Bác Sĩ Có Độc

Chương 35: Nàng ma men Sênh Sênh




Lục Gia Xuyên những tưởng rằng chặn ngang giữa đường có thể bóp nát lời tỏ tình từ trong trứng của anh quản lý, nào ngờ anh chàng kia không chỉ là một chàng trai rất kiên cường, mà còn là cậu mập dẻo dai quyết không chùn bước mà dũng cảm tấn công.

Ngay hôm sau khi tỏ tình thất bại, chàng ta râu ria xồm xàm ngồi trong tiệm u buồn cả một ngày, chống má nhìn Chu Sênh Sênh bận bịu chạy qua chạy lại, trong mắt ngập tràn nỗi u buồn thật khiến người ta tan nát con tim.

Chút ánh sáng lé loi khẽ trở mình trong nỗi u buồn vô tận, cuối cùng lại biến thành sự dũng cảm quyết chí tiến lên.

Anh chàng chuẩn bị mất nguyên một ngày, cuối cùng đến tối liền kéo Chu Sênh Sênh vào phòng thay đồ.

Chu Sênh Sênh cho rằng anh lại muốn làm cái trò “Tiêu thụ nội bộ”, liền dở khóc dở cười nhìn anh đứng bên cạnh cửa thò đầu ra ngó nghiêng, cứ như đang sợ có người nghe lén câu chuyện tiếp theo của hai người.

“Anh quản lý, sắp đến lúc tan làm rồi đấy, nếu anh muốn chiếm dụng thời gian cá nhân của em, chúng ta sẽ phải bàn về tiền lương tăng ca đấy nhé, anh tính thế nào đây?”

Anh chàng mập có chút khẩn trương quay đầu lại nhìn cô, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi.

Anh cúi đầu có vẻ đang cân nhắc gì đó, cuối cùng thì quyết tâm nói: “Được, anh trả em lương làm thêm giờ.”

Chu Sênh Sênh không tin, cười tủm tỉm xòe hai tay ra: “Được, vậy anh trả đi!”

Ngay sau đó, anh quản lý lấy thứ gì đó trong túi áo khoác đã chuẩn bị từ trước, một tờ giấy chứng nhận được gập đôi lại, trịnh trọng đặt trong lòng bàn tay Chu Sênh Sênh.

Cô hơi ngạc nhiên, từ từ mở tờ giấy kia ra.

Trên đó là bảy chữ: Giấy chứng nhận đăng ký kinh doanh.

Như vừa chạm tay vào cục khoai lang nóng rẫy, Chu Sênh Sênh bỗng rụt tay lại, khiến tờ giấy mỏng tanh kia lảo đảo rồi rơi xuống mặt đất.

Anh quản lý đầu đầy mồ hôi cúi người xuống nhặt tờ giấy kia lên, cuối cùng quyết tâm nhìn cô: “An An, anh nghiêm túc đấy .”

“Chẳng vui gì cả.” Chu Sênh Sênh nóng lòng đẩy cửa muốn thoát khỏi cảnh lúng túng này, nhưng anh quản lý lại giữ chặt cổ tay cô.

“Có phải anh đang đùa không, anh nghĩ em là người hiểu rõ nhất.”

Cô đưa lưng vè phía anh, dừng chân đứng lại, trong lòng như đang chứa một ấm nước sôi, phiền muộn, chua xót, tiếc nuối, cảm kích… Nhiều cảm xúc đang hội tụ cùng nhau, bốc hơi mà lên, cuộn tròn trong lồng ngực cô, mãi chẳng tiêu tan.

Đương nhiên cô biết anh không đùa.

Nhưng chính vì anh nghiêm túc, cô mới nóng lòng muốn thoát khỏi anh. Cô không phải là người đáng để anh trao chân tình, thậm chí cô còn chẳng thể ở lại quán café này lâu dài, vậy cô phải dùng thứ gì để đổi lại sự chân thành của anh đây?

Chu Sênh Sênh xoay người lại, nhìn thẳng vào gương mặt thanh tú kia.

Trước kia cô đã từng đọc đâu đó trên mạng rằng, những người mập thường tự khích lệ bản thân bằng mấy câu như: Người béo đông ấm hạ mát, ôm người béo sẽ rất thoải mái, những người béo có tấm lòng lương thiện… Đoạn văn buồn cười đó còn nói thêm những gì nữa, cô cũng chẳng còn nhớ nữa.

