Bà Xã Tôi Là Tổng Tài

Chương 15




Chương 15: Chỉ có em biết cô biết.

Hắn quyết định thay đổi kế hoạch, ra tay ngay tại nơi này. Mặc dù đây là phòng ăn, nhưng chỉ cần khóa trái cửa lại, sẽ không có ai đến quấy rầy.

Nói làm là làm.

Tần Cương cười hai tiếng, vội vàng cởi cúc áo của bản thân.

Tiêu Dương ngồi ở đại sảnh, vẫn luôn để ý động tĩnh. Nhưng nửa tiếng sắp trôi qua rồi, vẫn chưa thấy cửa mở ra.

Chẳng nhẽế lại xảy ra chuyện gì rồi? Trong lòng Tiêu Dương hoảng hốt.

Cô giáo Mục vì bản thân mình mới đồng ý đi ăn với lão háo sắc đó, nếu như cô giáo bị hắn ta lợi dụng, anh nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

Tiêu Dương đứng dậy, đi về phía căn phòng.

Đến cửa phòng, áp tai lên cửa, nhưng phát hiện bên trong không có ai đang nói chuyện.

“Chết rồi, có chuyện rồi!”

Trong lòng Tiêu Dương đột nhiên trở nên bất an, anh dùng lực đẩy cửa, phát hiện cửa bị khóa bên trong.

Làm sao đây?

Anh nhanh chóng quay người lại, không nghĩ được nhiều, lùi về phía sau mấy bước, sau đó vung chân lên đạp một cái, trực tiếp đá vào cửa.

Chỉ nghe thấy ầm một cái, cánh cửa đỗ xuống!

Không kịp tán thưởng động tác của bản thân, anh nhanh chóng bước vào phòng.

Khi đứng trong phòng, anh nhìn thấy một cảnh tượng làm anh bàng hoàng và vô cùng tức giận.

Trên sofa, một thân thể trắng như ngọc đang nằm trên đó, cô nhắm chặt mắt, mặt đỏ bừng.

Đồng thời lúc đó, một người mập mạp đứng trước mặt Tiêu Dương, vẻ mặt kinh sợ. Bị tiếng động vừa rồi làm cho kinh sợ, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Tiêu Dương thấy Tần Cương có hành vi vô liêm sỉ như vậy đối Mục Thanh Thuyền, trong lòng vô cùng tức giận.

Đúng là không bằng cầm thú.

Lúc bình thường, trong trường học, hắn ta giả vờ lịch sự, phê phán cái này, giáo dục cái kia, thể hiện mình là một người cao thượng. Nhưng trong căn phòng này, hắn ta thật bản thỉu và khốn nạn.

Tiêu Dương kích động, lao đến đạp vào bụng hắn, hắn bị đạp bay vào tường.

“Tiêu Dương, cậu, lá gan của cậu lớn lắm.” Lúc này Tần Cương vẫn không quên tỏ vẻ uy nghiêm với Tiêu Dương: “Cậu dám đánh cả giáo viên, tôi nhất định sẽ đuổi học cậu!”

Tiêu Dương cười lạnh, sau đó cầm điện thoại ra, hướng về phía hắn, chụp một loạt ảnh.

“Chủ nhiệm Tần, thầy muốn đuổi học em cũng được, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau sống chết. Có điều những bức ảnh khỏa thân ngày hôm nay của thầy, sẽ bị phát tán khắp nơi trên mạng, đến lúc đó thầy sẽ bị trường học sa thải, nói không chừng cảnh sát cũng sẽ tìm đến thầy mời thầy uống trà, nếu thuận lợi, sẽ được ngồi từ ba đến năm năm gì đó. Nếu như thầy muốn chơi, Tiêu Dương em chơi với thầy đến cùng!”

Tần Cương không phải kẻ ngốc, những lời của Tiêu Dương đã làm hắn tỉnh táo hơn nhiều. Tên nhóc này nói không sai, hành vi của hắn là hành vi phạm pháp, nhất định sẽ bị kết án!

Lúc này, Mục Thanh Thuyền nằm trên sofa, toàn thân càng ngày càng trở nên nóng hơn, làn da đỏ bừng, vẻ đẹp mê người, hơn nữa miệng cô thốt ra âm thanh nhỏ bé, âm thanh này làm cho người nghe cảm thấy xấu hỗ.

