Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái!
CHƯƠNG 167: CHỜ CÁC NGƯỜI ĐẾN CỨU THÌ TRỜI ĐÃ TỐI RỒI
Có thể lấy được “công tử” của Đế Quốc Ám Dạ làm vợ, thì chắc chắn là do hương khói tổ tiên ở phần mộ của nhà họ Đường.
“Tôi cũng cảm thấy như vậy!”
Đông Phương Thế Kiêu vừa mới nói xong, thì mấy Mông Chỉ Nghi ngày bình thường vốn lạnh lùng lại bỗng cong khóe môi lên, nhíu mày, kiêu ngạo cười nói.
“Phụt!”
Đông Phương Thế Kiêu đột nhiên nhìn thấy bộ dạng tự luyến kiêu ngạo của Mông Chỉ Nghi thì thiếu chút đã bật cười thành tiếng.
Anh ta đã ở bên cạnh người phụ nữ này lâu như vậy, vậy mà vì sao lại không biết cô ấy còn có một mặt như vậy, chẳng lẽ khi một cô gái yêu đương thì đều như vậy sao, Đông Phương Thế Kiêu rất nghi ngờ.
Đột nhiên cảm thấy có một tia hồng quang từ phía trên đỉnh đầu quét qua chỗ này, Mông Chỉ Nghi vội lôi Đông Phương Thế Kiêu ngồi xuống, sắc mặt mang theo ý im lặng.
Đối phương còn sắp xếp tay bắn tỉa ở trên cao!
“Mấy tên nhãi này, đi giao dịch mà còn chuẩn bị tay bắn tỉa!” Sắc mặt của Đông Phương Thế Kiêu ngây ngẩn, thoáng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng đảo qua rừng cây phía bên trên.
Trong lòng cũng đã xác định được đại khái vị trí của tên bắn tỉa.
“Nếu đã có tay bắn tỉa, thì chúng ta đi ra từ chỗ này cũng không thể tránh được họng súng của gã ta, cậu có chủ ý gì không?” Sắc mặt của Đông Phương Thế Kiêu chìm xuống, gương mặt như ánh nắng bình thường bây giờ đã có một tầng lạnh lùng, nhíu mày nhìn về phía Mông Chỉ Nghi.
Sắc mặt của Mông Chỉ Nghi cũng có chút khó coi, tay bắn tỉa trốn ở trên cây, ở vị trí cao có thể dễ dàng phát hiện ra bọn họ, chỉ cần hơi động, thì điều chờ đợi bọn họ chắc chắn sẽ là bị súng bắn nổ đầu.
Im lặng một lát, Mông Chỉ Nghi cầm môt viên đá to bằng nắm đấm ở bên cạnh lên, sắc mặt trầm xuống, nói.
“Chỉ có thể dùng nó thử một chút!”
Vẻ mặt của Đông Phương Thế Kiêu cũng trầm xuống, nhìn thoáng qua tảng đá ở trong tay của Mông Chỉ Nghi, sau đó khẽ gật đầu.
Dã Lang và một nhóm người khác đang ở một bên, im lặng ẩn núp, nhìn thấy Cô Ưng bị chịu đau, vẻ mặt của mấy người bọn họ cũng rất khó coi.
“Dã Lang, phải làm sao bây giờ, nếu Cô Ưng còn tiếp tục bị đánh thì sẽ bị đánh chết mất!”
Mấy anh em trong Thiên Ảnh Vệ đều đã đi đến đây, nhìn thấy bộ dạng đang bị tra tấn của Cô Ưng, đương nhiên là không thể chịu được.
“Trước tiên đừng hoảng, đám người này trang bị vũ khí đầy đủ, cho dù bây giờ chúng ta muốn đi lên cứu cũng phải có kế sách, chẳng lẽ anh muốn chúng ta không cứu được Cô Ưng mà ngược lại bị bọn họ bắt sống sao?”
Dã Lang và Cô Ưng đã được huấn luyện bên cạnh nhau từ nhỏ, nhìn thấy anh em tốt phải chịu cảnh này, trong đáy lòng của anh ta cũng rất khó chịu.
Nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm mà mọi người hành động theo tình cảm, đối phương còn có bao nhiêu người ẩn úp trong chỗ tối mà bọn họ không nhìn thấy, thậm chí vũ khí trong tay của đối phương còn nhiều hơn bọn họ, khả năng chiến đấu cách xa nhau như vậy, nếu không có một kế hoạch tuyệt vời thì chính là lấy trứng chọi đá.
Người nọ sau khi nghe Dã Lang nói cũng hiểu được đạo lí này, vẻ mặt hơi tiết chế lại, táo bạo nói.
“Vậy anh nói đi, chúng ta phải làm gì, nếu cứ tiếp tục như vậy, Cô Ưng sẽ mất mạng.”
Dã Lang nghe xong, ánh mắt hơi khó coi, nhìn về phía Cô Ưng ở phía xa đang bị đánh vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, nhìn thấy bộ dạng bị đánh sưng mặt lên, không nhịn được cảm thấy mũi anh cũng chua chua.
Đáy mắt cũng đã tức giận đỏ lên!
“Mặc kệ đi, lên trước rồi nói!”
Dã Lang càng xem càng không nhịn được nói, quát mạnh một tiếng, liền muốn đứng lên, thì một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vội vàng vang lên từ phía sau.
“Dừng lại!”
Bỗng nhiên nghe được âm thanh quen thuộc như vậy, toàn bộ thân thể của Dã Lang chấn động, đến cả nhóm người của Thiên Ảnh Vệ cũng lộ ra ánh mắt khiếp sợ, sau đó không khống chế được sự mừng rỡ và vui mừng.
“Số một!”
Cái âm thanh quen thuộc lạnh lùng và trầm thấp như vậy, ngoài trừ Đường Nại thì còn có ai nữa.
Một đám người vừa nghe thấy âm thanh của lão đại, đột nhiên thay đổi sự buồn bực vào táo bạo vừa nãy, vội vàng thể hiện ra vẻ mặt kích động và thoải mái.
Vậy mà lão đại lại không có chuyện gì cả.
Không có tin tức nào có thể khiến cho bọn họ kích động và phấn chấn như vậy cả.
Đám người vội vàng nhìn về phía sau, nhưng nhìn nửa ngày cũng không thấy bóng người nào cả, không khỏi nhíu mày lại.
“Ấy, tại sao lại không có ai cả, không phải là vừa nãy đã xuất hiện ảo giác đấy chứ?”
Vẻ mặt của Dã Lang vô cùng nghi ngờ, tự nhủ như vậy, những người khác cũng nhíu mày, nghi ngờ vừa rồi đã xuất hiện ảo giác.
