CHƯƠNG 137: BỞI VÌ CẬU THÈM ĐÒN
CHƯƠNG 137: BỞI VÌ CẬU THÈM ĐÒN
Gương mặt Đường Vỹ Hạo âm trầm giận giữ, hung hăng trừng Thiệu Nguyên Đông.
Nếu để cho anh hai biết mình không bảo vệ được chỉ dâu, còn để chị dâu bị người khác làm nhục, anh hai nhất định sẽ nổi giận.
"Ôi, Mông Chỉ Nghi, thủ đoạn không ít mà, ngay cả chú em cũng dụ dỗ được, nhìn cậu ta căng thẳng kìa!" Thiệu Nguyên Đông nhìn dáng vẻ khó chịu của Đường Vỹ Hạo, lạnh lùng giễu cợt nói.
"Mẹ nó cậu tìm chết, miệng mồm sạch sẽ chút cho ông đây!" Đường Vỹ Hạo chợt quát một tiếng, vung nắm tay muốn đánh Thiệu Nguyên Đông.
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng cười, đáy mắt thanh lãnh mang theo một nụ cười lạnh lẽo của sát thần, quỷ dị khó hiểu.
Quát một tiếng với Đường Vỹ Hạo đang nổi giận sau lưng: "Vỹ Hạo, lui ra, dọn dẹp thứ ô uế bỏ đi như vậy làm bẩn tay cậu không tốt, muốn bẩn thì bẩn tay một mình tôi là được rồi!"
Mông Chỉ Nghi đẩy Đường Vỹ Hạo đang nổi giận muốn xông lên đánh Thiệu Nguyên Đông ra, khóe miệng lạnh lùng kéo lên một nụ cười cảm giác lạnh đến thấu xương, liếc nhìn Thiệu Nguyên Đông, ngang ngược cuồng vọng nói.
"Nhóc con, tôi không vừa mắt cậu lâu rồi đó!"
"Bốp - - "
Mông Chỉ Nghi nói xong một câu, lạnh lùng cong môi, tay trái bắt lấy tay Thiệu Nguyên Đông, tay phải đột nhiên móc lên, mạnh mẽ đánh một cú móc, đánh vào cằm dưới của Thiệu Nguyên Đông.
"Phốc!"
Thiệu Nguyên Đông không ngờ người phụ nữ Mông Chỉ Nghi này lại đột nhiên ra tay, không cẩn thận một cái, cằm dưới đã bị nắm đấm đánh vào, cả người đột ngột ngã về sao: “Phi" một tiếng, nhổ ra một cái răng cửa.
"Mông Chỉ Nghi người phụ nữ xấu xí này, muốn chết!"
Thiệu Vĩnh Khiêm bị đánh gãy một cái răng cửa, có chút tức giận hung ác trừng mắt nhìn Mông Chỉ Nghi, mồm đầy máu tươi lại mất một chiếc răng cửa, nhìn thế nào cũng thấy kỳ.
"Biết vì sao tôi đánh cậu không!"
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nhíu mày, hoàn toàn không để sự tức giận của Thiệu Nguyên Đông vào mắt, Thiệu Nguyên Đông này trong mắt cô chỉ là một con tôm nhãi nhép, là một con tôm nhãi nhép bị mẹ Thiệu làm hư mà thôi, cũng không tạo ra sóng gió gì được.
Lạnh lùng cười, nụ cười đầy cuồng vọng và ngang ngược, tà ác mà lạnh lẽo, hơi cong môi, rồi nói tiếp: "Bởi vì cậu thiếu đòn!"
Nhớ năm đó lúc mẹ Thiệu không ngừng móc mỉa châm chọc mình cũng không thiếu sự tham dự của Thiệu Nguyên Đông, hôm nay đã gặp nhau, cô không thể tìm mẹ Thiệu tính sổ, tìm lại cảm giác trên người Thiệu Nguyên Đông cũng không tệ.
Dù cho xung quanh đã có không ít người, nhưng Mông Chỉ Nghi vẫn không có ý nhẹ nhàng bỏ qua cho Thiệu Nguyên Đông, lại đấm mạnh một cú vào người Thiệu Nguyên Đông.
Cú đấm này trực tiếp đánh vào dưới cánh tay Thiệu Nguyên Đông.
"Đánh hay lắm, chị dâu đánh cậu ta, ai bảo cậu ta làm nhục chị và bà nội!"
Thấy Thiệu Nguyên Đông bị chị dâu nhà mình mạnh mẽ xử lý, gương mặt Đường Vỹ Hạo sung sướng, trên mặt cười tươi như hoa.
Hạng Hy Hy bên cạnh nhìn thấy bà nội Đường và Đường Vỹ Hạo che chở Mông Chỉ Nghi như thế trong lòng không khỏi ghen ghét và tức giận.
"Bà nội, bà nhanh để bọn họ dừng lại, nếu tiếp tục đánh như thế nữa Nguyên Đông sẽ gặp chuyện không may, dầu gì anh ấy cũng là cậu hai nhà họ Thiệu, nếu như bị đánh xảy ra chuyện cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến nhà họ Đường!"
Hạng Hy Hy gương mặt đầy lo lắng chạy đến bên cạnh bà nội Đường.
Kỳ thật là đứng một bên nhắc nhở bà nội Đường, thân phận của Thiệu Nguyên Đông, Mông Chỉ Nghi đánh cậu hai nhà họ Thiệu như vậy là làm nhà họ Đường xấu mặt, một người phụ nữ ương mạnh như thế, vừa lên đã ra tay sao cso thể làm phu nhân nhà họ Đường được.
