Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 7: Biến đổi bất ngờ




An Ninh đi theo bác sĩ Lâm vào phòng cấp cứu, có mấy người được đưa vào cấp cứu vì bị tai nạn xe, một trong số phải tiến hành phẫu thuật. Bác sĩ Lâm và hộ sĩ đẩy giường vào phòng phẫu thuật, "Trần Hoan và Dương Quang, hai người đến đây giúp tôi, An Ninh cô ở lại chăm sóc cho những người còn lại."

Ba người vôi vàng chạy vào phòng phẫu thuật, An Ninh thì xử lý mấy vết thương nhẹ, trước tiên cô lấy máu của một cô gái trẻ, vì dời đi lực chú ý của cô nói chuyện với cô ấy, "Cô gái, năm nay em nhiêu tuổi? Có sợ đau không?"

"Mười tám tuổi..." Ánh mắt cô ấy vẫn nhìn về phía cửa, lúc trả lời câu hỏi lại tỏ ra vẻ không yên lòng.

An Ninh nắm cánh tay của cô ấy, thừa dịp cô ấy không chú ý liền cắm kim tiêm vào, rất nhanh đã rút đủ lượng máu. Hộ sĩ Tiểu Thôi ở một bên tán dương: "Bác sĩ An, thủ pháp rất tốt đó."

Cô bé che vết thương, muốn nói lại thôi.

"Sao vậy? Cô cảm thấy không thoải mái ở đâu sao?" An Ninh lại kiểm tra cho cô ấy lần nữa, phát hiện không có vấn đề gì, cô liền nói với Tiểu Thôi: "Đưa cô ấy đi chụp X-Quang."

Lúc này bỗng nhiên cô bé nói với An Ninh: "Trong tai nạn xe rõ ràng có một người đàn ông bị thương rất nặng, nhưng hình như tôi không thấy ông được đưa vào đây."

Còn chưa nói dứt câu, mấy hộ sĩ liền đẩy một người đàn ông vào phòng, An Ninh chạy tới nhìn. Hộ sĩ đưa chocô một cái túi ni lông. diễn đàn lê quý đôn.

Người đàn ông rên rỉ một cách đau đớn, dùng hai tay dính đầy máu tươi nắm lấy áo khoác trắng của cô, "Bác sĩ cô mau cứu tôi, mau cứu tôi."

An Ninh lần đầu tiên đối mặt với tình trạng khẩn cấp như vậy, chính mình cũng khẩn trương, cô vừa kiểm tra vết thương của ông ấy vừa an ủi: "Tiên sinh, ông không nên quá kích động, chúng tôi sẽ giúp ông."

Ông ấy cố gắng muốn ngồi dậy, "Chân phải của tôi không có cảm giác, tôi không có cách nào để nhấc chân phải lên!"

An Ninh ấn ông ấy nằm lại giường, ý bảo hộ sĩ mở túi ra cho ông ấy nhìn, "Tiên sinh, ông không nên lo lắng, chân của ông ở đây, các bác sĩ sẽ lập tức tiến hành phẫu thuật nối chân cho ông."

Người đàn ông nhìn vào trong túi, bên trong là cái chân đã gãy đầy máu được ướp bằng đá. Ông ấy bị hù đến nỗi mặt trắng bệch, càng kích động phản kháng, lôi kéo áo An Ninh không chịu buông tay, còn không ngừng gào to.

Hộ sĩ ở bên thúc giục, "Bác sĩ An, làm sao bây giờ?"

An Ninh khẩn cấp giúp ông ấy cầm máu giúp ông ấy. Sau đó kiểm tra cái chân gãy, "Nhanh mang cái chân vào tủ lạnh bảo quản. Báo cho bác sĩ Lâm, bệnh nhân cần phẫu thuật nối chân gấp, nhanh đi gọi bác sĩ Lâm!"