Một thân ảnh thon dải thẳng tắp vẫn luôn giấu ở trên một tàng cây nào đó, đưa mắt nhìn xuống đám đàn em vụng về phía dưới, bất đắc dĩ lên tiếng: “Ở phía trên.”
Lại nghe thấy âm thanh trầm thấp lạnh lùng vang lên một lần nữa, mọi người mới vội vàng nhìn về phía bên trên, vừa hay thấy một góc áo thoáng lộ ra từ một cái cây lớn, đám người thấy người ở trên quả nhiên là số một, mà số một lại không có việc gì cả, lập tức từng người từng người đều vô cùng kích động.
Sự lo lắng trong lòng về sự mất tích của Đường Nại cũng đã biến mất.
“Số một, anh không có việc gì, thật tốt quá rồi.”
Dã Lang nhìn thấy Đường Nại vẫn bình an ngồi ở trên cây, lập tức nhịn không được kích động hô.
“Chờ các người đến cứu thì trời cũng tối tồi” Đường Nại lạnh lùng lên tiếng, âm thanh mang theo vài phần khinh thường, lạnh lẽo: “Ngoan ngoãn nằm sấp xuống!”
Nghe được tiếng nhắc nhở của Đường Nại, mọi người của Thiên Ảnh Vệ lập tức ngoan ngoãn tiếp túc nằm sấp xuống, ẩn nấp ở trên mặt đất.
Có sự tồn tại của Đường Nại, giống như đã rót một dòng nước ấm vào lòng của mọi người, sự bực bội tức giận vốn dĩ cũng đã biến mất theo sự xuất hiện của Đường Nại, bởi vì người đàn ông đó không phải là ai khác, mà chính là thần trong mắt của đám người Thiên Ảnh Vệ bọn họ.
Là một vị thần không gì không làm được
Đám người vừa mới yên tĩnh lại, thì ở chỗ khác lập tức truyền đến một tiếng va đập nhỏ.
Tiếng va chạm mặc dù không lớn, nhưng có thể khiến cho đám người Thiên Ảnh Vệ vẫn đang vô cùng chú ý nghe được rõ ràng, ánh mắt lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh.
Sau khi nhìn thấy, tất cả mọi người dường như đều bị dọa đến mức trái tim đều nhảy ra ngoài, con ngươi không nhịn được hơi trợn to lên, đến cả miệng cũng không nhịn được mà há ra thành hình chữ O.
Mà Đường Nại vẫn luôn ở trên cây, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nhỏ bé đó, ánh mắt cũng chấn động, đáy mắt vốn lạnh lùng vô tình trong chốc lát lại hiện lên sự thâm tình, quyến luyến và yêu thương, thế nhưng ngay khi anh vừa nhìn thấy người phụ nữ kia đang định làm gì ở đó
Đôi mắt thâm thúy u ám lập tức hiện lên sự kinh ngạc và sợ hãi.
“Số một, là mợ chủ!”
Rốt cuộc Dã Lang cũng đã tìm lại được âm thanh trước bóng dáng vừa nhỏ bé lại có khí thế mạnh mẽ như vậy, cũng rất ngạc nhiên, thật vất vả mới bình tĩnh lại, tìm được âm thanh nói với Đường Nại vẫn đang ở trên cây.
Giờ phút này Đường Nại ở trên cây cần gì Dã Lang nhắc nhở, vừa nhìn thấy người phụ nữ mà trong lòng anh luôn nhớ thương đang gặp nguy hiểm, càng không dừng lại một chút nào cả, thân thể thon dài thẳng tắp lập tức nhảy xuống, lộn mấy vòng rơi vào bên trong bụi cỏ.
“Bịch! … A!”
Bởi vì động tác lăn dùng sức quá nhiều, khiến cho lưng của anh vốn dĩ đã bị bỏng, lại phải lăn xuống, cọ sát với cỏ dại, bụi gai và đá nhỏ ở trên mặt đất, khiến cho anh càng thêm đau đớn.
Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái!
CHƯƠNG 168: HÙ CHẾT NGƯỜI KHÔNG ĐỀN MẠNG
Ở bên này, Mông Chỉ Nghi nhanh chóng ném viên đá trong tay về phía tên bắn tỉa đang ẩn mình trong cây, mạnh mẽ dùng sức, bay thẳng đến tên bắn tỉa.
"Đùng" một tiếng, tên bắn tỉa đang ẩn nắp trên cây trúng phải một kích do viên đá sắc bén, lập tức từ trên cây rớt xuống.
Mông Chỉ Nghi nhảy lên vài cái, bỗng nhiên bật bậy, nghiêng người đạp trên thân cây, cả người tựa như một con báo lao thẳng vào tên bắn tỉa, hai chân giẫm mạnh, đạp tên bắn tỉa dưới chân.
Sau đó, Mông Chỉ Nghi nhanh chóng trở tay xuất chiêu, dùng một tay đập mạnh vào tên súng tỉa khiến hắn ngã xuống mặt đất, khẩu súng trên tay đối phương bị đánh hạ, sau đó bị Đông Phương Thế Kiêu theo sát bên bắt được.
Đông Phương Thế Kiêu nhanh chóng nạp đạn lên cò, chĩa họng súng về phía tên tập kích, nhắm ngay dưới chân hắn.
"A--"
Tên bắn tỉa kia vừa định mở miệng nói chuyện thì lập tức bị Mông Chỉ Nghi bịt miệng, giọng nói lạnh lẽo thấu xương đầy sát khí vang lên, lạnh lùng nói:
"Đừng lên tiếng, bằng không họng súng trong tay anh ta cũng không phải là giả đâu!"
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng uy hiếp, nghe được người bắn tỉa bước chân run lên, trong mắt lộ ra tia hoảng sợ, ra sức chớp mắt.
"Tôi thả cậu đi, cậu không được phép lên lên tiếng, bằng không cậu có thể thử xem sau khi cậu lên tiếng bọn họ có nhanh chóng tới cứu cậu không, hay là tốc độ bắn nát đầu của tôi nhanh hơn!"
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng quát lên một tiếng, tên bắn tỉa kia hoảng sợ gật đầu.
"Tốt lắm, tôi hỏi cậu câu gì thì cậu phải trả lời tôi câu nấy đó, biết chưa hả?"
Mông Chỉ Nghi nhìn thần sắc trong mắt tên bắn tỉa, sau khi xác nhận đối phương quả thật không phát ra tiếng động, mới mở miệng hỏi.
"Bên trong có tổng cộng bao nhiêu người?"
"Mười tám người!"
"Tốt lắm, cậu tiếp tục nói cho tôi biết, ngoại trừ mấy người ở chỗ đó, còn bố trí người ở chỗ nào khác không?" Mông Chỉ Nghi câu lên đôi mắt ảm đạm lạnh lùng mang theo vài phần hung ác hỏi:
"Bọn họ... Bọn họ..."
