Bà Xã Tôi Là Tổng Tài

Chương 10




Chương 10: Người con gái này vô địch rồi.

Tên béo lùi về phía sau nhìn vào trong xe BMW, trong mắt lộ ra sự kiêng dè.

Hắn ta nhìn Tiêu Dương bằng ánh mắt độc ác, trên người đầy sát khí.

Tên gầy chỉ là võ giả mạnh nhất ở cấp giữa, còn tên béo mới là người mạnh nhất của võ giả, chưa dùng hết năng lực thực sự đã được coi là người mạnh nhất, vì vậy thực lực giữa hai người có sự chênh lệch rất lớn.

Tên béo bẻ ngón tay, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Hắn ta chuẩn bị ra tay.

Mà lúc này, trong xe BMW X6 đột nhiên có giọng nói trong trẻo vang lên: “Dừng tay!”

Cửa xe mở ra, đôi chân dài bước xuống xe, trên đôi chân dài đó, là một đôi tất lưới màu đen, trên đôi tất lưới đó, là một chiếc quần ngắn màu đen, tiếp sau đó một thân hình nóng bỏng bước xuống xe.

Tiêu Dương có chút kinh ngạc nhìn cô gái đó, hút mắt nhất là mái tóc ngắn màu hồng, gương mặt hơi tròn, mặc dù không cao, nhưng vóc dáng lại rất đẹp.

“Tiểu thư, sao cô lại xuống đây?” Tên béo nhìn thấy cô gái tóc ngắn đó, có chút căng thẳng.

“Mẹ nó, ở trong xe ngột ngạt chết mất, xuống đây hoạt động cho giãn gân cốt.” Lời cô gái tóc ngắn đó nói ra làm cả đám đông kinh ngạc.

“Nhưng sức khỏe của cô vừa hồi phục, bác sĩ nói không được ra ngoài gió.” Tên béo hình như rất sợ cô gái tóc ngắn đó, nói chuyện cũng không dám nói to.

“Mẹ nó, lão nương muốn thế nào thì là thế đó, không cần mấy người quản.” Cô gái tóc ngắn đó không có ý tứ trêu đùa.

Tên béo lặng lẽ ngậm miệng lại, không dám nói chuyện.

“Hóa ra là cô ấy.” Lam Hinh Nhụy đột nhiên lên tiếng.

“Ừm? Cậu quen à?” Tiêu Dương hỏi.

Lam Hinh Nhụy gật đầu, “Cậu có nghe nói đến Đào Yêu Yêu của trường trung học Minh Đức chưa?”

“A? Chẳng nhẽ cô ấy chính là Đào Yểu Yểu?” Tiêu Dương há hốc mồm hỏi lại.

Tiêu Dương mặc dù chưa gặp Đào Yểu Yểu lần nào, nhưng danh tiếng của cô vang như sấm bên tai. Cô gái này mặc dù chỉ là học sinh lớp 11, nhưng đàn chị trong trường không ai dám động đến cô ấy. Trừ việc thân thế của cô ấy ra, thì cô gái này cón có tính khí không tốt, một chút chuyện không vừa ý là sẽ đánh người, vì vậy mới có cái tên tiểu ma nữ.

“Tiểu thư, em thua rồi.” Tên gầy từ dưới đất bò dậy, cả người đầy đất cát còn chưa phủi sạch, đứng ngoan ngoãn trước mặt Đào Yểu Yểu, cúi thấp đầu, giống như học sinh tiểu học phạm phải sai lầm.

“Cút sang một bên, đừng để bà đây nhìn thấy.” Đào Yểu Yểu nhìn hắn một mắt.

Tên gầy nghe Đào Yểu Yểu nói vậy, nhanh chóng chạy đi chỗ khác, chạy một mạch mấy trăm mét, đến khi Đào Yểu Yểu không nhìn thấy hắn nữa hắn mới dám dừng lại.

Cả đám đông đều đang cười thầm, đồng thời lộ ra vẻ hứng thú với Đào Yểu Yểu.

Đào Yểu Yểu chuyển hướng về phía Tiêu Dương, đôi mắt to tròn nhìn Tiêu Dương, đột nhiên nói: “Công phu không tồi, ở đâu ra vậy?”

Tiêu Dương nhìn cô, quả không hổ danh là đàn chị ở trường, khẩu khí giang hồ nặng như vậy.

