Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 47: Thực sắc tính dã!




Editor: Hoàng Lão Tà

Beta: salemsmall

“Buổi tối muốn ăn gì?”

Cánh tay An Ninh dừng lại giữa không trung, cười trả lời: “Anh làm món gì em ăn món đó”.

Trà lời xong cô chuyên tâm muốn đi tắm rửa sau đó ăn tối, buông tha sự tò mò trong đầu.

Trong phòng tắm khói bốc lên, dội nước ấm lên người, An Ninh nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện của Trần Hoan. Chợt nghe tiếng động vang lên ngoài cửa, sau đó cách một cánh cửa có thể thấy thấp thoáng bóng dáng Bạch Tín Vũ đang rửa tay ở bên ngoài.

Tuy rằng chất liệu không trong suốt như thủy tinh, hình dáng lại hiện ra rất rõ ràng. An Ninh hơi xấu hổ lui vào trong một chút, tưởng rằng anh chỉ rửa tay xong sẽ nhanh chóng đi ra.

Thế nhưng chờ một lát, tiếng nước bên ngoài đã ngừng, nhưng anh cũng không đi ra ngoài…

“An Ninh, anh có thể vào không?” Giọng nói của anh hơi có ý cười, tay đã dừng lại trên nắm cửa.

“Không thể!” Chỉ phút chốc khuôn mặt An Ninh đã đỏ lên.

“Vậy cũng được, em tiếp tục tắm đi, anh đứng đây nhìn”.

“Anh…” An Ninh nóng lòng muốn lau khô cơ thể đi ra ngoài, thế nhưng trên tóc và trên người vẫn còn rất nhiều xà bông, nên phải tăng tốc xả bọt trên đầu đi.

“Có muốn anh giúp em một tay không?” Bạch Tín Vũ tựa vào vách tường gạch men màu trắng, hai tay khoanh trước ngực, nói một câu đầy mập mờ.

Lần đầu tiên An Ninh tắm rửa giống như đi đánh giặc, dùng khoảng ba phút đã xong. Cô dùng khăn tắm lau người xong mới phát hiện quần áo còn treo ở giá treo bên ngoài…Nhưng mà Bạch Tín Vũ vẫn ung dùng chờ, giống như đang đợi con mồi vào cửa.

“Tắm xong thì ra đây nhanh nào” Bạch Tín Vũ cười thản nhiên: “Em không ra anh sẽ vào”.

An Ninh không thể làm gì khác là quấn khăn tắm lên người, tim đập nhanh, từ từ mở cửa ra. Thấy anh không có động tác gì khác mới mạnh dạn kéo mạnh.

Cửa vừa mở ra được một nửa, cô cảm thấy choáng váng, bị một sức mạnh kéo vào lòng.

Bạch Tín Vũ không nói hai lời đã ôm ngang người cô, bước về phía phòng ngủ.

“Bác sỹ Bạch, em đói…Hồi nãy anh hỏi em muốn ăn cái gì chẳng lẽ không phải làm chuẩn bị nấu cơm sao?” An Ninh dùng tay đẩy anh một cái, dùng sức không mạnh, giả bộ xem như là kháng nghị.

“Em sai khiến anh còn không muốn cho anh chút lợi ích sao?” Bạch Tín Vũ không để ý đến sự giãy dụa của cô, đá văng cửa phòng ngủ ra, đè cô ở trên giường.

Anh Ninh tự biết không có chỗ nào để trốn, dứt khoát nhắm mắt lại, làm ra bộ dạng muốn chém muốn giết tùy ý ngươi: “Vậy được rồi…”

Bạch Tín Vũ giống như đang mở quà tặng, từ từ kéo khăn tắm trên người cô ra, cố nén dục vọng đang thiêu đốt ở bên dưới bụng, không vội ăn mà ngược lại, thưởng thức con mồi từ trên xuống dưới.

An Ninh đợi một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh, nhịn không được hé mắt nhìn xem đang có chuyện gì, đúng lúc này, cơ thể của anh chợt áp xuống, hôn chằng chịt dọc từ trên cổ xuống người cô, lưu luyến dừng lại ở bộ phận mềm mại trước ngực cô.

