Phong Cẩm Thành cẩn thận nói về hành trình sẽ dẫn Kê Thanh và con gái ra ngoài mua xích đu dây, với sự hiểu biết của Phong Cẩm Thành về Kê Thanh, thì có lẽ vợ của hắn sẽ không đồng ý ngay đâu, dù sao thì vợ của hắn cũng chưa có hết giận, cho dù hắn có làm mặt nghiêm chỉnh đi chăng nữa cũng vô dụng thôi, nhưng ở đây còn có con gái làm lá chắn, Phong Cẩm Thành nghĩ có khả năng sẽ có hy vọng.
Phong Cẩm Thành nói xong, đảo mắt nhìn đứa con trai đang nằm trong lòng Kê Thanh ngủ, không nhịn được trong lòng tự nhiên cảm thấy ghen tị, con của còn hạnh phúc hơn hắn, đứa nhỏ nằm ở trong lòng bú sữa, còn được vuốt bình sữa, còn hắn thì đường đường là chồng, mà ngay cả bàn tay nhỏ bé của cô cũng không dám nắm, biểu tình kia ai oán cũng không được, gương mặt tuấn tú của hắn lộ ra biểu tình rõ ràng rất không hòa hợp, đã lớn như vậy mà còn mang theo tính cách trẻ con đáng yêu.
Kê Thanh đem con cẩn thận đưa vào trong lòng của hắn, sửa sang lại quần áo rồi nói :"Tiểu Lượng đang ngủ thì làm sao mà đi được?"
Phong Cẩm Thành vừa nhận con xong, liền ôm con đi giao cho bảo mẫu coi, quay lại đầu nói :"Thằng nhóc đó ngủ rất say, có đi hai hay ba giờ cũng không sao đâu, chúng ta dẫn theo Tiểu Tuyết đi nữa, đến khi trở về có lẽ Tiểu Lượng còn chưa dậy đó?"
"Còn Tiểu Lượng?" Kê Thanh trừng mắt nhìn hắn vài giây.
Phong Cẩm Thành sửa miệng nói :"Ừh, con đang ngủ cho dù có sấm sét cũng không tỉnh lại đâu, em yên tâm đi! Huống chi còn có bảo mẫu nữa..."
Phong Cẩm Thành vừa nói, một bên nháy mắt với Tiểu Tuyết, con bé này rất thông minh, lập tức hiểu ý của ba, liền nhào vào trong lòng của mẹ, toàn thân lắc lắc, quấn quít lấy cô mà làm nũng :"Mẹ, Tiểu Tuyết muốn có xích đu bằng dây, muốn xích đu bằng dây..."
Kê Thanh thấy Tiểu Tuyết năn nỉ như vậy không còn cách nào chỉ có thể đồng ý :"Được rồi, chúng ta cùng đi mua xích đu..."
Từ lúc cô bắt đầu mang thai Tiểu Lượng, Kê Thanh cũng lơ là không có quan tâm con gái được nhiều như lúc trước nữa, khi còn ở thành phố T, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau như hình với bóng, tuy nói Tiểu Tuyết đã có ông nội và bà nội nuông chiều, nhưng dù sao họ cũng không phải là mẹ, cũng có đôi lúc con bé cũng sẽ ghen tỵ bĩu môi cùng chống nạnh mà lên án :"Mẹ thật bất công, có em trai rồi lại không thương Tiểu Tuyết nữa..." Câu nói đó khiến cho Kê Thanh cảm thấy áy náy vô cùng, sau này chỉ cần con gái làm nũng thôi, thì cô cũng cố gắng đồng ý để cho nó đạt được như ý, bởi vậy đòn sát thủ này của Tiểu Tuyết rất được cô tranh thủ sử dụng, chưa bao giờ bị thất vọng.
Không khí trời thu tháng mười rất ôn hoà, người đi ra ngoài mua sắm thật sự không ít, dòng người hòa vào nhau giống như dòng nước đang chảy, tập trung ở trong trung tâm mua sắm rộn ràng và náo nhiệt, trong lòng của Kê Thanh không khỏi than thầm, có lẽ tình hình kinh tế cũng đang rất tốt, chỉ cần nhìn dòng người đang mua sắm trước mắt thì có thể nhận biết được.
