Bác Sĩ Có Độc

Chương 40: Sênh Sênh trở lại




Chu Sênh Sênh suy nghĩ tính toán cả đêm, ngày hôm sau liền tới siêu thị xin nghỉ việc.

Đã xác định được cách ngăn ngừa hoàn toàn chuyện đổi mặt, hay nói cách khác cô có thể yên tâm đi thích một người rồi, không cần phải lo lắng một ngày nào đó khi trời mưa sẽ khiến cô lâm vào tình trạng ra đi không một lời từ biệt, và cũng chẳng cần tạo khoảng cách với người mình yêu nữa rồi.

Cô bắt đầu cầm di động lên tra dự báo thời tiết tuần này, dò xem những nơi xung quanh đây chỗ nào có mưa, càng nhanh càng tốt.

Trông mặt mà bắt hình dong là không đúng, điều này cô biết, nhưng muốn quay lại bên cạnh bác sĩ Lục, bất luận thế nào cô cũng không thể xài gương mặt như mẹ anh thế này. Con mắt thẩm mỹ của bác sĩ Lục hoàn toàn bình thường, hơn nữa anh cũng không có sở thích yêu người bằng tuổi mẹ mình.

Cho nên nhu cầu cấp bách hiện giờ của cô là đổi mặt.

Hai ngày sau, cô ngồi xe bus nửa tiếng tới thành phố bên cạnh, một mình ngồi trong tiệm cafe khổ cực đợi hơn ba tiếng, cuối cùng cũng chờ được mưa tới.

Từ trong toilet che mặt đi ra soi gương, cô không an lòng dần thả tay ra.

… Vừa nhìn đã khiến cô sợ chết khiếp.

Một cơ thể hai mươi sáu tuổi, mang gương mặt của một đứa trẻ mười tuổi. Cô quả thực sắp chết ngất trước gương rồi.

Thật lòng mà nói, gương mặt này của cô có thể dùng bốn chữ để mô tả, đó là ‘Thiểu năng trí tuệ’.

Chu Sênh Sênh nhanh chóng chạy vào toilet, ngồi trên bồn cầu điên cuồng lướt web, cô muốn biết thành phố nào tiếp theo sẽ có mưa, nhưng hôm nay vài thành phố quanh đây không có mưa, một nơi có mưa thì lại cách xa đây quá, có đi xe cả ngày chắc cũng chưa đến nơi được.

Cô ngồi trong toilet đau khổ âu sầu, mãi đến khi nhân viên phụ vụ đứng ngoài cửa dè dặt gõ cửa: “Tiểu thư, xin hỏi cô có sao không? Bên ngoài có khách đang đợi vào toilet.”

Cô hoảng loạn nói vài câu rồi mở cửa, bụm mặt chạy như điên đi ra, chỉ để lại vô số ánh mắt khó hiểu sau lưng.

Che mặt đi ra ngoài mua tạm chiếc khẩu trang bên ven đường, để che dấu thật kỹ gương mặt thiểu năng kia, sau đó Chu Sênh Sênh ngồi xe bus quay trở lại nhà trọ. Một ngày sau đó, cô ở lì trong phòng không bước ra khỏi cửa một bước.

Cô vốn đã chuẩn bị tinh thần cả ngày hôm đó thính giác sẽ bị ngộ độc bởi tiếng rên rỉ của cặp đôi nhà hàng xóm, nhưng kỳ quái là, mọi ngày cặp đôi nhà ấy không anh tôi cãi nhau thì sẽ là làm chuyện xấu đó, nhưng hôm nay bên ấy lại chẳng hề phát ra âm thanh nào.

Ôi, cám ơn trời đất, xem ra những lời câu nguyện trước khi đi ngủ của cô cuối cùng cũng có tác dụng rồi!