Tên bắn tỉa kia liên tiếp nói hai lần từ bọn họ, thần sắc trong mắt của hắn nhanh chóng biến đổi.
"Hửm? Nếu không muốn chết thì nói nhanh lên!" Đông Phương Thế Kiêu dùng thêm vài phần lực sức chĩa họng súng xuống phía dưới chân tên bắn tỉa, lạnh lùng uy hiếp nói.
"Phía đông có hai người mai phục trên cây, ở phía tây cũng có hai người đang nấp trên cây, số còn lại ẩn nấp dưới bụi cỏ theo hướng ba giờ ở đông tây nam bắc!"
Nghe được lời nói của Đông Phương Thế Kiêu, tên bắn tỉa đột nhiên kinh hãi run rẩy nói.
"Tính ra cậu cũng thức thời đấy!" Mông Chỉ Nghi hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn sắc mặt Đông Phương Thế Kiêu kế bên.
"Cậu ở đây trông coi tên này, một mình tôi đi vào!"
"Không được, ở bên trong có hơn mười mấy người, một mình cô đi vào rất nguy hiểm." Lúc này, sắc mặt của Đông Phương Thế Kiêu trầm xuống, cậu sẽ không bao giờ để cho Mông Mông đi làm chuyện nguy hiểm như vậy được, dù cho có đi thì cũng là mình đi.
"Cậu đi cùng tôi còn tên này phải làm sao bây giờ? Mông Chỉ Nghi nhướng mày nhìn thoáng qua tên bắn tỉa đang bị giẫm dưới chân.
“Giết!” Đôi mắt lạnh lùng đầy nghiêm nghị của Đông Phương Thế Kiêu nhuốm đầy sát khí lạnh lùng.
"Đừng giết tôi, đừng giết tôi, xin các người đừng giết tôi!" Vừa nghe đến chuyện hai người này muốn giết hắn, tên bắn tỉa nhất thời hoảng sợ mà liên tục cầu xin tha thứ.
Mông Chỉ Nghi nhíu mày, cuối cùng cũng không chịu đồng ý để Đông Phương Thế Kiêu đi vào với cô.
"Cậu ở lại chỗ này thay tôi trông chừng, một mình tôi vào đó cũng được rồi, bản lĩnh của tôi ra sao thì cậu cũng biết rồi đó, năm đó một mình tôi đánh tan nát băng Thanh Hải, huống chi ở trong đó chỉ có mười mấy người!"
Đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo của Mông Chỉ Nghi nhuốm một màu điên cuồng, cô cầm lấy khẩu súng bắn tỉa trong tay Đông Phương Thế Kiêu, không kềm chế được phát ra nụ cười cuồng vọng.
Nhớ đến năm đó khi Mông Chỉ Nghi được mười lăm tuổi, một mình cô trong tay chỉ có khẩu súng AK47 xông vào băng đảng Thanh Hải cùng với Cô Ưng trong một đêm giết chết hết người trong băng đảng Thanh Hải, hiện tại nghĩ đến tình cảnh năm đó nhịn không được cảm thấy khí huyết sôi trào cuồn cuộn.
"Vậy cô cẩn thận một chút, nếu có chuyện thì phát ra một cái ám hiệu, lập tức rời khỏi đó!"
Đông Phương Thế Kiêu liếc nhìn Mông Chỉ Nghi một cách nghiêm túc và phức tạp, sau đó gật đầu nói.
"Hừ, cậu cũng cẩn thận, đi đây!"
Mông Chỉ Nghi vỗ vai Đông Phương Thế Kiêu, sau đó xoay người lẫn về phía trước, áo choàng đen bị thổi tung, dáng người nhỏ nhắn lẫn mình trong rừng có vẻ cô tịch mà kiêu ngạo.
"Đùng!"
Người đàn ông da đen to lớn đánh một quyền thật mạnh vào bụng Cô Ưng, khiến cho Cô Ưng "phụt" một tiếng phun ra ngụm máu tươi, sau đó kịch liệt ho khan.
"Khụ khụ..."
"Ranh con, mày dám theo dõi tao, nói, mày là người phương nào, rốt cuộc là ai đã phái mày tới, nếu không nói tao sẽ một phát bắn mày, có tin hay không!"
"Ôi, răng còn khá cứng nha, xem tao nhổ một cái răng của mày xuống xem mày còn cứng rắn được nữa không!" Tên đàn ông to lớn hung ác kia gầm lên một tiếng, vẻ mặt tàn bạo nhìn Cô Ưng.
Cô Ưng vẫn như trước gắt gao cắn chặt răng, đối mặt với sự ép hỏi nghiêm hình tra tấn nhiều lần của tên cao to, thậm chí không thèm đưa mắt nhìn.
“Cạy miệng cho ta, nhổ một cái răng của nó đi!” Tên cao to rất tức giận, ra lệnh với đám thủ hạ phía sau.
"Vâng!"
Cô Ưng lạnh lùng liếc những tên đàn ông vạm vỡ đang lại gần, sau đó nhắm mắt lại chờ bọn họ tra tấn.
"Đùng, đùng, đùng--"
Sau khi bắn liên tiếp ba phát, Mông Chỉ Nghi giấu toàn bộ cơ thể của mình trong bóng tối, lạnh lùng nhìn qua ống kính ngắm một số người đàn ông lực lưỡng với làn da ngăm đen ở phía xa, ngay lập tức ba người đàn ông lực lưỡng vốn định xông lên để tra khảo Cô Ưng thị bị bắn thủng đầu, ngã xuống mặt đất.
"Có người đột nhập, đề phòng!"
Đột nhiên nghe được tiếng súng vang lên, trực tiếp bắn thủng đầu của ba người, đội ngũ của đối phương nhất thời lộ ra vẻ kinh hãi.
"Đùng!"
Lại có một tiếng súng vang lên, tên đàn ông da đen cuối cùng đứng ở phía sau cũng ngã xuống đất.
Tên cầm đầu to khỏe kia đột nhiên quýnh lên, hắn kéo Cô Ưng từ trên mặt đất lên, giữ Cô Ưng trong tay rồi chĩa khẩu súng vào Cô Ưng.
“Đừng có giả thần giả quỷ ở ngoài kia, mày động một chút nữa là tao sẽ giết nó!” Tên cầm đầu to khỏe có lẽ đã bị Mông Chỉ Nghi làm cho hoảng sợ, lúc này liền chặn cả người Cô Ưng trước mặt, uy hiếp nói.
Đôi mắt của Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nheo lại, trong mắt lạnh lùng gợi lên một tia giễu cợt hắc ám, tràn đầy khinh thường cùng châm chọc.
