Bà Xã Là Nhất

Chương 22: 22: Hai Khối Băng Lớn




Vừa xuống lầu, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, tản ra khắp nơi.

Diệu Hàm mới vừa bưng một tô cháo từ phòng bếp đi ra, thấy Hân Nghiên trên cầu thang lúc này lộ ra nụ cười nhạt cưng chiều: "Tỉnh rồi, mau xuống ăn gì đó, lập tức khỏe lại thôi!"

Đôi mắt lạnh lùng liếc về phía mấy món ăn trên bàn nhìn thấy có lẽ không tệ, nhíu mày, người phụ nữ này còn biết nấu cơm?

Có lẽ là chạm phải ánh mắt nghi ngờ không hiểu được của Hân Nghiên, trên gương mặt đẹp tinh tế của Diệu Hàm hiện lên mấy phần mất tự nhiên.

Thay Hân Nghiên múc thêm một chén cháo nữa, ôn nhu nói: "Khụ, đây là chị dựa theo công thức nấu ăn làm, không biết mùi vị có hợp khẩu vị của em hay không, bình thường trừ người tới quét dọn theo giờ cũng sẽ không có người tới, nếu em ăn không quen, chị mời một thím giúp việc tới!"

Hân Nghiên ăn một hớp cháo, mùi vị rất ngon, thanh đạm, thơm ngát: "Không cần, ăn rất ngon, tôi cũng không thích có người khác ở đây, cảm thấy không được tự nhiên!"

Có lẽ là liên quan đến thân phận, Hân Nghiên từ nhỏ đã không thích có người xa lạ ra vào, hơn nữa nàng cũng quen với dáng vẻ lạnh lùng, hai người ở vẫn tự nhiên hơn.

"Được, theo ý em!"

Diệu Hàm ngồi xuống đối diện Hân Nghiên, con ngươi thâm thúy thâm trầm như đầm nước, nhìn về phía Hân Nghiên lại đặc biệt ôn nhu, gương mặt cô khiến người ta kinh động.

Ngay cả chính Hân Nghiên cũng không nhịn được khen ngợi trên đời lại còn có người phụ nữ đẹp như vậy, so với bất kì người phụ nữ nào nàng từng gặp đều đẹp hơn, nhất thời không khỏi nhìn ngây dại.

Diệu Hàm hiếm thấy bộ dạng Hân Nghiên ngắm nhìn mình say mê như vậy, cảm thấy rất đáng yêu, trên gương mặt cô lộ ra nụ cười không đứng đắn.

Hơi nâng người xích lại gần trước mặt Hân Nghiên, cười gian nói: "Hân Hân đang nhìn gì vậy?"

Giọng nói tà mị đầy mê hoặc và thanh âm khàn khàn thu hút lòng người, trầm thấp có lực, hơi thở ấm áp phả lên trên mặt Hân Nghiên.

Trong đôi mắt thâm sâu u ám không thấy đáy mang theo sự mờ ám không thấy được, đáy mắt là vẻ mặt thâm tình nồng đậm, nhìn vậy tim nàng không khỏi có chút đập rộn lên.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt hẹp dài thâm thúy mang theo nụ cười xấu xa.

Hân Nghiên lập tức bất ngờ, toàn bộ khuôn mặt cũng đỏ lên, vội vàng muốn quay đầu tránh né tầm mắt mãnh liệt kia.

Nhưng một đôi tay nhanh hơn so với tốc độ của nàng, vững vàng cố định đầu nàng, khiến nàng không mặt đối mặt với cô.

"chị đẹp mắt!" Hân Nghiên đỏ mặt, nhìn Diệu Hàm, bị buộc chỉ có thể nói thật.

Sau khi Diệu Hàm nghe thấy lời của Hân Hân nhà cô, con ngươi thâm thúy mang theo nụ cười không đứng đắn, cảm thấy giờ phút này cô gái nhỏ đỏ mặt vô cùng mê người.

"Hân Hân nhà chị thật có mắt nhìn!"

Hân Nghiên lúc này bị Diệu Hàm nhìn sắc mặt càng thêm xấu hổ đỏ bừng.

Cho dù là trước kia đối mặt với Vĩnh Khiêm nàng trước giờ cũng chủ động rất nhiều, giờ phút này đáy lòng hoảng hốt, chợt muốn đẩy Diệu Hàm ra.

"chị còn như vậy nữa tôi không để ý đến chị đâu!" Hân Nghiên cảm thấy mình có chút không ngăn cản được.

Rõ ràng trước kia người phụ nữ này không phải bộ dạng như thế, làm sao đến trước mặt mình cứ bày trò vô liêm sỉ như vậy lại dính lấy mình chứ!

Diệu Hàm mặc dù thích bộ dạng Hân Hân nhà cô mặt xấu hổ, nhựng cũng thật sự sợ trêu chọc, Hân Hân nhà cô sẽ không vui, đến lúc đó tức giận thì cô phải đau lòng!

Trực tiếp cúi người, hôn lên môi của Hân Nghiên, ôn nhu nói: "Được, không nói không nói nữa!"