Phải biết rằng người như cô trước giờ vẫn là thanh niên xã hội chủ nghĩa mới nên chẳng hề tin vào thật phật gì, nhưng mỗi đêm đều phải cầu nguyện với Phật tổ Thượng đế ở phương tây, chỉ mong gã trai nhà hàng xóm sớm bị liệt dương. Chưa từng có ngày nào cô quên cầu nguyên, đây chính là sự đền đáp cho lòng thành kính đúng không?

Ngày hôm sau nữa, Chu Sênh Sênh tìm được một huyện nhỏ cách đây ba tiếng đi xe bus sắp có mưa.

Đeo khẩu trang, cô lại lên đường.

Chỉ tiếc rằng trời không chiều lòng người, phàm là khi bạn càng muốn thứ gì thì lại càng không chiếm được nó.

Chu Sênh Sênh nhìn gương mặt đầy phong sương trong gương, những vết nhăn nheo hiện đầy trên mặt, thì chỉ biết khóc lóc đội mái tóc giả màu bạc lên đầu. Cô biết ngay chuyện cổ tích đều chỉ lòe con nít thôi mà, may mà đã rút kinh nghiệm từ lần trước, khẩu trang tóc giả cô đều đã mang theo bên người…

Điều duy nhất có thể an ủi bản thân chính là hôm nay trên đường về nhà, cô thuận buồm xuôi gió có chỗ ngồi trên xe bus, trong lòng thầm cảm tạ truyền thống cao đẹp của giới trẻ Trung hoa dân tộc biết nhường ghế cho người già.

Trận mưa thứ ba chào đón cô bằng một gương mặt của thiếu nữ loli mười tám tuổi.

Bác sĩ Lục năm nay vừa tròn hai mươi tám, không thích tình yêu mẹ con, cũng chẳng có thói quen ăn cỏ non. Chu Sênh Sênh không thể mạo hiểm được, chỉ đành trưng gương mặt xám xịt về nhà, tiếp tục chờ đợi trận mưa thứ tư.

Chính là lúc này đây, khi cô đi ngang phòng nhà hàng xóm, đúng lúc cửa phòng đang mở, cậu chàng kia vừa ngẩng mặt lên liền nhìn thấy cô.

A, không phải là chị gái già kia nữa?

Vì thế cậu ta nhanh chóng chạy ra, ngay khi Chu Sênh Sênh về phòng chuẩn bị đóng cửa thì hắn bỗng vươn tay tới chặn cửa.

Chu Sênh Sênh giật mình, cửa lớn bị người kia đẩy ra.

Cậu chàng đứng ngoài cửa, hai tay khoanh trước ngực, cười tựa như không mà nhìn cô: “Em là ai thế? Anh thấy em có vẻ không quen cho lắm?”

Chu Sênh Sênh ngẩn ra, đầu óc nhanh chóng động não, mấy phút sau liền mỉm cười đáp: “Đúng vậy, tôi không sống ở đây, mẹ tôi ở đây.”

Hắn ta chau mày: “Mẹ em? Thật không ngờ đấy, chị gái kia nhìn cũng trẻ mà, hóa ra có con gái lớn thế này rồi.”

Hắn đánh giá dáng người phát dục đầy đủ của Chu Sênh Sênh, khóe môi khẽ cong lên càng sâu hơn: “Em gái năm nay bao tuổi rồi?” Nhìn mặt thì có vẻ rất trẻ, nhưng dáng người lại khá phát triển.

Ánh mắt kia rất lộ liễu làm Chu Sênh Sênh chẳng thể nào bơ đi được.

Cô lui người về sau một bước, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Có liên quan gì đến anh không?”

“Thuận miệng thì hỏi thôi, hàng xóm láng giềng, tương lai có chuyện còn giúp đỡ nhau chứ.” Hắn khẽ cười, vươn tay tới, “Anh là Trần Miên.”

Chu Sênh Sênh nhìn chằm chằm bàn tay giữa không trung.