Tiêu Dương nhìn ra sự kì lạ của Mục Thanh Thuyền, nhanh chóng ôm cô lên, lấy áo khoác ngoài phủ lên người cô, tức giận nói: “Thầy cho cô ấy uống cái gì?”

Tần Cương ngượng ngập nói: “Tôi vừa cho cô ấy uống nước có pha thêm máy giọt ba ngày triền miên.”

“Ba ngày triền miên?” Tiêu Dương là một học sinh, làm sao mà hiểu mấy thứ đó.

“Một loại xuân dược.” Tần Cương thấp giọng nói.

: Tiêu Dương đấm vào mặt Tần Cương: “Mẹ kiếp, thầy như vậy mà cho cô giáo uống xuân dược! Em thật sự muốn đắm chết thầy! Bây giờ phải làm sao? Có cách gì để cô giáo bình thường trở lại?”

Tần Cương bị Tiêu Dương đắm một cái, hai cái răng gãy ra, đau đến nỗi muốn ngắt đi.

Thực ra Tiêu Dương không biết, vì dung hòa với linh hồn của ông lão, mà sức lực bây giờ của anh mạnh gấp máy lần người khác, cho dù là tùy tiện đấm một cái, cũng gây ra sát thương rất lớn.

Tần Cương lo sợ bị Tiêu Dương đánh tiếp, vội vàng chắp hai tay lên, nói: “Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, tôi nói. Loại xuân dược này, tác dụng rất mạnh, muốn cô ấy trở lại bình thường, chỉ có một cách duy nhất.”

“Cách gì? Nói!” Tiêu Dương không còn chút kiên nhẫn nào.

Ánh mắt Tần Cương sáng lên, do dự nói: “Chỉ có tìm một người đàn ông, làm chuyện đó với cô ấy.”

“Mẹ kiếp!” Tiêu Dương tức giận mắng một câu, vô cùng lo lắng.

“Nếu như không làm chuyện đó, sẽ có hậu quả gì?”

“Tôi nghe nói có khả năng sẽ bị chết!” Tần Cương run rẩy trả lời.

“Tần Cương, nếu như cô Mục xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha cho thầy!” Tiêu Dương nghiền răng nói, từng câu Tiêu Dương đấm vào mặt Tần Cương: “Mẹ kiếp, thầy như vậy mà cho cô giáo uống xuân dược! Em thật sự muốn đắm chết thầy! Bây giờ phải làm sao? Có cách gì để cô giáo bình thường trở lại?”

Tần Cương bị Tiêu Dương đắm một cái, hai cái răng gãy ra, đau đến nỗi muốn ngắt đi.

Thực ra Tiêu Dương không biết, vì dung hòa với linh hồn của ông lão, mà sức lực bây giờ của anh mạnh gấp máy lần người khác, cho dù là tùy tiện đấm một cái, cũng gây ra sát thương rất lớn.

Tần Cương lo sợ bị Tiêu Dương đánh tiếp, vội vàng chắp hai tay lên, nói: “Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, tôi nói. Loại xuân dược này, tác dụng rất mạnh, muốn cô ấy trở lại bình thường, chỉ có một cách duy nhất.”

“Cách gì? Nói!” Tiêu Dương không còn chút kiên nhẫn nào.

Ánh mắt Tần Cương sáng lên, do dự nói: “Chỉ có tìm một người đàn ông, làm chuyện đó với cô ấy.”

“Mẹ kiếp!” Tiêu Dương tức giận mắng một câu, vô cùng lo lắng.

“Nếu như không làm chuyện đó, sẽ có hậu quả gì?”

“Tôi nghe nói có khả năng sẽ bị chết!” Tần Cương run rầy trả lời.

*Tần Cương, nếu như cô Mục xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha cho thầy!” Tiêu Dương nghiền răng nói, từng câu , ì từng chữ. Trong lòng anh vô cùng lo lăng, chăng nhẽ thật sự phải tìm một người đàn ông làm chuyện đó với Mục Thanh Thuyền sao?

Tiêu Dương suy nghĩ, đột nhiên nghĩ ra một cách.

Anh chìa tay ra, “Đưa chìa khóa phòng mà thầy đặt trước ra đây.”

Tần Cương không dám làm trái, lập tức lấy ra. Tiêu Dương cầm chìa khóa, ôm Mục Thanh Thuyền lên, đi ra khỏi phòng.