Nhưng hiện tại khi nhìn anh quản lý, cô lại nghĩ chắc không cần phải nhớ lại đoạn văn ấy cô cũng có thể tổng kết lại những ưu điểm của người mập rồi.

Cô vươn tay đến, có vẻ như đã hạ quyết tâm lắm rồi, dành tặng anh một cái ôm thật dịu dàng.

Trong phòng thay đồ chật chội nhưng sáng sủa, cô ghé vào bên tai anh nhẹ nhàng nói một câu: “Cám ơn anh, anh quản lý.”

Sau khi kết thúc cái ôm này, cô đứng thẳng người, nở nụ cười thật lòng lại rực rỡ: “Tuy rằng em không thể nhận tấm chân tình của anh, nhưng em thật sự rất vui vì anh đã dành tình cảm đó cho em.”

Chỉ trời mới biết, một người sống trên đời này phải đối mặt với bao kẻ trong ngoài bất nhất, nói những lời không thật lòng. Cám ơn anh đã cho em biết, trong thế giới cô độc mà nhỏ bé này, cũng có người nhìn em với ánh mắt nghiêm túc, dành cho em những tình cảm chân thành, hơn nữa cũng chẳng hỏi về quá khứ hay tương lai của em.

Cô cười xoay người đẩy cửa rời đi, trong mắt ẩn chứa những giọt nước mắt trong suốt.

Thật tiếc, sáng nay khi đọc báo online, dự báo thời tiết nói một tuần tới sẽ có mưa.

Cô lau nước mắt nơi khóe mi đi ra khỏi tiệm, vừa có cơn gió lạnh thổi qua, giọt nước kìm nén nãy giờ cuối cùng cũng rơi xuống.

Cô tự nói với bản thân mình: Chu Sênh Sênh, đừng lưu luyến. Dù lưu luyến cũng phải rời đi nên đừng làm những chuyện vô dụng. Thế nhưng nếu an ủi thực sự có tác dụng, nước mắt sẽ chẳng rơi nhiều đến thế.

***

Chu Sênh Sênh dừng chân lại trước một quán đồ nướng.

Giữa đêm đông giá lạnh thì chiếc lều bạt lớn màu xanh kia lại khiến người ta cảm thấy thật ấm áp, chiếc đèn vàng sáng rực treo trên đỉnh lều, tấm màn che bằng nhựa mỏng ngăn cách gió lạnh bên ngoài, mọi người bên trong tốp năm tốp ba ngồi chung một bàn, ăn cá nướng uống bia đêm.

Bỗng nhiên cô rất muốn say một trận.

Vén rèm đi vào tìm một chiếc bàn trong góc cùng, trên mặt bàn đầy mỡ cũng không sao cả, đây mới đúng là khói lửa giữa nhân gian. Cô lên tiếng gọi bà chủ: “Cho một thùng bia, ba mươi xiên thịt nướng!”

Bà chủ cười mỉm đi tới: “Em gái, đi một mình à?”

Cô gật đầu: “Một mình.”

Nghe thế thì bà chủ có vẻ chần chừ : “Một mình mà em uống nhiều thế…”

Chu Sênh Sênh hiểu ngay, cô đặt di động lên mặt bàn: “Nếu tôi uống say , chị có thể gọi điện cho bạn tôi tới đón.”

Cô mở danh bạ cá nhân, trong list danh sách ấy chỉ có lác đác vài cái tên, đứng đầu là 【 Bác sĩ núi lửa 】.

Dừng một chút, cô chỉ vào biệt danh của Lục Gia Xuyên: “Anh ta là người giàu lắm đấy.”

Bà chủ đã yên tâm, gọi người phục vụ mang bia tới, không lải nhải nhiều với cô nữa.

Chu Sênh Sênh đã lâu lắm rồi không say, một ngụm bia lành lạnh man mát vừa vào miệng đã khiến cô kích thích đến rùng cả mình, cô nhướn mày, cảm giác được luồng bia kia thiêu cháy yết hầu, chảy thẳng xuống bụng. Nhưng một lát sau, lông mày liền giãn ra, bởi vì men say là người bạn tốt nhất của bóng đêm.

Trong lòng đang có một suy nghĩ không muốn ai biết, cô đang nghĩ, nếu cô mượn men say, thì có đủ dũng cảm đối mặt với Lục Gia Xuyên, bộc lộ điều bí mật mà trước giờ cô chưa từng chia sẻ nó với ai không ?

