Chương 4: Ông già áo trắng.
“Man Đà La, là một tổ chức sát thủ rất kì lạ, tổ chức sát thủ này, không chỉ có thủ lĩnh là phụ nữ, mà tất cả các sát thủ khác cũng là phụ nữ.” Bác Phúc lúc còn trẻ cũng là một nhân vật có tiếng trên giang hồ, vì vậy đối với tổ chức sát thủ này cũng biết chút tin tức.
Lâm Mặc Hàm nhăn mày, rơi vào trầm tư. Rốt cục là ai, ai muốn giết chết cô như vậy?
Lâm gia, là gia tộc lớn nhất Giang Thành, sản nghiệp của họ có lẽ chiếm đến nửa thành phố, chỉ cần có thể kiếm tiền, bất động sản, nhà hàng, khách sạn….hầu như đều có hình bóng của Lâm Gia. Hơn nữa Lâm Gia gần đây đang mở rộng thêm các lĩnh vực, không thể tránh khỏi việc động chạm đến lợi ích của một số người, vì vậy Lâm Mặc Hàm tạm thời vẫn chưa thể đoán ra ai là người muốn giết cô.
Tiêu Dương nằm trên giường bệnh, không biết mọi chuyện xảy ra bên ngoài.
Anh nằm mơ một giấc mơ rất kì lạ, trong giấc mơ gặp một ông lão tóc bạc trắng, mặc bộ đồ dài trắng có dáng dấp của thần tiên.
Ông lão vuốt vuốt râu: “Không ngờ được linh đan mà lão phu tu luyện ngàn năm, lại dung hòa vào tiểu tử nhà ngươi. Thôi bỏ đi, tất cả đều là ý trời. Lão phu sẽ tặng nó cho ngươi, coi như là có duyên gặp gỡ.”
Nói xong, ông lão đột nhiên đẩy vào người anh một luồng ánh sáng màu vàng.
Tiêu Dương từ trên giường bệnh ngồi dậy, đầu có chút đau, trong đầu hiện lên một quyển sách cổ, bìa sách màu xanh hiện lên ba chữ cứng cáp: “Ngự Long Kinh.”
Đây chính là thứ mà ông lão trong giấc mơ nói tặng cho anh?
Tiêu Dương nhắm mắt lại, dùng ý nghĩ mở quyển sách cổ. Mở trang đầu tiên, trang đầu tiên viết: Ngự Long Kinh, môn võ công có nội lực mạnh nhất thế giới, kỹ thuật nội hàm, luyện thành công, có thể đạt được cả thiên hạ.
Ồ ồ, có lẽ quyển sách này rất lợi hại.
Lúc Tiêu Dương đang đọc sách sách cổ, thì vang lên giọng nói tràn đầy kinh ngạc trước cửa phòng bệnh.
“Anh tỉnh rồi sao?” Một cô y tá nhìn thấy Tiêu Dương không có vấn đề gì, bị dọa đến nỗi suýt chút nữa ngất đi. Bởi vì theo phán đoán của bác sĩ, có lẽ khi trời còn chưa sáng, thì anh đã chết.
Cô y tá vội vàng chạy ra ngoài, một lúc sau chủ nhiệm Vương cùng với mấy bác sĩ trẻ tuổi đi vào, sau đó thực hiện một loạt phương thức kiểm tra.
Nhưng họ lại không phát hiện ra điều gì bất thường, tiểu tử này đâu có giống người vừa bị thương tỉnh dậy, thân thể vô cùng khỏe mạnh.
Chỉ trong một đêm, thân thể của anh hồi phục như bình thường, các chỉ tiêu đều vô cùng hoàn mỹ.
Lúc này, Lâm Mặc Hàm sau khi nhận được điện thoại của bệnh viện cũng đến phòng ICU. Bởi vì mấy đêm mất ngủ, thần sắc có chút tiều tụy, nhưng vẫn không làm mờ đi vẻ đẹp của cô.
Khi cô nhìn thấy Tiêu Dương tỉnh dậy, trên mặt nở một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
“Chủ nhiệm Vương, cậu ấy sao rồi? Còn nguy hiểm đến tính mạng không?” Lâm Mặc Hàm vội vã hỏi chủ nhiệm Vương.
