CHƯƠNG 100: TÔI CHỈ THÍCH KIỂU NGƯỜI NHƯ PHU NHÂN NHÀ TÔI THÔI.
CHƯƠNG 100: TÔI CHỈ THÍCH KIỂU NGƯỜI NHƯ PHU NHÂN NHÀ TÔI THÔI.
Mông Chỉ Nghi nhìn cô gái kiêu căng, hống hách và vô lễ trước mặt một cái.
Mi tâm cô bất giác cau lại, cứ luôn cảm thấy cô gái này có chút quen mắt, nhưng có nghĩ kỹ thì cũng không biết là đã gặp vào lúc nào nữa.
“Ê, tôi đang nói với cô đó, cô nghe thấy rồi chứ, ai bảo cô cản bổn tiểu thư lại, bổn tiểu thư muốn nói chuyện với anh Nại!” Cơ Tích Tương khinh miệt trừng Mông Chỉ Nghi một cái.
“Anh Nại anh nhìn kìa, người phụ nữ này cản em, cô ta xấu quá, anh mau kêu cô ta cút ra đi!”
Cơ Tích Tương quay đầu nhìn sang Đường Nại, sự hống hách và kiêu ngạo trên gương mặt lúc này liền chuyển sang nũng nịu mà nói với Đường Nại, hoàn toàn không nhìn thấy sự u ám và khủng bố trên sắc mặt của Đường Nại.
Mông Chỉ Nghi nhìn Cơ Tích Tương lật mặt trong chớp mắt mà có chút kinh ngạc, mi tâm cô càng lúc càng nhíu chặt lại hơn, đáy mắt thanh lãnh mang theo vài phần băng giá mà lạnh lùng nhìn Cơ Tích Tương.
“Cản cô thì đã làm sao, cô có bản lĩnh thì tự mình qua đây!”
Thanh âm ngông cuồng lạnh lẽo mang đầy sự bá khí và lạnh nhạt vang lên, Mông Chỉ Nghi nhìn Cơ Tích Tương với ánh mắt thờ ơ, vẻ mặt không vui.
Đúng, cô chính là không vui đó, nhìn cô gái này kêu Đường Nại là anh Nại, cô liền cảm thấy trái tim mình khó chịu.
“Phụt, khụ khụ...”
Sắc mặt Đường Nại vốn đang âm trầm tức giận nhưng vì lời nói này của Mông Chỉ Nghi mà đột nhiên không nhịn được cười lên thành tiếng, ngay cả sự phẫn nộ lúc đầu trên gương mặt cũng chớp mắt biến mất đi. Nhìn gương mặt ngông cuồng của người phụ nữ nhỏ bé chặn trước người mình, trái tim anh liền trở nên ấm áp, còn có cả sự bực bội mà Mông Chỉ Nghi phóng thích ra từ trên người càng khiến Đường Nại vui vẻ hơn.
Mông Mông nhà anh đang ghen đó!
Thì ra Mông Mông thanh lãnh lúc ghen lên cũng có bộ dạng đáng yêu như vậy a!
Cơ Tích Tương có khi nào nhìn thấy Đường Nại cười qua đâu chứ, nụ cười này thậm chí còn đẹp hơn so với khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc kia nữa, nó toát ra khí chất như một chàng tiên giáng trần vậy, rực rỡ hệt như là hoa khói vào tháng ba, nở rộ chói lọi và đầy màu sắc, lập tức khiến cho Cơ Tích Tương mê mẩn đến đỏ cả mắt.
Khuôn mặt nhỏ lúc này cũng nhuộm lên một màu hồng hồng.
Nhưng trong chớp mắt, gương mặt Cơ Tích Tương liền trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt ghi hận nhìn Mông Chỉ Nghi ở trước mặt, dưới đáy mắt toàn là thần sắc âm hiểm, sự đố kỵ cháy lên hừng hực.
Người phụ nữ này vậy mà lại xinh đẹp hơn cô ta, hơn nữa còn ở cùng với anh Nại, anh Nại vậy mà lại cười vì cô nữa, không được, cô ta tuyệt đối không cho phép anh Nại bị người phụ nữ khác cướp đi đâu.
Khó lắm mới bảo ba điều tra được tin tức nói Đường Nại đã từ chối sự đính hôn với cô chủ nhà họ Hạng rồi, nghe thấy tin tức này, cô ta đã vui mừng đến mấy ngày, ngày nào cũng nghĩ xem làm sao để bồi dưỡng tình cảm với anh Nại, đúng lúc daddy cũng vô cùng tán đồng.
Daddy có nói, đàn ông ai cũng thích con gái dịu dàng, không thích người kiêu căng hống hách.
Khuôn mặt nhỏ vốn mang đầy đố kỵ và hống hách đối với Mông Chỉ Nghi lúc này liền thay đổi: “Cô này là vệ sĩ của anh Nại sao, em không có ác ý gì hết, chỉ là nhìn thấy anh Nại ở đây nên muốn qua đây chào hỏi thôi!”
Nhìn thấy Cơ Tích Tương trong chớp mắt lại thay đổi sắc mặt, khóe môi Mông Chỉ Nghi bất giác nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Người phụ nữ này đúng là ngốc đến hết thuốc chữa, vừa nãy đã lộ tẩy hết rồi, bây giờ còn giả vờ thì có tác dụng gì nữa, đúng là chưa khảo đã xưng mà.
Hơn nữa, cô trông giống vệ sĩ lắm sao?
“Nếu đã là như vậy, chào cũng chào rồi, mời cô đi cho!”
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nhướng mày, không phải là nói đến đây chào hỏi một cái thôi sao.