Hai ngày nay không nghe thấy động tĩnh gì từ phòng bên cạnh, nói thật, cô rất nghi tên Trần Miên này có dục vọng mãnh liệt, khi cô nàng kia không ở đây, nhu cầu sinh lý của hắn ta đều phải dựa vào sự linh hoạt của bàn tay phải…

Cho nên cô nói: “Anh chờ chút đã —— “

Tiện thể cô chùm chiếc túi ni lông vào tay rồi vươn tay tới bắt lấy tay hắn, gương mặt nghiêm túc.

Trần Miên: “… … …”

“Tôi nghe mẹ tôi nói, nhà hàng xóm thường xuyên có những âm thanh rất quái lạ.” Cô là một người ăn nói khéo léo nên chỉ nhắc khéo thế thôi.

“Cho nên em sợ tôi có bệnh à?”

“Không phải.” Trần Miên chưa kịp mừng rỡ quá hai giây, thì em gái loli đáng yêu kia đã nhanh chóng nói thêm, “Là sợ bẩn.”

“Trước giờ sau khi làm chuyện đó tôi luôn rửa tay.”

“… … …” Vậy thì cô cũng không muốn bắt tay với kẻ suốt ngày dùng đồ chơi tình dục.

Chu Sênh Sênh nói: “Không có gì thì mời anh về cho.”

Rồi định vươn tay chuẩn bị đóng cửa.

Trần Miên đã chia tay bạn gái hơn một tuần rồi, muốn tìm một người nào đó để trò chuyện, nhưng hắn lại không thích ra ngoài tìm đại người nào đó để uống say, cho nên duỗi chân chặn cửa: “Tâm sự chút được không?”

Lời này lọt vào tai Chu Sênh Sênh, quả thực không khác gì lời mời lên giường.

Cô chau mày, cũng không quan tâm chân hắn đang chặn trước cửa, liền đóng cửa lại rầm một cái, Trần Miên nhanh chóng co rụt chân về, khẽ thờ ra một ngụm khí lạnh, vì đau quá mà gào lên một tiếng.

“Chú hai à, chúng ta không quen.” Giọng nói lạnh tanh của Chu Sênh Sênh từ trong cửa truyền ra.

Hắn cam chịu đứng ngoài cửa, một lúc sau lại bật cười thành tiếng.

Thật thú vị.

***

Đến khuôn mặt thứ tư, Chu Sênh Sênh cuối cùng cũng được thờ phào một hơi, tốt xấu gì đây cũng là một gương mặt bình thường.

Người này khoảng hơn ba mươi tuổi, không xinh đẹp cho lắm, nhưng làn da mềm mịn, mặt mày cũng coi như là thanh tú.

Không biết bác sĩ Lục có thích kiểu tình chị em không đây?

Cô không yên lòng soi mình trong gương mà ngẩn người, trong lòng biết rõ suốt tám năm qua, những gương mặt đẹp từng xuất hiện có thể đếm trên đầu ngón tay, hiện giờ gương mặt này cũng rất hiếm thấy rồi. Nếu cứ tiếp tục chờ thế này, chỉ trời mới biết phải chờ đến bao giờ thì cô mới có gương mặt xinh đẹp như Chu An An nữa.

Cô cũng không có ý định chờ nữa vì ngọn lửa trong lòng càng cháy càng đỏ.

Bốn tháng rồi.

Từ ngày Chu An An biến mất đến nay đã qua hơn một trăm mười chín ngày.

Không có ngày nào cô không nhớ đến dáng người cô độc đứng giữa ngã tư đèn xanh đèn đỏ hôm ấy, dường như anh sẽ đứng mãi ở đó mà chờ cô.

Chu Sênh Sênh không rên một tiếng mở cửa ra, ngồi xe bus đi tới bệnh viện.

Ít nhất, cô muốn ngắm anh một chút.

Bệnh viện gần như một năm bốn mùa đều như nhau, giờ đang là cuối mùa xuân, cô dừng lại trước bãi cỏ xanh, trong hoảng hốt lại thấy cô bé giường hai lăm đang cùng khiêu vũ với bác sĩ Lục trên nền cỏ xanh biếc.