"Bác sĩ Lâm đang trong phòng giải phẫu, đã phái người đi báo, chắc là sẽ nhanh chóng đến đây." diễn đàn lê quý đôn

An Ninh hỏi thăm tình trạng thân thể của người đàn ông, nhưng ông ấy không hề phối hợp dù chỉ một chút. Chỉ có thể đưa ông ấy đi kiểm tra toàn bộ cơ thể ông ấy, khi đang lấy máu thì người đàn ông kích động đẩy ra, dù thế nào cũng không cho cô đến gần.

"Nhanh đi gọi bác sĩ Lâm đến đây!" An Ninh gấp đến độ xoay vòng vòng, giọng nói cũng tăng thêm mấy dexiben.

"Vội gì chứ?" Bác sĩ Lâm bước nhanh đến, lạnh lùng nhìn An Ninh, "Hôm nay cô không cần làm gì cả, chỉ có lấy máu thôi, phải thật bình tĩnh cho tôi!"

An Ninh cúi đầu, "Xin lỗi, tôi không cố ý..."

"Cô có ngu ngốc không mà lại cho bệnh nhân nhìn cái chân gãy của mình? Làm như vậy sẽ kích thích cảm xúc của bệnh nhân biết không? Ngay cả kiến thức bình thường cũng không biết sao?"

Sau khi bác sĩ Lâm nổi giận đùng đùng nói xong những lời trách móc liền ngăn cô lại ở ngoài.

Thái độ của bác sĩ Lâm đối với An Ninh ngay của hộ sĩ Tiểu Thôi cũng bất mãn, liền đến vỗ vỗ vai An Ninh, an ủi: "Lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp như vậy sao không sợ hãi được? Thật ra thì cô đã làm rất tốt, đừng đau lòng, tính bác sĩ Lâm nóng nảy, mắng rồi sẽ không sao cả."

An Ninh gật đầu, cười bất đắc dĩ nói "Cảm ơn". Cô đi lấy máu cho những bệnh nhân khác, sau đó làm các việc vặt, khi tận mắt nhìn thấy bác sĩ Lâm và một số hộ sĩ đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật. Lần đầu tiên cô gặp phẫu thuật nối chân, rất muốn đi vào giúp một tay...

"Bác sĩ, cô làm tôi đau!"

"A, xin lỗi xin lỗi, tôi sẽ cẩn thận, thật sự rất xin lỗi." An Ninh lập tức rút kim tiêm ra, chuyên tâm vào công việc đang làm.

Đến lúc nghỉ trưa mới có thể nghỉ ngơi, An Ninh quay lại phòng thay quần áo cởi áo khoác trắng ra bỏ vào tủ. Sau đó đến nhà ăn xếp hàng mua cơm, nhìn thấy trên tấm bảng có ghi "Gà gầm mật ong", theo bản năng nghĩ đến cái chân kia, chỉ trong nháy mắt liền không còn khẩu vị. Tùy ý kêu hai món ăn và một canh, bưng khay tìm chỗ ngồi.

Hoàn hảo, trong góc còn hai chỗ trống, ít nhất không cần ngồi cùng bàn với người khác.

Cô ăn hai miếng liền bỏ đũa xuống, nâng tay chống má nhìn thức ăn trong khay, tâm tình đang xuống dốc, đêm qua thức suốt đêm sửa tài liệu mới lấy được chút tình cảm của bác sĩ Lâm. Kết quả không đến hai mươi bốn giờ, lại làm chuyện sai, quả thật là không có thiên phú!

"Tôi có thể ngồi đây không?"

Một giọng nam trầm thấp cắt đứt suy nghĩ của cô. Cô ngẩngđầu lên, nhìn thấy một gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, liền giật mình, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, gật đầu, "Có thể."

Cô vốn cho rằng mình có thể hưởng chút yên tĩnh, nhưng nghĩ đến cô không đến ngồi nhờ bàn người khác lại có người khác đến xin ngồi cùng bàn với cô. Nhưng người đàn ông trước mặt này nhìn rất quen, hình như là đã gặp ở đâu rồi nhưng lại nghĩ không ra.

