Chương 25:
Ông lão cúi đầu nhìn họ, lạnh nhạt nói: “Cút đi, sau này không được tìm cậu nhóc này gây chuyện, cậu ấy không phải là người mà máy người có thể động vào.”
“Vâng.”
Hồng Diêp với Lục Trúc ngạc nhiên nhìn nhau, lẽ nào tên nhóc Tiêu Dương này, có thân phận rất đặc biệt?
Có điều ông lão không nói, bọn họ cũng không dám hỏi.
Sau khi nói xong, chỉ nghe thấy tiếng soạt, Hồng Diệp với Lục Trúc biến mắt trước mặt Tiêu Dương, nhanh như một con gió.
Tiêu Dương ngơ ngác nhìn ông lão trước mặt.
Ông lão không đáng để mắt tới này, mà lại có năng lực mạnh mẽ tới vậy, đánh bại một người có trình độ cao nhất của võ tông, nhẹ nhàng như vậy.
Nếu như không phải ông lão xuất hiện kịp thời, sợ rằng bản thân mình đã đi gặp diêm vương rồi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dương nói với ông lão: “Cảm ơn ơn cứu mạng của tiền bối.”
Ông lão yên tĩnh nhìn Tiêu Dương, gật gật đầu: “Giống, quả thật rất giống.”
Trong lòng Tiêu Dương có chút khó hiểu, giống cái gì?
“Cậu nhóc, đúng là không hổ danh là con trai của Tiêu các chủ, cậu thật sự rất giống Tiêu các chủ.” Ông lão nhàn nhạt nói.
Tiêu các chủ?
Tiêu Dương ngây người ra, “Tiền bối, Tiêu các chủ là aï2”
Ông lão nhìn Tiêu Dương, ánh mắt có chút đặc biệt. “Tôi là người mà bố cậu phái đến tìm cậu đó.”
Bồ?!
Ông lão này, như vậy mà có quan hệ với bố mình?
Trong lòng anh chợt dâng lên một cảm xúc khó tả, giống như cơn sóng bị áp bức lại bấy lâu nay, cuối cùng cũng được giải phóng ra.
Mười năm rồi!
Trọn vẹn mười năm, anh cùng với mẹ của mình vẫn luôn tìm kiếm tin tức về bố và chị gái, nhưng biển người rộng lớn, tìm hai người đó giống như tìm kìm ở đáy biển, không hề dễ dàng một chút nào.
Không ngờ rằng hôm nay, lại có người nói tin tức của bố với anh.
“Tiên bồi, cháu, bỗ của cháu ở đâu?” Khóe mắt của Tiêu Dương có chút ướt ướt, giọng nói run lên.
Ông lão lắc lắc đầu, “Tôi cũng không biết.”
Tiêu Dương sững người ra, trong lòng tràn đầy hi vọng đột nhiên biến thành thất vọng. Vốn dĩ cho rằng ông lão này biết tin tức của bố mình, nhưng ông lão lại nói ông lão cũng không biết.
“Tiền bối, lúc nãy ngài không phải nói là bố cháu bảo ngài đến tìm cháu hay sao? Đây là ý gì vậy? Lẽ nào mấy năm nay, ngài không gặp bố cháu?” Tiêu Dương vội vàng hỏi.
Gương mặt ông lão có chút trầm mặc, ông nhìn Tiêu Dương, dịu giọng nói: “Thiếu chủ, mong kiên nhẫn nghe lão phu nói.”
Tiêu Dương kinh ngạc, ông lão này gọi mình là thiếu chủ?
Lẽ nào ông ấy là người bên cạnh bố mình.
Nhưng trong kí ức của mình, bó chỉ là một người đàn ông bình thường, làm một công việc bình thường, sao đột nhiên lại trở nên thần bí như vậy?
Mà, nghe ông lão giải thích, nghi vấn trong lòng Tiêu Dương, cũng được giải đáp.
Theo lời của ông lão, tổ tiên của Tiêu gia, một trăm năm trước, là một trong bốn gia tộc lớn ở Hoa Hạ. Ba gia tộc lớn còn lại là Tần Gia, Trần Gia, Châu Gia.
Bước ngoặt của Tiêu gia xảy ra sau một cuộc bán đấu giá.
Lúc đó người đứng đầu gia tộc là Tiêu Vân Không trong một cuộc đầu giá mua được một chiếc đỉnh đồng.
Vốn dĩ Tiêu Vân Không chỉ lấy đó làm hứng thú nhất thời không quá coi trọng, nhưng khi Tiêu Vân Không đem cái kiềng nhỏ đó về nhà thì đêm hôm đó có vài người mặc đồ đen xông vào Tiêu Gia, may là Tiêu Gia phòng bị nghiêm ngặt, không bị mắt thứ gì.
Tiêu Vân Không nghỉ ngờ mục tiêu của họ là chiếc đỉnh đồng đó, vì vậy hắn ta một mình quan sát một cách tỉ mỉ chiếc đỉnh đồng đó trong phòng sách. Qua quan sát, phát hiện được một bí mật cực kì lớn được ẩn giấu trong chiếc đỉnh đồng đó.
Hóa ra cái đỉnh đồng này có tên gọi là Cửu Long Đỉnh, có liên quan đến việc đào trộm mộ trong truyền thuyết. Trên vạc đồng có chín khe tối hình con rồng, tương truyền chỉ cần tìm được chín viên đá linh lung là có thể mở được vạc đồng và lấy được bản đồ vào lăng mộ.
Truyền thuyết nói rằng trong ngôi mộ cổ đó có vô số kho báu và bí kíp võ công, thậm chí có cả thuật trường sinh mà vô số hoàng đề đã hi sinh cả tính mạng để theo đui.
Sau khi biết được bí mật này, Tiêu Vân Không bí mật thành lập một tổ chức bí mật, Thần Tinh các, chiêu mộ các cao thủ võ lâm, chuyên tâm tìm kiếm chín viên đá linh lung để mở đỉnh đồng.
Trải qua mấy năm cố gắng tìm kiếm, Tiêu Gia đã thu thập được tám viên đá, chỉ thiếu một viên cuối cùng.