Kê Thanh sợ người khác sẽ đụng trúng Tiểu Tuyết, nên cô liền ôm lấy Tiểu Tuyết, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên cô bé đến nơi náo nhiệt như vậy, một thân nhỏ nhắn ở trong lòng Kê Thanh không yên cứ lắc lắc, cái đầu nhỏ vui vẻ nhìn xung quanh, khi lên đến thang cuốn, cô bé lắc đầu liều mạng giãy dụa, chỉ vào cái thang cuốn mà kêu to :"Mẹ ơi, Tiểu Tuyết muốn tự mình đi, muốn tự đi..."
"Không được!" Kê Thanh không chút do dự cự tuyệt cô bé : "Con còn quá nhỏ, đi thang cuốn rất nguy hiểm."
Tiểu Tuyết biết mẹ đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ không thể đòi được, đầu liền xoay qua hướng khác cầu cứu Phong Cẩm Thành, hai mắt to đen nhìn rồi nhìn, có chút ướt át, hết sức đáng thương.
Nhưng Phong Cẩm Thành lại không chịu nổi ánh mắt tha thiết của con gái như vậy, đưa hai tay ra ôm lấy con gái trong tay của Kê Thanh :"Để anh ôm Tiểu Tuyết." Sau khi ôm lấy con, đi về phía trước hai bước, liền đem con gái đứng lên thang cuốn, cô bé vỗ tay đồng thời dậm chân một cái, vui vẻ mà cười khanh khách.
Người đàn ông trước mặt này bình thường rất nguyên tắc, nhưng khi thấy con đòi hỏi vô lý như vậy, lại đồng ý làm một người cha không hề có nguyên tắc gì cả.
Đi hết thang cuốn, cô bé liền giơ cao tay, chu cái miệng nhỏ nhắn lên mà nói :"Con muốn ba ôm."
Kê Thanh không khỏi dở khóc dở cười, tay chỉ vào cái trán của Tiều Tuyết :"Thấy gió thổi chiều nào liền ngả theo chiều đó, uổng công mẹ thương con."
Phong Cẩm Thành một tay ôm lấy con gái, một tay khác duỗi ra ôm lấy thắt lưng của Kê Thanh :"Vợ ơi, bên đây đông người quá, chúng ta qua bên kia đi..."
Kê Thanh nhất thời không bắt bẻ, bị Phong Cẩm Thành chiếm chút tiện nghi, cuối cùng nghe theo Tiểu Tuyết, mua cái xích đu dây màu trắng dây, sau khi chọn xích đu xong, Tiểu Tuyết liếc mắt liền thấy bên kia khu giải trí có nhà hơi, cô bé mặc kệ ba mẹ có đồng ý hay không, cũng liều mạng kéo lấy tay của ba mẹ chạy qua bên kia xem, Kê Thanh bị Tiểu Tuyết kéo tới nhà hơi, Tiểu Tuyết liền cởi giày, nhanh chân chui vào trong chơi, Phong Cẩm Thành cũng muốn đi thanh toán tiền, bước tới thấp giọng nói với Kê Thanh :"Hiếm khi thấy Tiểu Tuyết vui vẻ, cho nó chơi một chút đi!" Kê Thanh cúi đầu nhìn đồng hồ, không còn cách nào khác đành gật đầu.
Bên cạnh có một quán cà phê, trừ bỏ thưởng thức cà phê ra, còn có một ít tạp chí và sách để đọc, đa số khách hàng đều là cha mẹ đang ngồi chờ, Kê Thanh và Phong Cẩm Thành chọn cái bàn gần cửa sổ, có thể nhìn ra bên ngoài, có thể thấy được nhiều loại hoa.
Trong lòng của Phong Cẩm Thành cảm thấy kích động có chút không hiểu, hôm nay thời tiết rất tốt, sau giữa trưa lại thảnh thơi như vậy, hai người đối diện với nhau khiến tâm tình của Phong Cẩm Thành cảm thấy rất vui, nhìn hai người như vậy rất giống như đang hẹn hò, nói đến chuyện này, hắn mới sực nhớ hắn và Kê Thanh cũng chưa từng hẹn hò qua, hai người quen biết, kết hôn, tách ra, gặp lại, rồi sinh con... Hai người bọn họ đã trải qua đủ loại gian nan, nhưng lại thiếu mất khoảng thời gian yêu đương và hẹn hò này.
