Bà Xã, Hãy Đợi Anh

Chương 27: Đầu độc




Mặc dù là mùa hè, nhưng trong núi ngày đêm chênh lệch nhiệt độ trong ngày vẫn là rệt, gió mát phơ phất, mặc dù nhiều cũng thoải mái vô cùng. Cũng may giường khá lớn, ngủ ba người cũng có thể, Trương Cảnh nằm ở giường, trừng to mắt nhìn trần nhà, chút cũng có buồn ngủ. Nông thôn làm việc và nghỉ ngơi sớm, mới hơn chín giờ mọi thứ đều im lặng, ngoại trừ ngẫu nhiên có thể nghe thấy vài tiếng chó sủa, còn thanh nào khác. Trương Cảnh trực đêm hàng năm, bình thường đến rạng sáng hai giờ cũng ngủ, cộng thêm giường quá mức xa lạ, cho dù là ngồi ngày xe, thân thể rất mệt mỏi, nhưng ý thức nhưng lại thanh tỉnh vô cùng.

Tiểu Hằng đứa này hôm nay là rất mệt, ngủ rất say sưa, còn ngáy nữa, làm cho nhịn được bật cười.

Lần thứ ba lật qua lật lại thân thể, Khúc Trì Nghiêu hỏi, “Tiểu Cảnh, ngủ được sao?”

Trương Cảnh nhấn mở điện thoại, chỉ chỉ mặt biên, “Mới mười giờ, sớm như vậy, em ngủ được, còn?”

” bình thường hai giờ mới ngủ.” Khúc Trì Nghiêu hai tay gối dưới đầu, nhàn nhạt.

Trương Cảnh hiếm thấy, “ Nhà tư bản các phải bình thường làm ba bốn giờ, uống trà chiều, đọc báo, hay du lịch Châu Âu, cùng ai đó ăn bữa cơm howacj cùng ai hẹn hò sao?”

Khúc Trì Nghiêu mỉm cười,lấy tay gối đầu ra, lướt qua Tiểu Hằng, chuẩn xác cho trán cái cốc, “Em nghe ai vậy?”

Trương Cảnh sờ sờ cái trán, sức lực đủ ngụy biện, “Trong phim phải các công tử ca ca đều như thế ư!.”thời đại học của là vậy,để điều tiết lại mấy môn y học buồn tẻ, niềm vui duy nhất là toàn bộ ký túc xá tập trung lại xem phim

cũng nghĩ tới Trương Cảnh xem những loại phim có dinh dưỡng đó, khỏi cười ra tiếng, “Nhà tư bản nếu như em hình dung nhà tư bản sớm còn vốn để về. Bọn họ xa như vậy, nhàn nhã như các em nhìn đâu.”

Trương Cảnh nghe được có vẻ bất đắc dĩ, thể đưa hay, vô vhir là thầy thuốc bé, bình thường đều bận túi bụi, huống chi là nhà tư bản? Bầu trời lại rơi rơi xuống, bọn họ sở dĩ có thể làm nhà tư bản cũng có trong đó tính tất yếu, trả giá gấp mấy lần gì đó cũng là thường.

có ti vi, có máy tính, có network, hai người đồng dạng thói quen thức đêm trong bóng đêm nhìn nhau cười tiếng, hai mặt nhìn nhau, hai bên trừng hồi, Khúc Trì Nghiêu ngồi dậy kéo, “Nếu ngủ được, dẫn em chỗ.”

” nơi nào? Để Tiểu Hằng mình ở đây được chứ?” Trương Cảnh do dự nhìn về phía đứa ngủ say.

”Chúng ta lâu, sao đâu” Khúc Trì Nghiêu trực tiếp từ giường lôi đứng lên, hiển nhiên phải là trưng cầu ý kiến của.

Khúc Trì Nghiêu lôi kéo nhàng xuống lầu, lướt qua gian phòng của Chú thím Thẩm, mang đến chỗ cửa sau, dặn dò cần mở, chính hướng tới phòng bếp, cạch cạch cộc cộc hồi, lại lúc ra trong tay liền ôm cái túi.

giơ lên túi to giải thích, “có chỗ để dùng.”