"Số một, vừa rồi thật sự là mợ chủ sao? Thật là rất đẹp nha, rất tàn bạo nha!"
Đường Nại vốn định đến cứu Mông Chỉ Nghi, nhưng khi thấy Mông Chỉ Nghi thuần thục áp chế tên bắn tỉa ở trên cây, thân thủ sắc bén quyết đoán, một chút cũng không có ý muốn cần sự giúp đỡ của anh ta. Nhất thời anh liền ẩn mình dưới gốc cây.
Đám người Dã Lang chạy tới phía sau cũng kinh ngạc nhìn Mông Chỉ Nghi, miệng ai cũng tròn đủ nhét một quả trứng thật to.
Thật mẹ nó chứ, người phụ nữ "sức lực cường đại" vừa rồi lại có thể là mợ chủ của bọn họ?
Thiệt thòi trước đây bọn họ đều cho rằng cô gái này không xứng với lão đại của bọn họ, chỉ là một bình hoa xinh đẹp, nhưng không ngờ lại có thân thủ hung hãn và kỹ thuật thiện xạ giỏi như thế.
Nghĩ đến đây lòng ai cũng từng đợt loạn hết lên.
Rất đặc biệt dọa người, mợ chủ à, đây có phải là hù chết người không đền mạng hay không đây, nào có cô gái nào dũng mãnh như vậy chứ!
Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái!
CHƯƠNG 168: HÙ CHẾT NGƯỜI KHÔNG ĐỀN MẠNG
Ở bên này, Mông Chỉ Nghi nhanh chóng ném viên đá trong tay về phía tên bắn tỉa đang ẩn mình trong cây, mạnh mẽ dùng sức, bay thẳng đến tên bắn tỉa.
"Đùng" một tiếng, tên bắn tỉa đang ẩn nắp trên cây trúng phải một kích do viên đá sắc bén, lập tức từ trên cây rớt xuống.
Mông Chỉ Nghi nhảy lên vài cái, bỗng nhiên bật bậy, nghiêng người đạp trên thân cây, cả người tựa như một con báo lao thẳng vào tên bắn tỉa, hai chân giẫm mạnh, đạp tên bắn tỉa dưới chân.
Sau đó, Mông Chỉ Nghi nhanh chóng trở tay xuất chiêu, dùng một tay đập mạnh vào tên súng tỉa khiến hắn ngã xuống mặt đất, khẩu súng trên tay đối phương bị đánh hạ, sau đó bị Đông Phương Thế Kiêu theo sát bên bắt được.
Đông Phương Thế Kiêu nhanh chóng nạp đạn lên cò, chĩa họng súng về phía tên tập kích, nhắm ngay dưới chân hắn.
"A--"
Tên bắn tỉa kia vừa định mở miệng nói chuyện thì lập tức bị Mông Chỉ Nghi bịt miệng, giọng nói lạnh lẽo thấu xương đầy sát khí vang lên, lạnh lùng nói:
"Đừng lên tiếng, bằng không họng súng trong tay anh ta cũng không phải là giả đâu!"
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng uy hiếp, nghe được người bắn tỉa bước chân run lên, trong mắt lộ ra tia hoảng sợ, ra sức chớp mắt.
"Tôi thả cậu đi, cậu không được phép lên lên tiếng, bằng không cậu có thể thử xem sau khi cậu lên tiếng bọn họ có nhanh chóng tới cứu cậu không, hay là tốc độ bắn nát đầu của tôi nhanh hơn!"
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng quát lên một tiếng, tên bắn tỉa kia hoảng sợ gật đầu.
"Tốt lắm, tôi hỏi cậu câu gì thì cậu phải trả lời tôi câu nấy đó, biết chưa hả?"
Mông Chỉ Nghi nhìn thần sắc trong mắt tên bắn tỉa, sau khi xác nhận đối phương quả thật không phát ra tiếng động, mới mở miệng hỏi.
"Bên trong có tổng cộng bao nhiêu người?"
"Mười tám người!"
"Tốt lắm, cậu tiếp tục nói cho tôi biết, ngoại trừ mấy người ở chỗ đó, còn bố trí người ở chỗ nào khác không?" Mông Chỉ Nghi câu lên đôi mắt ảm đạm lạnh lùng mang theo vài phần hung ác hỏi:
"Bọn họ... Bọn họ..."
Tên bắn tỉa kia liên tiếp nói hai lần từ bọn họ, thần sắc trong mắt của hắn nhanh chóng biến đổi.
"Hửm? Nếu không muốn chết thì nói nhanh lên!" Đông Phương Thế Kiêu dùng thêm vài phần lực sức chĩa họng súng xuống phía dưới chân tên bắn tỉa, lạnh lùng uy hiếp nói.
"Phía đông có hai người mai phục trên cây, ở phía tây cũng có hai người đang nấp trên cây, số còn lại ẩn nấp dưới bụi cỏ theo hướng ba giờ ở đông tây nam bắc!"
Nghe được lời nói của Đông Phương Thế Kiêu, tên bắn tỉa đột nhiên kinh hãi run rẩy nói.
"Tính ra cậu cũng thức thời đấy!" Mông Chỉ Nghi hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn sắc mặt Đông Phương Thế Kiêu kế bên.
"Cậu ở đây trông coi tên này, một mình tôi đi vào!"
"Không được, ở bên trong có hơn mười mấy người, một mình cô đi vào rất nguy hiểm." Lúc này, sắc mặt của Đông Phương Thế Kiêu trầm xuống, cậu sẽ không bao giờ để cho Mông Mông đi làm chuyện nguy hiểm như vậy được, dù cho có đi thì cũng là mình đi.
"Cậu đi cùng tôi còn tên này phải làm sao bây giờ? Mông Chỉ Nghi nhướng mày nhìn thoáng qua tên bắn tỉa đang bị giẫm dưới chân.
“Giết!” Đôi mắt lạnh lùng đầy nghiêm nghị của Đông Phương Thế Kiêu nhuốm đầy sát khí lạnh lùng.
"Đừng giết tôi, đừng giết tôi, xin các người đừng giết tôi!" Vừa nghe đến chuyện hai người này muốn giết hắn, tên bắn tỉa nhất thời hoảng sợ mà liên tục cầu xin tha thứ.
Mông Chỉ Nghi nhíu mày, cuối cùng cũng không chịu đồng ý để Đông Phương Thế Kiêu đi vào với cô.
"Cậu ở lại chỗ này thay tôi trông chừng, một mình tôi vào đó cũng được rồi, bản lĩnh của tôi ra sao thì cậu cũng biết rồi đó, năm đó một mình tôi đánh tan nát băng Thanh Hải, huống chi ở trong đó chỉ có mười mấy người!"
Đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo của Mông Chỉ Nghi nhuốm một màu điên cuồng, cô cầm lấy khẩu súng bắn tỉa trong tay Đông Phương Thế Kiêu, không kềm chế được phát ra nụ cười cuồng vọng.
Nhớ đến năm đó khi Mông Chỉ Nghi được mười lăm tuổi, một mình cô trong tay chỉ có khẩu súng AK47 xông vào băng đảng Thanh Hải cùng với Cô Ưng trong một đêm giết chết hết người trong băng đảng Thanh Hải, hiện tại nghĩ đến tình cảnh năm đó nhịn không được cảm thấy khí huyết sôi trào cuồn cuộn.
"Vậy cô cẩn thận một chút, nếu có chuyện thì phát ra một cái ám hiệu, lập tức rời khỏi đó!"
Đông Phương Thế Kiêu liếc nhìn Mông Chỉ Nghi một cách nghiêm túc và phức tạp, sau đó gật đầu nói.
"Hừ, cậu cũng cẩn thận, đi đây!"
Mông Chỉ Nghi vỗ vai Đông Phương Thế Kiêu, sau đó xoay người lẫn về phía trước, áo choàng đen bị thổi tung, dáng người nhỏ nhắn lẫn mình trong rừng có vẻ cô tịch mà kiêu ngạo.
"Đùng!"
Người đàn ông da đen to lớn đánh một quyền thật mạnh vào bụng Cô Ưng, khiến cho Cô Ưng "phụt" một tiếng phun ra ngụm máu tươi, sau đó kịch liệt ho khan.
"Khụ khụ..."
"Ranh con, mày dám theo dõi tao, nói, mày là người phương nào, rốt cuộc là ai đã phái mày tới, nếu không nói tao sẽ một phát bắn mày, có tin hay không!"
"Ôi, răng còn khá cứng nha, xem tao nhổ một cái răng của mày xuống xem mày còn cứng rắn được nữa không!" Tên đàn ông to lớn hung ác kia gầm lên một tiếng, vẻ mặt tàn bạo nhìn Cô Ưng.
Cô Ưng vẫn như trước gắt gao cắn chặt răng, đối mặt với sự ép hỏi nghiêm hình tra tấn nhiều lần của tên cao to, thậm chí không thèm đưa mắt nhìn.
“Cạy miệng cho ta, nhổ một cái răng của nó đi!” Tên cao to rất tức giận, ra lệnh với đám thủ hạ phía sau.
"Vâng!"
Cô Ưng lạnh lùng liếc những tên đàn ông vạm vỡ đang lại gần, sau đó nhắm mắt lại chờ bọn họ tra tấn.
"Đùng, đùng, đùng--"
Sau khi bắn liên tiếp ba phát, Mông Chỉ Nghi giấu toàn bộ cơ thể của mình trong bóng tối, lạnh lùng nhìn qua ống kính ngắm một số người đàn ông lực lưỡng với làn da ngăm đen ở phía xa, ngay lập tức ba người đàn ông lực lưỡng vốn định xông lên để tra khảo Cô Ưng thị bị bắn thủng đầu, ngã xuống mặt đất.
"Có người đột nhập, đề phòng!"
Đột nhiên nghe được tiếng súng vang lên, trực tiếp bắn thủng đầu của ba người, đội ngũ của đối phương nhất thời lộ ra vẻ kinh hãi.
"Đùng!"
Lại có một tiếng súng vang lên, tên đàn ông da đen cuối cùng đứng ở phía sau cũng ngã xuống đất.
Tên cầm đầu to khỏe kia đột nhiên quýnh lên, hắn kéo Cô Ưng từ trên mặt đất lên, giữ Cô Ưng trong tay rồi chĩa khẩu súng vào Cô Ưng.
“Đừng có giả thần giả quỷ ở ngoài kia, mày động một chút nữa là tao sẽ giết nó!” Tên cầm đầu to khỏe có lẽ đã bị Mông Chỉ Nghi làm cho hoảng sợ, lúc này liền chặn cả người Cô Ưng trước mặt, uy hiếp nói.
Đôi mắt của Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nheo lại, trong mắt lạnh lùng gợi lên một tia giễu cợt hắc ám, tràn đầy khinh thường cùng châm chọc.
"Số một, vừa rồi thật sự là mợ chủ sao? Thật là rất đẹp nha, rất tàn bạo nha!"
Đường Nại vốn định đến cứu Mông Chỉ Nghi, nhưng khi thấy Mông Chỉ Nghi thuần thục áp chế tên bắn tỉa ở trên cây, thân thủ sắc bén quyết đoán, một chút cũng không có ý muốn cần sự giúp đỡ của anh ta. Nhất thời anh liền ẩn mình dưới gốc cây.
Đám người Dã Lang chạy tới phía sau cũng kinh ngạc nhìn Mông Chỉ Nghi, miệng ai cũng tròn đủ nhét một quả trứng thật to.
Thật mẹ nó chứ, người phụ nữ "sức lực cường đại" vừa rồi lại có thể là mợ chủ của bọn họ?
Thiệt thòi trước đây bọn họ đều cho rằng cô gái này không xứng với lão đại của bọn họ, chỉ là một bình hoa xinh đẹp, nhưng không ngờ lại có thân thủ hung hãn và kỹ thuật thiện xạ giỏi như thế.
Nghĩ đến đây lòng ai cũng từng đợt loạn hết lên.
Rất đặc biệt dọa người, mợ chủ à, đây có phải là hù chết người không đền mạng hay không đây, nào có cô gái nào dũng mãnh như vậy chứ!
Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái!
CHƯƠNG 169: SINH MỆNH QUAN TRỌNG, CỐT NHỤC HÒA NHAU
Ánh mắt sâu thẳm của Đường Nại nhìn kỹ dáng người con gái nhỏ bé đang ẩn mình trong đống cỏ dại trước mặt, khóe miệng lạnh lùng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười ôn nhu, cái nhìn chăm chú mang theo vài phần dịu dàng.
Thật giống như một tia nắng trong mùa đông lạnh giá, mang theo ấm áp rực rỡ.
Chỉ là anh ta một ngày đêm không gặp người phụ nữ nhỏ bé này, dường như ngăn cách đăng đẳng cả thế kỷ, giờ phút này nhìn thấy người phụ nữ nhỏ nhắn đáng yêu này liều mình mạo hiểm cứu thủ hạ của anh, đáy lòng anh có một cỗ yêu thương xen lẫn thống khổ không nói nên lời.
Giờ phút này, nếu không phải đang ở nơi không cho phép, anh thật sự muốn ôm chặt cô vào lòng, khắc cô vào xương máu!