Cảm giác tê dại tử môi anh lan ra toàn thân khiến cho cô phải phát ra tiếng rên nho nhỏ.

Bạch Tín Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu hun hút tràn đầy dục vọng: “Vừa rồi lúc tắm em có nhớ tới anh hay không?”

An Ninh nghe vậy mở mắt, ánh mắt hai người chỉ chạm nhau một chút, cô đã chuyển ánh mắt đi nơi khác, cũng không biết nên nhìn cái gì cho tốt, trong lòng lại cảm thấy buồn cười, loại câu hỏi này bảo người ta biết trả lời thế nào?

Bạch Tín Vũ bò lên dùng lưỡi quét lên lỗ tai của cô: “Tóm lại là có nhớ hay không?”

“Không có…” An Ninh bị anh làm cho nhột, trong giọng nói mang theo nụ cười.

Tay anh bỗng nhiên trượt vào giữa hai chân của cô, thăm dò vào nơi làm anh say mê. Hơi thở ấm áp phun ở bên tai cô, mang theo âm thanh mê hoặc: “Không đúng, vậy chỗ này sao lại ẩm ướt như vậy? Hả?”

An Ninh ngại ngùng đến mức hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống, trong khoảng thời gian ở chung này cô phát hiện, ban ngày Bác sỹ Bạch ở trong bệnh viện mang dáng vẻ đàng hoàng lịch sự, chuyên nghiệp tỉnh táo, là hình mẫu rất đáng tin cậy, được người người ngưỡng mộ.

Nhưng vừa về đến nhà… Lúc hai người hoan ái lại giống như biến thành người khác, thích nói ra những lời khiến người ta phải đỏ mặt, tim đập nhanh.

“Vừa rồi lúc đi tắm em đã nhớ anh làm như vậy với em, đúng không?” Giọng điệu của anh lại trầm hơn một chút, rõ ràng chỉ có thể tiếp nhận đồng ý.

“Vừa rồi… Sự tồn tại của anh mãnh liệt như vậy, nhưng ngược lại, em lại không muốn nhìn thấy anh!” An Ninh tuy xấu hổ, nhưng vẫn không quên đánh trả một câu: “Bác sỹ Bạch, anh quả nhiên không làm thất vọng cái danh hiệu cầm thú”.

“Em dám nói không thích anh như vậy?” Bạch Tín Vũ hơi nhíu mày, cho ngón tay thứ hai vào.

“Anh…” An Ninh rút cục cũng buông tha ý định chống cự, bởi vì lý trí của cô đã theo ngón tay chơi đùa của anh mà trở nên mờ mịt, ngoại trừ thở dài cầu khẩn thì cô không có cách nào nói ra một câu trọn vẹn.

“Thật ẩm ướt…” Bạch Tín Vũ rất hài lòng với phản ứng thành thực của cơ thể An Ninh, nghiêng người chống tay trên giường, vui vẻ ngắm bộ dạng động tình của cô, động tác trên tay cũng nhanh hơn: “An Ninh anh đoán bây giờ em rất mong muốn được anh tiến vào, sau đó mạnh mẽ chiếm đóng, có đúng không?”

An Ninh chỉ lo hít không khí, không trả lời, nhưng ánh mắt mê ly đã nói lên tâm tình của cô.

“Nhận đi, anh sẽ cho em”. Giọng nói của Bạch Tín Vũ hơi trầm nhẹ, giống như nhất định phải làm cô bỏ vũ khí đầu hàng mới bằng lòng bỏ qua.

“…” An Ninh chịu đựng một lúc, cuối cùng thỏa hiệp nắm tay của anh: “Được, em thừa nhận…”

“Nói đi” Bạch Tín Vũ hơi rút ngón tay ra ngoài, đè lên chỗ mẫn cảm nhất của cô cười nói: “Nói em muốn anh tiến vào cơ thể em”.