“Trung học Minh Đức, nói ra tôi còn là học trưởng của cô.”

Nghe thấy Tiêu Dương nói bản thân mình là học sinh trường trung học Minh Đức, Đào Yểu Yểu đột nhiên trở nên hứng thú, nhìn anh một lúc lâu, khóe miệng cong lên đầy ý cười.

“Trùng hợp như vậy, tôi cũng là học sinh của trung học Minh Đức. Có điều sao ở trường chưa nhìn thấy anh bao giờ.” Đào Yểu Yểu nghiêng nghiêng đầu nhìn Tiêu Dương, mái tóc hồng sáng rực trong ánh nắng.

Tiêu Dương cười nói: “Mỹ nữ, tôi không phải là báu vật quốc gia, không thể có chuyện ai cũng biết tôi.”

Đào Yểu Yểu cười lớn, khóe miệng lộ ra hai má lúm đồng tiền, nếu như không phải Lam Hinh Nhụy nói cho anh biết đây là dân đàn chị ở trường, Tiêu Dương còn muốn coi cô là em gái hàng xóm có phong cách khác thường.

“Con người anh, cũng khá biết cách chọc người khác. Được rồi, chúng ta nói chuyện chính. Anh làm thương bảo vệ của tôi, chuyện này nên xử lí như nào?”

Tiêu Dương ngây ra, xem ra nha đầu này không nói đạo lí.

“Mỹ nữ, là bảo vệ của cô ra tay trước đó. Tôi chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi. Hơn nữa, vốn dĩ là mấy người lái xe không hợp lí, mấy người nên xin lỗi chúng tôi mới đúng.”

“Tôi không cần biết, dù sao thì anh cũng đả thương bảo vệ của tôi, anh phải bồi thường.” Đào Yểu Yểu nói, đôi mắt to tròn nhìn Tiêu Dương, cười châm biếm, Tiêu Dương nổi cả da gà lên.

“Tiêu Dương, không cần tranh luận với cô ấy, chúng ta còn có việc, cùng lắm thì tôi đền giúp cậu.” Lam Hinh Nhụy nhìn thấy dáng vẻ không nói đạo lý của Đào Yểu Yểu, trong lòng nghĩ nếu cứ như vậy chuyện này không biết bao giờ mới có thể giải quyết được.

“Cô cần bao nhiêu tiền?” Lam Hinh Nhụy đứng lên phía trước, xinh đẹp tao nhã.

“Ồ, đây không phải là hoa khôi tỷ tỷ hay sao? Sao chị lại ở đây?” Đào Yểu Yểu nhìn Lam Hinh Nhụy, lại nhìn Tiêu Dương, đột nhiên cười hi hi nói: “Cậu ta là bạn trai của chị sao?”

“Không phải.” Lam Hinh Nhụy đỏ bừng mặt, “Cô nói linh tinh gì vậy.”

“Không phải bạn trai của chị, chị đỏ mặt cái gì? Hơn nữa còn muốn bồi thường thay cho cậu ta, vừa nhìn đã biết là không bình thường.” Đào Yểu Yểu nói lại.

“Đây là chuyện giữa chúng tôi, không cần cô quản.” Lam Hinh Nhụy có chút tức giận nói.

“Ồ, hiểu rồi, hoa khôi tỷ tỷ với tên này nhất định là đang vội vàng muốn đi hẹn hò.” Đào Yểu Yểu lộ ra dáng vẻ hiểu rõ mọi chuyện.

“Cô nhàm chán quá rồi đấy.” Lam Hinh Nhụy nhớ đến ông nội vẫn đang nằm trên giường bệnh, trong lòng rất vội vàng.

“Cô nói đi, phải đền bao nhiêu?”

“Hai mươi vạn tệ.” Đào Yêu Yêu giơ hai ngón tay ra.

“Mẹ kiếp, hai mươi vạn tệ? Cô cướp tiền à?” Tiêu Dương vội vàng nhảy ra nói.

“Mỗi người bảo vệ của tôi có giá mấy trăm vạn tệ, anh làm hắn ta bị thương, lẽ nào đền hai mươi vạn tệ là nhiều sao?” Đào Yểu Yểu nghiêng đầu nhìn Tiêu Dương, mái tóc màu hồng xõa xuống.