Có lẽ là trong tiềm thức rất muốn mình uống say, nên sau khi mấy chai bia vào bụng, Chu Sênh Sênh quả thật đã say.

Cô không thèm giữ hình tượng vừa gặm cánh gà, vừa cười ha ha ngây ngô, rồi gác chân lên mặt bàn.

Bà chủ thấy cô đã bắt đầu say khướt, liền cầm chiếc di động trên bàn, bấm tám số gọi cho người có tên là 【Bác sĩ núi lửa 】 kia.

Chu Sênh Sênh còn đang ở đó giương nanh múa vuốt say khướt, hàm hàm hồ hồ nhìn anh phục vụ quát: “Tiểu tử, nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy mỹ nữ siêu cấp vô địch vũ trụ à?”

“……” Là chưa từng nhìn thấy mỹ nữ vừa gãi chân vừa gặm chân gà mới đúng.

***

Khi Lục Gia Xuyên lái xe tới thì Chu Sênh Sênh đã bắt đầu vừa cởi áo vừa ca hát .

“Sông lớn chảy về đông, sao trên trời trông về Bắc Đẩu, trông về Bắc Đẩu…hey hey you hey hey” [1] Cô tháo chiếc áo khoác, vừa “Hey hey”, vừa lấy cổ áo làm điểm tựa, coi chiếc áo như cánh quạt mà quay tròn vù vù.

[1] Nhạc phim Thủy Hử , bài Hảo Hán Ca.

Một đám khách xung quanh đều cúi người chạy khắp bốn phía.

“…”

Lục Gia Xuyên trợn tròn mắt mà nhìn.

Anh tức giận đi tới, một tay đoạt lấy chiếc áo khoác trong tay cô: “Chu An An, em đang làm gì đấy?”

Người cô thấp hơn anh, say nên cong cả người lại như con tôm, chỉ cao đến ngực anh. Cô tức giận nhảy lên muốn cướp lại chiếc áo trong tay anh: “Trả lại cho tôi! Máy bay sắp không bay được nữa rồi ! Trả cánh quạt lại cho tôi!”

Được lắm, cánh quạt cơ đấy.

Mặt anh đen xì, liếc mắt nhìn qua đống chai bày ngổn ngang trên bàn, cô uống tận năm chai cơ đấy!

Khó trách cô có thể dùng tay khống chế cả cánh quạt lái máy bay !

Lục Gia Xuyên hung dữ cầm áo khoác dí vào trán cô: “Em mặc vào cho tôi !”

Cô không phục, nghển đầu dậy lại chuẩn bị bắt đầu “Cất cánh”, cuối cùng lại bị anh đánh một cái vào sau gáy, cô lập tức nước mắt ngắn nước mắt dài ngồi bệt ra đất, ôm chiếc áo bành tô mà thút thít: “Chúng ta chuyển sang máy bay chiến đấu, thả bom, nổ chết anh ta đi!”

“……”

Quả là đau đầu nhức óc mà.

Lục Gia Xuyên xoay người đi về phía quầy thanh toán, lúc quay lại cô nàng say còn đang ngồi trên mặt đất ôm chiếc máy bay chiến đấu khẽ lẩm bẩm gì đó. anh cầm di động và ví nhét vào túi áo khoác của cô, sau đó mạnh mẽ khoác tay cô qua vai mình, kéo cô đứng dậy.

Hai chân cô run rẩy, cả người mềm oặt đi.

… Một đống bùn giờ còn chắc hơn cô nữa.

Xe đang đỗ ngoài đường lớn, nơi này là đường một chiều nên không thể đỗ xe. Anh không còn cách nào khác, chỉ có thể một tay đỡ lưng cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chu An An, cứ đợi đến lúc tỉnh rượu, tôi cho em uống đến không đi được nữa thì thôi!”

Chỉ một quãng đường ngắn, anh cõng cô lảo đảo đi về phía xe.

Cô cũng không nặng, nhưng lại chẳng ngoan chút nào, nằm trên lưng anh bỗng nhiên cất tiếng hát, rồi lại hoa chân múa tay vui vẻ, mấy lần suýt thì ngã.

Lục Gia Xuyên tức giận đến mức hai thái dương nhức nhối, cuối cùng vì cô quá nghịch ngợm anh liền nhéo bắp chân cô một cái.

