CHƯƠNG 123: CÓ VẺ NHƯ HOA ĐÀO NỞ QUÁ VƯỢNG
CHƯƠNG 123: CÓ VẺ NHƯ HOA ĐÀO NỞ QUÁ VƯỢNG
Nghe nói, một đêm này nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đau đớn bên trong nhà ma, đó là ác quỷ bị giết hại cho nên quay về đòi mạng.
Cũng có người nói rằng một đêm này ở bên trong nhà ma có người nghe thấy thứ không sạch sẽ đang khóc, đang cười khúc khích.
Tóm lại chuyện ma quái càng lan rộng thì càng kỳ lạ. Khiến cho những gia đình cách ngôi nhà ma một đoạn cũng bị dọa đến nỗi khi trời vừa chợp tối đã rối rít đóng hết cửa lại.
...
Sau khi xử lý xong chuyện của Cơ Tích Vy thì Đường Nại quay về Long Hiên Hào Đình luôn.
“Anh đã về!”
Nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Đường Nại, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Mông Chỉ Nghi thoáng hiện lên một chút mềm mỏng, nhìn theo từng bước chân của Đường Nại đi về phía mình.
Vẻ vặt Đường Nại vô cùng thâm tình và cưng chiều nhìn Mông Chỉ Nghi, anh cảm thấy dường như mình ngắm Mông Mông bao nhiêu cũng không đủ, đưa cánh tay thon dài ra ôm cả người Mông Chỉ Nghi vào lòng.
“Sao muộn như vậy rồi còn chưa nghỉ ngơi, đang chờ anh à?”
Đường Nại không tự chủ nhẹ giọng lại, giống như sợ cô gái nhỏ trong ngực bị hoảng sợ. Giọng nói từ tính trầm thấp du dương vang lên bên tai Mông Chỉ Nghi, khiến cho lòng người ngứa ngáy.
“Anh chưa về em ngủ không được.”
Hình như là bởi vì đã mở lòng nói lời yêu cho nên giờ phút này Mông Chỉ Nghi gọn gàng dứt khoát mở miệng. Đường Nại thấy dáng vẻ cô gái nhỏ này hoàn toàn ỷ lại vào mình nên càng ngày càng thích, cả trái tim đều mềm nhũn.
Vẻ mặt lạnh lẽo như núi băng cũng đã sớm tan thành một vũng nước mùa xuân, anh không nhịn được cúi đầu cưng chiều hôn nhẹ lên đỉnh đầu Mông Chỉ Nghi, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài xinh đẹp của Mông Chỉ Nghi. Không thể tưởng tượng nổi anh thích nhất chính là mái tóc đen nhánh này.
Nó đen như mực, rất là đẹp!
“Là anh không tốt, lần sau nhất định anh sẽ về sớm với em, có được không?”
“Ừm!” Đường Nại hạ giọng cưng chiều, Mông Chỉ Nghi nghe thấy đáy lòng ấm áp, dịu dàng gật đầu khẽ đáp lại.
“Cho em xem vết thương của anh một chút, hai ngày nay không sao chứ?”
Mông Chỉ Nghi nghĩ hai ngày nay không để ý kỹ đến vết thương của Đường Nại, không khỏi lên tiếng. Gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng mang theo lo lắng rất mê người, nhìn vào mắt Đường Nại lại là một hình ảnh khác, Đường Nại nhìn thấy mà yêu thích mãnh liệt.
Tại sao lại có thể thích đến mức này, tại sao yêu bao nhiêu cũng thấy không đủ, bất kể là dáng vẻ nào của Mông Chỉ Nghi cũng đều khiến anh yêu thích không dứt được.
Ôi, trong lòng Đường Nại không khỏi cười khổ.
Anh đưa tay vuốt ve cánh tay đang chuyển động loạn xạ của Mông Chỉ Nghi, khóa chặt cô lại trong ngực mình không cho giãy dụa, để cằm của Mông Chỉ Nghi đặt trên vai rồi vùi thật sâu vào trong cổ của cô và hít một hơi thật sâu.
Chóp mũi đầy mùi thơm mát lành lạnh của riêng Mông Chỉ Nghi, mang theo một chút hương hoa, khiến cho Đường Nại yêu thích không thôi, anh thấy ngọt ngào tận đáy lòng.
“Chờ em phát hiện thì anh sắp thối rữa luôn rồi. Yên tâm đi, vốn chỉ là một vết xước nhỏ bây giờ đã không sao rồi.”
Từ nhỏ đến lớn khắp nơi trên người Đường Nại đều là vết thương, hơn nữa còn có nhiều vết thương nghiêm trọng hơn đây, cho nên đối với loại vết thương này thì đơn giản chỉ là một vết thương nhỏ không thể nhỏ hơn.
“Thật xin lỗi!”
Mông Chỉ Nghi không khỏi hơi tự trách, trong lòng chua xót. Người đàn ông này vốn là như vậy, cho dù cô chưa từng làm một người vợ đạt tiêu chuẩn nhưng anh vẫn luôn yêu thương và nuông chiều cô.
Mà dường như cô cứ yên tâm hưởng thụ tất cả những điều tốt đẹp mà mình được ban tặng, thật sự cô có một loại cảm giác mình sắp bị chiều hư.
“Đừng bao giờ nói xin lỗi với anh, so với ba chữ này anh lại muốn nghe ba chữ khác hơn.” Đường Nại thâm tình nói.