Trên người anh khoác chiếc áo blouse trắng sáng đến chói mắt.

Khuôn mặt đẹp tựa như tranh, ánh mắt lưu luyến.

Bước trên con đường cô đã từng đi qua vô số lần, xuyên qua dãy hành lang, cô khẽ nhìn tấm ảnh trên bức tường giới thiệu thông tin về các bác sĩ. Trong tiềm thức, cô còn hơi sợ, sợ rằng người kia lại lặng lẽ bước từ phòng làm việc của mình ra, mắt lạnh nhìn cô, hỏi một câu: “Chẳng lẽ Chu tiểu thư coi trọng nhan sắc của tôi? Một phút trước thì đọc trôm tin nhắn của tôi, phút sau đã thèm muốn sắc đẹp của tôi rồi.”

Nếu như cảnh tượng ấy thật sự lại xảy ra lần nữa, cũng chẳng sao cả, ít nhất cô có thể bước vào cuộc sống của anh một lần nữa, hốc mắt Chu Sênh Sênh có hơi nóng lên.

Chỉ tiếc trong văn phòng làm việc không có bóng dáng Lục Gia Xuyên.

Cô chần chừ rồi đi đến quầy trực y tá nhẹ giọng hỏi: “Chào cô, xin hỏi….xin hỏi bác sĩ Lục đi ra ngoài rồi sao?”

“Bác sĩ Lục mới xin nghỉ ốm, đã mấy ngày anh ấy không tới bệnh viện rồi.” Vẫn là vị y tá Trần nhiệt tình đang ngồi đây, nụ cười mỉm khách sáo đã thể hiện cô nàng hoàn toàn không nhận ra cô, người con gái đứng trước mặt cô đây chính là Chu Sênh Sênh người thường xuyên tám chuyện với cô về bác sĩ Lục, hay còn gọi là Chu An An.

Trái tim như chìm xuống đáy cốc.

Chu Sênh Sênh cúi đầu, nói một tiếng cám ơn mà cảm thấy vô cùng thất vọng.

Vất vả lắm mới lấy hết dũng khí để tới đây, ngờ đâu… là mất công vô ích.

Đi ra tới cửa thang máy, cô bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, liền dừng bước, xoay người đi về phía khu nội trú.

Có lẽ phải đi quá bảy cánh cửa, đi xuống tận cuối hành lang kia mới nhìn thấy căn phòng bệnh năm màu rực rỡ, nơi có những người bạn nhỏ dễ thương. Tất cả bọn họ đều có một đôi mắt không thấy được ánh sáng, nhưng lại có một trái tim tràn ngập ánh nắng.

Chu Sênh Sênh rất xấu hổ, bởi vì vận mệnh gây khó khăn cho cô, nên cô chẳng thể thực hiện được lời hứa lúc trước là thường xuyên đến thăm lũ trẻ.

Cô im lặng không nói tiếng nào xuất hiện trước cửa, đứng bên ngoài ngắm nhìn bốn đứa trẻ ấy.

Đường Đường, Tiểu Đinh, Hạo Hạo, và cả Thiên Thiên.

Cô tựa người vào cửa, vốn chỉ muốn im lặng ngắm các em, nào ngờ cửa lại hơi rung lên, vang lên tiếng kẹt một cái —— bốn gương mặt nhỏ nhắn đều quay lại nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh.

Đường Đường hỏi: “Ai vậy ạ?”

“Là chú bác sĩ ạ?” Thiên Thiên nở nụ cười.

Bọn nhỏ bảy miệng tám lời ồn ào nói, còn tưởng rằng Lục Gia Xuyên đã hết nghỉ phép quay lại bệnh viện.