“Á!” Chu Sênh Sênh kêu lên thảm thiết.

Anh hung dữ hỏi cô: “Có chịu ngoan chưa ?”

Ai dè cô nàng điên kia trời không sợ đất không sợ, thẳng tay gõ một cái thật mạnh vào gáy anh, miệng vô cùng đắc ý mà nói: “Không ngoan thì sao chứ? La la la Demacia, La la la Demacia, La la la tôi là tiểu hành gia…”

Lại còn hát một ca khúc rất kỳ quái? !

Lục Gia Xuyên muốn quẳng cô xuống đất một cái thật mạnh, tốt nhất là có thể khiến cô ngã tỉnh người lại, nhưng trong tiềm thức anh biết rất rõ, dù cô có quấy rối thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không làm như vậy.

Bởi vì anh không nỡ.

Cứ muốn cõng cô trên lưng mãi thôi, anh cúi đầu nhìn hai chiếc bóng gần như đang hòa làm một trên mặt đất, trong một khoảnh khắc nào đấy, cơn lửa giận ngùn ngụt biến mất như tuyết tan, chỉ còn xót lại sự dịu dàng bình thản trong yên tĩnh.

Đi hết con phố, xe anh đã dần xuất hiện trước mắt.

Anh bất tri bất giác thả chậm bước chân, bỗng nhiên rất muốn con đường này dài thêm chút nữa.

Không có sao đêm, trên bầu trời đêm là ánh trăng sáng, ánh sáng dịu dàng chiếu rọi muôn nơi. Tuy nó chẳng thể xoa dịu cảm giác đau đớn khi gió bấc tạt qua mặt, nhưng người chịu trách nhiệm mang nặng và người được bảo vệ kia lại rất vui vẻ mà chịu đựng.

Cô nàng điên cãi nhau với anh nãy giờ lại đột nhiên ngoan hẳn, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Đó là mặt trời sao?”

Anh cúi đầu nhìn hai cái bóng, người nằm trên lưng vươn ngón tay mảnh khảnh chỉ lên bầu bầu trời đêm.

“… Không phải. Đó là ánh trăng.” Anh nhẹ giọng trả lời.

“Ừm, ừm ——” cô nặng nề thở phào một hơi, như trút được gánh nặng, ngay cả Lục Gia Xuyên không thấy mặt cô lúc này cũng có thể cảm nhận được điều đó, giống như màn náo loạn chấn động lòng người lúc nãy chỉ là chuyện thoáng qua với cô.

Ngay sau đó, anh cảm nhận được cô đang chụm hai tay đặt trước ngực vái lên vái xuống liên tục.

“Xin ngài xin ngài, mặt trời bá bá nhất định đừng xuất hiện…” Cô lải nhải lặp lại câu nói đó liên tục, giọng điệu vô cùng thành kính.

Lục Gia Xuyên thấy thế mà bật cười, hỏi lại cô: “Vì sao em không muốn mặt trời mọc nữa?”

Đáp lại anh là một nụ cười ngây ngô, c nhìn anh nói một câu không đầu không đuôi : “Anh đừng xen vào!”

Cùng với câu “Đừng xen vào”, cô bỗng nhiên úp mặt vào lưng anh, hoàn toàn không giữ khoảng cách, bên má trái cô dán chặt vào chiếc áo khoác. Cho dù biết không phải là thật , nhưng dường như anh cũng cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể cô, xuyên qua chiếc áo khoác rất dày kia mà làm bỏng làn da anh, chạm vào một góc hẻo lánh dưới đáy lòng chẳng muốn ai biết tới.

Anh dừng chân, cũng chẳng hỏi cô vì sao không muốn mặt trời xuất hiện nữa.

Cái rét phương Bắc đã khiến cả hàng cây cối trở nên trơ trụi, phản chiếu xuống mặt đất là những cành cây lung lay. Dù có ánh trăng sáng trên cao, trên đất cũng là một mảnh trăng trắng toát.

Hôm nay không phải là một đêm trăng lãng mạn.

Nhưng khi anh cõng Chu Sênh Sênh say khướt , lại bỗng nhiên cảm thấy đêm nay vừa yên tĩnh lại xinh đẹp.

