Bà Xã Là Nhất

Chương 54: 54: Nói Vậy Cô Xứng Sao




Phu nhân tổng giám đốc!

Má nó, Tổng Giám đốc cả bọn họ đã kết hôn lúc nào vậy?

Thế mà lại xuất hiện một phu nhân tổng giám đốc.

Không phải Tổng Giám đốc sắp định hôn với cô lớn nhà họ Hạng sao?

Những người phụ nữ độc thân lại trẻ tuổi xinh đẹp trong công ty khi nghe thấy tin Tổng Giám đốc sắp định hôn với cô lớn nhà họ Hạng không biết đã khóc hết bao nhiêu nước mắt.

Thế mà chưa được mấy ngày, Tổng Giám đốc đã có phu nhân rồi?

Chị Lỵ chỉ cảm thấy không hiểu gì nên liếc mắt nhìn trợ lý đặc biệt Vũ ở bên cạnh.

Chị hơi dịch bước gần về phía Vũ Đàm và nhỏ giọng hỏi: "Trợ lý Vũ, người đó thật sự là phu nhân Tổng Giám đốc sao?"

Vũ Đàm quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt nhìn chị Lỵ, cau mày cảnh cáo.

"Làm việc của cô đi.

Chuyện hôm nay thì thôi, lần sau phu nhân Tổng Giám đốc có qua đây thì thông minh chút.

Ngài ấy là tâm can bảo bối của Boss đó!"

"Vâng, vâng.

Tôi biết rồi!"

Chị Lỵ cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện lần này cứ như thế mà kết thúc, như vậy có phải mấy người bọn họ không phải chịu phạt gì đúng không?

Vừa nghĩ đến điều này thì chị Lỵ không khỏi bước nhcôvà bảo tất cả mọi người về lại vị trí của mình.

Nhưng còn chị thì tự mình đi mua đồ ăn cho phu nhân tổng giám đốc.

Diệu Hàm vẫn luôn ôm Hân Nghiên lên tầng tám mươi tám rồi đặt nàng ngồi xuống sofa trong phòng làm việc.

Sau đó cô cưng chiều nhìn nàng hỏi.

"Hân Hân, em muốn uống gì? Chị để thư ký mang vào, sữa hâm nóng được không?"

"Vâng!" Mặc dù Hân Nghiên không thích uống sữa bò lắm nhưng lại không muốn làm phật ý Diệu Hàm nên gật đầu.

Thấy Hân Nghiên gật đầu thì Diệu Hàm bèn bước đến bên cạnh bàn làm việc và gọi vào số nội bộ phòng thư ký: "Thư ký Thẩm, mang một ly sữa bò nóng vào đây!"

Vào cuối tuần, trong phòng thư ký chỉ có một mình Thẩm Hài.

Hiếm có cơ hội tiếp xúc với cấp trên Tổng Giám đốc nên Thẩm Hài, người có dáng người đẹp, có vẻ ngoài lại có tài năng sẽ không bỏ qua cơ hội tiếp xúc đơn độc này.

Vừa nhận được điện thoại của Diệu Hàm thì cô ta đã hấp tấp chạy vào phòng trà hâm nóng vào ly sữa.

Ly sữa không quá nóng cũng không quá lạnh mà vừa đủ độ.

Mặc dù đáy lòng có nghi ngờ rằng lúc này Tổng Giám đốc đúng ra đang họp sao lại muốn sữa bò.

Hơn nữa từ trước đến nay Tổng Giám đốc không uống sữa mà chỉ uống cà phê.

Thẩm Hài đã làm việc ở đế quốc họ Diệu năm năm trời rồi.

Từ một thư ký nhỏ đến trở thành một trong những người đứng đầu của phòng thư ký thì tự nhiên cũng có thủ đoạn của riêng cô ta.

Hơn nữa trong năm năm cô ta làm việc vừa xuất sắc vừa nổi bật cũng chỉ vì muốn Diệu Hàm nhìn cô ta bằng một con mắt khác.

Vì để tiếp cận và trèo lên người Diệu Hàm trở thành mợ lớn nhà họ Diệu, Thẩm Hài không biết đã tốn bao nhiêu công sức.

Cho dù là giữ vóc dáng hay là dung mạo thì xưa nay không dám thả lỏng.