Ngay tại lúc hai người đang hôn nhau, cửa biệt thự đột nhiên truyền tới một giọng nói lớn tiếng kêu: "chị, em tới rồi, chị! "

Con mẹ nó, tình huống gì vậy?

chị cậu ta thế mà đang hôn một người phụ nữ, hơn nữa còn hôn ôn nhu như vậy!

Mẹ kiếp, đây chính là chị gái hòa thượng thanh tâm quả dục sống hai mươi tám năm rồi đó!

Mặt Diệu Đường đầy khiếp sợ nhìn chị mình, chỉ cảm thấy mình bị khiếp sợ không nói ra lời.

Mở đôi mắt thật to nhìn hai người trên bàn ăn, nhìn thế nào cũng dọa người, trái tim nhỏ bé của cậu ta cũng sắp bị hù chết rồi!

Tiếng kêu kinh ngạc đột nhiên xông vào, làm hai người kinh hãi.

Diệu Hàm nhìn khuôn mặt xấu hổ của Hân Nghiên, duỗi bàn tay ra, trực tiếp ấn Hân Nghiên vào trong ngực.

Con ngươi sắc bén lạnh như băng lại lạnh lùng bắn về phía Diệu Đường ở cửa lớn, phảng phất như thanh kiếm sắc lạnh.

Bị chị ruột nhà mình lạnh lùng nhìn như thanh kiếm bắn tới, Diệu Đường cả kinh run rẩy, vội vàng phục hồi tinh thần lại, đáy lòng hơi sửng sờ.

Xong rồi xong rồi, quấy rầy chuyện tốt của chị cả, ánh mắt này của chị cả là muốn mưu sát em trai ruột mà!

Thật vất vả mong chị cả có yêu, mình còn không thức thời như vậy, cái này nếu bị ông nội biết, còn không đánh chết cậu ta sao, trời ơi, ông nội cộng thêm bà nội, cậu ta chết chắc!

"Em tốt nhất có lý do thích hợp, bằng không! "

Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của chị cả, rồi nhìn vào tia sáng nguy hiểm sắc bén sâu thâm dưới đáy mắt chị cả, Diệu Đường chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi.

Bị dọa sợ đến mức ngay cả nuốt nước miếng cũng không dám: "chị, em sai rồi, em không nên quấy rầy chuyện tốt của chị, nếu không các người lại tiếp tục, tiếp tục đi, ha ha! "

Diệu Đường cười ngây ngô vô thức muốn lui về phía sau, chuẩn bị chạy trốn.

Diệu Hàm đã sớm đoán được ý đồ của tiểu tử này, con ngươi thâm thúy không nhìn thấy được đảo qua, nguy hiểm híp mắt, lạnh lùng nói: "Qua đây, gọi chị dâu!"

"Chị! chị! dâu? chị, chị sẽ không vì đối phó ông nội, tùy tiện tìm một người phụ nữ làm chị dâu của em đó chứ!"

Vốn còn tưởng rằng chị cả mình rốt cuộc biết được mùi vị của phụ nữ, lại đột nhiên văng ra hai chữ chị dâu làm bị hù dọa hoàn toàn.

Mẹ nó, tốc độ của chị cả sẽ không thật sự nhanh như vậy chứ, cái này mới rời đi không mấy ngày ngay cả chị dâu cũng có rồi!

"Hửm? Còn không gọi!"

Con ngươi sắc bén của Diệu Hàm đột nhiên bắn qua, đem toàn bộ lời Diệu Đường muốn nói đều nuốt trở về trong bụng, mặt đầy sợ sệt ngoan ngoãn gọi: "Chào chị dâu, em tên Diệu Đường, sau này gọi em Đường Đường là được.

"

Gọi xong, ánh mắt Diệu Đường rơi vào trên người cô gái trong ngực chị cả nhà mình, mắt mở ra mặt đầy tò mò.

Rốt cuộc là cô gái như thể nào khiến chị cả động lòng, mới vừa rồi cậu ta thấy bộ dạng chị cả hôn chị dâu mặt đầy ôn nhu đó!

"Khụ, xin chào, Hân Nghiên!"

Hân Nghiên ho nhẹ một tiếng, mặc dù mới vừa rồi bị bắt gặp có chút khiến người ta lúng túng, có điều lúc đối mặt với người ngoài đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng lãnh đạm, nhìn về phía Diệu Đường gật đầu.

"Wa wa wa, chị dâu, chị thật xinh đẹp, chả trách chị cả em giấu chị như giấu bảo bối vậy, hừ, hẹp hòi!"

Vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc lạnh lùng của Hân Nghiên, Diệu Đường nhất thời kêu lên một tiếng.

Mẹ nó chứ, vận khí chị cậu ta cũng quá tốt rồi, chị dâu xinh đẹp như vậy thế mà cũng bị chị cướp về, không hổ là chị cả cậu ta.

Chỉ là đáy lòng Diệu Đường rất nghi ngờ, tính tình chị cả và chị dâu đều lạnh như băng, chị cả cậu ta làm sao lừa gạt chị dâu được.

Hai khối băng lớn, suy nghĩ một chút cũng khiến cậu ta cảm thấy lạnh khiếp người!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.