Ánh mắt lạnh lùng quét nhẹ, con ngươi lãnh khốc tàn nhẫn nâng lên, quét về phía đối diện, ánh mắt lạnh lùng quét nhẹ vài điểm, sau đó liền truyền lệnh cho đám thủ hạ phía sau.
"Các người có nghe được tôi nói gì không?"
Giờ phút này, Đường Nại giống như một đấng vương giả đang ra lệnh, lộ ra tuyệt sát sấm rền gió cuốn với sự tàn nhẫn vô tình, ánh mắt một mảnh lạnh lẽo như hàn băng, không có một chút nhiệt độ, anh chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến này, sau đó ôm chầm lấy người phụ nữ nhỏ bé của mình trong lòng ngực.
“Báo cáo số 1, nghe rõ rồi chứ!” Dã Lang thấp giọng quát một tiếng: “Hai tên bắn tỉa nấp trên cây ở phía đông, hai tay bắn tỉa nấp trên cây ở phía tây, còn có một đám người đang nấp dưới đám cỏ ở hướng đông tây năm bắc, có thể thấy nhân số hơi bị nhiều!"
"Tốt lắm, tôi sẽ cho các cậu 30 giây, đánh nhanh thắng nhanh, thời gian bắt đầu!"
Đường Nại lạnh lùng ra lệnh, khí tức lạnh lùng tàn nhẫn toàn thân phóng ra, lộ ra khí phách không gì sánh kịp.
Ba mươi giây?
Số 1, đây là đang đùa sao, giết rất nhiều người như vậy, đối phương phía bên kia vẫn là một tay bắn tỉa, cư nhiên chỉ cho bọn họ có 30 giây.
Nhóm thủ hạ phía sau anh ta đều hoảng sợ.
"Số một, anh không nghe nhầm, ba mươi giây ..." Dã Lang không khỏi sửng sốt, có chút nghi ngờ bản thân có thật sự nghe nhầm không.
"Sao, có vấn đề, hiện tại còn lại hai mươi sáu giây, các cậu có thể tiếp tục dây dưa, nếu nhiệm vụ thất bại, tự động đến Thiên Tháp nhận hình phạt, mỗi người ai cũng có phần!"
Đường Nại lạnh lùng nhướng mắt, quét qua thủ hạ bên cạnh, trầm giọng nói.
Chết tiệt, có hai mươi sáu giây!
"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Vài người nghe Đường Nại nói đột nhiên sắc mặt nhất thời tái mét, vào Thiên Tháp lĩnh phạt, bọn họ còn mạng sống sót trở về sao, Cô Ưng đi mới vài ngày bị tra tấn đến mức hình dạng tàn tật đã trở lại, chuyện này khiến bọn họ chịu hình phạt, phỏng chừng tất cả họ sẽ quỳ trong Thiên Tháp.
Trong khi Dã Lang dẫn đầu nhóm anh em phía sau hành động, trong lòng không khỏi chửi mắng Đường Nại.
Mẹ nó lão đại, muốn sớm được ôm vợ, không nên kéo bọ họ vào chứ, đầu năm nay, làm thủ hạ đúng thật không dễ dàng chút nào!
"008 Đã đến địa điểm đã định trước!"
"009 Đã đến địa điểm đã hẹn!"
......
Khi hành động của một số người chính thức diễn ra, Dã Lang đã đưa một nhóm người chiếm vị trí tương ứng của họ, điều chỉnh thế trận và nhắm vào nhiệm vụ mục tiêu, chỉ cần đợi Dã lang ra lệnh một tiếng, có thể ngay lập tức bắn nát đầu đối phương.
"Bắt đầu bắn!"
Dã lang liếc mắt nhìn đối phương một cái, dứt khoát ra lệnh.
"Đùng đùng, đùng đùng..."
Liên tiếp mấy tiếng súng đột ngột vang lên, đám lính bắn tỉa mai phục phía xa ngã lăn ra đất, gần như đều bị một phát bắn trúng đầu!
Nghe thấy tiếng súng phát ra từ bốn phía, gương mặt của tên lão đại cầm đầu da đen cả kinh, tay cầm súng chĩa vào đầu Cô Ưng run lên, giây tiếp theo, tên đó thấy những tay súng bắn tỉa nằm trong bóng tối bị một sức mạnh nào đó gần như bị tiêu diệt từng người một, gương mặt lộ ra vẻ cả kinh hoảng hốt.
Vươn tay chĩa súng vào Cô Ưng, lạnh lùng uy hiếp: "Đừng nhúc nhích, nếu dám động tao thật sự sẽ giết nó!"
Tất cả thuộc hạ của gã đều bị bắn thủng đầu mà chết khiến trái tim của tên cầm đầu da đen như rơi xuống đáy vực.
Chết tiệt đều tại cái tên Cơ Nghị kia, không nên ở tại đây mà giao dịch với y. Thật tốt, Cơ Nghị không đến, nhưng không biết chạy từ đâu ra khỏi đám người này, còn giết chết mấy chục thủ hạ của hắn nữa.
Biết sớm như vậy, gã nên ở lại Trung Đông thì tốt rồi!
Mông Chỉ Nghi hơi nheo mắt lại, giờ phút này xem xét tến cầm đầu hơi thất thần, ánh mắt chuyên chú, cũng không có thời gian nghĩ tới.
Bóng dáng mạnh mẽ lăn ra khỏi cỏ như một con báo, một bên lăn, một bên nhắm vào tên trùm da đen đang chĩa súng vào Cô Ưng.
"Đùng" một tiếng, trực tiếp bắn thủng cổ tay của tên cầm đầu da đen.
"A!"
Cổ tay truyền đến một trận đau đớn kinh hoàng, khẩu súng lục trên tay tên cầm đầu da đen nhắm vào Cô Ưng rơi xuống ngay lập tức, Cô Ưng xem xét đúng thời cơ ngay lập tức quật một cú ngã, quật ngã tên cầm đầu da đen đã bắt cóc hắn xuống mặt đất.
"Đùng!"
Một Thân hình to lớn đột nhiên ngã xuống đất khiến bụi bay mù mịt, làm hại Cô Ưng không nhịn được ho khan một tiếng.
“phụt!” Sau đó Cô Ưng phun ra một ngụm máu.
Tên cầm đầu da đen muốn giãy dụa nhưng lại bị một nhóm người cầm súng từ trong bụi cỏ lao ra bao vây xung quanh,
"Không được nhúc nhích, giơ hai tay lên!"
Nhìn thấy Dã Lang và những người khác đột nhiên xuất hiện, Mông Chỉ Nghi không khỏi kinh ngạc, vừa rồi đột nhiên truyền tới tiếng súng, cô đoán đó là Dã Lang và những người khác, thấy Cô Ưng được cứu, cô quay người định bỏ đi.