Bỗng nhiên Phong Cẩm Thành cảm thấy thật đáng tiếc, nếu thời gian có thể quay lại một lần nữa, hắn sẽ không để thiếu xót này xảy ra, hiện tại bù đắp lại có trễ quá hay không đây, nhưng mà quan trọng nhất chính là Kê Thanh có cho hắn cơ hội để hắn bù đắp không, Phong Cẩm Thành ở trong lòng suy nghĩ rất lâu để tìm từ nói với Kê Thanh, nhưng khi vừa mở miệng, còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, hắn đã phát hiện ánh mắt của Kê Thanh đang dừng lại ở bàn phía sau lưng hắn, lý do gì khiến cho cô phải chôn chặt ánh mắt, Phong Cẩm Thành theo bản năng không khỏi quay đầu lại nhìn.
Trương Lộ ngồi cách bọn họ một cái bàn, cũng đang bình tĩnh quan sát bọn họ, không biết cô ấy đang nghĩ cái gì mà ánh mắt lại rất phức tạp. Tim của Phong Cẩm Thành không khỏi đập nhanh vài nhịp, hiện tại Phong Cẩm Thành cũng biết không nên xem thường Trương Lộ nữa, trải qua đoạn thời gian trước đây, hắn cũng phát hiện ra một điều, khi Trương lộ ở cùng hắn và Kê Thanh, cô ấy sẽ nhập vai người phá hư không khí, còn cố ý để cho vợ hắn hiểu lầm, mặc kệ là hắn có ý đồ gì hay không, nhưng vợ của hắn lại rất hay để ý đến những chuyện này, thật sự khiến cho Phong Cẩm Thành không thể không đề cao cảnh giác đối với Trương lộ, hơn nữa giờ phút này Phong Cẩm Thành rất sợ xảy ra rắc rối.
Nhưng hiển nhiên, mọi chuyện cũng không được như mong đợi của hắn, khi hắn quay đầu lại, thì Trương Lộ đã đứng dậy bước tới, ánh mắt đảo qua sắt mặt lạnh lùng và đề phòng của Phong Cẩm Thành, trong lòng Trương Lộ không khỏi âm thầm cười khổ, mọi chuyện có kết cục như ngày hôm nay, cuối cùng cô không thể không thừa nhận là người đàn ông này chưa từng để cô vào trong mắt qua, một giây cũng không có.
Có thể nói, ở trong lòng của hắn căn bản cũng không có cô, Trương Lộ nói :"Kê Thanh, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút được hay không..."
Ánh mắt của Phong Cẩm Thành chợt tối, liền nói :"Trương tiểu thư, vợ của tôi đã tỏ vẻ không quen biết với cô rồi, cũng không có chuyện gì phải nói riêng cả!" Phong Cẩm Thành trực tiếp thay Kê Thanh từ chối.
Dường như Kê Thanh lại đang cố tình làm trái ý của hắn vậy, liền đứng dậy nói :"Chúng ta qua bàn bên kia nói đi." Nói xong, liền định đi về phía bên kia, nhưng lại bị Phong Cẩm Thành nắm lấy tay của cô :"Kê Thanh, em ..."
Kê Thanh bỗng nở nụ cười, hơi cúi đầu nhỏ giọng nói với hắn :"Phong Cẩm Thành anh đang sợ cái gì chứ?"
Ánh mắt của Kê Thanh rất trong trẻo, khiến cho Phong Cẩm Thành không khỏi thả tay, đúng vậy! Hắn là đang sợ cái gì chứ? Nếu như hiện tại hắn ngăn cản Kê Thanh, thì chẳng khác nào là đang có tật nên giật mình.
Phong Cẩm Thành trơ mắt nhìn hai người đến bên góc yên lặng kia ngồi, hắn có thể nhìn thấy hai người nhưng lại không nghe được nội dung mà hai người đang nói? Sở dĩ Kê Thanh đồng ý cùng Trương Lộ nói chuyện, trừ bỏ một chút ân oán cần xác nhận nên chấm dứt ra, Kê Thanh cũng nhìn ra được tình trạng của Trương Lộ có nhiều chỗ không thích hợp, lớp trang điểm trên mặt thật dày nên Kê Thanh không thể nhìn ra màu da thật của cô, trên người mặc áo lạnh màu tím thật dài bao lấy thân hình gầy yếu của Trương Lộ, thời kỳ xinh đẹp của Trương Lộ không khỏi đi quá nhanh, nhìn qua dường như cô có vẻ già và tiều tụy hơn trước.
