Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 9: Mười điều kiện




Bạch Tín Vũ đứng dậy, nói với Lâm Khai Dương: "Nhớ nhắc nhở cô ấy, trong lúc ăn cơm mà đọc sách không có lợi cho tiêu hóa, ảnh hưởng đến sự hấp thu dinh dưỡng thậm chí dẫn đến rối loạn chức năng của dạ dày."

"An Ninh cũng xuất thân từ khoa y, điều này nhất định cô ấy sẽ biết. Một ngày đó trời để cô ấy biết cậu kêu mình đi chỉnh cô ấy, mình thấy cậu có quan tâm đến đâu cũng không tránh khỏi kết quả bị chán ghét." Lâm Khai Dương xem thường, nhưng vẫn chăm chú vớt từng miếng hành trong chén súp ra.

Bạch Tín Vũ từ trên cao nhìn xuống, "Tý nữa mình sẽ đi qua khoa dinh dưỡng."

Lâm Khai Dương lựa chọn hợp tác, "Được rồi, cậu thắng. Mình sẽ nhắc cô ấy."

"Thật ra thì cô ấy có biết hay không cũng không quan trọng, dù sao cũng rất chán ghét rồi."

Bạch Tín Vũ bình tĩnh nói, chẳng qua trong giọng nói bình tĩnh đó giống như đang thở dài. Lâm Khai Dương nghi ngờ ngẩng đầu, nhưng Bạch Tín Vũ đã ra khỏi nhà ăn rồi.

...

Trương Thiểu Nghiêm liếc nhìn sách trong tay An Ninh, cười nói: "Đúng rồi, muốn sau khi thực tập ở lại khoa nào?"

An Ninh liền giật mình, sau đó mở to mắt nói: "Dù sao cũng không phải là khoa huyết dịch và khoa cấp cứu."

Trương Thiểu Nghiêm mỉm cười nhìn cô: "Xem ra bác sĩ Lâm kia đã để lại bóng ma trong lòng cô. Nhưng mà..." Anh suy nghĩ, "Tại sao lại không chọn khoa huyết dịch?"

An Ninh không nói gì, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Thật ra thì cô không chọn khoa cấp cứu không liên quan gì đến Lâm Khai Dương, chỉ đơn giản là thấy không thích hợp, khoa cấp cứu đòi hỏi phải phản ứng nhanh và linh hoạt, nhưng cô lại là một người tương đối chậm còn tỉ mỉ.

Về phần khoa huyết dịch... Trước đó co có rất nhiều luận văn liên quan đến huyết dịch, dù sao cũng từ nơi đó chiến thắng bệnh tật và ra ngoài, nên có tình cảm một chút. Nhưng cũng vì có tình cảm mà chùn bước.

Trương Thiểu Nghiêm thấy An Ninh không có ý định trả lời cái vấn đề này nên cũng không ép, nói chuyện mấy câu, anh bắt đầu đi vào vấn đề chính, "Nghe nói... Hôm nay cô trở mặt với bác sĩ Lâm rồi hả?"

An Ninh giật mình, buông lỏng đũa, khiến nó rơi xuống mặt bàn tiết lộ tâm trạng lúc này của cô.

Trương Thiểu Nghiêm yên lặng nhìn, nhưng không vạch trần, đứng lên lấy một đôi đũa khác, còn bưng một chồng mâm đừng thức ăn đến.

An Ninh không hiểu nhìn anh.

Trương Thiểu Nghiêm lấy khay thức ăn trước mặt cô ra, sau đó xếp mâm thành hình Kim Tự Tháp, "Nếu dùng Kim Tự Tháp để ví dụ cấp bậc trong bệnh viện. Tầng một là trưởng khoa, tầng hai là phó khoa, tầng ba là bác sĩ điều trị, tầng bốn là bác sĩ nội trú*, tầng dưới cùng là bác sĩ thực tập. Cô có đồng ý không?"

