Bà Xã Tôi Là Tổng Tài

Chương 2




Chương 2: Tiệm cafe Thành Hạ.

“Em gái, nếu như em không trả tiền, chúng ta dùng cách khác cũng được.”

“Vô lại!” Lâu Tiêu Tiêu tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, quay người muốn rời đi. Nhưng bị người đàn ông mặt đen đókéo lại. Người đàn ông mặt đen đó thở khói thuốc ra, lộ bờ răng vàng vàng do hút thuốc lá.

“Bỏ tôi ra!” Lâu Tiêu Tiêu tức đến phát khóc, dùng lực rút tay lại, nhưng tay của người đàn ông đó chắc như thép, chút lực cô dùng không thấm vào đâu.

“Bỏ cô ấy ra!” Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên.

Người đàn ông mặt đen ngây ra một lúc, nhìn thấy Tiêu Dương bước ra, gương mặt có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh chóng đã khôi phục lại được trạng thái ban đầu.

“Ồ, không nhìn ra, em gái thích nuôi cậu bé điển trai này.”

“Buông cô ấy ra!” Tiêu Dương nhìn người đàn ông mặt đen, lời nói đem theo sự phẫn nộ, có chút run rẩy. Mặc dù đánh nhau không phải sở trường của mình, nhưng là một người đàn ông, lúc mỹ nữ gặp nguy hiểm như này, không thể đứng nhìn không làm gì.

Tiêu Dương đã quyết định, dù có bị đánh đến chảy máu đầu, cũng không để Lâu Tiêu Tiêu bị những người đó làm nhục.

“Mẹ kiếp, không có bản lĩnh gì, mà dám đắc ý trước mặt ông đây!” Người đàn ông mặt đen căn bản không đặt Tiêu Dương trong mắt, nhóc con kiểu này, một mình hắn ta có thể đánh tám đứa, huống hồ hôm nay còn đem theo bốn anh em đến.

Trong lúc nói chuyện, người đàn ông mặt đen đột nhiên buông Lâu Tiêu Tiêu ra, nắm tay thành nắm đấm, xông về phía Tiêu Dương.

Tiêu Dương không ngờ rằng người này đột nhiên lại ra tay như vậy, đầu nhanh chóng né sang một bên, lúc né nắm đấm đó, tay phải anh cũng nắm thành nắm đấm đấm vào mặt người đàn ông mặt đen.

Thực ra nắm đấm này, chỉ là vung theo bản năng, Tiêu Dương không nghĩ rằng sẽ đem lại hiệu quả.

Mà điều làm cho mọi người không ngờ được là, Tiêu Dương vung nắm đấm đó, trực tiếp làm cho người đàn ông mặt đen bị lùi lại phía sau rất xa!

Bộp!

Người đàn ông mặt đen dựa vào tường, phát ra hơi thở nặng nề. Hắn ta trở nên ngây ngốc, tên tiểu tử này nhìn gầy như vậy, sao lại có sức mạnh như vậy?

“Mẹ kiếp! Mày như vậy mà dám đánh Dã Lang tao?!” Người đàn ông mặt đen phẫn nộ hét lên một tiếng, cầm viên đạn từ dưới đất lên, trong tay không biết từ khi nào xuất hiện vũ khí, mắt nhìn về phía Tiêu Dương.

Là côn đồ, trước giờ chỉ đi ức hiếp người khác, làm gì có chuyện bị người khác ức hiếp.

Dã Lang bây giờ thực sự tràn đầy sát khí!

Nhìn thấy hai con mắt đỏ ngầu của Dã Lang, Tiêu Dương có chút kinh ngạc. Vốn dĩ cho rằng mấy người này chỉ là côn đồ đi đòi nợ thuê, không ngờ rằng chỉ vì một câu không vừa lòng mà muốn giết người!

Có điều trong lúc thấp thỏm không yên, Tiêu Dương đột nhiên phát hiện, động tác của Dã Lang trong mắt anh, đột nhiên trở nên rất chậm, giống động tác lúc bình thường.

