* Ở Nhật Bản , Trần Doan đang sống cùng gia đình Sato*
- Doan, sống ở đây em quen chưa ?
- Sato - san? Cũng quen quen một chút, nhờ có Dosu - kun vừa ngồi trên xe vừa chỉ đường nên em cũng nhớ được lối tới trường.
- Gọi anh là Uzumaki được rồi. Nói chứ thằng Dosu em anh nó không cho em gọi nó bằng họ đúng không ?
- Cậu ấy tức giận với em chỉ vì em gọi cậu ta là Sato, gọi bằng họ là phép lịch sự cơ mà ?
- Haha... anh cũng thấy lạ nhưng mà thôi kệ . Em muốn gọi cho gia đình không ? Nhà mình có wifi đó ?
- Có ạ ! Là gì vậy ạ ? ...
* Tại nhà của cô *
Hắn đang điên cuồng lau nhà. Y thì ngồi gõ lap top muốn mòn ngón tay. Và hơn hết cả, hai cái xác muốn bốc hơi vì nóng. Nắng buổi trưa quả thật đáng sợ.
- Thầy có khó chịu lắm không ? Nhìn thầy nhăn nhó nãy giờ.
- Tôi đau đầu. Hơi chóng mặt...
- Thầy ngưng làm việc đã, nghỉ ngơi đi.
- Bạch Hy.
- Dạ ?
- Qua đây bóp vai, bóp chân.
- ok...
- Bóp cả đầu nữa...
- Yup...
- Bóp tay luôn nhá..
- Dạ..
- Thôi bóp toàn bộ lưng nữa!
- * cáu * thế em bóp cả thầy Trần nhỏ nhé .
- ( che ) Không a ! Mi mà bóp là ta mất liền !
- Xưng ta mi luôn kìa ( lại gần nắn vai y ).
- Tôi muốn ăn bánh việt quất, uống trà sữa, lát đi mua ha ?
- .... Em hiếp chết bây giờ, thầy hành ghê.
- Không mua tôi méc tiểu Doan !!
Y bật dậy gõ laptop như chuẩn bị gọi 1 cuộc.
- Ấy ấy ! Thầy có cần gì thêm không ạ ?...
Mép giật giật .
- Có ! Tôi cần....
/ cuộc gọi video của tiểu Doan /
- Dm ăn gì mà thiêng vãi !!
Hắn giật thất thần .
- Ăn cơm cha nó nấu ấy mà !
Trần Ảnh liếc hắn ám muội, bắt máy.
- Baba ! Hôm nay con mới gọi được cho người.
- Bảo bối ! Nơi ở của con thế nào ?
- Rất đẹp baba ! Người trong gia đình Sato đối xử rất tốt. Baba thì sao ? Osin con thuê không làm chuyện gì động trời chứ ?
- Ồ... Bạch Hy ý hả ?...
Y cười mờ ám quay sang hắn, tay che ống camera lại.
Hắn tái mặt chắp lạy y, miệng khẩu hình :
" Ngàn lần xin thầy "
Y bỏ tay ra khỏi camera nói rất lớn :
- Rất tốt a ! Hảo hảo tốt đó......
To be continued...