Chỉ là Diệu Hàm này xưa nay không thích gần con gái.

Dáng vẻ lạnh lùng bạc tình, lại không thích nói cười của cô có đợt khiến cô ta cho rằng cô cả Diệu là lãnh tính.

Nhưng coi như là vậy thật thì cô ta cũng phải kiên trì đến cùng.

Coi từ truyền ra tin tức cô lớn nhà họ Diệu sắp đính hôn với cô lớn nhà họ Hạng thì Thẩm Hài vẫn tin tưởng Diệu Hàm cuối cùng vẫn sẽ là của cô ta như cũ.

Tuy nhiên vừa đẩy của phòng làm việc của Tổng Giám đốc và nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong thì nụ cười trên khuôn mặt của Thẩm Hài thoáng chốc cứng đơ lại.

Cô ta sững người đứng ở chỗ cũ.

Đáy mắt cô ta trong lúc đó thoáng qua sự kinh sợ và luống cuống, còn có sự đố kỵ và oán hận chợt lóe lên rồi tắt.

Cô ta chưa từng thấy vẻ mặt khác xuất hiện qua trên khuôn mặt Tổng Giám đốc ngoài lạnh lùng vô tình.

Nhưng vào giờ khắc này cô lại vừa cưng chiều vừa thâm tình mà nhìn chăm chú người phụ nữ trong lòng.

Ngay cả sự lạnh lẽo ở đáy mắt cũng như tảng băng tan dần nhiễm lên sự dịu dàng.

Cảnh tượng này, đối với một người phụ nữ đã yêu thầm và si mê Diệu Hàm nhiều năm không nghi ngờ gì, là một sự đả kích cực kỳ lớn.

Khuôn mặt Thẩm Hài được trang điểm tinh tế đang toát lên vẻ mất mát và cứng nhắc, ghen tỵ thoáng qua đáy mắt ấy tuy ngắn ngủi nhưng Hân Nghiên là ai.

Thoáng ghen tỵ ấy cô tự nhiên nhìn thấy rõ ràng khiến cô hơi cau mày lại.

Diệu Hàm nghe thấy tiếng động thì đôi mắt lạnh như băng thoáng cái đã tỏa ra sự lãnh lẽo, giống như là một người khác với người dịu dàng thâm tình vừa mới thấy.

Sắc mặt lúc này của cô u ám mà lại đáng sợ, cô hơi híp mắt lại lạnh lùng nhìn Thẩm Hài đang luống cuống tay chân đứng ở cửa.

Cô nhìn Thẩm Hài chằm chằm đến mức cô ta tái nhợt mặt, run rẩy người: "Xin lỗi tổng giám đốc, tôi..."

"Vào đi!" Diệu Hàm lạnh lùng liếc mắt nhìn Thẩm Hài, giọng nói lạnh lẽo không chút cảm xúc vang lên.

"Tổng giám đốc, đây là sữa bò mà cô cần!" Thẩm Hài đưa ly sữa bò nóng ấm cho Diệu Hàm.

Diệu Hàm liếc mắt nhìn Thẩm Hài rồi nhận lấy ly sữa.

Cô uống một ngụm nhỏ thử nhiệt độ rồi mới đưa ly sữa cho Hân Nghiên và dịu dàng cưng chịu nói.

"Nào, Hân Hân em uống sữa đi.

Chị đã thử qua rồi, không nóng đâu, nhiệt độ vừa đúng không nóng không lạnh!"

Nói xong thì Diệu Hàm đút Hân Nghiên từng ngụm từng ngụm uống hết một ly sữa bò.

Hân Nghiên cũng không có giơ tay ngăn cản mà tùy ý Diệu Hàm đút nàng uống.

Ánh mắt lại nhàn nhạt lướt qua Thẩm Hài rõ ràng trong lòng ghen tỵ đến phát điên lên và nụ cười trên mặt ngày càng cứng đơ lại nhưng phải liều mạng giả vờ bình tĩnh, thấy vậy nàng không khỏi nhếch môi.

Người phụ nữ này thật to gan dám mơ tưởng người của cô một cách trắng trợn như vậy!

Diệu Hàm đút nàng uống hết một ly sữa mới yên tâm.