Trong tiềm thức Trương Cảnh chính là hiểu, nếu cố ý thừa nước đục thả câu, cũng hỏi, vụng trộm cười cười, theo phía sau như tên trộm đồng dạng, nhàng mở cửa ra ngoài, dọc theo dòng suối mà.

” dẫn em đâu đây?”

”Đến rồi em cũng biết.”

Hai người cạnh nhau câu được câu lời, dọc theo con đường bên dòng suối từ từ lần mò về phía trước, hiển nhiên Khúc Trì Nghiêu đối với con đường này rất quen thuộc, điều chỉnh bước chân nửa đỡ từ từ, ước chừng mười bước, bọn họ quẹo chỗ, phía trước cách đó xa có ngọn đèn mơ hồ chiếu tới đây, có ánh sáng, dưới chân đường tốt hơn rất nhiều, cho đến khi cái rạp ny lon to màu lam xuất ở trước mắt.

Trương Cảnh hiểu nhìn về phía Khúc Trì Nghiêu, hiểu buổi tối khuya mang sang đây xem rạp ny lon này ư?

Nhìn ra nghi ngờ của, Khúc Trì Nghiêu khẽ mỉm cười, mang theo đẩy ra cái cửa ngoài rạp ny lon, mở ra bên trong đèn chân, “Chính là trong chỗ này.”

Chỉ là chớp mắt, Trương Cảnh liền ngây dại, đập vào mắt chỗ toàn bộ đều là biển hoa màu tím, ở chỉnh tề hình tứ giác đất nộ phóng, khối tiếp khối, mỗi hai khối đất trung gian chảy ra lối dài, kế hoạch thập phần hấp dẫn.

Trương Cảnh liếc cái, nhịn được sợ hãi than lên tiếng, “ Hoa cát cánh!”

Khúc Trì Nghiêu lưng bàn tay, mặt tràn đầy vui vẻ, “em thích nhất.”

”Ừ!” Trương Cảnh quá mức kích động, căn bản có qua để ý nhiều Khúc Trì Nghiêu rất đúng cái gì, có nữ sinh thích hoa, nhất là hoa cát cánh.

Khúc Trì Nghiêu mang theo vào bên trong, “Đừng sợ hãi quá sớm, bên trong còn có nhiều nữa.”

Trương Cảnh vừa theo vào bên trong, vừa khom lưng xem hoa mặt đất, khỏi hiếu kỳ nhìn, “Là ai nuôi hoa này trong nhà vậy?”

ở phía trước Khúc Trì Nghiêu ngơ ngác chút, hư khụ tiếng xoay tầm mắt, “chú thím Thẩm nuôi, bọn họ có chuyện gì có thể làm, vợ chồng già nuôi những thứ hoa này, hàng năm thu hoạch vào có thể để cho bọn họ cần dựa vào người khác cũng có thể sinh hoạt.”

Trương Cảnh gật gật đầu, “Nhưng là em hiểu chút, nơi này giao thông bất tiện, cách thành phố lớn lại xa xôi, nếu như là vẻn vẹn là làm hoa tươi làm ăn, kia chú thím Khúc khẳng định bù được với người nông dân chuyên tròng hoa trong thành phố lớn.” đến đây, vuốt cây cát cánh hoa rể cây linh quang chợt lóe, “Trừ phi bọn họ bán là phải là hoa tươi, mà là hoa khô, hoặc làm rể cây.”

Khúc Trì Nghiêu tán dương nhìn cái, “Thông minh.”

Trương Cảnh nở nụ cười, “ như thế nào em cũng là bác sĩ, mặc dù hiểu trung y, nhưng dầu gì biết cây cát cánh là vị thuốc Đông y phải ư?”