Một cánh tay mạnh mẽ đột nhiên duỗi ra, nắm lấy cổ tay, ôm cả người cô vào lòng.
Trong giây tiếp theo, Mông Chỉ Nghi vững vàng rơi vào một vòng tay rộng đầy ấm áp, mang theo một mùi thơm mát lạnh quen thuộc khác thường, khiến toàn thân Mông Chỉ Nghi chấn động.
Một lúc lâu sau, mới định thần lại, giọng nói mang theo vài phần ôn nhu.
"Em đã quay lại?"
"Ừm, tôi đã trở về, khiến anh lo lắng!"
Những lời nói bình thường nhất là tình cảm nồng nàn nhất giữa hai người, cho dù chỉ là một câu nói tôi đã trở lại cũng khiến trái tim của Đường Nại không nhịn được run lên, thầm nghĩ chỉ muốn hòa cả cơ thể của Mông Chỉ Nghi vào máu thịt anh, không thể tự kiềm chế nổi.
Đường Nại vùi đầu vào cổ Mông Chỉ Nghi, hít thở mùi thơm quen thuộc thuộc về cô, khiến hắn tham luyến hương vị lạnh lẽo.
Mông Chỉ Nghi, Đường Nại tôi may mắn làm sao trong đời này có được một người như em vậy, gặp được em là tình cờ, yêu em tuyệt đối là điều tất yếu!
Em đối với tôi quan trọng hơn sinh mệnh, tan trong máu xương, đã hóa thành xương sườn không thể thiếu trong cơ thể của tôi, em như vậy, từ nay về sau Đường Nại tôi sẽ không bao giờ buông tay!!
Dường như cô cảm nhận được tình cảm sâu sắc của Đường Nại, xác định chắc người ôm mình trong tay thực sự là Đường Nại, khuôn mặt thanh tú và lạnh lùng của Mông Chỉ Nghi đột nhiên nở một nụ cười nhẹ.
Trong lòng có chút vui mừng kích động, chỉ còn lại ý nghĩ cuối cùng, thật tuyệt, anh ấy không sao, anh ấy đã trở về bên cô!
"Được rồi, nhiều người đang theo dõi, ôm ấp rồi thể hiện tình cảm, như vậy là ngược cẩu các anh em!"
Đông Phương Thế Kiêu bước ra khỏi bãi cỏ mang theo vẻ mặt không kiên nhẫn, sự cô đơn xẹt qua đôi mắt không để cho bất luận kẻ nào có thể nhìn thấy, anh nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh đang ôm nhau của Mông Chỉ Nghi và Đường Nại mang theo một chút giận.
Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái!
CHƯƠNG 170: BẠN THÂN NAM
Thanh âm xuất hiện đột ngột khiến Đường Nại khẽ cau mày, buông Mông Chỉ Nghi ra, đưa cô ra phía sau anh, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông tuấn tú đang chậm rãi đi tới, mái tóc màu vàng dưới ánh nắng mặt trời tản ra màu sáng chói mắt, toàn thân tỏa ra cổ sáng rỡ mang theo vẻ tuấn tú của một công tử quý tộc.
Tên tóc vàng?
Đường Nại cong khóe môi.
Mặc dù luôn biết rằng người đàn ông này luôn tồn tại bên cạnh Mông Mông nhà mình, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp mặt trực tiếp người đàn ông tóc vàng này, giờ phút này hai người đều mang ánh mắt sắc bén mà đánh giá đối phương.
Một lãnh khốc, một dương quang, một tuấn mỹ, một anh tuấn.
Hai người đàn ông với khí chất hoàn toàn khác nhau cứ thế mà va chạm trực diện như thế này, trong mắt hai người đều mang theo vài phần bá đạo độc đoán luôn khiến đối phương không cách nào thấu triệt.
Sau đó, Đông Phương Thế Kiêu mỉm cười đắc ý, nhìn về phía Đường Nại chào hỏi: "Đông Phương Thế Kiêu, là bạn thân của Mông Chỉ Nghi!"
"Phụt--"
Dã Lang đang chăm chú theo dõi động tĩnh bên cạnh, nghe thấy Đông Phương Thế Kiêu dùng một phương thức khác người giới thiệu, đột nhiên xì lên một tiếng bật cười, chỉ cảm thấy Đông Phương Thế Kiêu nhất định tới đây làm cho lão đại nhà y giận dỗi với chị dâu đây mà.
Đầu năm nay, bạn thân nam gì gì quả thực không cần quá kinh khủng như vậy nha!
Quả nhiên, khi nghe Đông Phương Thế Kiêu tự giới thiệu, khuôn mặt tuấn tú tàn nhẫn của Đường Nại nhất thời trầm xuống, trong đôi mắt đen sâu thẳm lộ ra tia u ám, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Phương Thế Kiêu.
Một lúc sau, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mở, nhìn Đông Phương Thế Kiêu mang theo giọng nói lạnh lùng độc đoán.
"Đường Nại, chồng duy nhất của Mông Chỉ Nghi trên cõi đời này!"
"Phụt--"
Dã Lang thêm lần nữa không kìm lòng nổi, khi nghe thấy giọng điệu ghen tuông bá đạo của lão đại nhà y, đột nhiên phụt một tiếng bật cười, lão đại nhà y đúng là quá đáng yêu nha.
"Cậu Đường đây làm sao có thể biết được kiếp này anh sẽ là người chồng duy nhất của Mông Mông? Không chừng qua vài ngày nữa lại đột nhiên lòi ra thêm một người nữa!"
Nghĩ đến giờ phút này tên họ Bạch kia vẫn đang kẹt ở một nơi không rõ trên đường đi, Đông Phương Thế Kiêu không khỏi cong môi.
Không biết Đường Nại và tên họ Bạch đối đầu với nhau thì ai sẽ hơn ai, tên họ Bạch là người không đơn giản, tuy rằng cậu chủ của nhà họ Đường tại kinh thành Đế Đô này không kém, nhưng mà cũng đúng là gợi cho anh hứng thú muốn biết.
Đọc nhanh tại VietWriter
Nghe được lời nói của Đông Phương Thế Kiêu, Mông Chỉ Nghi không khỏi nhíu mày, im lặng mím môi.
Con ngươi u ám đầy nguy hiểm của Đường Nại lạnh lùng nheo lại, lộ ra vài phần khí phách bá đạo và chiếm hữu mạnh mẽ, lạnh lùng cao ngạo nói.
“Ai dám đến đoạt, chết!” Đôi mắt sắc bén lạnh lùng của Đường Nại quét về phía Đông Phương Thế Kiêu, nhướng mày: “Chẳng lẽ cậu Đông Phương đây muốn thử xem cảm giác chết là như thế nào sao?”
