Bà Xã, Đừng Hòng Chạy

Chương 204: Chap-204




CHƯƠNG 204: BAN NGÀY LÀ ÔNG CHỦ, BUỔI TỐI LÀ CHỒNG

CHƯƠNG 204: BAN NGÀY LÀ ÔNG CHỦ, BUỔI TỐI LÀ CHỒNG

Thẩm Dĩnh biết cô ấy đang trêu chọc mình, nhẹ nhàng mỉm cười đáp trả: “Cái này cô đừng hỏi tôi, không phải chính cô cũng giống vậy sao?”

Trần Thúy Nhiên bất giác nhớ đến Trịnh Tinh Cung, vội vàng pha trò: “Nào nào nào, ăn một ít sô cô la để tăng đường huyết, nhìn cô đứng cũng không vững...”

Buổi tiệc thường niên diễn ra từ tám giờ đến gần mười giờ, Thẩm Dĩnh cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời có loại cảm giác thì ra xã giao khó như vậy, cho dù là lãnh đạo lớn hay là lãnh đạo nhỏ, chỉ cần có chức vị cao hơn bạn, bạn đều phải thành thành thật thật uống rượu trong ly.

Còn không thể hai người kính cùng một lúc, chỉ có thể tách ra, uống đến mức khiến đầu óc cô choáng váng, một chút đồ mới ăn vào cũng sắp trào lên tới cổ họng rồi.

Thật sự kiên trì không được, cô nói với Trần Thúy Nhiên một tiếng rồi đi vào nhà vệ sinh, trên đường đi gặp không ít người quen, đều là đồng nghiệp cùng tổ, một đám người cũng đều uống không ít.

Thẩm Dĩnh đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh tạt lên vị trí động mạch, sau khi hơi thanh tỉnh một chút mới quay trở lại phòng tiệc.

Cô nửa gục đầu, muốn kiềm chế cảm giác khó chịu trong dạ dày, không nhìn đường phía trước, phản ứng cũng chậm chạp, mắt thấy sắp đi tới cửa, bỗng nhiên đầu đập vào một bức tường người.

Bước chân cô không vững, lảo đảo lùi lại một chút, một bàn tay lập tức giữ lấy eo cô, dùng chút lực giúp cô đứng vững.

Hương vị mát lạnh trên cơ thể người đàn ông hòa với mùi rượu thản nhiên, Thẩm Dĩnh không cần ngẩng đầu cũng biết người đến là ai.

Cô vừa muốn nói, vừa mới mở miệng đã cảm thấy buồn nôn, đưa tay lên đè vào ngực mình một chút, mày cũng cau chặt lại.

Lục Hi thấy cô không thoải mái, kéo người vào thang máy VIP ở một bên, lấy một thẻ phòng từ trong túi áo vest ra, quẹt số phòng tương ứng, nửa ôm nửa kéo đưa cô vào phòng.

Thẩm Dĩnh vào phòng liền theo bản năng tìm kiếm sô pha, cả người ngã xuống như bùn nhão: “A... Thoải mái.”

Lục Hi nhìn lướt qua lễ phục trên người cô, bật điều hòa trong phòng, sợ cô cảm lạnh, cởi áo vest trên người ra phủ thêm cho cô, cúi người ngửi được mùi rượu trên môi cô, cau mày lại: “Uống bao nhiêu rồi?”

Thẩm Dĩnh vươn một ngón tay, khoa tay múa chân “Một chút chút...”

“Ha,” anh dường như cười một tiếng, thanh âm trầm thấp giàu từ tính: “Nhiều hơn một chút chút.”

Thẩm Dĩnh im lặng, thật ra cô không hoàn toàn say, nhưng có chút hành vi quả thực đã bắt đầu mất kiểm soát, quả thực... nhiều hơn một chút.

Tỷ như lúc này, cô lại vươn tay kéo lấy cổ áo anh: “Xã giao thật quá phiền, thì ra anh vẫn luôn vất vả như vậy.”

Một chút sức lực này của cô đặt ở anh trên người cũng không chưa là gì, nhưng Lục Hi vẫn phối hợp cúi người xuống, gần cô hơn: “Là những ai bắt em uống rượu, hửm?”

Anh trở về bắt từng người từng người ra, chỉ cần có xã giao sẽ cho những người này đi, không phải thích uống rượu sao, vừa lúc có chỗ dùng.

Thẩm Dĩnh nghĩ một lát, đầu lại hỗn loạn, càng muốn cố gắng nghĩ cho rõ lại càng không nhớ được cái gì, như cuộn len bị vuốt mèo chơi đùa, không có đầu mối.

Tự hỏi một lát, cô bỏ cuộc: “Quên rồi...”

Dường như đã nghĩ đến kết quả như vậy, Lục Hi bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi đến phòng ngủ, lấy gối đầu trên giường đặt dưới đầu cô.

Dưới lầu còn có một đám người đang đợi anh, anh còn có chuyện chưa làm xong, nhìn người phụ nữ nhỏ đang im lặng nằm trên sô pha, Lục Hi nhẹ giọng nói: “Em nằm một lát, nếu khó chịu thì nôn ra, mệt thì ngủ, anh đi ra ngoài một chuyến.”

Thẩm Dĩnh cả người đều có chút chậm chạp, giọng nói của anh giống như bị tua chậm lại, qua một hồi lâu mới gật đầu: “Ừm, vậy anh nhanh chút...”

