Bà Xã Là Nhất

Chương 56: 56: Hai Người Làm Gì Vậy




"Anh cười cái gì mà cười, anh cũng không phải thứ gì tốt, hừ!"

Thẩm Hài cũng không biết Diệu Đường đang cười cái gì, nghe thấy Diệu Đường chê cười ngay lập tức không nhịn được nổi giận mắng to.

"Ha ha ha, chị dâu, em không nhịn được, ha ha ha! "

Diệu Đường nhìn vẻ mặt ngu ngốc bộ dáng phẫn nộ của Thẩm Hài, lại một lần nữa không nhịn được cười ha hả.

"Muốn cười thì cứ việc cười, thật ra tôi cũng cảm thấy rất buồn cười!" Khóe môi Hân Nghiên khẽ cong lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế mang chút lạnh lùng khẽ lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, làm cả khuôn mặt càng tăng thêm vẻ xinh đẹp tuyệt trần.

"Hai người! Hai người! Đợi đó cho tôi!"

Thẩm Hài chỉ thẳng ngón tay vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tuyết, tức giận sắp bùng nổ, giận dỗi xoay người chạy về phía phòng thư ký.

Lửa giận trong lòng dù thế nào cũng nuốt không trôi, trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ dữ tợn cùng với ác độc, hoàn toàn không cam tâm, sau khi hít thở sâu vài vái trên mặt Thẩm Hài mới khôi phục sự bình tĩnh ban đầu.

Con mắt ác độc khẽ xoay chuyển, chợt nảy ra ý hay, sau đó sự tức giận trong lòng cũng tan đi một chút, đôi môi đỏ mọng có chút gợi cảm xinh đẹp nhẹ nhàng con lên, lộ ra nụ cười lạnh lùng dữ tợn.

chủ nhà họ Diệu chỉ có thể là của cô, vị trí phu nhân Tổng Giám đốc của tập đoàn Diệu thị cũng là của cô!

Trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc tập đoàn Diệu thị.

Diệu Đường mang vẻ mặt khó chịu đi theo Hân Nghiên bước vào văn phòng rồi tức giận hừ lạnh nói.

"Loại người gì thế, thật sự không có tố chất, giống kẻ điên vậy, chị gái sao lại tuyển một người như vậy vào công ty làm việc, rõ là đen đủi!"

Đối mặt với lửa giận của Diệu Đường, Hân Nghiên chỉ lạnh lùng cười, cũng không để Thẩm Hài vào mắt, ngược lại nhìn về phía Diệu Đường nghi ngờ hỏi.

"Đường Đường, sao cậu lại đến đây, đến tìm chị gái cậu à, chị ấy đi họp rồi, đoán chừng còn phải đợi một lát mới có về!"

"Ôi chị dâu của tôi ơi, em không phải đến tìm chị mình, mà em bị ông nội bắt đến đây đón chị và chị gái về nhà, ông nội biết rõ hôm nay chị với chị ấy muốn về nhà tổ, nên từ sáng sớm đã bắt đầu nhắc mãi bên tai em, làm em sắp biến thành Đường Tăng rồi!"

Cậu nhớ sáng sớm vẫn còn ngủ say sưa trong chăn, đã bị ông nội đạp một cái cho tỉnh lại, trong lòng không nhịn được sinh ra buồn buồn.

Ông già xấu tính kia đã một bó tuổi rồi mà tinh lực tràn đầy, còn lợi hại hơn so với cậu, lúc ấy cậu còn đang mơ giấc mơ đẹp, một phát đá kia làm cậu quá sợ, toàn bộ bắp chân cũng tím xanh một mảng.

Nhắc tới người nhà thì chị gái là người cậu sợ nhất, còn ông già xấu tính kia là người thứ hai!

Tuy tuổi đã lớn, nhưng mà ̣bản lĩnh trên đôi chân kia khá tốt, dù sao lúc còn trẻ cũng là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, khi nổi giận lên thì cậu cũng rất sợ hãi.

Vừa nghĩ tới chị gái, Diệu Đường không khỏi nghĩ đến chuyện đua xe, trong lòng lại dâng lên nỗi sợ, lập tức trưng ra vẻ mặt nịnh nọt cười nhìn Hân Nghiên, trên mặt đầy sự lấy lòng.

"Chị dâu, nhưng mà chị nhất định phải giúp em, chị không giúp chị gái em nhất định sẽ đá em một phát bay sang tận Châu Phi chỗ của dân chạy nạn, chị không biết chỗ kia quả thực không phải chỗ cho người ở, em sẽ toi ở đó mất.

Đến lúc đó chị sẽ không tìm được một chú em đáng yêu như thế này nữa!"

Diệu Đường nói xong vẻ mặt ai oán giả vờ khóc, bộ dáng như kẻ dở hơi không khỏi khiến cho nàng nghĩ tới Dạ Sát vẫn ở chỗ của Đông Phương.

Khoan nói đến điều này, tính tình của Đường Đường và Dạ Sát cũng rất giống nhau.

"Khoa trương như vậy sao?" Hân Nghiên cười nhìn Diệu Đường, sắc mặt lạnh lùng khẽ phai bớt chút hơi lạnh.

"Có đấy có đấy, chị không biết mấy ngày nay em chỉ dám trốn ở của ông nội, sợ chị em đạp sang chỗ dân chạy nạn ở Châu Phi, chị ấy nghe lời chị nhất đấy, chị nhất định phải nói đỡ cho em nhé, hu hu, nếu không thì em không sống nổi!"

Diệu Đường trưng ra vẻ mặt làm nũng dùng đầu cọ lên tay Hân Nghiên, trên mặt đều là dáng vẻ buồn bã đáng thương.

Lúc này Diệu Đường còn không biết nguy hiểm đang ở ngay sau lưng dần dần tiến đến, cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc bị đẩy ra, Diệu Hàm luôn nghĩ tới Hân Nghiên nên không khỏi đẩy nhanh tốc độ họp.

Vừa họp xong vội vàng chạy về văn phòng, mở cửa ra, lại nhìn thấy hai người trên ghế sofa, một khuôn mặt xinh đẹp lập tức phủ lên vẻ lạnh lùng như băng.

Ánh mắt cô trầm xuống, trong con mắt u ám lộ ra hơi lạnh nguy hiểm, mang theo vài phần lạnh lẽo chất vấn.

"Hai người đang làm gì vậy?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.