Lúc Kê Thanh đánh giá Trương Lộ, Trương lộ cũng quan sát Kê Thanh, cho đến giờ phút này Trương lộ mới không thể không nhận thua, cho dù Kê Thanh không có xinh đẹp cực kỳ, không có nhiều kinh nghiệm như cô, nhưng Kê Thanh lại nắm giữ được trái tim của Phong Cẩm Thành, đã qua nhiều năm như vậy, mặc dù bản thân mình đã đem hết thủ đoạn ra dùng, nhưng cũng không thể giành lấy được, trình độ hấp dẫn đàn ông của cô cũng không kém, nhưng người đàn ông đó lại chỉ biết có mỗi người phụ nữ ngồi đối diện này thôi, rốt cuộc cô thua dưới tay của người khác, đây chung quy cũng được coi là báo ứng!
Trương Lộ ngẩng đầu nhìn Kê Thanh, thật sự có một chút bất ngờ :"Cô không có gì muốn hỏi tôi sao?"
Kê Thanh gật gật đầu nói :"Chuyện năm đó, xấp hình ở trong hòm thư của tôi là do cô gửi phải không? Sao cô lại biết đó là hòm thư của tôi? Còn có, những tấm ảnh này..." Nói tới đây, Kê Thanh dừng lại, bỗng nhiên phát hiện, không nghĩ đến chính mình phải đối mặt với đáp án, nhiều năm trôi qua cô vẫn nhát gan như vậy.
Trương Lộ lại nở nụ cười, trong nụ cười có chút khinh miệt cùng châm chọc :"Hòm thư của cô chưa bao giờ là bí mật cả, từ lúc cô đi học đến bây giờ cũng chỉ dùng có một cái hòm thư, mà chuyện này đối với chị gái của tôi thì không có gì là khó cả, về phần mấy tấm ảnh đó... Kê Thanh, tôi thật sự rất ngạc nhiên, nếu tôi nói những tấm ảnh này là thật, thì cô sẽ nghĩ thế nào? Sẽ lại ra đi một lần nữa? Kê Thanh, cho đến bây giờ tôi không thể không nói, thắng lợi đến với cô rất dễ dàng, cho nên căn bản chính bản thân cô cũng chưa từng ngươi phải ra sức cố gắng qua, cô may mắn làm cho nhiều phụ nữ khác phải đố kỵ, nhưng cô có được hạnh phúc thì lại không, tôi hận cô nhất là ở chỗ này, người khác liều mạng dốc hết sức lực cũng không chiếm được cái gì, cón cô lại dễ dàng nắm được ở trong tay, lại còn không biết quý trọng."
Kê Thanh ngạc nhiên, Trương Lộ cũng phát hiện cảm xúc của chính mình có chút không khống chế được, hít sâu hai cái, lời nói cũng từ tốn :"Cô có biết một người phụ nữ muốn đứng vững ở ngoài xã hội có bao nhiêu khó khăn không? Bề ngoài nhìn rất dễ dàng nhưng sau lưng phải trả những cái giá rất đắt, cô được đàn ông đặt trong tủ kính ngắm nhìn, đương nhiên mãi mãi cũng không biết được điều đó đâu, còn những bức ảnh kia cho dù là thật hay giả, cô cũng không có dũng cảm đi làm sáng tỏ, chỉ biết trốn tránh, cô làm như vậy khiến cho phụ nữ khinh bỉ, cô còn dám nói mình rất yêu Phong Cẩm Thành, yêu bao nhiêu năm qua, trải qua bao nhiêu năm... Kê Thanh, tôi cũng thấy xấu hổ thay cho cô đó, cho dù cô có ngươi yêu Phong Cẩm Thành chân thật, thì tình yêu của cô cũng quá yếu đuối, từ giây phút đó trở đi tôi liền thề phải giành lấy của cô."
Trong mắt của Trương Lộ bỗng nhiên hiện lên một tia khoái chí :"Năm đó tôi ngồi ở trong xe của Phong Cẩm Thành, thấy cô co đầu rút cổ ở trong góc tường, vẻ mặt tuyệt vọng cùng bi thương, thật sự lúc đó tôi thấy trong lòng rất vui, lâng lâng giống như hàng trăm con bướm đang bay vậy, nhưng là cô quay trở lại do bị Phong Cẩm Thanh tìm trở về, cho dù cô có trốn tránh, hắn cũng muốn lật tung ba thước đất để đem cô trở về, lúc đó cho dù tôi có dâng đến trước cửa, thì ngay cả liếc mắt một cái Phong Cẩm Thành cũng không muốn bố thí cho tôi, nhưng còn cô thì sao, trốn tránh tấm lòng của Phong Cẩm Thành, nói gì chứ, cô có biết người đàn ông đó đã âm thầm ở sau lưng cô làm biết bao nhiêu chuyện không..."