Người đàn ông ngồi xuống, chuyên chú ăn cơm.

An Ninh hiếu kỳ nhìn sang, anh ta đang ăn... gà hầm mật ông.

"Cô cũng muốn ăn một chút sao?" Anh ta ngẩngđầu lên, mỉm cười nhìn về phía An Ninh.

"Không cần cám ơn..."

Người đàn ông để đũa xuống, đan hai tay vào nhau, nhìn An Ninh không hề chớp mắt.

Thấy đối phương nhìn chăm chú, An Ninh nghi ngờ nhìn anh ta, "Xin hỏi có chuyện gì không?"

"Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không?"

An Ninh sửng sốt, thì ra không phải mình cô có cảm giác đã từng quen biết. Lúc này cô mới cẩn thận quan sát người đối diện, dáng vẻ đẹp trai, hai mắt mang theo nụ cười mê người, khi cười mỉm làm người khác có cảm giác anh ta hơi hư. Cô cảm thấy người này đang rất vui sướng, nhưng... thật không nhớ được đã gặp nhau ở đâu.

"Cô làm việc trong bệnh viện này lại không biết tôi?" Người đàn ông cười lên, lộ ra hàm răng trắng noãn đều tăm tắp.

"Tôi chỉ là sinh viên thực tập... Làm việc ở đây nên biết anh sao?" An Ninh không hiểu nhìn anh ta, anh ta mặc quần áo bình thường, là bệnh nhân ở đây sao?

Người đàn ông chủ động vươn tay, "Trương Thiểu Nghiêm, phó khoa khoa ngoại. Thay mặt toàn thể bác sĩ hoan nghênh em gái."

An Ninh cũng cười cầm tay của anh, "Xin chào bác sĩ Trương, tôi là An Ninh, đnag thực tập ở khoa cấp cứu."

"An Ninh... An Ninh..." Anh phối hợp lặp lại tên cô, cúi đầu trầm tư. Sau đó chợt ngẩng đầu, "Là cô!"

"Ừ?" An Ninh vẫn nghi ngờ, "Chúng ta biết nhau sao?"

Ánh mắt Trương Thiểu Nghiêm phức tạp nhìn cô, sau đó rất có ý khác mà cười một tiếng, "Không, không nhận ra. Đúng rồi, cô đang ở khoa cấp cứu, người hướng dẫn cô là ai?"

An Ninh ủ rũ nói: "Bác sĩ Lâm."

"Thật ra thì nhìn dáng vẻ ỉu xìu của cô tôi cũng đoán được. Không vui? Có thể kể cho tôi nghe không?"

An Ninh thầm nghĩ, bác sĩ Trương là bác sĩ khoa ngoại, nói cho anh ta biết cũng không sao, nhưng cô không có thói quen tâm sự với người lạ. Cho nên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đứng lên, "Thật ngại quá bác sĩ Trương, tôi muốn quay về làm việc."

Trương Thiểu Nghiêm gật đầu, sau đó nhìn cô rời đi. An Ninh, khi mới nghe thấy cái tên này anh đã nhớ ra rồi. Thật không nghĩ tới, mấy năm không gặp, thế nhưng cô đã thành bác sĩ thực tập, còn đến bệnh viện Trung Ương, đây là trùng hợp sao? Anh lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, "Bạch Tín Vũ, cậu thử đoán xem vừa rồi ở nhà ăn mình gặp ai?"

"An Ninh sao?"

Trương Thiểu Nghiêm kinh ngạc nói: "Hai người đã gặp nhau?"

"Hôm qua lúc mình phẫu thuật cô ấy ở bên cạnh hỗ trợ."

"Cái gì? Lúc ấy cậu liền nhận ra cô ấy sao?"

"Ừ."

Khóe môi Trương Thiểu Nghiêm nhếch lên, "Sau đó thì sao? Cô ấy có nhận ra cậu không?"

"Tối qua bọn mình cùng nhau ăn cơm."