(*Bác sĩ nội trú là một chương trình đào tạo đặc biệt dành riêng cho các bác sĩ mới ra trường. Sau 6 năm học đại học, các bác sĩ mới ra trường, dưới 27 tuổi, tốt nghiệp loại khá trở lên có thể thi Cao học hoặc Bác sĩ nội trú. Thi vào Bác sĩ nội trú khó khăn hơn rất nhiều so với Cao học và Chuyên Khoa 1, chỉ có các sinh viên Y khoa chính quy mới được dự thi Bác sĩ nội trú và chỉ được thi duy nhất một lần trong đời. Hiện nay, sau khi hoàn tất chương trình đào tạo kéo dài 3 năm (Cao học học 2 năm) thì các Bác sĩ nội trú sẽ được cấp 3 bằng: Bằng Bác sĩ chuyên khoa I, bằng Thạc sĩ y khoa, và bằng Bác sĩ nội trú. Chương trình học Bác sĩ nội trú rất vất vả, các Bác sĩ nội trú phải ở trong bệnh viện 24/24 vì mục tiêu là trở thành người Bác sĩ giỏi về lý thuyết lẫn thực hành lâm sàng)

An Ninh bất giác lấy tay chống cằm, gật đầu nói: "Đồng ý, thật ra thì nên lấy thức ăn làm ví dụ, chúng tôi nhất định là tầng dưới chót, bị ăn sạch không thể phản kháng..." Cô thở dài một tiếng, "Thật muốn lập tức lên đến bác sĩ nội trú, như vậy không cần nhìn sắc mặt người khác rồi."

Trương Thiểu Nghiêm bật cười, "Lên đến bác sĩ nội trú cũng không phải thích làm gì thì làm. Mỗi bác sĩ đều đi từng bước một, không ai có thể một bước lên trời. Nhưng cô có phát hiện không, mặc dù là bác sĩ thực tập xếp dưới cùng..." Anh rút cái mâm dưới cùng ra, ngay lúc đó cả Kim Tự Tháp đều sụp đổ, "Nhìn thấy không? Nơi này là nền móng, nếu như trụ cốt không tốt, tất cả đều không tồn tại."

Giờ An Ninh mới hiểu được, thì ra anh ta tốn nhiều công sức như vậy để khuyên bảo mình. Ám chỉ bác sĩ Lâm nghiêm nghị với cô là để cô có một nền móng tốt.

Cô đóng sách lại, cúi đầu trầm tư một chút, sau đó ngước mắt nhìn Trương Thiểu Nghiêm cười một tiếng, "Cảm ơn bác sĩ Trương, thật ra chính tôi cũng biết. Mặc kệ từ nguyên nhân gì, bác sĩ Lâm là người hướng dẫn của tôi, tô hẳn nên tôn trọng anh ấy. Ngay trước mặt mọi người chống đối anh ấy thật là quá đáng, tôi sẽ nói xin lỗi với anh ấy."

Trương Thiểu Nghiêm yên lặng nhìn An Ninh, vẫn cho rằng dáng vẻ không muốn gần gũi với người khác của cô rất mê người, bây giờ phát hiện thì ra lúc cô cười mới là đẹp nhất, có cảm giác như băng tuyết đang tan.

Khi anh vẫn còn đang thất thần, An Ninh đã đứng lên, "Tôi phải về."

"Đúng rồi..."

"Hả?"

Trương Thiểu Nghiêm cũng đứng lên, "Tôi cho cô số điện thoại của tôi, nếu như cô cần gì thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào..."

An Ninh bị Trần Hoan đứng sau Trương Thiểu Nghiêm hấp dẫn lực chú ý, không nghe rõ anh đang nói gì, Trần Hoan cũng nhìn thấy An Ninh, ngoắc ngoắc tay với cô, "An Ninh, mình tìm cậu lâu rồi, mới vừa rồi mình thấy trên bảng thông báo có dán mấy tin cho thuê phòng, cậu mau cùng mình đi xem."

Trong phòng ăn người đến người đi, Trần Hoan cũng không có chú ý tới Trương Thiểu Nghiêm đang nói chuyện với An Ninh, cô cố kéo An Ninh đi xem thứ tốt mình mới phát hiện.

An Ninh gật đầu với Trương Thiểu Nghiêm ý nói tạm biệt, sau đó bị Trần Hoan tha đi.

Ánh mắt Trương Thiểu Nghiêm vẫn nhìn theo hướng các cô rời đi, quay đầu lại mới phát hiện cô bỏ quên sách trên bàn, anh lắc đầu cười cười, cất sách đi.

....

An Ninh và Trần Hoan đứng trước bảng thông báo, Trần Hoan chỉ vào một tờ đăng tin nói: "Cậu nhìn cái này? Mình cảm thấy điều kiện cũng ok, lại gần bệnh viện. Nếu như mình không tiện chuyển khỏi nhà bác, mình cũng mướn cái này."