Cô cầm giấy ăn nhẹ nhàng lau miệng giúp Hân Nghiên.

Xoa đầu nàng, cô cưng chiều lại cất giọng dịu dàng nói: "Hân Hân, chị bây giờ còn phải họp, em ngồi ở đây đợi một lúc nhé.

Nếu như thấy chán muốn ăn gì đó cho bớt chán, muốn gì thì em bảo thư ký Thẩm đi mua.

Ngoan ở đây đợi chị, chị xong ngay thôi!"

"Được!" Hân Nghiên gật đầu.

"Ngoan!" Diệu Hàm cưng chiều mà cúi người hôn lên trán của Hân Nghiên rồi mới đứng dậy.

Quay người nhìn Thẩm Hài đang đứng bên cạnh thì ánh mắt cô thoáng chốc đã trở lại vẻ lạnh lẽo vốn có, lạnh đến mức Thẩm Hài vội vã giấu đi sự ghen tỵ trong đáy mắt.

"Thư ký Thẩm, chăm sóc phu nhân cho tốt.

Nếu như xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ hỏi tội cô!"

Phu nhân?

Tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang vậy, Thẩm Hài chỉ thấy cả người minh càng ngày càng cứng đơ hơn.

Cô ta thấy Tổng Giám đốc vốn lạnh lùng vô tình thế mà cũng sẽ có một mặt dịu dàng như vậy, hơn nữa còn là dịu dàng với người phụ nữ khác nên trong lòng cô ta đã ghen tỵ đến phát điên rồi.

Chỉ là phu nhân?

Hừ! Cô cho rằng cô là phu nhân thì sẽ có tư cách đứng bên cạnh Tổng Giám đốc sao? Người đàn bà này cùng lắm cũng chỉ xinh đẹp giống như những người phụ nữ khác thôi, nếu nói đến tài nằng chắc chắn không thể so sánh với cô ta được.

"Vâng, tổng giám đốc! Ngài yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận!" Thẩm Hài giấu diếm cảm xúc của mình đi mà chỉ nở một nụ cười nhẹ vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng và nhìn Diệu Hàm gật đầu.

Diệu Hàm lại không yên tâm nhìn Hân Nghiên, sau cùng cô vẫn lưu luyến rời khỏi phòng làm việc.

Diệu Hàm vừa rời khỏi, nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Hài đã thu lại vài phần.

Cô ta thăm dò nhìn Hân Nghiên nói:

"Xin hỏi danh tính của cô đây.

Tôi họ Thẩm, thường ngày phụ trách tất cả mọi việc của tổng giám đốc, là thư ký đứng đầu của ngài ấy!" Trên khuôn mặt của Thẩm Hài hiện lên vẻ tự tin và đắc ý sung sướng.

Cô ta cười nhìn Hân Nghiên.

Hân Nghiên cười lạnh, nàng nói châm chọc lại xem thường.

"Thư ký Thẩm không nghe thấy Tổng Giám đốc của cô bảo cô gọi tôi là phu nhân sao.

Hoặc là cô cũng có thể gọi tôi là bà Diệu hoặc là mợ Diệu cũng được!"

Rầm.

Thẩm Hài nghe thấy lời nói của Hân Nghiên thì chỉ cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó vỡ thành trăm mảnh.

Đáy mắt cô ta hiện lên vẻ không dám tin.

Sao có thể, Tổng Giám đốc kết hôn thì cô là thư ký đứng đầu sao lại có thể không biết.

Không thể nào, tống giám đốc là cô lớn nhà họ Diệu nên sẽ không sẽ dàng lấy vợ như vậy, và còn là không có tý phong thanh nào.

Người phụ nữ này chắc chắn đang lừa cô ta.

Sắc mặt Thẩm Hài lạnh xuống và cười khẩy khinh bỉ.

"Cô đây không thể nói bừa nha.

Tổng Giám đốc là gia chủ tương lai của nhà họ Diệu, không phải loại phụ nữ vớ vẩn nào cũng xứng đáng trở thành phu nhân của Tổng Giám đốc đâu!"

Hân Nghiên không giận mà ngược lại lại cười.

Cô nhếch mày, buồn cười hỏi nhưng trong đáy mắt ấy lại là lạnh lẽo và chế nhạo: "Nói vậy, cô xứng sao?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.