“…” Từng dòng điện từ cơ thể chạy lên đại não, An Ninh chỉ có thể nghe theo, nói ra lời anh muốn nghe: “Em muốn…Anh tiến vào cơ thể em…”

“Như em muốn”. Bạch Tín Vũ rút cục nâng người, nâng hai chân cô cao lên phía đỉnh đầu, sau đó dùng dục vọng nóng bỏng mạnh mẽ đâm vào cơ thể cô.

Làm cho cô cùng anh phát ra tiếng rên cực kỳ êm tai.

Tình cảm ái muội lan tràn mãnh liệt khắp cả căn phòng, tia nắng mặt trời ấm áp buổi chiều chiếu từ cửa sổ vào, làm cho hình ảnh hai người đang giao hoan ánh lên vách tường…

Cho đến khi qua cơn kích tình, An Ninh mặc dù hưởng thụ nhưng cũng tiêu hao không ít sức lực, sau khi làm xong càng cảm thấy đói. Đẩy ra người đàn ông đang muốn ôm mình, khoác váy ngủ lên cười nói: “Bác sỹ Bạch, bây giờ có thể đi ăn cơm chưa?”

Bạch Tín Vũ cũng mặc quần áo vào, nhặt bao cao su lên ném vào trong thùng rác, bước lại ôm cô từ phía sau: “Làm một lần nữa nhé? Ít có dịp chúng ta được nghỉ cùng một ngày”.

An Ninh từ chối nói: “Anh còn chưa thỏa mãn dục vọng nữa à!”

“Cái này nói là chưa thỏa mãn dục vọng?” Tay Bạch Tín Vũ không chịu để yên xoa lên hai điểm mềm mại trước ngực cô: “Em biết vừa rồi vì sao anh có thể kiềm chế mà vui đùa với cơ thể của em hay không?”

Trên mặt An Ninh mới vừa hết đỏ lại vì mấy câu nói này mà hiện lên, nhưng mà lấy kinh nghiệm mọi lần mà nói, người không nhịn được trước luôn là anh…Ngày hôm nay sao lại nhịn được? Đúng là có chút kỳ lạ?

Bạch Tín Vũ dán vào bên tai cô, vươn đầu lưỡi mập mờ hôn lên cổ cô: “Bởi vì khi em tắm anh đã bắn một lần, nhìn đường cong yểu điệu của em, trong đầu anh đã nghĩ đến bộ dạng động lòng người khi em ở dưới thân anh…”

“…” Khuôn mặt của An Ninh đã sớm đỏ rực, ngay cả lỗ tai cũng nóng lên, cô nhanh chóng thoát khỏi ôm ấp của anh: “Không nói với anh nữa, anh quá dâm dê rồi!”

Bạch Tín Vũ buông ra theo sự dãy dụa của cô, phản đối nói: “Thực sắc tính dã *. Anh là đàn ông bình thường, thích làm chuyện đó với người phụ nữ mình yêu, thì có vấn đề gì chứ? Sao lại là dâm dê?”

(*“Thực sắc tính dã”: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người)

“Vậy anh cũng không thể chưa thỏa mãn dục vọng như vậy…” An Ninh không biết làm sao để bắt bẻ anh, chỉ có thể nói như vậy.

“An Ninh, em là cô gái đầu tiên của anh, là duy nhất, cũng là người cuối cùng”. Bạch Tín Vũ thản nhiên nói: “Anh cấm dục nhiều năm như vậy, bây giờ mới tìm được đối tượng, anh muốn giải tỏa nhiều thêm vài lần cũng không được sao?”

“Được rồi… Anh thắng”. An Ninh vẫn bị sự mặt dày của anh đánh bại, buồn cười nói: “Thế nhưng Bác sỹ Bạch…Anh dám không chú ý đến yêu cầu của em sao. Em đói…”

“Được, anh đi nấu cơm”. Bạch Tín Vũ nhìn cô nói một câu đầy ý sâu xa: “Chờ em ăn no xem còn mượn cớ gì”.

“…”

An Ninh vốn định theo vào phòng bếp trợ giúp, bị anh đẩy ra: “Có khói dầu, em ra ngoài chờ ăn cơm là tốt rồi”.