Bà nội Đường là người thế nào, sống bảy tám mươi tuổi, nhưng vẫn tinh lắm, trong lòng Hạng Hy Hy nghĩ cái gì chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra được, lạnh lùng cười nói với với Hạng Hy Hy.
"Con dâu nhà họ Đường chúng tôi nên như vậy, nếu có người dám bắt nạt, thì phải đánh, nha đầu à, đừng mềm lòng, xảy ra chuyện có bà nội gánh cho con, bà xem nhà họ Thiệu bọn họ cũng không dám làm gì!"
Bà nội Đường lớn tiếng nói với Mông Chỉ Nghi.
Con mắt lạnh của Mông Chỉ Nghi hơi quét qua, có mắt đều nhìn thấy được Hạng Hy Hy vẻ mặt dịu dàng nhưng trong mắt lại âm tàn độc ác, không khỏi lạnh lùng coi môi lên, đáy mắt thanh lãnh xẹt qua một tia âm hàn.
Lúc nhìn về phía bà nội Đường đã rũ bỏ sự tối tăm trong mắt: "Bà nội yên tâm đi, cho dù nhà họ Thiệu bọn họ có đến, con cũng sẽ không để bọn họ sống tốt.!"
Mông Chỉ Nghi trực tiếp đấm một đấm thật mạnh vào bụng Thiệu Nguyên Đông, Thiệu Nguyên Đông đau đớn, cong người lại, hai tay ôm bụng, mặt đỏ lên.
Thấy Thiệu Nguyên Đông lại bị người phụ nữ Mông Chỉ Nghi này đánh đến thảm như vậy, vẻ mặt Hạng Hy Hy cũng nghiêm túc hơn, muốn đối phó với người phụ nữ này xem ra có một số cách không thể thực hiện được, nhưng dù là như thế, cô ta cũng sẽ không để người phụ nữ này ở lại bên người Đường Nại.
Đường Nại nhất định phải là người đàn ông của Hạng Hy Hy cô ta!
Hạng Hy Hy thấy bà nội Đường và Đường Vỹ Hạo không có ý ngăn lại, cô ta càng không ngăn lại, nếu như Thiệu Nguyên Đông bị đánh quá đà, nhà họ Thiệu sẽ truy cứu trách nhiệm, như vậy Mông Chỉ Nghi này sẽ khó thoát tội được, chỉ cần nhà họ Thiệu tố cáo Mông Chỉ Nghi cố ý gây thương tích, đợi chuyện làm lớn lên, xem như nhà họ Đường muốn bảo vệ cũng không bảo vệ nổi.
Trong lòng suy nghĩ xong hết, trên mặt Hạng Hy Hy mặc dù vẫn lo lắng như trước, nhưng cơ thể đã thả lỏng ra, đáy mắt dịu dàng ngoan ngoãn có một tia âm tàn.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, Mông Chỉ Nghi, cô đánh chết tôi, nhà họ Thiệu chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
Bị Mông Chỉ Nghi đánh rất nhiều, mỗi một cái đều đau đến cả người rét đến thấu xương, nhưng mình đánh thì Mông Chỉ Nghi mỗi lần đều có thể tránh được, đánh một lúc càng trở nên tức giận.
"Muốn tôi bỏ qua cho cậu, được thôi, quỳ xuống cầu xin tôi!" Mông Chỉ Nghi thấy vẻ mặt đau khổ của Thiệu Nguyên Đông, cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Chỉ cần cậu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ tha cho cậu!"
Giọng nói lạnh thấu xương lọt vào trong tai Thiệu Nguyên Đông, ánh mắt hung ác, quát: "Cô từ bỏ đi, tôi sẽ không cầu xin cô tha thứ!"
Thiệu Nguyên Đông hung ác nói, anh ta dù thế nào cũng đường đường là cậu hai nhà họ Thiệu, muốn anh ta cầu xin tha thứ, trừ phi anh ta chết
"Vậy thì không còn cách nào!" Đáy mắt Mông Chỉ Nghi Băng rét lạnh thấu xương, nụ cười quỷ dị, nụ cười nặng nề nhìn Thiệu Nguyên Đông khủng bố như là ác ma.
"Cô muốn làm gì, nhiều người như vậy, cô đừng làm loạn!" Thiệu Nguyên Đông nhìn thấy nụ cười trong đáy mắt của Mông Chỉ Nghi, đáy lòng run lên, cả người đột nhiên té lăn trên đất..
Hạng Hy Hy lạnh lùng liếc nhìn Thiệu Nguyên Đông, con mắt khinh miệt, đồ vô dụng.
Mông Chỉ Nghi không khỏi cười, nụ cười lạnh lùng lộ ra sự nguy hiểm vô cùng, nhìn Thiệu Nguyên Đông: "Nhiều người nhìn như vậy đương nhiên tôi sẽ không làm bậy với cậu, tôi chỉ là muốn kéo cậu đứng đậy!"
Nhìn nụ cười lạnh trên mặt Mông Chỉ Nghi, cả người Thiệu Nguyên Đông run lên.
Anh ta mới không tin người phụ nữ ma quỷ này, sao cô có thể chỉ đơn thuần là nâng anh ta dậy được chứ, khẳng định có bẫy, trong lòng Thiệu Nguyên Đông thầm nghĩ.