Mông Chỉ Nghi nhìn đáy mắt đầy tình cảm nồng nàn của Đường Nại, đột nhiên nói: “ Ngài Đường, anh thế này đúng là sẽ chiều hư vợ anh!”
“Vậy thì thật là tốt, bà Đường không biết rằng thói quen sẽ trở thành lẽ tự nhiên sao? Chờ đến một ngày nào đó thật sự chiều em đến hư thì em sẽ không bao giờ có thể rời bỏ anh, nhưng mà em biết không?”
Đường Nại hơi đẩy Mông Chỉ Nghi ra đáy mắt chứa đầy sự dịu dàng quyến luyến cưng chiều, mang theo một chút sợ hãi và chờ đợi. Đôi mắt sâu thẳm kia dường như muốn nhìn thâm nhập vào đáy mắt Mông Chỉ Nghi.
Mông Chỉ Nghi chớp chớp mắt, không khỏi cười một tiếng.
Trong lòng người đàn ông này lại lo được lo mất đối với cô như vậy sao?
“Không đâu, bà Đường thích ngài Đường cho nên sẽ không rời đi.”
Mông Chỉ Nghi nói lời từ trái tim, chân thành và nghiêm túc.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thoát của Mông Chỉ Nghi rất nghiêm túc, nụ cười trên mặt Đường Nại ngày càng tươi hơn. Vốn dĩ trời sinh anh đã là một anh chàng đẹp trai, nụ cười này quả thật đẹp hơn cả vầng trăng ngoài cửa sổ.
“Cho dù là em có muốn rời đi thì ngài Đường cũng sẽ bắt em về và trói lại bên người không cho phép đi đâu.”
Đôi khi Đường Nại chính là bá đạo như vậy, nhưng lại khiến Mông Chỉ Nghi cảm thấy rất thích.
“Mông Mông, một ngày nào đó anh sẽ khiến trong thế giới của em chỉ có anh, chỉ muốn anh, chỉ thích anh, không còn ai có thể bước vào trái tim của em.”
Đường Nại đột nhiên trầm giọng nói, giọng nói từ tính trầm khàn như trong mộng nhưng lại vô cùng nghiêm túc độc đoán, Mông Chỉ Nghi nghe thấy thì ngay lập tức trái tim như có một sợi dây cung siết chặt lại.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn vào đôi mắt như một vòng xoáy màu đen kia, thậm chí đã bị mất phương hướng một lát.
“Vậy còn anh?”
Mông Chỉ Nghi mất hồn hỏi.
Đường Nại nở một nụ cười chân thành tha thiết, nụ cười đầy tình cảm nồng nàn và cưng chiều.
“Trong thế giới của anh từ lâu đã chỉ chỉ có một mình em, cho nên nhất định em phải tăng tốc lên mới được, giá cả thị trường của ngài Đường rất cao.”
Mông Chỉ Nghi nhìn vẻ mặt cưng chiều của Đường Nại, đột nhiên cô chớp chớp mắt, mang theo một chút tinh nghịch vui vẻ: “Giá cả thị trường của ngài Đường đúng là không tệ, luôn có phụ nữ ôm ấp yêu thương, làm cho người ta vô cùng hâm mộ!”
Đường Nại đã thấy Mông Chỉ Nghi đầy sức sống như thế này bao giờ đâu, lại còn trêu chọc anh, anh không kiềm chế được nhìn nụ cười tinh quái trên mặt Mông Chỉ Nghi mất hồn nở một nụ cười.
“Bà Đường đang ghen à?”
“Không ghen!” Mông Chỉ Nghi lắc đầu.
“Vì sao?” Đường Nại nhịn không được hơi mất mát.
“Bởi vì đầu óc của các cô ấy có vẻ không tốt lắm, một số người còn có vấn đề về thần kinh, ngài Đường không thích kiểu đó!” Mông Chỉ Nghi ngước mắt khẽ cười một tiếng.
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Mông Chỉ Nghi càng trở nên bức người, đẹp không sao tả xiết, nụ cười nhàn nhạt dịu dàng vô cùng xinh đẹp gần như khiến Đường Nại quên cả hít thở.
“Đúng, ngài Đường thích kiểu của bà Đường!”
Đường Nại không nhịn được bật cười, đôi khi không nên cưới người vợ quá thông minh, quả nhiên Mông Mông nhà anh quá mạnh mẽ, muốn nghe cô nói mấy câu mà những cô gái khác thường nói thì khó như lên trời!
“Thế nhưng bên cạnh bà Đường có vẻ như hoa đào nở rất nhiều, có phải là bà Đường cũng nên cân nhắc chấn chỉnh lại hay không?”
Vừa nghĩ tới bên cạnh Mông Chỉ Nghi có mấy hoa đào nát vây quanh, trong lòng Đường Nại không nhịn được dâng lên sự ghen tuông.
Thiệu Vĩnh Khiêm, người đàn ông tóc vàng, Nam Cung Hướng, những người này không một ai là không đáng lo, anh thấy mà không nhịn sự khó chịu trong lòng.
“Hoa đào?”
Mông Chỉ Nghi nhíu mày, có chút không hiểu ý của Đường Nại.
“Haizz!”
Đường Nại không nhịn được thở dài một tiếng.
Tại sao người phụ nữ này lúc cần ngốc thì lại không ngốc, lúc không nên ngốc thì lại ngốc vậy?
Vẻ mặt ngài Đường đầy sự bất lực!
EQ của vợ quá thấp, có thể trách ai được?