Khúc Trì Nghiêu sai, quả nhiên là sợ hãi than quá sớm, vừa rồi chỉ thấy màu của hoa cát cánh mà thôi, bên trong còn có càng nhiều màu sắc, tử lam, thúy lam, sạch bạch.... Trương Cảnh ngồi xổm xuống, thích buông tay, những bao hoa này trực tiếp trồng trọt ở đất bên trong, dinh dưỡng cho đầy đủ, sinh mệnh lực tràn đầy, so với hoa thị trường bán cánh hoa mở lớn hơn rất nhiều. Bất quá có thể là chú thím Khúc, lực bất tòng tâm, chợt có ít mảnh có sắp xếp ổn thỏa, có vẻ hỗn loạn, Trương Cảnh gẩy qua đất đem từng cây lộ ra rể cây dấu tốt, quay đầu lại muốn Khúc Trì Nghiêu tới đây hỗ trợ, lại trông thấy đứng ở chỗ cây cát cánh ngưng thần nhìn xem, vừa quay đầu lại, tầm mắt vừa vặn cùng Khúc Trì Nghiêu chạm vào nhau, ngơ ngác chút, nhanh chóng xoay tầm mắt, sang chuyện khác,

”Nếu em thích, chờ chúng ta lúc trở về, có thể đem mỗi loại mang chậu.” Khúc Trì Nghiêu chỉ chỉ cách đó xa khung sắt bầy nhiều chậu sứ.

”Còn chưa phải muốn.” Trương Cảnh lắc lắc đầu, “So với bị đặt ở trong chậu hoa để người nhìn, hiển nhiên bọn chúng thích hợp sinh sống ở nơi này hơn.”

Khúc Trì Nghiêu lắc đầu bật cười, câu Trương Cảnh biết lời, “Tiểu Cảnh,em vẫn là giống như trước đây, thay đổi.”

người bạn sau nhiều năm thay đổi, có hai cái ý tứ, loại là tán dương bạn vẫn trẻ đẹp như xưa, hiển nhiên lời này nữ nhân đều thích nghe, cũng ngoại lệ. Mà đổi thành ngoài loại ý tứ khác là:bạn những năm này đều uổng phí, chút tiến bộ cũng có.

cũng tự kỷ cho rằng Khúc Trì Nghiêu là khen còn có già, trong lòng tỏa ra phục, “ Khúc, đúng là cùng trước kia hề cùng dạng.” xong chờ có phản ứng gì.

Có thể làm thất vọng chính là Khúc Trì Nghiêu sau khi nghe lại phản ứng gì cũng có, biết từ nơi nào tìm được cái xẻng sắt, ngồi xổm xuống thuần thục sửa sang lại những thứ này cây cát cánh, giống như sửa sang lại qua rất nhiều lần. cùng trước kia hề cùng dạng, hề cùng dạng a.

Đợi cùng Khúc Trì Nghiêu đem rể cây cát cánh dấu tốt, tay bị đính bùn, mặc lạnh kéo chân cũng thoát bị dính lên bùn đất, nâng lên đen thùi lùi bùn tay, cười khổ, “Làm sao bây giờ.... Nơi nào có nước có thể tắm cái tốt rồi.”

Khúc Trì Nghiêu trong lúc đó cười rộ lên, đưa tay lau vẻ mặt,, “Mới vừa khen em thông minh, tại đầu óc liền xoay kịp khom, nơi có thể nuôi nhiều như vậy hoa tất nhiên có nguồn nước, nếu như thế nào tưới hoa?” Thấy có phản ứng, lại hướng về mặt lau cái, xem mặt mũi bộ dạng tràn đầy đen thùi lùi, đầu tiên là cười, cuối cùng cũng nhịn được nữa phá lên cười.

trong nháy mắt ngu ngơ, Khúc Trì Nghiêu đêm nay giống bình thường quá, ít nhất lúc trước liền chưa từng có như vậy hề cố kỵ cười to qua, nhiều lắm là cũng chỉ là mỉm cười. Chờ kịp phản ứng thời điểm mới ý thức tới Khúc Trì Nghiêu chẳng những biến tướng cười ngu xuẩn, còn lau mặt thành hai cây!