Anh vừa ra khỏi cửa phòng, liền bị nhân viên của khách sạn vây quanh.

“Tiên sinh, ngài không thể đi, ngài phá hoại tài sản của khách sạn, cần phải bồi thường.” Một người nhìn giống như giám đốc khách sạn nói với Tiêu Dương.

Tiêu Dương khó chịu, hét lớn: “Tránh ra cho ông! Tài sản bị phá hoại của khách sạn, tính hết lên người tên béo trong phòng kia.”

Giám đốc sững sờ, thực ra ai bồi thường không quan trọng, chỉ cần có người bồi thường là được. Anh ta đi vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, có chút kinh hoàng.

“Tiên sinh, những đồ bị phá hỏng ở đây, ngài sẽ bồi thường Sao?”

Tần Cương bị Tiêu Dương đánh thảm như vậy, hắn ta hiểu ý của Tiêu Dương, chỉ đành cắn răng nói. “Cần bồi thường bao nhiêu?”

“Cần khoảng hai mươi vạn tệ.” Giám đốc lịch sự nói.

“Nhiều, nhiều như vậy!” Tim của Tần Cương như bị người khác dùng dao đâm vào, máu chảy không ngừng.

Khi giám đốc bước vào, Tiêu Dương đã ôm Mục Thanh Thuyền đi qua đại sảnh náo nhiệt, trước ánh mắt kinh ngạc của đám đông, đi vào thang máy, đi đến phòng Tần Cương đặt trước.

Anh đóng cửa lại, nhẹ nhàng đặt Mục Thanh Thuyền lên giường.

Dường như do tác dụng của thuốc, cả người Mục Thanh Thuyền không ngừng vặn vẹo, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, nóng hầm hập.

Tiêu Dương lo lắng.

Xem ra những lời Tần Cương vừa nói là sự thật, nếu như không giải độc cho cô, có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng thật sự chỉ có cách đó mới có thể giải được độc hay sao?

Chẳng lẽ bản thân mình hôm nay phải làm chuyện đó với cô giáo Mục hay sao?

Trong lòng Tiêu Dương có chút phản ứng, nhìn Mục Thanh Thuyền quyến rũ nằm trên giường, một dòng điện dâng lên trong người Tiêu Dương.

| Nhưng mà, Tiêu Dương nhanh chóng khống chế được cảm xúc của bản thân, nếu như bản thân lợi dụng lúc này mà làm chuyện đó với cô giáo Mục thì bản thân mình có gì khác với tên súc sinh Tần Cương kia?

Mặc dù đó là thân thể mà một người đàn ông khó có thể từ chối được, nhưng cô ấy là cô giáo của mình, hơn nữa nói không chừng, cô là một người tốt.

Tiêu Dương hít thở sâu, dần dần lấy lại ý thức của bản thân.

Đột nhiên nghĩ ra một cách, anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra quyển sách cổ “Ngự Long Kinh”, nhăn mày lại, nhanh chóng tìm cách giải xuân dược.

Nói không chừng trong quyển sách này sẽ có cách giải được xuân dược.

Thật may mắn, Tiêu Dương đoán đúng rồi.

Không lâu sau, anh nhanh chóng tìm được thông tin.

Nhưng mà, trên mặt anh lại hiện lên sự thống khỏ. Bởi vì trong sách viết, muốn giải đượcxuân dược, nhất định phải châm cứu ở huyệt tân trung, sau đó kết hợp với các huyệt khác ở trên ngực để giải độc.

Nhưng mà, huyệt tân trung.

Đây không phải là đặt tay lên ngực của Mục Thanh Thuyền hay sao?

_ Anh nuốt nước bọt, có chút mâu thuẫn, vừa muốn nhìn lại vừa không muốn nhìn ngực của cô.

Nhưng mà, như vậy thật sự tốt sao?

Tiêu Dương do dự một lúc, nhưng vẫn quyết định ra tay.

Không có gì quan trọng hơn tính mạng của cô ấy, cho dù chút nữa bị cô giáo Mục phát hiện, Tiêu Dương cũng phải thử.

Anh đem Mục Thanh Thuyền đối diện với bản thân mình.

Ôm lấy thân thể mềm mại của cô.

Tiêu Dương hít một hơi sâu để lấy bình tĩnh, sau đó lấy cây kim bạc đâm vào huyệt tân trung của Mục Thanh Thuyền.