“Tôi không có nhiều tiền như vậy, không đền nổi.” Tiêu Dương hậm hực nói. Trong lòng nghĩ quả nhiên cái tên tiểu ma nữ đúng là không phải do người khác đặt điều ra, bắt nạt người khác một cách quá đáng.

“Ồ, không có tiền.” Đào Yểu Yểu đi quanh người Tiêu Dương hai vòng, đột nhiên cười lên, “Không có tiền cũng không sao, nhưng anh phải đáp ứng tôi một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Anh làm bảo vệ của tôi bị thương, chứng minh công phu của anh không tồi. Đúng lúc tôi đang thiếu sư phụ, hay là anh làm sư phụ của tôi đi.” Ánh mắt Đào Yểu Yểu tràn đầy nhiệt huyết.

“Làm sư phụ của cô?” Tiêu Dương gãi đầu. “Nhưng tôi không biết võ.”

“Anh lừa trẻ con ba tuổi hả? Đừng cho rằng tôi không nhìn ra, dựa vào thực lực của anh, hai người bảo vệ bên cạnh tôi đều không phải đối thủ của anh. Tên béo mặc dù chưa đánh với anh, nhưng tôi có thể nhìn ra, hắn ta đánh không thắng anh. Thực lực của anh đạt đến trình độ võ sư, còn giả vờ nói với tôi anh không biết võ, anh cho rằng trong đầu lão nương đều là nước hay sao? Hừ!”

Đừng có xem thường Đào Yểu Yểu, thực ra từ nhỏ cô đã khổ luyện võ công, thực lực đã đạt đến trình độ thứ hai của võ giả, chỉ kém một chút so với tên béo mà thôi. Vừa nãy tên gầy ra tay với Tiêu Dương, Đào Yểu Yểu vẫn trốn trong xe quan sát từ đầu đến cuối.

Đương nhiên, Đào Yểu Yểu chỉ nhìn thấy Tiêu Dương đánh bị thương bảo vệ của mình, mới đưa ra kết luận này. Cô thực sự không biết rằng, Tiêu Dương không lừa cô, anh thật sự không biết võ công.

“Anh tự mình suy nghĩ đi, hoặc là đền hai mươi vạn tệ, hoặc là làm sư phụ của tôi.”

Ôi mẹ ơi, cô gái này thật sự vô địch rồi. Tiêu Dương nhìn về phía Lam Hinh Nhụy, phát hiện cô cũng là gương mặt đành chịu thôi không còn cách nào khác.

Anh nhìn Đào Yểu Yểu một lúc, miệng động đậy, gật đầu: “Được, tôi làm sư phụ của cô.”

“Vậy! Vậy quyết định như vậy nhé. Sau này ở trường học, đệ tử bảo vệ anh, ai dám bắt nạt anh, lão nương sẽ xử hắn.” Đào Yểu Yểu nắm tay thành nắm đấm, có dáng vẻ đàn chị. “À, em nói sai rồi, anh đạt đến trình độ võ sư rồi, đâu có ai dám bắt nạt anh, không đúng không đúng, sau này sư phụ đi cùng đồ đệ, giúp đồ đệ bắt nạt người khác.”

Tiêu Dương nhăn mày lại, nhìn dáng vẻ bá đạo của tiểu mỹ nữ trước mặt, thật sự muốn thu lại câu nói vừa nãy.

“Này, sao cậu lại đồng ý làm sư phụ của tiểu ma nữ.” Ngồi trong xe, Lam Hinh Nhụy một bên điêu luyện lái xe, một bên nhìn Tiêu Dương nói.

“Nếu như mình không đồng ý, nha đầu đó sẽ bỏ qua để chúng ta rời đi sao?” Tiêu Dương cười cười.

“Hừ, ai biết được, có người đồng ý làm sư phụ của người ta là vì ham mê sắc đẹp không chừng.” Lam Hinh Nhụy nhìn ra ngoài cửa, câu này nói ra, có chút chua chát.

Tiêu Dương nhận ra mùi giấm chua đó, cười cười rồi nói: “Làm ơn, mình chỉ là bị tình thế ép buộc thôi, đâu có đê hèn như lời cậu nói. Hơn nữa, cho dù cô ấy có xinh đẹp đến đâu, cũng không thể sánh được với cậu, cậu nói xem tôi làm sao mà có tình ý với cô ấy được.”

Tiêu Dương nói xong câu nói đó, mặt của Lam Hinh Nhụy đỏ bừng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.