An Ninh lại gần nhìn, là một nhà trọ ở ghép, cách bệnh viện rất gần. Chẳng qua là phía dưới ghi chú mười điều kiện:

"Một, không được mang theo bạn bè về phòng.

Hai, phải ngủ trước mười một giờ.

Ba, không được nghe nhạc quá lớn.

Bốn, nếu nấu cơm, quét dọn phòng thì tiền thuê được giảm một nửa.

Năm, trước khi ngủ phải nói ngủ ngon.

Sáu, dù bận đến mấy cũng phải cùng nhau ăn bữa sáng.

Bảy, không được qua đêm ở ngoài.

Tám, nhất định phải là nhân viên của bệnh viện.

Chín, chủ phòng bận rộn nhiều việc, xem phòng xong nhất định phải mướn, không muốn mướn xin đừng quấy rầy.

Mười, xin không gọi điện thoại, chỉ gửi tin nhắn đến số điện thoại: 9xxxxxxx, nhớ kèm theo tên họ."

An Ninh càng đọc về sau càng nhíu mày, "Những điều trước có thể giải thích, nhưng có những điều kiện không bình thường cho lắm, khoa trương nhất chính là điều kiện thứ chín... xem phòng xong nhất định phải mướn, không muốn mướn xin đừng quấy rầy, nếu như xem xong không hài lòng thì sao?"

Trần Hoan không để ý cười cười, "Cũng không phải không bình thường, phía trên là bạn cùng phòng muốn chung sống hào bình, phía sau vì chủ phòng bề bộn nhiều việc, huống chi giúp đỡ nấu cơm quét dọn phòng có thể giảm nửa tiền thuê phòng, điều kiện tốt như vậy, dù sao mình cũng cảm thấy không tệ lắm."

An Ninh suy nghĩ một chút, "Mình về nhà thương lượng với mẹ đã rồi mới quyết định."

"Được rồi, biết cậu là con gái ngoan của nhà họ Cố."

Vừa dứt lời, điện thoại Trần Hoan vang lên, cô cúi đầu nhìn, nói xin lỗi: "Núi lửa hoạt động gọi mình, mình đi trước đây."

"Ừ."

An Ninh vẫn đưa mắt nhìn Trần Hoan rời đi, cô cũng hy vọng có thể đi hỗ trợ, đáng tiếc còn phải ngoan ngoãn trở về sửa tài liệu. Ôm một bụng nhiệt huyết đến bệnh viện Trung Ương thực tập. Vốn dĩ tưởng rằng chỉ còn cách giấc mơ một bước, không nghĩ đến mỗi ngày đều đối diện với bệnh nhân và sửa tài liệu để tiêu hao thời gian thực tập, cảm thấy thật đáng tiếc.

Nhưng mà cô ngẩng đầu nhìn là bầu trời bao la xanh thẳm phía trên bệnh viện, còn có trong hành làng gấp khúc người nhà tươi cười đón người thân xuất viện, đột nhiên cảm giác được những thứ khó khăn này cũng không là gì.

Cô đang muốn đi về phòng tài liệu, suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra, lưu lại số điện thoại của chủ phòng.

Tối đi làm về sẽ nói chuyện này với mẹ.

Khó có khi thấy được An Ninh về nhà đúng giờ, mẹ cô rất vui, vội vàng vào phòng bếp bận rộn, "Ninh Ninh, còn cần phải biết người đó có lừa gạt không? Giúp làm việc nhà có thể giảm một nửa tiền thuê, trên đời có chuyện tốt vậy sao?"

An Ninh đang giúp mẹ rửa rau, nghe vậy cười nói: "Không phải là lừa gạt, tin thông báo đó chỉ có y tá với bác sĩ mới có thể sử dụng."

Mẹ mừng rỡ nhìn cô, "Vậy thì tốt quá rồi! Con còn không mau gửi tin nhắn đi? Nếu phòng tốt như vậy bị người khác đoạt mất thì làm sao đây?"

"Nhưng con thấy những điều kiện của chủ phòng hơi..."

Mẹ cô cắt ngang, "Mẹ cảm thấy không có gì. Con được ngủ sớm, vừa không bị ồn ào bởi âm nhạc, hơn nữa là đồng nghiệp đương nhiên phải có quan hệ tốt, còn có thể học tập lẫn nhau. Dù sao mẹ cũng cảm thấy căn phòng này rất tốt.

An Ninh thỏa hiệp nói: "Vậy cũng tốt, đợi lát nữa con sẽ nhắn tin."

"Đời làm gì? Hiện tại nhắn ngay đi!"