Chủ nhiệm Vương gương mặt tràn đầy kinh ngạc nói: “Tôi làm bác sĩ ba mươi năm nay, đây là chuyện kì lạ nhất mà tôi từng gặp. Cậu ấy bây giờ không sao rồi, hôm nay có thể làm thủ tục để xuất viện rồi.”
“Nhanh như vậy sao? Không cần nằm viện điều trị sao?” Lâm Mặc Hàm kinh ngạc hỏi.
“Bây giờ thân thể của cậu ấy còn khỏe hơn cả vận động viên, cần gì phải nằm viện.” Chủ nhiệm Vương lắc lắc đầu, rời đi.
Lâm Mặc Hàm ngây người ra, đi đến bên cạnh Tiêu Dương, nhìn vào mắt anh, hỏi: “Cậu thật sự không sao hả?”
Một mùi thơm nhẹ bay vào mũi anh, không biết đây là mùi nước hoa hay là mùi thân thể của cô, Tiêu Dương mười phần say đắm.
Nhớ đến chuyện trước kia khi ở trước mặt cô, Tiêu Dương có chút ngại cùng. Mà mắt của anh, lại một lần nữa không khống chế được nhìn vào bờ ngực 36D của cô.
“Này, cậu cậu còn nhìn?” Lâm Mặc Hàm phát hiện Tiêu Dương nhìn ngực của mình, mặt trở nên đỏ bừng.
Tiêu Dương ngại ngùng ho khan vài tiếng, mặt cũng đỏ lên.
Lâm Mặc Hàm nhìn Tiêu Dương, “Không được nhìn nữa.”
“Ừ, được.” Tiêu Dương gãi gãi đầu, cười hihi.
Lâm Mặc Hàm không còn cách nào khác lắc lắc đầu, tiểu tử này thật háo sắc. Nhưng chính tên tiểu tử này, lại vào thời khắc then chốt cứu cô một mạng.
“Tiêu Dương, cảm ơn cậu đã cứu tôi một mạng.” Lâm Mặc Hàm buông xuống thành kiến đối với Tiêu Dương, cười cười với anh, “Tấm thẻ này cho cậu, trong thẻ có năm trăm vạn tệ, coi như là Lâm Gia bồi thường cho cậu.”
Tiêu Dương ngây người ra, tim không tự chủ được mà nhảy lên.
Không hổ danh là gia tộc lớn nhất ở Giang Thành, tùy tiện ra tay là năm trăm vạn tệ, sự quyết đoán này, những gia tộc nhỏ khác không thể sánh được.
Năm trăm vạn tệ, đối với một học sinh có gia cảnh không tốt như Tiêu Dương, có sức hấp dẫn quá lớn.
Có năm trăm vạn tệ này, anh không cần phải vì học phí mà phát hỏa nữa, mẹ anh cũng không cần làm việc vất vả mỗi ngày, họ còn có thể đổi một căn nhà khác, không cần phải sống trong căn nhà chật chội diện tích còn chưa đến 50 mét vuông nữa.
Chỉ cần có năm trăm vạn tệ này, cuộc sống của Tiêu Dương sẽ thay đổi một cách nhanh chóng.
Nhưng, sau khi do dự vài giây, anh đã từ chối.
Mặc dù anh thiếu tiền, nhưng không muốn dùng cách này để có tiền, quân tử mặc dù yêu tiền tài nhưng tuyệt đối sẽ không dùng cách này để có được tiền. Tiêu Dương không ngần ngại nguy hiểm cứu Lâm Mặc Hàm, không phải vì sau này sẽ có được sự bồi thường hậu hĩnh này.
Huống hồ, nếu cầm năm trăm vạn tệ này, sau này Lâm mỹ nữ sẽ không cảm thấy nợ mình ân tình nữa, vậy anh làm sao có cơ hội để tiếp cận Lâm Mặc Hàm? Đây không phải là điều mà anh muốn.
“Tôi không cần tấm thẻ này, cứu cô là do bản năng, tôi không muốn cô xảy ra chuyện trong tiệm cafe của chị Mai.” Tiêu Dương cười cười, ánh mắt trong veo như nước.
Lần này đến lượt Lâm Mặc Hàm ngây ra.
Năm trăm vạn tệ, đối với người khác, đây là một sự hấp dẫn rất lớn, tên tiểu tử này lại không cần? Điều này làm cho cô nhìn Tiêu Dương bằng một ánh mắt khác.