Đông Phương Thế Kiêu hơi kinh ngạc, thật ra hắn cũng biết tên Đường Nại lại có thể biết rõ thân phận của hắn.
Kỳ thật, trong lòng Đường Nại cũng có mấy phần nghi ngờ, năm đó gia tộc Đông Phương đại chiến đoạt vị khiến cho cả vùng Đông Âu chấn động một thời, chỉ tiếc con trai lớn và đứa con thứ hai nhà Đông Phương đấu với nhau đến người sống ta chết, cuối cùng lại bị người con trai thứ ba chiếm mất tiên cơ, trở thành người kế thừa đời tiếp theo của gia tộc Đông Phương.
Một chút chuyện cũ này hắn cũng biết được đại khái, giờ phút này nghe được tên tóc vàng ở trước mặt tự xưng bản thân là cậu ba của nhà Đông Phương, chỉ như vậy trong lòng Đường Nại vừa nghĩ cũng sẽ biết được thân phận thực sự của người trước mặt.
Cậu ba của nhà họ Đông Phương, người kế thừa đời tiếp theo của nhà Đông Phương.
Điều này không khỏi làm cho Đường Nại càng thêm tò mò về Mông Mông nhà hắn, tự nhiên có quan hệ thân thiết như vậy với Đông Phương Thế Kiêu này, chẳng lẽ Đông Phương Thế Kiêu này cũng có quan hệ gì đó với Mông Mông.
Mông Mông trước sau luôn vô thức được trong vấn đề tình cảm, nhưng Đường Nại nhìn thấy rõ ràng tình cảm của Đông Phương Thế Kiêu đối với Mông Mông nhà mình rất khác biệt, lúc này trong lòng anh âm thầm quyết định, về sau nhất định phải để cho Mông Mông nhà hắn tránh xa tên tóc vàng này mới được. Bạn thân nam thì tính là cái gì chứ, kiếp này chồng cô hay là bạn thân nam của Mông Chỉ Nghi chỉ có thể là một mình anh!
“Tôi sợ tôi chết rồi, Mông Mông nhà tôi lại tìm anh liều mạng!” Đông Phương Thế Kiêu thở dài, cố ý làm cho Đường Nại ghen tị.
Cố tình trên thế giới này còn có một loại đồng đội khác được xưng là kẻ phá rối.
“Sẽ không!” Mông Chỉ Nghi có chút bối rối chưa rõ ràng tình hình, chỉ nghe Đông Phương Thế Kiêu nói rằng sau khi anh ta chết rồi, cô sẽ tuyệt vọng tìm kiếm Đường Nại liều mạng, không khỏi nhíu mày.
Nghe thấy giọng nói của Mông Chỉ Nghi, tâm tình của Đường Nại tốt hẳn lên, nhướng mày tự đắc, khinh thường liếc nhìn Đông Phương Thế Kiêu.
"Hazz, hóa ra là con gái lớn rồi không thể dựa vào nữa!"
Đông Phương Thế Kiêu thở dài một tiếng, cảm thấy tự thương hại bản thân nói.
“Nhưng tôi sẽ giẫm lên hắn ta!” một ngày nào đó Đông Phương Thế Kiêu thật sự sẽ bị Đường Nại giết chết, giữa cô và Đừng Nại chắc chắn sẽ có khoảng cách không bao giờ có thể vượt qua được.
Vốn dĩ, Đường Nại đang hài lòng khi nghe được lời này của Mông Chỉ Nghi, nụ cười của anh ta đột nhiên cứng lại, cả khuôn mặt trong phút chốc trở nên ảm đạm, chỉ có Đông Phương Thế Kiêu không nhịn được cười.
Bên này, sau khi Dã Lang đại khái rửa sạch vết thương trên người Cô Ưng, hắn không khỏi tán thưởng mợ chủ Mông Chỉ Nghi.
“Cô Ưng, tôi đã nói với cậu rồi, lần này cứu cậu ra dễ dàng như vậy, đều do công lao của mợ chủ, khà khà, vừa rồi cậu không thấy được thân thủ lợi hại của mợ chủ đâu, tôi khẳng định thực lực nhất định trên tôi, quả thực rất đẹp mắt!"
Chỉ còn nguyên một đôi mắt hoàn hảo trên khuôn mặt sưng vù của Cô Ưng, anh liếc nhìn mợ chủ được lão đại bảo vệ chặt chẽ ở phía xa, trong lòng cũng có chút áy náy và cảm kích.
Trước đây anh chưa từng đối tốt với mợ chủ, không ngờ lần này lại gặp nguy hiểm, người đầu tiên xông tới cứu anh là mợ chủ, trong lòng đột nhiên có chút nặng nề.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, chị không phải loại người hẹp hòi hay để ý đến việc trước đây của cậu đâu. Cô ấy chỉ thấy cậu gặp nguy hiểm là sẵn sàng liều mạng cứu cậu. mợ chủ này, lão đại sẽ không chọn sai! "Dã Lang tiếp tục nói.
"Dã lang giúp tôi đứng lên!"
Trầm mặc ban đầu qua đi, Cô Ưng đột nhiên nghiêm túc mở miệng nói với Dã Lang.
“Cậu làm sao vậy, hiện tại không thể động đậy!” Dã Lang sợ Cô Ưng một lần nữa động vào vết thương trên người.
“Giúp tôi đứng lên"Cô Ưng nhiều lần mở miệng, thái độ kiên quyết. Nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết của Cô Ưng, Dã Lang không khỏi thở dài sau đó giúp Cô Ưng đứng lên.
Cô Ưng được nâng lên sau đó đi về hướng của Mông Chỉ Nghi.
"Cảm ơn mợ chủ, nhờ có mợ lần này, tôi mới được cứu an toàn. Trước đây có chỗ nào đắc tội đến mợ chủ, xin chị đừng để trong lòng!"
Cô Ưng nói xong mang theo khuôn mặt ửng hồng trên vết thương xanh tím.
Mông Chỉ Nghi sửng sốt một chút, không ngờ Cô Ưng sẽ đột nhiên xin lỗi cô, cau mày, giọng nói mang theo vài phần trong trẻo lạnh lùng.
"Không cần, là cậu tự mình cứu mình, nếu cậu không trung thành với Đường Nại, người thứ nhất tôi bắn thủng đầu nhất định là cậu!"
Mông Chỉ Nghi chắc chắn không có ý nói đùa, nếu trong lúc tên cầm đầu da đen đó khảo tra Cô Ưng mà Cô Ưng không nhịn được khai hết mọi chuyện, thì người đầu tiên cô ta bắn một phát đạn vào đầu chắc chắn sẽ là Cô Ưng!