Sênh ôm lấy Romeo vội vàng đứng dậy, trái tim cũng nguội đi mấy phần: “Khụ khụ, à ừm, nhanh vậy đã xong rồi à? Chuyện đó… cám ơn anh bác sĩ Lục, tôi, tôi – – “

Lục Gia Xuyên đứng tại đó, đôi mắt đen bóng nhìn cô chằm chằm không chuyển mắt.

Đầu óc Chu Sênh Sênh hoảng loạn, bỗng thốt lên: “Đây là lần đầu tiên tôi gặp một vị bác sĩ không những có trái tim lương thiện y đức cao minh mà còn vô cùng đẹp trai tuấn tú, thôi thì… thì – – “

“Thôi thì làm sao?”

Giọng cô nhỏ dần đều: “Thôi thì núi xanh còn mãi nước biếc chảy hoài [1], gặp chuyện bất bình thì nên rút dao tương trợ, anh chỉ giảm cho tôi 80% thôi cũng được…”

[1] Gốc là Thanh sơn bất lão, Lục thủy trường lưu : Nghĩa là núi cao vẫn còn nằm yên tại đây, nước xanh chảy mãi, (nhưng) sau này sẽ có lúc gặp lại – thường được dùng như một lời nhắn nhủ hay hứa hẹn lúc chia tay nhau ) [Nguồn : tại đây]

***

Cảm thấy rất vui vì được giảm 80%, cô gái kia hài lòng dẫn theo chó của mình mà về nhà rồi.

Lưu Thừa Đông liếc mắt nhìn Lục Gia Xuyên đang vặn eo lắc cổ ngồi nghỉ trên ghế: “Mẹ nó cậu cũng mau cút đi cho tôi, đã bao năm trôi qua rồi, cứ lúc nào có cậu ngồi bên cạnh, là người đàn ông độc thân hoàng kim chất lượng tốt như tôi đây sẽ bị người ta gạt ngay ra ngoài. Rõ ràng người giảm 80% cho cô ấy là tôi cơ mà, chẳng hiểu tại sao cuối cùng cô ấy lại nói cám ơn cậu chứ.”

Lục Gia Xuyên vừa thay chiếc áo blouse trắng, lại chẳng thèm để ý đến cậu bạn mình mà nói: “Có thể là vì trông cậu xấu trai quá, nên cô ấy lựa chọn chỉ nhìn người đẹp trai ngời ngời là tôi đây chứ sao.”

Lưu Thừa Đông tháo ngay chiếc giày ra ném về phía anh: “Thật sự mắt tôi mù rồi nên mới thu nhận cậu mà! Cút đi đồ con lợn ạ, nếu cậu có thất nghiệp cũng đừng đến tìm tôi nữa!”

Không ngờ Lục Gia Xuyên bỗng giơ tay lên bắt lấy chiếc giày anh ném tới, mắt cũng không thèm chớp mà tháo luôn một bên giày bị Romeo làm bẩn, rồi thuận chân đi luôn chiếc giày Lưu Thừa Đông vừa ném tới.

Lưu Thừa Đông một chân để trần tức giận nói: “Cháu nội, trả giày đây cho ông!”

Lục Gia Xuyên vô cùng nghe lời, trả ngay chiếc giày dính đầy phân và nước tiểu cho anh.

“…” Anh thề cả đời này chưa từng thấy kẻ nào ti tiện như Lục Gia Xuyên.

Trước khi phòng khám thú y đóng cửa, Lục Gia Xuyên nhận được một cuộc điện thoại.

Người gọi tới là mẹ anh, nữ sĩ Tôn Diệu Già ở đầu bên kia dịu giọng nói với anh: “Trung thu sắp tới rồi, ông ngoại dặn mẹ gọi con về nhà lớn ăn cơm đấy.”

Vừa nghe đến chuyện phải về nhà lớn, vẻ mặt Lục Gia Xuyên bỗng trở nên khó coi hơn hẳn, anh định nói dạo này công việc rất bận, nhưng rốt cuộc cũng không đành lòng làm trái ý mẹ mình: “Vâng, con biết rồi.”

Mẹ anh thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Hôm trước anh còn tuyên bố với mẹ là đã có người yêu rồi phải không? Ông ngoại bảo con dẫn con bé về nhà ăn Trung thu luôn đấy.”

“…” Lục Gia Xuyên đã không thể nhớ mình qua loa tắc trách lừa gạt mẹ về chuyện có người yêu từ lúc nào nữa rồi.

“Gia Xuyên?”

“… Con đây.”

“Nhớ dẫn con bé về, đừng quên đấy.”

Lục Gia Xuyên im lặng một phút, rồi lặng lẽ thở dài: “Vâng con biết rồi.”

Từ nhỏ đến lớn anh không sợ trời không sợ đất, lại chỉ răm rắp nghe lời một mình mẹ anh, bảo anh nói với bà chuyện anh có bạn gái chỉ là để nói dối qua loa cho xong chuyện mà thôi, thì anh không thể làm được

Lưu Thừa Đông ngồi bên cạnh nghe trộm được toàn bộ câu chuyện, chưa kịp tức giận vì chiếc giày bẩn trên tay, anh đã vô cùng vui vẻ mà chế nhạo: “Không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay.”

Lục Gia Xuyên không thèm để ý tới anh.

“Cậu định tìm cô nào dẫn về nhà ăn cơm đây?” Anh liền tiến sát lại hỏi với giọng điệu vô cùng hèn hạ.