"Con mới rửa rau được một nửa."

Mẹ cưng chiều đẩy cô ra khỏi phòng bếp, "Được rồi được rồi, con ở đây chỉ làm phiền thêm thôi, mau đi gửi tin nhắn, nếu bị người khác đoạt mất thì vui mừng tan như bọt xà phòng."

An Ninh xoa xoa tay, sau đó lấy di động trong túi ra, suy nghĩ rồi nhắn: "Xin chào, mình thấy bạn đăng tin cho thuê phòng, mình tên An Ninh, trước mắt thực tập ở khoa cấp cứu, nếu phòng chưa có người thuê, mình có thể đi xem phòng không?"

Lúc tiếng chuông tin nhắn vang lên Bạch Tín Vũ đang tắm, không biết đây là lần thứ mấy trong ngày tiếng chuông vang lên, nhưng anh không vội, mặc quần áo tử tế, vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm, mở tủ lạnh ra mất một chai nước trái cây, đi đến bàn trà bên cạnh cầm điện thoại di động lên.

Lúc nhìn đến hai chữ "An Ninh" anh ngơ ngác một chút, sau đó để nước trái cây xuống, sử dụng hai tay để nhắn tin, vừa nhập "Có thể" liền xóa đi đổi thành: "Tôi bề bộn nhiều việc, không xác định mướn, không nên xem."

Lúc An Ninh nhận được tin ngắn cũng ngẩn ra, hiện tại cô rất tò mò người chủ phòng kiêm bạn cùng phòng là nguời có tính cách như thế nào. Nhưng mà cô rất cách nói chuyện thẳng thắng như vậy, nhắn lại: "Mình mướn."

"Khẳng định?"

"Khẳng định."

"Tối mai mười giờ, gặp ở cửa nhà trọ, không gặp không về."

"Ninh Ninh, đến ăn cơm đi con!"

An Ninh An Ninh để điện thoại qua một bên, từ trên ghế nhảy xuống, đi vào phòng bếp dọn cơm giúp mẹ.

"Chuyện phòng ốc hỏi sao rồi? Đối phương nói như thế nào? Phòng cho mướn chưa?"

An Ninh bị mẹ hỏi liên tiếp làm cô hơi buồn cười, kéo mẹ ngồi xuống, "Yên tâm đi, đã hẹn, tối mai đi xem phòng."

Lúc này mẹ mới yên tâm, "Đúng rồi, mấy ngày nay con ở bệnh viện có cảm giác gì? Nhất là bị phân đến khoa cấp cứu, có phải giống như đánh giặc mà trong phim hay diễn không?"

"Không kém hơn bao nhiêu đâu..." An Ninh suy đoán, đứng dậy xới cơm đưa đến trước mặt mẹ. Cô không dám nói với mẹ phần lớn thời gian cô đều sửa và sắp xếp tài liệu.

"Vậy con có gặp bác sĩ Bạch không?"

Động tác xới cơm của An Ninh cứng đờ, sau đó cúi đầu nói: "Bệnh viên rất nhiều phòng, bác sĩ Bạch là trưởng khoa huyết dịch, con bị phân đến khoa cấp cứu, không cùng khoa với anh ấy. Hơn nữa anh ấy bận rộn như vậy, bệnh viện lại lớn, không gặp là chuyện bình thường."

Mẹ không đồng ý nhìn cô, "Không gặp thì con không biết đi tìm cậu ấy sao? Làm việc cùng bệnh viện, cậy ấy lại là ân nhân cứu mạng của con, con không chào hỏi là không được. Ninh Ninh, cuối cùng con nghĩ gì vậy?"

An Ninh hơi hối hận, biết vậy trả lời có gặp. Hình như trả lời như thế nào cũng bị vặn lại, cô vừa gắp thức ăn cho mẹ, vừa trả lời qua loa: "Bởi vì con vừa tới thực tập, rất nhiều thứ còn chưa hiểu hết. Nếu không vậy đi, ngày mai, ngày mai nhất định con sẽ chào hỏi anh ấy."

"Ừ, như vậy mới ngoan."

....

An Ninh vẫn để ở một bên, vì ăn cơm với mẹ mà chưa trả lời.

Bạch Tín Vũ nằm nghiêng trên ghế sofa, vừa lục hộp thư trong điện thoại di động vừa uống nước trái cây, đợi thật lâu vẫn không thấy trả lời. Anh ngồi dậy, bấm một số điện thoại....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.