Đầu ngón tay hơi lạnh của người đàn ông gõ nhẹ lên trán cô: “Được.”

...

Dưới tầng, Trịnh Tinh Cung đang tìm anh khắp nơi, thấy anh từ thang máy phòng khách xuống dưới, lại nhớ ra lúc nãy Trần Thúy Nhiên nói không tìm thấy Thẩm Dĩnh, trong lòng sáng tỏ vài phần, lại oán thầm, tổng giám đốc Lục thật là nóng vội, một lát đã không nhịn được...

Lục Hi trở lại phòng tiệc cấp cao, không ít giám đốc công ty cũng đã uống khá nhiều, thấy anh trở về đều qua chào hỏi, đều chờ anh quay lại.

Trong lòng Lục Hi đương nhiên hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng kết thúc, trên tầng còn có vật nhỏ khiến cho anh nóng ruột nóng gan.

Lưu Sinh Yên nhìn ra sự nóng vội của anh, chế nhạo nói: “Nếu anh sốt ruột thì đi lên đi, chỗ này tôi có thể ứng phó.”

“Không sao.”

Lưu Sinh Yên nhìn thấy biểu tình che giấu của người đàn ông, tiếp tục nói: “Đúng rồi, tôi nghe nói anh trao giải cho Thẩm Dĩnh? Được đó...”

Người này cuối cùng cũng quay sang nhìn anh ta, không mặn không nhạt nói: “Có thời gian lo lắng cái này thì tự lo lắng vấn đề của mình đi, đừng khiến cho bạn gái của tôi phiền lòng.”

Nói xong, anh đi về phía trước cửa, bỏ mặc Lưu Sinh Yên hỗn loạn một mình tại chỗ, làm cho Thẩm Dĩnh phiền lòng? Anh ta có ý gì...

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bỗng chợt lóe lên trong đầu, biểu tình trên mặt Lưu Sinh Yên có chút cứng đờ, hiểu được ý trong câu nói, lại có chút thất vọng.

Lục Hi đi tới cửa, nói chuyện phiếm với một vị giám đốc kỳ cựu kể từ khi thành lập công ty, không nói gì về chuyện công việc, hầu hết đều là thăm hỏi lẫn nhau.

Đang nói, di động cá nhân trong túi rung lên, sau khi Lục Hi ra hiệu một chút, đi đến một góc nhận điện thoại: “Alo?”

“A Hi, anh còn đang bận sao?” Giọng nói nhỏ nhẹ của Giang Sở Tinh từ trong điện thoại truyền ra, còn có âm thanh lách cách: “Nghe nói hôm nay anh có buổi tiệc thường niên, em làm canh giải rượu cho anh, anh trở về...”

“Không cần đâu.” Lục Hi đánh gãy lời của cô ta, tầm mắt rơi vào những bông tuyết rải rác bên ngoài cửa sổ: “Đêm nay tôi không quay về.”

Giọng nói của Giang Sở Tinh dừng một chút: “Không quay về? Vậy anh ở đâu, bây giờ bên ngoài đang có tuyết rơi, anh có tiện không?”

Cho dù trong giọng nói của cô ta, tất cả đều là quan tâm, nhưng Lục Hi vẫn có thể nghe ra những yêu cầu cất giấu dưới sự quan tâm này.

Cô ta đang yêu cầu anh, dùng loại giọng điệu nhẹ nhàng này yêu cầu anh.

Đột nhiên xuất hiện cảm giác chán ghét, Lục Hi bỗng nhiên mất kiên nhẫn: “Sở Tinh, tôi nói đêm nay tôi không quay về.”

Ở chung nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lục Hi dùng giọng điệu thiếu kiên nhẫn như vậy nói chuyện với cô ta, cô ta cũng chỉ hỏi anh có trở về hay không, anh lại tỏ ra chán ghét như vậy?

Giang Sở Tinh nhìn nước sôi sùng sục trong nồi, canh giải rượu còn chưa kịp làm, bây giờ xem ra cũng không cần thiết phải làm nữa.

Ngực như là bị nhét đầy một đống bông, đầy đến mức cô ta không thở nổi: “A Hi, có phải anh cảm thấy em quấy rầy anh và cô Thẩm? Vậy được, tối nay em sẽ chuyển ra ngoài.”

Nói xong, cô ta trực tiếp ngắt điện thoại, ngay cả thời gian để Lục Hi nói cũng không có.

Nhìn thấy cuộc gọi bị ngắt, Lục Hi thấp giọng mắng một câu, sợ cô ta sẽ làm ra chuyện gì không lý trí, vô cùng lo lắng đi ra ngoài, đi đến một nửa, anh lại dừng bước lại, lại lấy điện thoại ra gọi cho Lý Vĩ: “Bây giờ cậu lập tức lái xe quay về biệt thự Ngự Cảnh Viên, bây giờ cảm xúc của Sở Tinh rất không ổn định, cậu giúp cô ta bình tĩnh.”

Nghe vậy, giọng điệu của Lý Vĩ căng thẳng: “Cô Giang, đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”

Lục Hi nghe giọng điệu bất thường của anh ta, mày khẽ nhướn, giống như thấy rõ được cái gì: “Lý Vĩ, cậu bình tĩnh một chút.”

Lý Vĩ lúc này mới ý thức được thái độ vừa nãy của mình có hơi quá khích, vội thu lại cảm xúc của mình: “Xin lỗi tổng giám đốc Lục, bây giờ tôi nhanh chóng qua đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.