Tiêu Dương không chấp nhận, cô cũng không ép buộc. Muốn giúp đỡ anh, sau này vẫn còn cơ hội. Cô lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa cho Tiêu Dương.
“Lâm Gia nợ cậu ân tình, sau này cần giúp đỡ, thì gọi điện thoại cho tôi.”
Mặc dù chỉ là một tấm danh thiếp, nhưng rất nhiều người không biết, tấm danh thiếp này ở Giang Thành, đã bị làm lậu rất nhiều.
Tiêu Dương không biết nhiều như vậy, lúc anh nhận tấm danh thiếp, ngón tay không biết cố ý hay vô ý chạm vào tay của Lâm Mặc Hàm.
Làn da thật mát mẻ.
Trong lòng Tiêu Dương có chút mừng thầm, trên mặt vẫn nở nụ cười với Lâm Mặc Hàm, “Vậy được, danh thiếp của Lâm tiểu thư tôi nhận, nếu có gì cần sự giúp đỡ tôi sẽ gọi điện cho cô.”
Tấm danh thiếp còn vương lại chút mùi hương, Tiêu Dương không tự chủ được đưa tấm danh thiếp lên mũi ngửi một chút, bộ dạng say đắm.
Lâm Mặc Hàm cười khổ khi nhìn dáng vẻ bất bình thường của tiểu tử này, vừa nãy tiểu tử này nhân cơ hội sờ tay cô, cô biết nhưng không nói gì. Gương mặt trắng nõn, có chút hồng hồng.
Về đến nhà, nằm trên giường, trong đầu Tiêu Dương hiện lên giấc mơ kì quái kia trong bệnh viện.
Bây giờ xem ra, có lẽ đó là thật. Bởi vì chỉ cần anh tập trung suy nghĩ, trong đầu sẽ hiện lên quyển sách cổ kia.
Nói như vậy, năng lượng của bản thân, phản ứng của bản thân đột nhiên trở nên mạnh hơn, nhất định là vì bản thân đã dung hòa với linh hồn của ông lão kia.
Thực ra Tiêu Dương không hề biết, bởi vì dung hòa với linh hồn của ông lão, không chỉ linh hồn của anh cũng trở nên mạnh hơn, mà ngay cả thân thể cũng thay đổi rất lớn, bất kể là năng lượng, tốc độ, phản ứng, năng lực tự khỏi bệnh, hay là trí lực, năng lực phán đoán đều rất mạnh mẽ.
Lúc này, điện thoại của Tiêu Dương đột nhiên vang lên, màn hình hiện lên một dòng tin nhắn.
Tin nhắn đó là do bạn cùng bàn Trương Đông với anh gửi đến: “Dương Tử, ngày mai đến trường cẩn thận Quách Lăng Phong, cậu sẽ có lẽ sẽ gây chuyện với cậu.”
Trong lòng Tiêu Dương có chút giận dữ, sao lại là cái tên Quách Lăng Phong đó?
Quách Lăng Phong, một trong bốn tên ác bá của trường Minh Đức, thiếu gia của tập đoàn Quách thị ở Giang Thành, là một nhân vật giàu có trong trường. Xung quanh hắn, đều là một đám con em không có năng lực, tự xưng là thái tử, nhìn ai ngứa mắt thì sẽ xỉ vả.
Bởi vì có xuất thân hèn mọn, anh đã bị Quách Lăng Phong bắt nạt một hai lần. Lần nghiêm trọng nhất là anh bị hắn đánh gãy ba cái xương sườn, phải nằm viện nửa tháng.
Tiêu Dương cười hai tiếng, nghĩ trong đầu: Quách Lăng Phong, lần này tôi sẽ trả lại gấp mười lần nỗi nhục mà cậu đem đến cho tôi.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, trời đã sáng. Tiêu Dương thức dậy, nhanh chóng ăn sáng, sau đó ngồi xe bus đến trường.
Vào tầm bảy giờ ba mươi phút, đúng là giờ trường học đóng cổng, một chiếc xe dừng lại trước cổng trường.
Quách Lăng Phong từ chiếc siêu xe đi xuống, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Dương từ xe bus đi xuống, ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.
Đến phòng học, trong lớp đã gần như đông đủ. Chỉ là tất cả mọi người đều coi Tiêu Dương là không khí, nhìn thấy anh bước vào cũng chẳng có ai quan tâm.