CHƯƠNG 206: EM YÊU ANH!
CHƯƠNG 206: EM YÊU ANH!
Nhịp tim Thẩm Dĩnh đập càng nhanh hơn, không biết anh đang chuẩn bị làm gì, nhưng trong lòng cô đang rất chờ mong, vừa thì không tình nguyện nhỏ giọng lẩm bẩm, vừa từ từ nhắm hai mắt lại.
Im lặng mất giấy, cô phát hiện người đàn ông vừa rồi còn nằm trên thân thể cô đã rời đi, một lát sau ở phía mắt cá chân của cô bỗng nhiên truyền đến cảm giác lành lạnh.
Thẩm Dĩnh theo bản năng rụt chân lại, bị một bàn tay ấm áp kéo lấy, đôi tay kia nhẹ nhàng đem sợi dây chuyền vòng qua cô chân của cô, nhẫn nại và tỉ mỉ.
"Mở mắt ra đi."
Được cho phép, Thẩm Dĩnh lập tức mở mắt ra và ngồi thẳng dậy, cô nâng chân phải lên, ánh mắt nhìn xuống thấy cổ chân của mình đã thấy có thêm một sợi dây chuyển nhỏ, dây chuyền được làm từ chất liệu bạch kim, ở giữa mỗi mắc xích được gắn một viên kim cương màu đỏ rất nhỏ, dựng thẳng thành một hàng giống như sợi tua rua ngắn, nhưng thực ra viên kim cương rất đắt tiền.
Mà hai đầu nối là hai viên kim cương lớn màu xanh lục, người ta nói màu đỏ phối với màu xanh lục rất tầm thường, thế nhưng sợi dây chuyền này không hề mang đến cảm giác đó, những va chạm màu sắc tuyệt đẹp khiến cho người ta không thể dời mắt.
"Anh mua lúc nào…” Trong lòng Thẩm Dĩnh cảm động, không ngờ lại nhận được quà.
"Một tháng trước đó, đặt hàng từ một chuyên gia.” Lục Hi ngồi xổm bên cạnh giường nhìn thẳng vào người phụ nữ nhỏ bé này, trêu đùa cô: "Không phải nói tiền thưởng cuối năm không vui sao, sợi dây chuyền này so với tiền thưởng cuối năm của em giá trị hơn nhiều.”
Lục Hi đối diện với đôi mắt đang dần đỏ lên của Thẩm Dĩnh, tiến lại gần khẽ hôn lên đôi môi của cô một cái: “Nửa năm này ở công ty em đã rất vất vả, đồng chí tiểu Thẩm.”
Thẩm Dĩnh che miệng nhìn anh với ánh mắt không thể tin được, sợi dây chuyền tinh xảo ở trên chân của cô cũng buộc cả trái tim cô lại, đôi mắt trở nên mờ mịt: “Em không chuẩn bị gì cả, thật xin lỗi…”
So với tâm ý của anh, Thẩm Dĩnh cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Lục Hi đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của cô: "Đồ ngốc, em không cần làm gì hết, chỉ cần ở bên cạnh anh như vậy là đủ rồi.”
"Lục Hi..." Thẩm Dĩnh cảm động nói không ra lời, chỉ biết ngây ngốc nhìn anh, hận không thể đem khuôn mặt này khắc vào trong trái tim, cô sụt sịt mũi, cảm động đến mức nói nhảm: “Em muốn cả đời này là nhân viên của anh, sống là người của Lục Hi, chết là quỷ của Lục Hi…”
"Cũng không có tham vòng nào lớn hơn hay sao?” Lục Hi ngước mắt nhìn cô, đối diện với ánh mắt mờ mịt kia, nhắc nhở cô: “Anh không thiếu nhân viên hay thiếu lòng trung thành, chỉ vừa vặn đang thiếu một người vợ, em cảm thấy thế nào?”
Thẩm Dĩnh mở to con mắt, so với mắt của một con bò đực cũng không khác biệt lắm, thật sự là quá ngạc nhiên, anh vừa mới nói cái gì? Bà xã? Vợ?
Từ khi bọn họ quen nhau đến nay, đây là lần đầu tiên anh nói với cô từ này, trước đó cùng lắm chỉ nói là bạn gại, bây giờ trực tiếp thành…
‘Bang bang’ ‘Bang bang’…
Tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, Thẩm Dĩnh căng thẳng đến mức sắp phun ra, anh luôn không tuân theo một quy tắc nào hết, cô vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Lục Hi vẫn ngại còn chưa đủ, đôi mắt như diều hâu đen nhánh lấp lóe nhìn thẳng vào mắt cô: "Vừa vặn đang trống một chỗ, ở công ty, em là nhân viên của anh, ở trong nhà…”
Giọng điệu của anh hơi dừng lại khiến Thẩm Dĩnh chăm chú nhìn, sau đó anh dịu dàng mở miệng: “Anh là nhân viên của em.”
Trái tim Thẩm Dĩnh bị anh phá rối, cuối cùng cũng hiểu vì sao lại có từ ‘động lòng’, có lẽ là khi nhìn thấy người này, nghe được lời anh nói, hoặc chỉ là một ánh mắt cũng sẽ cảm thấy không thể không chế được mà vui mừng.