Khúc Trì Nghiêu giống như nhìn ra từ từ tức giận, có phản kích trước nhanh chóng đứng dậy, sải bước về phía trước, vừa vừa quay đầu lại xem, “Tiểu Cảnh nhanh lên đuổi kịp, dẫn em rửa tay.”

Trương Cảnh nghĩ tới nơi cuối rạp còn có cánh cửa khác, thông hướng hồ nước lớn trong thôn, Khúc Trì Nghiêu lôi kéo dọc theo bậc thang đá dứoi hồ nước, dọc theo mép nước ngồi xuống rửa sạch, bắt đầu xăng ống quần đem chân thả ở trong nước, khiêu mi nhìn về phía Trương Cảnh, “em thử chút?”

thể lại lần nữa phát mộng, có chút hoài nghi Khúc Trì Nghiêu có phải hay trúng tà, đến cùng kia đâu là bộ mặt của?

” Khúc,.....”

Khúc Trì Nghiêu kéo ngồi xuống, giúp rửa sạch giữa ngón tay dơ bẩn, “ cần phải kinh ngạc, trước kia sống ở đây khoảng thời gian rất dài....”

Trương Cảnh học bộ dáng của, đem ống quần kéo lên, thả ở trong nước, thanh thanh lương lương, thoải mái đến đáy lòng. Khúc Trì Nghiêu rửa tay sạch lại trở về rạp lấy ra túi ny lon, từ bên trong móc ra thức ăn nguội, còn có bình nhưỡng rượu gạo. uống rượu Khúc Trì Nghiêu rót, mùi rượu khẩu vị đậm đặc, dư vị vô cùng. Nghe khi còn bé cuộc sống ở quê hương, lên núi leo cây, móc tổ chim, dưới sông bên trong đục nước béo cò, trộm khoai lang đất của hàng xóm....

Trước mắt Trương Cảnh khỏi ra hình ảnh Khúc Trì Nghiêu làm chút việc thời điểm đó, liên hệ lại hình ảnh bộ dạng giày Tây, chỉ cảm thấy rất tức cười, nhịn được cười phun ra ngoài.

Trương Cảnh lấy cùi chỏ khều khều, “ Khúc, với trước kia giống nhau.”

” giống chỗ nào?” Khúc Trì Nghiêu khiêu mi xem, con người nếu lớn lên mà thay đổi, là sống vô dụng rồi.

để cái chén trong tay xuống, đưa tay níu lên tóc của, nhịn cười, cố làm ra vẻ cảm khái, “ Người hơn ba mươi tuổi, già rồi, tóc trắng có rồi..”

Khúc Trì Nghiêu đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó mới hiểu được bị đùa bỡn, buổi tối khuya ở đâu có thể trông thấy tóc bạc?

Trương Cảnh cười ra tiếng, rót rượu gạo uống hơi cạn sạch, rất có hãnh diện khoái cảm, chỉ là cười cười cảm thấy khí có chút đúng, bởi vì Khúc Trì Nghiêu nhìn chằm chằm, màu đen đôi mắt phảng phất nhìn qua dòng nước xoáy vô tận, xem cười, xem càng cười càng cương, cuối cùng cười cũng được cười cũng được.

Trương Cảnh còn có ý thức được là đạp trúng mìn của người đàn ông, nhất là người đàn ông gần bốn mươi tuổi, hay là người đàn ông lớn tuổi hơn.

Khúc Trì Nghiêu từ từ đến gần, dòng nước xoáy xoay tròn càng lúc càng nhanh, Trương Cảnh bắt đầu cảm thấy hô hấp khoái, giống như trúng độc vậy, trong đầu trống rỗng, tùy ý Khúc Trì Nghiêu hơi thở dần dần đem vờn quanh, cánh tay của vây căng, môi chậm rãi hôn lên môi của.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.