Trong cuộc đời mỗi con người, cũng đã từng bỏ qua vô số những cảnh khiến người ta rung động, thí dụ như hoa nở rộ ngày xuân, mặt hồ lăn tăn ngày hè, ruộng lúa dập dờn ngày thu, hay là những cơn mưa tuyết lạnh lẽo ngày đông. Nhưng những cảnh đẹp ấy đều lặp lại qua từng năm, nếu năm nay bỏ qua còn có năm sau.

Nhưng khoảnh khắc này thì không phải như vậy —— rõ ràng anh biết trong cuộc đời con người, mỗi khoảnh khắc được ở bên cạnh người mình yêu đều là những giây phút hạnh phúc khắc cốt ghi tâm, in sâu trong trí nhớ. Bởi vì mỗi giây bọn họ đều đang già đi, mỗi năm anh và cô sẽ bước sang một năm khác hoàn toàn với năm trước.

Bởi vì người ấy là cô, anh mới cảm thấy đêm nay quả là có ý nghĩa, sinh động mê người hẳn lên.

Mà đang nằm trên lưng anh, Chu Sênh Sênh nhẹ nhàng áp mặt vào lưng anh, chẳng sợ bầu trời không có ngôi sao nào, trong mắt cô cũng lóe lên ánh sáng.

Làm sao bây giờ, sao cô lại thiếu tiền đồ như thế, cô vẫn chẳng dám bộc bạch bí mật của bản thân cho anh biết, dù đã mượn men say cũng chẳng nói được nên lời.

Trong lúc tống vô số những chai bia kia vào bụng, cô đã không ngừng tự hỏi bản thân, có muốn để anh thấy mình trong hoàn cảnh vô cùng xấu hổ như: Khi cô biến thành một bà cụ có gương mặt nghèo khổ, khi cô trở thành một cô bé có gương mặt non nớt, khi cô trở thành một cô nàng xấu xí mà ngay cả bản thân cũng không muốn nhìn, thì… anh sẽ có phản ứng thế nào ?

Anh thực sự sẽ chấp nhận vì cô mà buông bỏ cuộc sống và công việc an ổn như hiện tại, cùng cô phiêu bạt khắp nơi? Hay họ sẽ ở bên nhau, rồi anh sẽ bị người đời chỉ trích cuộc sống loạn lạc, hoặc bị người ta mắng là kẻ “Biến thái”?

Nhưng vào giờ phút này, khi anh đang yên lặng cõng cô, cả hai cùng bước đi trên con đường tĩnh lặng đêm khuya, cô mới nhận ra một hiện thực chẳng thể nào né tránh: Dù anh có sẵn sàng chấp nhận cuộc sống bập bênh túng quấn đó cùng cô, thì cô cũng không muốn kéo anh vào con đường dài dằng dặc không ngừng nghỉ phía trước.

Cô gục mặt vào lưng anh, dù có khóc những vẫn cười.

Chàng trai của em, anh chưa từng cưỡi mây bảy sắc bay tới cứu mạng em

Không xuất hiện sáng chói cũng chẳng khí chất đầy mình.

Anh hung dữ khiến mọi người chẳng dám tới gần, cứ mở miệng là nói những lời châm chọc đáng ghét.

Anh khó tính, hay bắt bẻ, ác mồm, lại còn nóng nảy nữa.

Anh chỉ là một trong số ti tỉ những con người bình thường nhất trên thế giới này.

Nhưng dù cho anh không hoàn hảo, em cũng nguyện ý dành tất cả những gì mình có cho anh. Để anh có một cuộc sống bình yên nhất, tình yêu hạnh phúc nhất. Tuyệt vời như anh đã từng nói, khi bạn được làm công việc mình yêu thích cũng là lúc bạn đang tỏa sáng nhất, không sợ trời cũng chẳng sợ đất.

Chu Sênh Sênh cong khóe môi, tựa đầu vào vai anh , ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

Này, nếu trên mặt trăng thực sự có Hằng Nga, thì phiền người hãy lắng nghe tâm sự của tôi chút nhé. Tôi cũng chẳng phải người hay cầu nguyện cho lắm đâu, chỉ mong người có thể nghe thấy ước nguyện duy nhất đời này của tôi….

Hi vọng người có thế dành cho anh ấy một cuộc sống thật hạnh phúc.

***

Từ giờ đến sáng mai còn sáu tiếng rưỡi nữa.

Lục Gia Xuyên, em sắp phải nói lời tạm biệt với anh nữa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.