Cô không kiên trì nữa, trở về phòng lấy sách ra phòng khách ôn tập. Kỳ thực trong khoảng thời gian ở với Bác sỹ Bạch này, đối với An Ninh mà nói, quả thật có không ít lợi ích. Cô ở khoa Y vốn dĩ đã có thành tích đầu, bây giờ lại có thêm nhiều kinh nghiệm riêng tư phong phú.

Khi Bạch Tín Vũ nghiêm túc sẽ là một người thầy vừa nghiêm khắc vừa ưu tú, anh có thể giải thích rõ ràng những vấn đề mà An Ninh không hiểu, vô cùng kiên trì, nhưng nếu như cô không cẩn thận mà quên chỗ quan trọng, anh sẽ không nể mặt mà trách mắng, bắt cô thực hiện những hình thức trừng phạt rất quái quỷ.

An Ninh ngày càng có tình cảm sâu nặng với anh. Bên trong có tình yêu, có sùng bái, kính ngưỡng, thưởng thức, cũng có sự tin tưởng. Sự tồn tại của anh giống như bổ sung cho toàn bộ chỗ thiếu sót của cô, đóng vai trò là người yêu, người thân, thầy giáo và là bạn bè.

Khiến cô vô tình mà bắt đầu ỷ lại vào anh, quen thuộc anh, loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt, làm cho cô không dám nghĩ đến tương lai, không dám nghĩ đến nếu có một ngày anh đột nhiên rời đi, cô sẽ khổ sở đến mức nào.

“An Ninh?”

“Dạ?”

“Em đang nghĩ đến điều gì? Gọi em vài lần nhưng cũng không nghe thấy”. Bạch Tín Vũ dọn tới món cuối cùng, lấy tay vỗ vỗ mặt bàn: “Tới ăn cơm nào”.

An Ninh bước tới ngồi xuống, trong lòng vẫn đang suy nghĩ đến việc gì đó. Anh có chuyện giấu cô, cô đang nghĩ xem không biết có nên hỏi vấn đề đang nghi hoặc trong lòng này không.

Bạch Tín Vũ lấy chén đũa đưa cho cô, liếc cô một cái thật sâu: “Em đang suy nghĩ đến điều gì?”

Trong phút chốc An Ninh do dự, quả thật như bây giờ không phải tốt sao? Cần gì phải vội vàng vạch trần mọi chuyện, huống hồ anh cũng đã nói, chờ đến lúc thích hợp, cơ hội đến, rồi anh sẽ nói tất cả cho cô nghe.

Vì vậy cô cầm đũa lên nếm thử đồ ăn, cười nói: “Không có gì”.

“Nếu như là chuyện của Kha Phàm và Trần Hoan thì không cần suy nghĩ”. Bạch Tín Vũ rót cho cô một ly nước trái cây, thản nhiên nói: “Chuyện đó không liên quan đến em”.

An Ninh sững sờ, đối với việc anh bỗng nhiên nhắc đến chuyện này, cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng suy nghĩ sâu hơn thì cô nhớ tới việc Kha Phạm làm việc ở khoa giải phẫu, là cấp dưới của anh, chuyện này anh biết cũng không có gì kỳ lạ, huống chi trong bệnh viện cũng đã sớm truyền tin.

“Trần Hoan là bạn tốt của em, làm sao lại không liên quan đến em”. An Ninh cho là anh thuận miệng nói, nên cũng thuận miệng nói theo một câu.

“An Ninh” Bạch Tín Vũ để đũa xuống, vẻ mặt toát ra sự lạnh lùng xa cách, dùng giọng điệu không cho cự tuyệt nói: “Trong khoảng thời gian này cách xa Trần Hoan một chút đi”.

An Ninh đã lâu không thấy anh dùng giọng điệu này, lần thứ hai dâng lên cảm giác anh rất xa cách, cô cũng đặt đũa xuống: “Anh sợ Trần Hoan sẽ làm liên lụy đến em? Nhưng em muốn nói rằng, cô ấy là bạn tốt của em. Nếu như là chuyện liên quan đến Lâm Khai Dương, Bác sỹ Bạch, xin hỏi anh có thể bo bo giữ mình, không đếm xỉa đến hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.