Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái

Chương 22: Chap-67




CHƯƠNG 67: TÓM GỌN

CHƯƠNG 67: TÓM GỌN

Trong phút chốc, chiếc xe hạng nặng phóng vọt kên “vèo” một tiếng, phi nước đại về hướng chiếc xe màu đen phía trước.

May mà chiếc cầu này là con đường dẫn tới ngoại ô. Trên cầu không có nhiều phương tiện qua lại, chỉ vài ba chiếc xe rải rác. Mông Chi Nghi gia tăng tốc độ, đuổi theo chiếc xe kia.

Cảnh tượng lúc này giống như một thước phim hay khiến các phương tiện xung quanh ngay lập tức dừng lại quan sát, những ánh mắt kinh ngạc nhìn vào chiếc xe hạng nặng kia.

“Trời ạ, đang quay phim sao? Có cần phải phong cách thế không?”

“Ngầu quá, lại còn là phụ nữ nữa chứ, trời đất!”

Những người xem bên dưới không nhịn được kêu lên thành tiếng, thỉnh thoảng còn nghe thấy vài tiếng huýt sáo vang lên.

Chủ nhân chiếc xe màu đen không ngừng quan sát về gương chiếu hậu ở hai bên. Nhìn thấy chiếc xe theo sát đã không thấy bóng dáng, hắn ta lập tức liền thở dài nhẹ nhõm, cho rằng bản thân đã cắt đuôi được chiếc xe đó.

Còn chưa hoàn toàn thả lỏng, hắn ta liền nghe thấy tứ phía truyền đến tiếng kinh hô và huýt sáo, ngay lập tức nghi ngờ thuận theo tầm mắt của mọi người nhìn lên phía đỉnh đầu.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn xong thiếu chút nữa khiến cả chiếc xe đâm vào lan can bên phải, sợ hãi lập tức đạp phanh xe, cả người sợ hãi, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.

“Bịch…”

Cùng lúc này, chiếc xe hạng nặng vững vàng dừng ở trước mặt con xe màu đen, âm thanh động cơ vẫn đang nổ.

Mạnh mẽ lượn một cái rồi quay đầu, Mông Chi Nghi và Dạ Sát lạnh thùng nhìn chủ nhân chiếc xe màu đen dường như bị dọa tới mức hồn bay phách lạc, cười khẩy.

Hai người đậu xe ở một bên rồi bước xuống xe. Hai thân ảnh lạnh lùng bước từng bước lại gần con xe đen, đáy mắt lạnh lùng mang theo sự nguy hiểm.

Người đàn ông trên chiếc xe màu đen lau mồ hôi trên trán, bàn tay run rẩy rút thẻ nhớ trong chiếc máy ảnh giấu vào ống tay áo, mở cửa xe muốn chạy trốn.

“Dám chạy trốn trước mặt ông đây sao, có dũng khí đấy!”

Trên khuôn mặt búp bê xinh đẹp của Dạ Sát mang theo sự tà mị, lạnh lùng cười.

Trên đường lớn, chiếc xe Maybach mà Đường Nại đang ngồi đột nhiên dừng lại, anh không khỏi nhíu mày.

“Có chuyện gì vậy?”

“Hình như phía trước kẹt xe, xem chừng đã xảy ra chuyện gì đó!” Vũ Đàm nhìn thoáng qua con đường chật như nêm cối nói.

Đường Nại liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay. Đã là giữa trưa rồi, cũng không biết Mông Mông đã ăn cơm chưa, có đói không.

Nghĩ đến đây, anh không khỏi lấy điện thoại ra ấn phím tắt số “1” gọi cho Mông Chi Nghi.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, nhưng một lúc lâu sau cũng không có người nghe. Lông mày anh càng nhíu chặt hơn, trong lòng không khỏi nghĩ chẳng lẽ Mông Mông vẫn chưa thức dậy?

Anh vừa tắt điện thoại xong định gọi lại thì bên ngoài liền truyền đến tiếng kinh hô. Đường Nại ngẩng đầu nhìn ra.

Vừa hay nhìn thấy được một chiếc xe hạng nặng ở bên đầu này bay lên không trung. Kỹ thuật đua xe có thể nói thuộc hạng nhất, e rằng ở nước Z tuyệt đối chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Đường Nại cũng không chú ý nhiều. Ánh mắt thâm thúy lãnh khốc tùy ý quét qua, vừa định thu hồi thì đột nhiên dừng lại ở một chỗ.

Dung nhan tuấn mĩ tinh tế nhất thời âm trầm đến dọa người. Con ngươi đen anh đầy lạnh lẽo, lộ ra sự tức giận hung ác nham hiểm, khiến người khác không dám đối diện.

Ngay cả toàn thân cũng lộ ra hơi thở lạnh như băng, nguy hiểm cực kì.

Vũ Đàm đang lái xe trước mặt cũng cảm nhận được lửa giận phóng ra từ trên người thiếu gia. Vẻ mặt anh hốt hoảng, là một nỗi hoảng sợ khóc có thể giải thích được.