"Cái gì?" Trương Thiểu Nghiêm tưởng mình nghe nhầm, "Cậu nói, cậu cũng cô bé ấy ăn cơm? Cậu xác định chũng ta đang nói về cùng một người sao? Lúc trước cậu đem người ta..."

"Đừng hiểu lầm, đúng lức gặp nhau ở nhà ăn bệnh viện thôi."

Giọng nói bên kia bệnh viện rất tỉnh táo. Trương Thiểu Nghiêm bị gợi lên lòng hiếu kỳ, "Cô ấy có cầm nước trái cậy tạt cậu không? Hoặc trách móc cậu và vân vân?"

"Thật xin lỗi, để cậu thất vọng rồi. Cái gì cũng không có." Cuối cùng Bạch Tín Vũ cười nói: "Cậu hỏi xong chưa?"

"Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, cậu không nên không có tình nghĩa như vậy chứ sao?" Trương Thiểu Nghiêm không có ý định bỏ qua cho anh, hỏi tới: "Nói thật, cậu gặp lại cô ấy, cậu cũng không bảy tỏ sao?"

"Không nói nữa, giờ mình đi làm việc đây."

Vội vàng cúp điện thoại, nhưng Trương Thiểu Nghiêm cảm thấy cuộc sống thú vị mới vừa mới bắt đầu.

...

Đến tối An Ninh cũng không gặp lại bác sĩ Lâm, hình như anh ta rất bận. Nhìn đồng hồ, đang chuẩn bị đi đến nhà ăn, nhớ tới tối hôm qua... Thôi, nhịn một chút rồi về nhà ăn.

Bởi vì nhà quá xa, đi mấy tuyến xe, nguyên đêm qua cô không ngủ, ban ngày khoa cấp cứu bận rộn. Ngồi lên tàu điện ngầm mỏi mệt không chịu nổi, bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Cô bị nhân viên tàu điện ngầm đánh thức, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện mình đã ngủ thẳng cho đến bến luôn rồi.

Thở dài đi ngược trở lại, lăn qua lăn lại, về đến nhà đã mười một giờ rưỡi rồi. Mẹ vẫn chưa ngủ, vẫn không yên tâm chờ cô.

An Ninh đau lòng, trễ như vậy rồi mẹ còn chưa ngủ.

Mẹ thì thấy cô mệt mỏi như vậy thì vô cùng đau lòng, "Ninh Ninh con có khỏe không? Mới làm việc có hai ngày đã thành như vậy rồi? Công việc hai ngày qua như thế nào? Bác sĩ hướng dẫn có thích con không? Có thích con không?"

An Ninh đi vào phòng bếp lấy một chén cơm, hời hợt nói: "Người hướng dẫn của con rất tốt, và hiền hòa."

Mẹ đi vào phòng bếp cùng với cô, ân cần nói: "Nếu không con mướn phòng trọ ở gần bệnh viện đi. Com xem tối nay đi xe điện ngầm còn ngủ quên nữa, đi làm cũng không tiện, đi sớm về trễ."

"Mẹ, yên tâm đi, trái tim con là kim cương mà!" An Ninh cười ăn cơm.

"Trái tim có kim cương hay không kim cương cũng không quan trọng, mấu chốt là con mệt mỏi như vậy, mẹ đau lòng. Nghe lời, tìm phòng trọ ở gần bệnh viện đi được không? Không cần lo lắng vấn đề tiền bạc."

"Biết rồi mẹ, mẹ đi nghỉ sớm đi, ăn cơm xong con cũng đi ngủ."

Thật vất vả mới dụ dỗ được mẹ đi ngủ, An Ninh ăn cơm xong tắm rửa sạch sẽ, lại nhìn thời gian, đã mười hai rưỡi rồi, cô muốn ôn tập lại kiến thức nhưng không còn sức nữa rồi.