Chu Sênh Sênh bước vào phòng, có chút ngập ngừng: “Không phải, chị chỉ đi ngang qua, nên ghé vào thăm các em, chị là —— “

Cô chần chừ chẳng biết giới thiệu bản thân thế nào, nào ngờ ——

“Chị Chu!” Tiểu Đinh hoan hô một tiếng, xác định rất chuẩn nguồn phát ra âm thanh, vui sướng nhào vào trong lòng Chu Sênh Sênh, “Là chị Chu!”

Trong nháy mắt, mấy đứa trẻ còn lại đều theo nhau nhảy xuống khỏi giường. Những đứa trẻ mù đều có thính giác nhạy cảm gấp mấy lần người bình thường, họ có thể phán đoán ra cô đang đứng ở đâu, hơn nữa bởi vì bản thân không hề phòng bị, bởi vì hoàn toàn tin tưởng vào cô, nên ào ào vươn hai tay muốn ôm lấy cô, cũng chẳng sợ bị té ngã.

Chu Sênh Sênh kinh ngạc đứng ở nơi đó, thấy bốn đôi tay nhỏ bé vây xung quanh mình, bốn gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm hơi nghển lên, trên mặt tràn ngập vui mừng, hành động thẳng thắn chẳng chút dối trá.

Cô theo bản năng dang hai tay ra, ngồi xổm xuống. Cả người liền được bốn đứa trẻ mù ôm thật chặt.

Trong khoảnh khắc ấy, nước mắt chỉ muốn tuôn trào mãnh liệt.

Bọn họ còn nhận ra cô?

Bọn họ còn nhận ra cô!

Bạn xem, mặc kệ gương mặt này có thay đổi thế nào, ít nhất trên thế giới này vẫn còn có người nhớ ra cô, nhận ra cô. Chỉ cần nghe giọng cô, họ vẫn có thể chào đón cô chẳng chút ngại ngần như ngày xưa.

….

Lúc rời khỏi bệnh viện, Chu Sênh Sênh đứng một lúc ngoài cửa thật lâu, cuối cùng quyết định lên xe bus —— đi tới khu chung cư của Lục Gia Xuyên.

Hai lần trước gặp nhau, cô đều dùng gương mặt xinh đẹp, vô tình bước vào cuộc sống của anh.

Lần này, xin hãy để em mang theo gương mặt chẳng chút thu hút, sự quyết tâm vượt mọi gian khó cùng trái tim tràn đầy nhiệt huyết để gặp lại anh lần nữa.

***

Nhà Lục Gia Xuyên đã ngay trước mặt cô rồi.

Chu Sênh Sênh đứng trước cửa phòng, nhìn cánh cửa gỗ lạnh như băng, không có dũng khí dám gõ cửa.

Cô phải có kế hoạch mới được, không thể tùy tiện gõ cửa xông vào.

Nếu không, thì nói mình là người ship hàng? Hóa ra là gõ nhầm cửa mà thôi?

… Không được, hai tay cô trống trơn, làm gì có đồ mà chuyển phát.

Vậy thì cô nói mình là nhân viên tiếp thị đồ trang điểm, hỏi xem bác sĩ Lục có hứng thú mua đồ trang điểm không?

… Thần kinh sao, bác sĩ Lục đâu phải kẻ cuồng trang điểm!

Vậy —— đột nhiên buồn tiểu, mượn tạm nhà vệ sinh được không?

… Cô có thể tưởng tượng được, với tính cách của Lục Gia Xuyên, không chừng cô còn chưa nói hết câu thì anh đã đóng rầm cửa lại rồi.

A a a, tại sao nghĩ ra cách gì cũng không xài được thế này?

Khéo là, tuy rằng Chu Sênh Sênh không gặp được bác sĩ Lục, nhưng trong lúc vô tình lại đọc được một tờ quảng cáo đán trên cửa phòng 1202 đối diện nhà bác sĩ Lục: Phòng cho thuê, không muốn thuê chớ quấy rầy.

Phía dưới là một dãy số di động.