Cơ Tích Tương không ngờ Mông Chỉ Nghi lại nói như vậy, sắc mặt cô ta lúc này có chút tê cứng, cho dù là đã nghe lời của ba, trước mặt Đường Nại phải dịu dàng một chút, nhưng dù sao bình thường cũng hống hách thành thói rồi, cho nên nghe thấy lời của Mông Chỉ Nghi thì khó tránh trong lòng bất mãn.
Cô ta quát với Mông Chỉ Nghi một tiếng: “Hừ, cô là cái thá gì, dựa vào đâu mà làm chủ cho anh Nại vậy, anh Nại còn chưa kêu tôi đi nữa, hơn nữa vừa nãy anh Nại còn kêu cô cút ra nữa kìa!”
Mông Chỉ Nghi nhướng mày, châm biếm cười một cái: “Như vậy vẫn là thuận mắt hơn một chút, vừa nãy trông có chút kinh tởm!” “Cô mắng ai kinh tởm đó, cô mới đúng là không biết xấu hổ đó, tôi thấy cô là sợ anh Nại bị tôi kêu đi, làm cho cô không câu dẫn được thì có, hừ!”
Cơ Tích Tương nghe thấy lời của Mông Chỉ Nghi thì liền phẫn nộ, cô ta đưa đôi mắt âm hiểm nhìn Mông Chỉ Nghi.
“Cô hai Cơ, mong cô nói chuyện chú ý một chút, vừa nãy tôi kêu cô cút ra, cô không có lỗ tai, hay là không có não!” Trên khuôn mặt âm trầm của Đường Nại đầy rẫy sự lạnh giá tựa băng sương, ánh mắt âm lạnh nguy hiểm khẽ híp lại nhìn Cơ Tích Tương.
“Anh Nại, anh sao vậy, sao anh lại có thể nói với em như vậy, lúc nhỏ anh thích em nhất, còn tặng em một đóa hoa nữa, anh quên rồi sao?” Nhìn thấy sắc mặt u ám nguy hiểm của Đường Nại, Cơ Tích Tương bất giác trở nên ủy khuất, đôi mắt cô ta ửng đỏ, thanh âm yếu đuối.
Bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ thương hoa tiếc ngọc.
“Chuyện lúc nhỏ tại sao tôi phải nhớ chứ, cho dù tôi có tặng hoa cho cô cũng không có nghĩa là cô có thể bất kính với vợ của tôi!”
Đường Nại lạnh lùng trào phúng, đôi mắt sâu thẳm đầy lạnh lẽo.
“Vợ...”
Bị thanh âm lạnh lùng khủng bố của Đường Nại dọa, Cơ Tích Tương thật sự có chút hoảng, nhưng vừa nghe đến từ ‘vợ’ cô ta liền kinh ngạc, ánh mắt không dám tin nhìn về phía Mông Chỉ Nghi ở bên cạnh Đường Nại, vẻ mặt viết đầy sự không dám tin.
“Anh Nại, anh nói bậy gì vậy, anh đã nói là lớn lên sẽ lấy em mà, làm sao lại có thể có vợ chứ, em mới là vợ của anh mà!”
Cơ Tích Tương lúc này thật hận không thể xé xác người phụ nữ chướng mắt này ra, ả tiện nhân to gan này dám câu dẫn anh Nại của cô ta, nhưng mà anh Nại lúc này đang tức giận, cô ta vẫn là có chút sợ hãi bộ dạng đáng sợ này của Đường Nại.
Nghe thấy lời của Cơ Tích Tương, sự âm hiểm nơi đáy mắt Đường Nại càng lạnh lẽo thêm vài phần nữa.
“Cô hai Cơ không lẽ không tìm được người nào để gả rồi sao, Đường Nại tôi không thích kiểu người như cô, tôi chỉ thích kiểu người như phu nhân nhà tôi thôi!” Đường Nại lạnh lùng lên tiếng, thanh âm sương giá lãnh khốc mà bạc tình: “Nhưng mà---”
Nghe thấy lời của Đường Nại, Cơ Tích Tương thật muốn thổ huyết luôn rồi, khuôn mặt cô ta đầy nước mắt, khiến người ta nhìn mà thương xót, đôi mắt ướt đẫm đầy mê người, đau lòng khôn xiết, nhưng đột nhiên nghe thấy hai từ ‘nhưng mà’, ánh mắt cô ta lập tức sáng lên: “Nhưng mà cái gì?”
Đường Nại trào phúng cười một cái, đôi mắt đen láy lộ ra một thần sắc hung hãn đáng sợ, khóe môi mỏng khẽ mở ra, nói.
“Nhưng nếu như cô hai Cơ cô đơn lạnh lẽo quá, tôi đây có thể tìm cho cô vài người bạn nam để chơi cùng, ừm, chắc chắn là sẽ phục vụ thật tốt cho cô hai Cơ, thấy sao hả?”
Lời của Đường Nại tàn nhẫn cực kỳ, anh thậm chí còn coi Cơ Tích Tương như một món hàng hà tiện đem ra bán, ai bảo người phụ nữ này vừa mới ức hiếp Mông Mông của anh chứ.
Tuy anh thích bộ dạng Mông Mông ghen lên vì anh, nhưng đó là khi không có ai làm tổn thương cô, nhưng Cơ Tích Tương này lại ngu ngốc đến không có thuốc chữa.
“Anh Nại, sao anh lại có thể đối xử với em như vậy, em luôn đợi anh đến lấy em, giữ gìn thứ tốt đẹp nhất của em là để cho anh đó, anh làm như vậy quá tổn thương em rồi!”
Cơ Tích Tương bị lời của Đường Nại làm giật bắn mình, trên mặt toàn là nước mắt của sự ấm ức, cô ta khóc lóc kể lể với Đường Nại.