Hôm sau đồng hồ báo thức vang lên cô liền bò dậy, đã có kinh nghiệm đi trễ vào ngày đầu tiên, nếu như cô lại đến trễ lần nữa, bảo vệ không cho phép vào lại bị bác sĩ Lâm đuổi ra khỏi cửa.

Cũng may khi đến bệnh viện cũng còn sớm, ở phòng thay quần áo gặp được Trần Hoan, hai người trò chuyện vài câu. An Ninh nhớ tới lời mẹ dặn, hỏi Trần Hoan: "Đúng rồi, cậu đang ở đâu? Cách bệnh viện xa không?"

"Vốn là rất xa, không có phương tiện đi lại, cho nên mình liền đến nhà bác, nhà bác ấy cách bệnh viện rất gần, chính là ăn nhờ ở đậu vẫn không tự tại bằng nhà mình." Trần Hoan đóng cửa lại, tò mò nhìn An Ninh, "Sao vậy?"

"Không có gì... Mình muốn mướn nhà trọ gần bệnh viện."

"Điều đó rất dễ, nếu không mình sẽ giúp cậu!"

"Không nên quá đắt, quá đắt mình không có đủ tiền."

Trần Hoan cười cười, chỉ hướng cuối hành lang, "Đúng rồi, cậu đã xem thông báo chưa, ở ghép, chẳng qua là sẽ ở cùng đồng nghiệp trong bệnh viện, nếu như cậu không ngại."

"Không ngại." An Ninh mặc áo blue, cúi đầu đeo bảng tên.

Mới vừa ngẩng đầu, đã thấy bác sĩ Lâm đi đến... Chân Trần Hoan như được bôi dầu chạy thẳng vào nhà vệ sinh nữ, An Ninh phản ứng chậm nửa nhịp đứng nguyên tại chỗ.

Mặc dù An Ninh rất thấp thỏm, nhưng vẫn chủ động chào hỏi, "Sư phụ xin chào."

Bác sĩ Lâm sửng sốt, sau đó chẳng thèm nhìn cô nói: "Đừng tưởng rằng gọi tôi là sư phụ thì có thể xóa đi lỗi của cô ngày hôm qua."

"Tôi..."

Bác sĩ Lâm nhìn chằm chằm An Ninh nói: "Nhiệm vụ hôm nay của cô cũng giống như hôm qua."

"Được rồi."

Lâm Khai Dương nhìn An Ninh hơi mất mác đi ra khỏi phòng, cũng không cãi cọ với mình hoặc gì gì đó. Anh xoay người đi vào phòng nghỉ, bên trong có một người người đàn ông đang ngồi, vừa uống cà phê vừa xem báo.

Anh tự tay đoạt lấy tờ báo, "Cậu cũng nhàn nhã nhỉ."

Đối phương liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Còn chưa đến thời gian làm việc."

"Rốt cuộc cô bé kia đã đắc tội gì với cậu? Cậu lại muốn tôi sửa chữa cô ấy như vậy." Lâm Khai Dương bỏ báo qua một bên, "Mình cảm thấy cô ấy không tệ lắm, không yếu ớt, cũng chịu khó."

"Không phải là sửa chữa, là dạy." Bạch Tín Vũ đẩy một ly cà phê khác đến trước mặt đẩy tới Lâm Khai Dương, "Dù sao cậu cũng đã từng gặp núi lửa hoạt động rồi, bộc phát nhiều hay bộc phát ít cũng không khác nhau mấy."

Lâm Khai Dương khoa trương thở dài một tiếng, "Được rồi, mình đã thấy, dù sao mình cũng là người xấu." Anh ta cười cười, "Nhưng, nghe nói cô ấy đang tìm phòng trọ gần bệnh viện."

Bạch Tín Vũ cúi đầu nghiêm túc uống cà phên, "A, phải không?"

Lâm Khai Dương hiểu rõ cười một tiếng, "Đừng nói với mình cậu không thèm để ý."

Bạch Tín Vũ đứng lên, chỉ chỉ đồng hồ treo trên tường, "Làm việc thôi bác sĩ Lâm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.