Chu Sênh Sênh hơi do dự. Vì khu chung cư này ở một nơi khá hoàn hảo, giao thông cũng thuận tiện, nên tiền thuê nhà tất nhiên sẽ không rẻ chút nào. Một mình cô ở căn phòng rộng thế này, không biết cuộc sống sau này sẽ nghèo khó thế nào đây.

Nhưng vừa quay đầu lại nhìn lên cánh cửa nhà Lục Gia Xuyên.

Cách nhau một cánh cửa nhưng cô vẫn có thể hình dung được những đồ đạc thân quen trong nhà, cứ như hôm nào đó người đàn ông ấy đứng trong phòng bếp rửa chén, chẳng thèm quay đầu lại mà nhắc cô không được trốn về.

Cô tự hỏi bản thân, cứ vội vã bận rộn sống cả đời, không ngừng kiếm tiền là vì điều gì?

Vì cô muốn sống hạnh phúc.

Nhưng nếu không có bác sĩ Lục, suốt bốn tháng qua cô chưa từng sống một ngày vui vẻ nào cả.

Chu Sênh Sênh đứng ngay tại chỗ, lôi di động ra, chiếu theo con số trên tờ quảng cáo mà bấm số gọi.

“Alo, xin chào, xin hỏi anh là chủ căn hộ 1202 ở chung cư Mùa Xuân sao?”

“Tôi muốn thuê phòng.”

Đó là một câu trả lời vô cùng kiên định, lanh lảnh có lực.

***

Mang theo rương hành lý ra khỏi nhà trọ cũ, chẳng sợ hành lý trong tay cồng kềnh không chịu nổi, Chu Sênh Sênh vẫn bước nhanh như bay. Vì cô khỏe cũng là một lý do, nhưng càng quan trọng hơn là tâm trạng của cô đang như chú chim nhỏ được thoát khỏi nhà giam, mang theo hy vọng càng bay càng cao, tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân.

Cô ngồi trên xe bus, cả đường cứ cười ngây ngô.

Cô sắp thành hàng xóm của anh rồi!

Tuy rằng chỉ cách nhau một bức tường, nhưng cũng đã gần hơn rất nhiều rồi.

Cô phải chú ý hình tượng của mình, dù có ở nhà thì nhất định phải sạch sẽ xinh đẹp, không chừng ra ngoài đổ rác cũng có thể gặp được bác sĩ Lục thì sao?

Ừm, quan trọng là tần suất gội đầu nhất định phải tăng lên!

Không thể kiềm nén được niềm vui như sợi dây vô hình, từng chút từng chút kéo khóe miệng cô lên, vì thế kia trên gương mặt ba mươi tuổi trưởng thành kia cũng trở nên vô cùng trẻ con, thần thái phấn khởi hẳn lên.

Cô mang theo rương hành lý chạy vội vào thang máy, cứ như một con chim sẻ hót ríu rít líu lo.

Đi qua anh bảo vệ bên ngoài đại sảnh, cô còn nghiêng đầu cười ngọt ngào: “Hi, tôi sống ở phòng 1202!”

Anh bảo vệ: “… Chào cô.”

Trong thang máy cũng có những người khác trong khu chung cư, cô cười rạng rỡ, lại chẳng nhịn được mà giới thiệu: “Xin chào, tôi ở phòng 1202 mới tới!”

Mọi người: “… Xin chào.”

Thang máy đến tầng bốn thì dừng lại, anh ship hàng mang theo cặp lồng cơm đi vào. Chu Sênh Sênh cảm thấy sau này rất có thể sẽ phải gọi đồ ăn bên ngoài, vì thế lại mở miệng: “Xin chào, tôi ở phòng 1202 mới tới!”

Anh ship hàng: “… Vâng.”

Trên đường đi, Chu Sênh Sênh thu về vô số cái nhìn kỳ dị, cũng ngay chiều hôm ấy cô trở thành nhân vật gây chú ý nhất của chung cư, bởi vì mọi người trong khu ai ai cũng biết chuyện phòng 1202 mới có người chuyển vào, đó là một cô gái khoảng ba mươi tuổi, người thì có vẻ hiền lành, nhưng chỉ số thông minh… thì có vẻ không ổn lắm.