Đợi đến lúc hắn đến trước mặt Tiêu Dương, Tiêu Dương đã tìm ra được cách tránh, nghiêng người một cái, chân phải giơ lên, hắn bị Tiêu Dương đá ra ngoài, lại một lần nữa ngã vào tường, không bò lên nổi!

Nhìn thấy Dã Lang bị đánh như vậy, mọi người đều có chút kinh ngạc.

Sức chiến đấu của Dã Lang là một trong những người mạnh nhất, bình thường lúc đi trên phố, một mình đánh bốn người cũng không có vấn đề gì, không ngờ rằng hôm nay lại bị tên giống như học sinh này đánh bại.

“Mẹ nó, cùng nhau xông lên!”

Một người trong đám người đó, đột nhiên hét lớn một tiếng, tất cả đều cầm vũ khí trong tay, hướng về phía Tiêu Dương.

Kết cục của mấy người đó cũng không tốt hơn là bao nhiêu, một lúc sau, tất cả nằm ra đất, không ngừng kêu rên.

Tiêu Dương ngây ngốc nhìn nắm đấm của mình, trong lòng thầm nghĩ, không phải là thật sự thay đổi tính rồi chứ?

“Mấy người tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi đây, không thì tôi sẽ báo cảnh sát!” Lâu Tiêu Tiêu lấy lại thần, nắm tay thành nắm đấm dọa mấy người nằm trên mặt đất.

Một lúc lâu sau mấy người đó mới có thể bò dậy, hung ác nhìn Tiêu Dương: “Tiểu tử ngươi dám động đến tao, đợi chết đi!”

Nói xong, mấy người ôm đầu rời đi.

“Trời ơi, không ngờ rằng cậu gầy như vậy, mà lại đánh nhau siêu như vậy.” Lâu Tiêu Tiêu đánh nhẹ vào ngực Tiêu Dương, mặt đầy kinh ngạc.

“Đương nhiên, những tên côn đồ đó, dù có đến nhiều hơn nữa anh đây cũng không sợ!” Tiêu Dương cười cười, mặc dù trên mặt thể hiện sự bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn không ngừng kinh ngạc với khả năng của mình.

Chẳng lẽ, miếng ngọc bội màu đen đó làm cho bản thân có thêm những phản ứng không thể ngờ được.

Ôi mẹ ơi, chẳng lẽ thật sự trở thành siêu nhân rồi.

“Này, đứng đơ ra đó nghĩ gì vậy?” Lâu Tiêu Tiêu nói khi nhìn thấy Tiêu Dương đứng ngây ngốc ở đó.

Tiêu Dương lấy lại thần chí, quay đầu nói: “Chị Tiêu Tiêu, tiền mà bố chị nợ Dã Lang?”

Sắc mặt Lâu Tiêu Tiêu có chút tối tăm, nói: “Ông ta không phải bố tôi, tôi không có người bố như vậy. Từ nhỏ đến lớn chỉ biết đánh bạc, ngay cả tiền để mẹ tôi chữa bệnh cũng lấy đi đánh bạc! Nếu như không phải ông ta, mẹ tôi cũng không chết.”

Tiêu Dương hiểu ra, chẳng trách Lâu Tiêu Tiêu không nhận ông ta. “Chị Tiêu Tiêu, chị cũng đừng buồn, người bố như vậy không có cũng được. Không còn sớm nữa, em có chuyện đi trước đây.”

“Đợi chút đã.”

“Ừm?” Tiêu Dương quay đầu lại.

“Nhắm mắt lại.” Lâu Tiêu Tiêu nhìn Tiêu Dương, gương mặt đột nhiên đỏ lên.

“Làm gì vậy?” Tiêu Dương ngơ ngác hỏi.

“Nhắm hay không nhắm đi, không nhắm thì thôi.” Lâu Tiêu Tiêu nói.

“Được, em nhắm.” Tiêu Dương không biết Lâu Tiêu Tiêu muốn làm gì, nhưng vẫn nhắm mắt lại. Vừa nhắm mắt lại, đột nhiên trên má có chút lạnh, có một đôi môi mềm mại áp vào mặt anh.