Thuận theo ánh mắt của Đường Nại, anh ngay lập tức bị dọa tới toàn thân run lên. Người phụ nữ đang lái chiếc xe hạng nặng đầy khí thế đang vững vàng tiếp đất ở đằng xa kia không phải là mợ chủ nhà anh thì còn là ai.

Chẳng trách cả người cậu chủ tức giận u ám và đầy nộ khí. Thì ra mợ lại đến đua xe rồi, hơn nữa đằng sau còn mang theo một cậu chàng đẹp trai có khuôn mặt búp bê nhìn vô cùng yêu nghiệt.

Rõ ràng là một tiểu thịt tươi da thịt nềm mại, chẳng trách nộ khí trên người càng ngày càng lớn, thì ra vấn đề nằm ở đây.

Đến đây Vũ Đàm cũng cảm thấy đau thương, tại sao mợ chủ lớn mỗi lần ra ngoài hẹn đàn ông đều bị thiếu gia tóm được chứ.

Xem ra về sau mợ chủ vẫn không nên làm chuyện xấu thì hơn, bởi vì không chừng lại bị cậu chủ bắt gặp.

Tầm mắt Đường Nại gắt gao nhìn Mông Chi Nghi từ trong chiếc xe hạng nặng ở đằng xa kia bước xuống, con ngươi đen tối nheo lại đầy nguy hiểm, trong đáy mắt hiện lên sự ớn lạnh, lửa giận và sát khí toàn thân càng trở nên đậm hơn.

Đặc biệt là lúc nhìn thấy một thiếu niên trẻ tuổi đi ngay đằng sau cô, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương, vô cùng nguy hiểm.

Cả cơ thể anh hơi run lên, mãi cho đến khi con ngươi đen hóa đi tất cả lửa giận, lại trở nên càng âm trầm lạnh lẽo, bị che phủ bởi sương đen dày đặc.

Đường Nại lúc này khiến Vũ Đàm nhìn thấy cũng phải kinh hồn bạt vía!

Đường Nại lạnh lẽo nhìn nơi đó, nhìn thiếu niên có khuôn mặt búp bê đứng sau Mông Chi Nghi đang ngăn người chủ chiếc xe màu đen lại.

“Cậu chủ, chúng ta có nên giúp đỡ không? Mợ chủ hình như gặp rắc rối rồi.”

Nhìn mấy người đang đôi co ở đằng xa, Vũ Đàm không nhịn được mà hỏi.

“Đi tắt tất cả các camera giám sát trong phạm vi trăm dặm. Còn nữa, kêu bộ phận tình báo chú ý động thái trên mạng. Hình ảnh không nên xuất hiện này tuyệt đối không được xuất hiện.”

Đường Nại lạnh lùng mở miệng ra lệnh, khuôn mặt băng lãnh không chút biểu cảm càng sâu hiểm khó dò, đến Vũ Đàm cũng không thể nhìn ra.

Nhưng mà anh biết cậu chủ đang tức giận, hơn nữa sự tức giận lần này không giống với lúc trước!

Nhưng cho dù là vậy, điều đầu tiên cậu chủ nghĩ tới vĩnh viễn vẫn là sự an toàn của mợ chủ.

Ánh mắt Vũ Đàm liếc về phía trước, không nhịn được mà khẽ nhíu mày. Cũng không biết mợ chủ như vậy đối với cậu chủ mà nói là tốt hay xấu. Dù sao thân phận của thiếu gia cũng không bình thường.

“Rõ!”

Vũ Đàm nhận mệnh lệnh, ngay lập tức liền truyền mệnh lệnh ra, trong nháy mắt liền có thành viên của Ảnh Vệ quân đi thực thi.

Ở đằng xa, Dạ Sát xách tên lái chiếc xe màu đen đến, hung hăng đẩy ngã trước mặt Mông Chi Nghi, lạnh lùng uy hiếp nói.

“Mau đưa đồ ra đây. Nếu không chờ lát nữa anh sẽ được nếm mùi đau khổ!”

“Các người muốn làm gì? Tôi nói với các người, các người như vậy là bắt cóc con tin, là phạm pháp đấy!” Chủ chiếc xe màu đen run rẩy thân mình, khuôn mặt hoảng sợ nhìn Mông Chi Nghi và Dạ Sát.

“Vậy sao? Vậy thử nói xem anh xâm hại quyền riêng tư của người khác như vậy, tình huống tồi tệ không biết chừng còn ngồi tù đó!”

Mông Chi Nghi ngồi xổm xuống, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Nhìn khuôn mặt người đàn ông mồ hôi chảy không ngừng, cô không khỏi cười lạnh, nụ cười tà mị và quỷ dị.

“Cô…cô nói bậy gì vậy? Tôi xâm phạm sự riêng tư của người khác lúc nào chứ?”

Bị Mông Chi Nghi nói như vậy, người chủ chiếc xe màu đen ngay lập tức có chút khẩn trương mà nói lắp bắp, đôi mắt giả vờ điềm tĩnh có chút lay động bất định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.