Đương nhiên, Chu Sênh Sênh hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả.

Cô đem toàn bộ hành lý chuyển vào nhà mới, trong nhà cũng có những đồ đạc cơ bản như: Giường, bàn trà, sofa. Đồ điện gia dụng cơ bản cũng đầy đủ mọi thứ: Ấm siêu tốc, máy giặt, tủ lạnh và lò vi sóng.

Nhìn căn phòng to lớn trống vắng, nhưng tất cả đều chẳng bằng cảm giác hồi hộp trong lòng.

Cô xoay một vòng trong phòng, sau đó dựa lưng vào sofa, áp lỗ tai dán lên vách tường lạnh như băng, cố gắng nghe ngóng động tĩnh bên cạnh. Nhưng dù sao khu chung cư này cũng là khu dân cư cao cấp, tường cách âm khá tốt nên cô chẳng thể nghe được gì cả.

Không nghe được gì cũng chẳng sao cả, Chu Sênh Sênh hưng phấn nhảy xuống khỏi sofa, cô có cảm giác trong không khí tràn ngập mùi hương của bác sĩ Lục rồi!

Đang lúc hai mắt nhắm chặt xoay xoay vài vòng, Chu Sênh Sênh lại bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng, rồi cô chạy vội xuống siêu thị nhỏ dưới chân chung cư. Cô chưa từng tiêu tiền mà vui vẻ như vậy, nhặt rất nhiều quả ngon bỏ vào giỏ siêu thị, mỗi quả đều chọn rất cẩn thận, nhất định phải chọn quả ngon và đẹp nhất.

Là hàng xóm mới nên mang một giỏ trái cây ngon lành, nhẹ nhàng gõ cửa phòng 1201 chào hỏi rồi tặng quà, đây chẳng lẽ không phải mở đầu cho một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp sao?

Thế là sau khi gióng trống khua chiêng chào hỏi tất cả những người xa lạ trên đường về và cả những cư dân trong khu dân cư, Chu Sênh Sênh lại như một nữ lực sĩ mang theo túi hoa quả chạy vội về nhà, để lại phía sau những luồng bụi trắng tung bay, chuyện này càng thêm củng cố cái nhìn của người dân của khu chung cư về cô ‘Cô nàng phòng 1202 mới đến có luồng năng lượng dị thường’.

Đương nhiên, Chu Sênh Sênh cũng chẳng hề hay biết gì về chuyện này cả.

Cô xách theo túi hoa quả vui vẻ lên tầng mười hai, lại vì sơ ý nên quên mất trong chuỗi chìa khóa đang cầm thì chìa nào mới mở được cửa, bất đắc dĩ đành phải khom lưng cúi người ghé đầu vào cửa, thử từng chìa một.

Ngoài hành lang giờ chỉ có một chiếc đèn cảm ứng âm thanh đang tỏa sáng mờ mờ.

Cô vẫn còn đang vùi đầu mở cửa, lại không nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng cửa mở rất nhẹ.

Lục Gia Xuyên cầm túi rác hàng ngày đặt ngoài cửa, ban đầu cũng không chú ý đến người đang mở cửa ở phòng đối diện, đến khi anh đứng thẳng người dậy, mới thoáng nhìn rồi lại chẳng chút để ý thu mắt về, chuẩn bị đóng cửa.

Nhưng ngay sau đó, như có tia sét đánh trúng đầu.

Bóng dáng ấy ——

Đôi vai gầy yếu nhưng lại tràn trề sức sống——

Người ấy vẫn khoác chiếc áo bành tô màu trắng, quen thuộc đến không thể quen hơn được nữa——

Lục Gia Xuyên bỗng dừng động tác đóng cửa trên tay, không thể tin ngẩng đầu nhìn lại, ngay sau đó, anh khó khăn bật thốt tên cô: “… Chu An An?!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.