Edit: Tiểu mập mạp
Vào lúc này lại gặp phải Doãn Phỉ Phỉ đúng là một tình tiết cẩu huyết ở ngoài đời thực mà, Tô Thiển nhất thời cảm thấy mình đúng là bị kịch.
"Quần áo của đàn ông? Theo tôi được biết, An Thần cũng không mặc đơn giản như vậy ? ? ? Hơn nữa, size cũng không đúng, chậc chậc, thật không biết cô làm vợ người ta như thế nào , cái gì cũng không biết." . Doãn Phỉ Phỉ khinh miệt nhìn Tô Thiển.
Tô Thiển nhếch miệng mỉm cười, cũng không có đáp lời, vẫn như cũ đợi nhân viên phục vụ đóng gói trả tiền.
"Tô Thiển cô thật là có bản lĩnh, từ trên tay người khác cướp đi người đàn ông của người ta nhưng vẫn có thể bình tĩnh, thong dong." . Doãn Phỉ Phỉ bị Tô Thiển phớt lờ, chợt cảm thấy trên mặt lúng túng, không khỏi tức giận mở miệng.
Bên cạnh còn có khách hàng khác, nghe được lời Doãn Phỉ Phỉ nói, nhanh chóng đem ánh mắt dò xét Tô Thiển, đối với việc giành đàn ông của người khác phụ nữ luôn bày tỏ lòng hiếu kỳ cực lớn, dù sao ở trên đời này, tiểu tam đi giành đàn ông của người khác vĩnh viễn phải chịu sự khinh bỉ của mọi người.
Tô Thiển buột miệng cười: "Doãn tiểu thư, tôi làm sao có được bản lĩnh như cô, câu dẫn con riêng của mình! ! !" .
Lời vừa nói ra, đám người chung quanh bắt đầu chụm đầu bàn tán, Doãn Phỉ Phỉ nhất thời sắc mặt thay đổi cực kì khó coi, Tô Thiển này, thật sự làm cho người ta khó chịu.
"Cô. . . . . ." . Doãn Phỉ Phỉ tức giận, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào mặt Tô Thiển, một câu đầy đủ cũng không nói ra được.
Tô Thiển thở dài một hơi, cô từ trước đến giờ người không đánh cô, cô không đánh người, nếu Doãn Phỉ Phỉ không biết xấu hổ ở nơi này cho cô mất mặt, cô cũng không cần phải tiếp tục nể mặt cô ta.
Cô, Tô Thiển, không phải là quả hồng mềm yếu, người khác muốn bắt nạt liền có thể bắt nạt? ?
Ra khỏi cửa hàng, Tô Thiển trực tiếp trở lại biệt thự.
Vạn Dạ thay quần áo xong, ra ngoài, Tô Thiển đã chuẩn bị xong hai tách cà phê, Tô Thiển nhíu mày liếc nhìn Vạn Dạ mặc quần áo thoải mái ở nhà, rũ bỏ đi hình tượng trên thương trường, lại có chút đẹp trai rạng ngời.
"Nhà em không có rượu, uống chút coffee đi." . Tô Thiển trên mặt nóng lên, không khỏi lại nghĩ tới sự kiện cả đêm uống rượu say kia.
Vạn Dạ nghe vậy liền cười thật khẽ, đưa tay tiếp nhận cà phê, ở đối diện cô mà ngồi xuống.
"Vạn đại thần làm sao biết em ở chỗ này ?" . Cô cũng nhận ra đây không phải là ngẫu nhiên.
Vạn Dạ cười híp mắt uống một hớp cà phê, cổ họng khô khốc, lên tiếng : "Anh nói là ngẫu nhiên em có tin không? ?" .
Buổi chiều anh lái xe tới một hội nghị, lại không ngờ nhìn thấy Tô Thiển đứng ở trước cửa biệt thự, muốn thử vận khí một chút, không thể không nói, anh là vận khí tốt.