Tô Thiển lúng túng liếc Nhiễm Mạn một cái.
"Mình nghe Bân Tử nói súng cũng phải trải qua xử lý đặc biệt, ai mà không quen, lau súng sơ ý sẽ bị cướp cò, cho nên An Thần như vậy mà nổi giận không thôi, vì chuyện này mà anh ấy đem Bân Tử dạy dỗ một trận ra trò. Mình nghe nói An Thần mấy ngày nay xử lý chuyện lớn,liên quan đến Lâm gia, chứ không phải chơi trò mất tích đâu.”
Lại nói, Bân Tử mấy ngày nay mới phải đi sớm về trễ, dường như vội muốn chết.
Tô Thiển khẽ đỏ mặt, nói như vậy, thật đúng là cô sai? Hoặc như là nhớ ra cái gì đó: "Lâm gia? Lâm gia thì thế nào?" .
"Không biết, hình như là chọc cái ma đầu Mộ Dung Kiệt Tu kia rồi, An Thần đang nhức đầu đấy." .
Còn chưa nói hết, đã không thấy tăm hơi bóng dáng Tô Thiển đâu, chỉ để lại Nhiễm Mạn tức giận phía sau.
Hứ, chừng mấy ngày không có ai nói chuyện rồi, mà có đến nói chuyện cũng toàn là càu nhàu, cô lại tức giận chính mình, cả bụng toàn tức giận không thôi.
Tô Thiển khốn kiếp.
Một tuần lễ nay, Tô Thiển mới lần đầu bước vào trong tòa Cao ốc, cô lễ tân hơi có chút kinh ngạc.
Trong thang máy, Tô Thiển xiết chặt đôi tay, cô gặp anh, phải nói những thứ gì? Nói dễ nghe chút hay sao? Nói cô sai rồi?
Không được, quá mất mặt rồi, tình cảm mấy ngày nay, cô đều trách lầm anh.
Ừ thì, trong lòng rất áy náy, nói cho dễ nghe bằng không thì về nhà chờ anh đi,. . . .
Quyết định xong suy nghĩ, Tô Thiển liền chuẩn bị ra thang máy, thật vừa đúng lúc , thang máy ở 100 tầng dừng lại, mở ra.
Y Na sững sờ nhìn chằm chằm Tô Thiển, còn có chút không có kịp phản ứng đấy.
"Uhm ~~ cái đó, An Thần có ở đây không?" . Tô Thiển có chút xấu hổ sờ sờ chóp mũi.
"A, ở đây, chị dâu nhỏ, mau vào thôi." .
Tô Thiển sắc mặt khẽ biến cứng ngắc, không biết có nên đến đây tìm anh không, còn là Y Na nhanh nhẹn, lôi kéo Tô Thiển đến trước phòng làm việc An Thần.
"Uhm, chị Y Na này, tự em đi là được rồi." .
Y Na thật là nhiệt tình, Tô Thiển tốt nhất nên đi theo.
Y Na gõ cửa, bên trong truyền ra thanh âm cứng ngắt "Vào đi"
Chỉ nghe một tiếng, Tô Thiển lỗ mũi liền chua xuống, thanh âm này, rõ ràng nhiều phần khàn khàn.
Y Na đẩy Tô Thiển một cái, nháy mắt một cái ra hiệu rồi bỏ đi.