Bà Xã, Đừng Hòng Chạy

Chương 169: Chap-169




CHƯƠNG 169: NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐANG YÊU.

CHƯƠNG 169: NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐANG YÊU.

La Quyết Trình choáng váng: “Thay đổi rồi, anh thực sự thay đổi rồi!”

Ai cũng nói người này trước và sau khi yêu là hai người khác nhau, trước đây thì anh ta không tin vào điều đó, nhưng bây giờ anh ta đã bị thuyết phục hoàn toàn rồi, đây có phải là Lục Hi mà anh vẫn biết không? Giống như hai người khác nhau vậy!

Lục Hi không thể hiện như vậy, thực ra khuôn mặt anh luôn nóng bỏng, nhưng người này giỏi che giấu cảm xúc của mình, hầu như không thấy điều gì lạ.

So việc tận hưởng sự chăm sóc cẩn thận của Thẩm Dĩnh mỗi ngày, loại mặt dày này không là gì cả.

La Quyết Trình hoàn toàn không nói nên lời, anh ta quay đi, nửa chừng, không thể không nói với anh: “Đừng ở lại quá lâu, giường của tôi rất đắt.”

Nói xong, anh ta nhấc chân lên rời đi, Điền Tang Tang vẫn chưa cảm thấy nhẹ nhõm từ sự trách móc vừa rồi của anh ta, chỉ đứng đó bàng hoàng nghe giọng nói của La Quyết Trình từ bên ngoài phòng bệnh: “Điền Tang Tang!”

Cô sững sờ, vội vã rời đi.

Bác sĩ Trần tiến lên một bước, chặn cô lại: “Tôi xin lỗi, khiến cô bị mắng rồi.”

Điền Tang Tang không có nhiều thời gian để nói nữa, chỉ có thể nở một nụ cười: “Không sao đâu, tôi nói chuyện với anh sau nhé.”

Bác sĩ Trần nhìn hai người bỏ đi, hơi sững sờ, nhưng hiện tại là đến kiểm tra, anh vẫn phải làm tốt công việc của mình, không thể bị ảnh hưởng bởi cảm xúc cá nhân.

Anh ta lấy biểu đồ bệnh ra, một hồ sơ chi tiết về các chỉ số vật lý và thuốc men của Lục Hi, đầu bút viết lên giấy, để lại một dòng ghi chú đẹp và sang trọng.

Lục Hi liếc nhìn người đàn ông, đeo kính, vẻ ngoài hiền lành, anh ta cũng không cao lắm, anh có thể đoán được anh ta là bác sĩ thông qua gương mặt của anh ta, anh hạ mi mắt xuống, không mặn không nhạt nói: “Thích ai cũng được, nhưng đừng thích Điền Tang Tang, Viện trưởng La của các anh không thích việc người ta thèm muốn đồ của anh ta.”

Bác sĩ Trần sốc cực độ, anh ta không biết làm sao người đàn ông này lại nhìn ra được anh ta thích Điền Tang Tang, rõ ràng anh đã rất kiềm chế.

Tuy nhiên, tất cả những điều này không thể thoát khỏi được đôi mắt của Lục Hi, miễn là một biểu hiện, hay một hành động, anh cũng có thể đáng giá những điều mà người bình thường không thể nghĩ ra.

Chỉ là câu này có ý gì?

Đừng thèm muốn thứ của Viện trưởng La, chẳng lẽ Viện trưởng La… thích Tang Tang sao?!

Đôi chân dài đi kèm những bước chân to lớn của La Quyết Trình, Điền Tang Tang gần như phải không ngừng cố gắng đuổi theo tốc độ của anh, cuối cùng cũng bước vào được văn phòng của Viện trưởng, người đàn ông này vừa đi vừa cởi áo khoác trắng, giơ tay ném vào cô.

Điền Tang Tang không bắt kịp nó, thế là bị đập thẳng vào mặt.

Lớp cotton trắng dài không có mùi gì khác, chỉ có mùi nước giặt sạch.

Nó giống như mùi hoa oải hương, nhưng dường như không phải vậy, nếu như không hỏi thì sẽ chẳng biết nó là mùi gì.

La Quyết Trình ngồi trên ghế sofa, cầm cốc trà trên bàn uống hết một hơi, ngoài việc làm dịu cơn khát, anh giống như đang cố gắng sử dụng nước này để dập tắt ngọn lửa không xác định trong trái tim anh.

Điền Tang Tang đứng ở một bên không dám di chuyển, sợ rằng cô sẽ lại khiêu khích anh bằng một hành động vô ý nào đó, cô thầm thở dài trong lòng mình, gần đây Viện trưởng La thực sự trở nên rất kỳ lạ, rất nhạy cảm…

Tuy nhiên, cô càng không nói, La Quyết Trình càng khó chịu, căn phòng rộng lớn yên tĩnh, khiến anh hơi khó chịu.

Một lúc sau, chân Điền Tang Tang cũng tê đi, cô hỏi với chất giọng thấp: “Viện trưởng La, nếu không có chuyện gì khác, tôi xin đi ra ngoài trước nhé.”

Đi đi đi, mở miệng một từ là đi, ba từ cũng là đi, cô muốn tránh xa anh đến thế sao?