Cơ thể của Mục Thanh Thuyền dần dần trở lại bình thường.

Năm phút sau, cô hồi phục lại trạng thái ban đầu.

Bởi vì uống không ít rượu nên cô vẫn cảm thấy hơi đau đầu.

Day day thái dương, cô từ từ tỉnh dậy.

Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình, cô hét lên đầy kinh ngạc.

*AIII”

Tiêu Dương thề rằng, tiếng hét đó của Mạc Thanh Thuyền, hoàn toàn có thể so sánh với sóng siêu âm của cá heo.

“Tiêu Dương, em đang làm gì?” Mục Thanh Thuyền nhanh chóng lấy chăn trên giường kéo đến trước ngực, lỗ tai đỏ bừng.

Vẻ mặt hốt hoảng lúc này của Mục Thanh Thuyền khác với vẻ mặt nghiêm túc trong giờ học, mặt cô đỏ bừng, mắt chớp chớp, cái miệng nhỏ nhắn mim lại, ngại ngùng nói không nên lời. Vô cùng quyền rũ.

Tiêu Dương nhìn thây bộ dạng đó của Mục Thanh Thuyền, xấu hỗ nói: “Cô giáo, cô đừng hiểu nhằm, em đang giải độc cho cô.”

“Giải độc?” Mục Thanh Thuyền chớp chớp mắt, “Cô không trúng độc, giải độc cái gì mà giải độc?”

“Lúc nãy cô ăn cơm với Tần Cương, thầy ấy đã cho thuốc ba ngày triền miên vào trong nước của cô.”

“Ba ngày triền miên?” Mục Thanh Thuyền cũng không hiểu rõ về phương diện này.

Tiêu Dương ho khan hai tiếng, “Ba ngày triền miên, là một loại xuân dược cực mạnh, nếu như không tìm người làm chuyện đó với cô, cô sẽ mất mạng.”

Mục Thanh Thuyền đỏ bừng mặt, mang tai cũng đỏ bừng, thân thể có chút run lên, căng thẳng hỏi: “Em, em đã làm chuyện đó với cô?”

“Không phải không phải, cô hiểu nhầm rồi.” Tiêu Dương vội vàng giải thích, anh phát hiện trong mắt Mục Thanh Thuyền long lanh nước.

“Không phải em nói là chỉ có làm chuyện đó mới giải được độc hay sao?” Mục Thanh Thuyền xấu hỗ nói, âm thanh nhỏ dần.

Không ngờ lần đầu tiên của mình lại ở trong tình huống như này, Mục Thanh Thuyền có chút buồn bã.

“Cô giáo Mục, cô hiểu nhầm rồi, nếu như không tin, cô về nhà có thể kiểm tra lại thân thể của mình.” Tiêu Dương xấu hỗ nói.

“Thực ra, em dùng cách khác giúp cô giải độc.”

“Em, lúc nãy em làm thế nào để giải độc cho cô?” Mục Thanh Thuyền nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương cười cười, giơ kim châm trong tay lên, “Em dùng cái này.”

Mục Thanh Thuyền thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù cô không biết tại sao Tiêu Dương lại biết châm cứu, nhưng xem ra cậu nhóc này đã thật sự giải độc giúp mình.

Cô dường như nhớ ra gì đó, căng thẳng hỏi: “Tiêu Dương, Tần Cương lúc nãy không động vào người cô chứ?”

Mặt Mục Thanh Thuyền trở nên trắng bệch.

Tiêu Dương gật đầu, “Cô giáo Mục yên tâm, tên khốn nạn Tần Cương chưa kịp động vào cô, đã bị em phát hiện rồi. Em đã giúp cô giáo huấn hắn rồi.”

Mục Thanh Thuyền ừ một tiếng, cắn môi nói, “Tiêu Dương, chuyện này, em giúp cô giữ bí mật, không được phép nói cho người khác.”

“Cô giáo, em xin lôi.” Tiêu Dương đứng dậy, vô cùng nghiêm túc nhìn Mục Thanh Thuyền, “Nếu như không phải vì em, cô sẽ không bị Tần Cương lợi dụng, suýt nữa hại cô”

Mặt Mục Thanh Thuyền lại một lần nữa đỏ bừng lên, “Được rồi, không nói nữa, sau này không được phép nhắc lại chuyện này.

Chuyện này, chỉ có em biết cô biết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.