“Thưởng cậu đó.” Lâu Tiêu Tiêu đỏ mặt, nhàn nhã nói.

Tiêu Dương giờ mới biết được bản thân bị Lâu Tiêu Tiêu hôn trộm.

“Mỹ nữ tỷ tỷ, thật ra, lần sau chị có thể đổi chỗ khác để hôn, ví dụ như miệng chẳng hạn.” Tiêu Dương cười hi hi nói.

“Đi chết đi.” Lâu Tiêu Tiêu nhìn lại Tiêu Dương nói.

Tiệm cafe Thành Hạ.

Cửa hàng này diện tích không quá rộng, nhưng rất đẹp, là một tiệm cafe lãng mạn. Bởi vì là sáng sớm, nên trong tiệm cafe vẫn chưa có khách hàng, trong tiệm có chút vắng lặng.

Bởi vì là cuối tuần, nên sau khi rời khỏi nhà của Lâu Tiêu Tiêu, anh không đế trường, mà gọi xe đến tiệm cafe Thành Hạ.

Mặc dù anh là học sinh cuối cấp của trường Minh Đức, nhưng vì điều kiện ra đình không tốt, nên cuối tuần sẽ đến đây làm thêm, đến bây giờ cũng gần được một năm rồi.

Tiêu Dương nhìn cửa hàng một vòng, cuối cùng ánh mắt đặt lên người thiếu nữ xinh đẹp.

Gương mặt trái xoan trắng nõn, xinh đẹp dịu dàng.

Người phụ nữ xinh đẹp này, tên là Tiết Mai, chủ của tiệm cafe.

“Tiểu tử thối, cuối cùng cũng xuất hiện!” Chị Mai nhìn thấy Tiêu Dương bước vào, từ quầy rượu bước ra, nhìn anh, “Tối qua chết ở đâu vậy? Chị bảo cậu đi giao hàng cho khách, cậu lại chạy đi đâu?”

Tiêu Dương cười ngượng ngùng: “Chị Mai, thật ra hôm qua em bị xe đâm vào, sáng nay mới tỉnh dậy đó.”

“Cái gì? Bị xe đâm? Bị thương ở đâu?” Chị Mai vừa nghe xong, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.

“Không sao, chị nhìn xem em không sao mà.” Tiêu Dương cười cười, lén nhìn trộm chị Mai.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, một chiếc xe Rolls-Royce dừng trước cửa tiệm cafe.

Bốn người đàn ông bảo vệ hai người phụ nữ từ trên xe bước xuống.

Tất cả mọi người trong tiệm cafe đều cảm thấy kinh ngạc khi hai người phụ nữ bước vào cửa.

Hai vị mỹ nữ, người đứng bên trái thực sự chói mắt vô cùng.

Mái tóc dài xoăn buông xõa, một vẻ đẹp có thể lay động tất cả mọi người, đường cong linh hoạt, khí chất cao quý nho nhã, người phụ nữ này, dường như là người cao quý nhất thế giới, là bông hoa tươi đẹp nhất, làm tất cả mọi người động lòng.

Còn người phụ nữ đứng bên phải, mặc dù có chút kém hơn so với người phụ nữ bên phải, nhưng cũng là một mỹ nhân.

“Sao lại là cô ấy?” Tiêu Dương nhìn người phụ nữ có chút kém thế hơn, có chút kinh ngạc. Người phụ nữ này không phải người khác, chính là người tối qua đâm vào anh.

Lâu Tiêu Tiêu cũng nhìn thấy Tiêu Dương, biểu tình có chút kinh ngạc. Nhưng không hỏi câu nào, mà yên lặng đứng phía sau mỹ nữ kia, nhìn có vẻ rất cung kính.

Vị mỹ nữ kia hình như có quen biết với chị Mai, cô ấy hơi gật đầu chào chị Mai, sau đó đem theo Lâu Tiêu Tiêu, đi vào một căn phòng trên tầng hai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.