La Quyết Trình giận không chịu nỗi, đôi mắt anh như thể đe dọa, giống như một quả bom rơi xuống Điền Tang Tang: “Tôi bảo em đi sao?”

Không có, nhưng bây giờ anh một từ cũng chẳng nói, anh cũng không bảo cô phải làm gì, cô cứ trưng cái mặt ra đứng đây thế này, anh muốn cô trở thành vị thần cửa sao?

Điền Tang Tang cảm thấy sự kiên nhẫn của cô thực sự rất tốt, vậy mà không vội vã đi lên xé nét khuôn mặt ngứa đòn kia.

La Quyết Trình nhìn thấy ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy trong mắt cô, không quan tâm thêm nữa, thậm chí còn cười khinh bỉ cô: “Em có nhớ tôi đã từng nói trong thời gian đào tạo ở bệnh viện thì tình yêu giữa các đồng nghiệp không nên phát sinh không?”

Tất nhiên Điền Tang Tang nhớ, nhưng lý do để hiện tại anh nói điều này là gì? Cô không có phạm quy này mà?

Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn thấy bối rối, Điền Tang Tang vẫn không hiểu nỗi, vẫn không thể nhịn được mà trực tiếp hỏi anh: “Viện trưởng La, chính xác thì ý anh là gì? Nếu anh không ngại thì cứ nói thẳng.”

Điều cô sợ nhất là quanh co lòng vòng, không phải cô sợ những suy nghĩ của đối phương, cô chỉ sợ mình không hiểu.

Ví dụ như bây giờ.

La Quyết Trình nghiêng đầu, dường như lại mỉm cười, rồi đứng dậy sải bước về phía cô, lợi thế về chiều cao tự nhiên khiến anh có thể kết án cô từ trên xuống: “Chuyện giữa em và bác sĩ Trần, tôi cần phải nói nữa à?”

“Bác sĩ Trần?” Điền Tang Tang bối rối: “Tôi với anh ấy làm sao?”

“Gần đây mối quan hệ giữa hai người được đồn đại mãi trong bệnh viện, ảnh hưởng rất xấu, em không nên nói với tôi rằng em không biết.” Rõ ràng, ngay cả khi cô nói, La Quyết Trình cũng sẽ không tin.

Các đặc điểm trên khuôn mặt thanh tú của Điền Tang Tang nhăn lại với nhau: “Tôi chỉ có mối quan hệ đồng nghiệp bình thường với anh ấy, không có gì khác nữa.”

La Quyết Trình nhìn sâu vào mắt cô, không có sự hoảng loạn hay bao che nào sẽ khiến anh tức giận, cô chắc là không nói dối, nhưng nếu con ruồi không cắn thì trứng chắc chắn sẽ không có khe hở, những tin đồn như vậy xuất hiện cũng đủ để chứng minh họ còn rất thân thiết với nhau.

Hàm răng La Quyết Trình cọ xát, vẫn không hiểu tại sao mình lại quan tâm nhiều như vậy, thậm chí còn có chút thất thố, anh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, phục hồi cả sự ấm áp và cả sự cách người vạn dặm của mình: “Tốt nhất là không.”

Bằng cách đó, Lục Hi lại được hưởng thêm ba ngày đãi ngộ ở cấp hoàng đế, vào cuối tuần, Trịnh Tinh Cung đã đích thân đến làm thủ tục xuất viện cho anh, các vấn đề của công ty chồng chất lên như một ngọn đồi cao cả rồi, thực sự không có cách nào kéo dài thêm nữa.

Vào lúc 2 giờ 30 phút chiều, sau khi thủ tục xuất viện hoàn tất, Lục Hi bước ra khỏi bệnh viện khi đang choàng tay qua vai Thẩm Dĩnh, La Quyết Trình không có xuống, là tay thứ hai của bệnh viện đã tiễn anh đi, phía sau anh là các thạc sĩ và chuyên gia của nhiều khoa, cảm giác thật sự rất tuyệt vời.

Thẩm Dĩnh biết họ có điều muốn nói, cô đi lên xe trước, nhìn người đàn ông đứng trước cửa bệnh viện qua cửa sổ, hiện tại anh không có bộ dáng như khi vừa mới vào bệnh viện, hốc hác, râu ria bồm xồm, hiện anh đang mặc một bộ đồ vừa người, trông rất phấn chấn, khí chất phi thường, toát lên vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.

Thỉnh thoảng có những y tá nhỏ đi qua, tất cả họ đều không dám nhìn thẳng vào anh, khí chất của người này quá mạnh mẽ, người bình thường thật sự không thể hold được, nhiều người còn đỏ mặt chạy đi, nhưng sau vài mét là lại không nhịn được mà quay đầu nhìn.

Thẩm Dĩnh bĩu môi nhìn đi chỗ khác, nhưng trái tim cô lại ủ rũ không thôi, đúng là yêu nghiệt luôn khiến người ta say đắm dù đi đâu mà!

Chưa đầy mười phút, cửa sau của chiếc xe đã được mở ra một lần nữa, theo sao là một đôi chân thon dài bước vào trong, ánh mắt Thẩm Dĩnh quét qua: “Tất cả xử lý xong hết rồi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.