Cảm giác của cô bây giờ khi nhìn thấy Lục Hi chính là như vậy, cô muốn chui vào trong lồng ngực của anh, muốn ôm anh thật chặt.
Sự thật chứng minh rằng cô quả thực đã làm như vậy, sau khi anh nói xong lời cuối cùng, cô bỗng nhiên nhào người về phía trước lao vào trong lồng ngực anh, hai tay ôm chặt cổ anh, để anh cảm nhận được nhịp tim đang đập dữ dội của mình: “Cám ơn anh!”
Sau khi ly hôn với Đoàn Trí Thiên, cô không hề dám nghĩ tới sẽ có một ngày mình sẽ có được một đoạn tình cảm tốt đẹp như vậy, thậm chí khi đó cô đã chuẩn bị tinh thần thật tốt cho cuộc sống nửa đời sau này của mình.
Chính sự xuất hiện của người đàn ông này đã cho cô rất nhiều bất ngờ ngoài ý muốn, khiến cô một lần nữa dấy lên khao khát đối với tình yêu trong cuộc sống này.
Là anh đã giúp đỡ cô giành lấy một cuộc sống mới, và có một cuộc sống càng thêm hoàn chỉnh tốt đẹp hơn so với trước kia.
"Không cần nói cám ơn với anh.” Lục Hi ôm cô vào lòng, bàn tay vuốt ve sau lưng cô, giống như đang an ủi một con mèo con đang xúc động.
"Qua kỳ họp thường niên là đến kỳ nghỉ, mẹ muốn em ở nhà mấy ngày, sau đó còn đi thăm nhà người thân, em không muốn bỏ anh ở đây một mình.” Thẩm Dĩnh dịu dàng báo cáo lịch trình của mình, vừa nghĩ hai người sẽ tách nhau ra lâu như vậy, trong lòng liền cảm thấy trống trải khó chịu.
"Dù sao cũng phải quay về, gấp làm gì.” Cho dù anh càng không muốn, nhưng vẫn cố nén cảm xúc để an ủi cô, không muốn bầu không khí trở nên tồi tệ, anh cố ý đùa cô: “Có điều hôm nay em phải dốc sức một chút.”
Giọng nói của anh đè thấp bên tai cô, Thẩm Dĩnh nghe xong liền muốn nổi gai ốc, dãy dụa muốn ra khỏi lồng ngực anh lại bị anh trực tiếp bổ nhào ngã lên trên giường.
Thân thể lắc lư trên giường hai lần, khiến đỉnh đầu của người đàn ông cũng bắt đầu mờ mịt, cô cố ý chớp mắt hai lần mới thấy rõ mặt mũi của anh, đây là lần đầu tiên cô chủ động đưa mình lên ôm lấy cổ anh.
Giờ phút này, cô vứt bỏ sự nhút nhát, vứt bỏ sự ngây ngô, chỉ muốn cùng anh triền miên, muốn đem bản thân giao hoàn toàn cho anh, dùng tình cảm cháy bỏng của mình hòa vào tình yêu của anh.
Thẩm Dĩnh hôn lên cái trán đầy đặn của anh, sóng mũi cao, còn có cặp mắt khiến cho người ta không nhịn được mà trầm luân trong đó, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng của anh, cô nhẹ nhàng cọ xuống, giống như tiểu hồ ly mê hoặc lòng người, cặp mắt to trong veo cũng nhiễm lên vài phần phong tình khiến cho người ta khó mà nhịn được.
Cô cười đem môi nhẹ nhàng trượt đến bên tai của anh, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Em yêu anh.”
Thân thể người đàn ông trong nháy mắt căng cứng, đủ để nhận thấy câu nói này có sức ảnh hưởng với anh đến mức nào.
Anh nâng khuôn mặt của cô lên, ánh mắt sáng như đuốc: “Lặp lại lần nữa.”
"Em yêu anh." Bờ môi Thẩm Dĩnh bị anh cắn đã sưng đỏ lên, khuôn mặt lại trắng nõn non mềm, mái tóc đen rơi ở trên lưng, không hề keo kiệt nói với anh hết lần này đến lần khác: “Em nói, em yêu anh…em yêu anh, Lục Hi.”
Giờ phút này, Lục Hi thấy được trong ánh mắt cô phản chiếu hình ảnh của mình, sợ hãi thì đã sao, chưa chuẩn bị kỹ càng thì thế nào, mặc kệ là Giang Sở Tinh chắn ngang giữa bọn họ thì phần tình cảm yêu thương này, bây giờ anh đã xác định rõ ràng.
Anh yêu người phụ nữ nhỏ bé này, cô đã dành trọn tình yêu cho anh, thuộc về anh, yêu đến mức điên cuồng không mệt mỏi.
Bóng đêm bên ngoài cửa sổ khách sạn ở phía sau lưng, ở đó là băng tuyết ngập trời, nhưng bọn họ lại cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, cảm giác lạnh lẽo trong lòng đều bị xua tan, khoảnh khắc này ấm áp khiến cho người ta mê muội.
Tất cả các từ ngữ trên thế giới cũng không thể ngăn nổi câu khẳng định chắc chắn này, vững tin và không hề đắn đo…
Em yêu anh!