Lục Gia Xuyên vẫn chẳng thèm quan tâm đến anh.

Lưu Thừa Đông cũng mặc kệ thái độ đó của anh, trái lại cứ xán lại gần anh: “Ngay cả người có ơn với cậu là tôi đây mà cậu còn lấy oán báo ân, với cái tính vừa thối vừa ngang như cậu, tôi dám đánh cược đến cuối tuần này cậu cũng chẳng tìm được cô nào thích mình mà dẫn về nhà ăn cơm đâu.”

Lục Gia Xuyên nhìn chiếc laptop đang đặt trên mặt bàn, im lặng một chút, rồi đột nhiên quay người sang nói: “Nếu tôi nói muốn là tìm được ngay thì sao?”

“Thì ông đây sẽ liếm sạch chiếc giày này cho cháu.” Lưu Thừa Đông nói chắc chắn như đinh đóng cột.

Lục Gia Xuyên khẽ cong khóe môi cười mỉm, nhanh chóng xé trang giấy chỉ mới viết mấy chữ trên bàn, rồi thuận tay nhặt chiếc giày bẩn trên tay anh bạn mình, cất giày vào hộp đóng gói thật kỹ.

“Vậy cậu cứ từ từ mà chuẩn bị đi, chiếc giày này tôi giữ hộ cậu, tránh để cậu vụng trộm mang giày đi giặt sạch.”

Anh đẩy cửa bước ra, một tay còn đang đặt trong túi áo khoác, nắm thật chặt tờ giấy mình vừa xé được.

Trên tờ giấy trắng có một hàng chữ nhỏ: Họ và tên – Chu Sênh Sênh, số điện thoại di động…

Ngoài đường phố đêm đông chỉ còn lác đác vài người qua lại, ai ai cũng vội vàng. Dưới ánh đèn vàng dường như chỉ có mình chiếc bóng của anh kéo dài trên mặt đất, bên tai cũng chỉ có tiếng bước chân anh nghe thực cô đơn.

Lục Gia Xuyên đi một mình tới bãi đỗ xe, bỗng cảm thấy có chút buồn cười.

Trên đời này hóa ra vẫn có người cảm thấy anh rất đáng để thích sao? Từ sau cái lần anh chẳng chút nể mặt từ chối một nữ sinh tỏ tình với mình trước mặt mọi người vào năm hai đại học, thì những lời như thế anh đã chẳng được nghe nữa rồi. Anh rất ghét những cô gái ỷ vào việc gia cảnh giàu có rồi không thèm đếm xỉa đến người khác. Dù cô ta có xinh đẹp cỡ nào, thì anh cũng chẳng bao giờ cười với cô ta một cái.

Sau này danh tiếng của anh ở trên tình trường đã trở thành một kẻ thanh tâm quả dục thối tha không có chút phong độ, cô gái nào đối với anh cũng tôn trọng nhưng không dám gần gũi.

Trong đầu bỗng nhớ tới cô gái kỳ quái ấy, anh dừng lại trước xe mình, mở tờ giấy trắng kia, rồi lôi di động ra.

***

Trịnh Tầm vẫn chưa về, cả nhà tối đen như mực.

Chu Sênh Sênh đã sớm quen với quy luật nghỉ ngơi và làm việc của con cú đêm kia, chưa đến nửa đêm mà anh đã về nhà mới là chuyện hiếm có.

Chắc hẳn là vì mất đi người anh em đực rựa vốn là niềm kiêu hãnh của mình, nên Romeo trông ra có vẻ rất mệt mỏi, sau khi về nhà thì nằm rạp xuống đất chẳng thèm nhúc nhích lấy một cái.

Chu Sênh Sênh có chút áy náy khó nói thành lời, cô làm vậy có bị coi là tước đoạt hạnh phúc chung thân của Romeo không ?

Xin lỗi vì đã làm vậy với mày. Cô đem túi nguyên liệu nấu ăn mới mua về từ siêu thị ra xem, chọn những nguyên liệu đắt tiền nhất, làm cho Romeo một tô cơm trộn gan heo thật lớn.

Romeo nằm rạp trên đất không thèm để ý cô, nó rầm rì ư ử không chịu ăn cơm.

Khi cô đàng quỳ gối trên đất mà tỏ vẻ xin lỗi nó vô cùng thành khẩn thì chiếc điện thoại trên bàn trà nhẹ nhàng rung lên hai tiếng.

Cô đặt tô cơm xuống đất, rồi cầm di động lên xem.

Hóa ra là một tin nhắn mới: ‘Tiểu thư Chu Sênh Sênh, xin hỏi cô có thời gian rảnh không, tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm. Nếu như có thể, thì chúng ta đi xem phim luôn nhé’.

Cô ngạc nhiên, số nhắn tới là số lạ, đây là ai chứ?

Chu Sênh Sênh tám đời chưa có ai theo đuổi giờ đây tim đang đập rộn ràng, miệng đắng lưỡi khô thầm suy đoán, chẳng lẽ đóa đào hoa giấu mặt hai tư năm cuộc đời cô cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?

Thình thịch thình thịch, trái tim tràn ngập vui sướng cuồng loạn đập liên tục.

Một giây sau, lại có thêm một tin nhắn nữa.

– – À, quên mất chưa nói, tôi là bác sĩ Lục. Người hôm nay vừa bị chó của cô cho một bãi lên giày. Lục Gia Xuyên : )

Nhìn icon mặt cười mỉm kia thấy thế nào cũng rất u ám đáng sợ, Chu Sênh Sênh không cười nổi nữa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.