Bà Xã, Đừng Hòng Chạy

Chương 156: Chap-156




CHƯƠNG 156: ĐÃ ĐẾN LÚC ĐI GẶP CÔ TA RỒI.

CHƯƠNG 156: ĐÃ ĐẾN LÚC ĐI GẶP CÔ TA RỒI.

Một bữa cơm thịnh soạn đều vì cô mà đi tong rồi, đáy lòng Thẩm Dĩnh khó chịu tột cùng, đặc biệt là khi cô nhìn thấy Lục Hi một mình cô đơn đứng ở nơi đó, trong lòng vừa tự trách vừa cảm thấy như mình đang mắc nợ vậy.

Tính tình cô rất đơn giản, mọi cảm xúc trong lòng đều hiện rõ lên khuôn mặt của mình, Lục Hi nhìn một cái là có thể nhìn ra ngay, anh vừa đau lòng vừa đưa tay kéo cô đến bên cạnh mình: “Né cái gì, bọn họ đến đây cũng đâu phải để ăn cơm đâu, em không cần tự trách như vậy.”

Anh tình nguyện để cô than vãn, oán trách thậm chí mắng chửi anh khi cô bị uỷ khuất chứ không muốn cô gánh hết tất cả lỗi lầm lên đôi vai của mình như vậy.

Tay và chân của Thẩm Dĩnh lạnh lẽo vô cùng, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô cũng không biết trong lòng mình đang có cảm giác gì nữa, cô luôn nghĩ là vì yêu anh ấy nên trái tim cô mới mệt mỏi như vậy, nhưng cô lại chưa từng nghĩ anh cũng đã gánh chịu nhiều đến như thế nào.

Không phải tất cả những người đàn ông đều sẽ chiến đấu vì người phụ nữ của mình sao, nhưng khi anh làm được rồi trái tim cô lại thấy đau đớn vô cùng.

Lục Hi nắm lấy những ngón tay lạnh lẽo của người phụ nữ, sức mạnh của anh cũng vững chắc hệt như trái tim của anh vậy: “Sẽ ổn cả thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, cứ giao cho anh giải quyết là được.”

Thẩm Dĩnh sụt sịt mũi rồi gật đầu: “Em biết quá khứ của em sẽ trở thành gánh nặng cho anh, nhưng Lục Hi à anh có thể nắm lấy tay em thật chặt không, em thật sự đang lạc lõng quá, nếu như có một ngày nào đó anh muốn buông tay thì cứ nói với em, em sẽ không miễn cưỡng anh đâu.”

Nghe cô nói như vậy, trái tim của Lục Hi đau nhói âm ỉ hệt như bị vạn tiễn xuyên qua vậy, anh không những không buông mà còn nắm tay cô chặt hơn nữa: “Chỉ cần em nguyện ý, anh sẽ không bao giờ buông tay.”

Đôi môi Thẩm Dĩnh mím lại thành một đường thẳng, một lúc lâu sau đó cô mới nín khóc được, cô trả lời anh với thanh âm vừa run rẩy vừa kiên định: “Được.”

Thanh âm vừa dứt, Lục Hi đột nhiên khom người xuống áp vào cô.

Sau khi hai ông bà nhà họ Lục rời khỏi Ngự Cảnh Viên thì bên Giang Sở Tinh cũng đã nhận được tin tức, Lý Vĩ không định báo cho cô ta tin này nhưng dưới những cơn mưa chất vấn từ cô ta thì Lý Vĩ không thể không khai ra hết đầu đuôi ngọn ngành.

Sau khi biết hai ông bà nhà họ Lục đã đi gặp Thẩm Dĩnh thì đáy lòng Giang Sở Tinh không cách nào bình tĩnh nổi, trong đầu cô ta cứ cuồn cuộn những câu hỏi như bọn họ nói gì, làm gì, Thẩm Dĩnh có nhận được sự công nhận của hai ông bà hay không.

Lỡ như… Giang Sở Tinh lắc lắc đầu, không có lỡ như gì hết, cô không thể để cho khả năng này xảy ra với mình được.

Cô phải hành động ngay.

Giang Sở Tinh định lên lầu lấy chiếc điện thoại riêng đang bị khoá trong ngăn kéo ra, nhưng tinh thần sau khi chịu kích thích vẫn chưa hồi phục lại, cô ta hụt bước suýt chút nữa là đã ngã lăn ra rồi.

Lý Vĩ nhanh chóng bước tới để giúp cô, bàn tay anh chạm vào mu bàn tay của cô, đây chính là lần đầu tiên mà anh tiếp xúc gần với cô như vậy cho nên lúc này trái tim anh chợt đập liên hồi với tốc độ rất nhanh: “Sở Tinh, cô không sao chứ?”

Kể từ lần nói chuyện trước, Lý Vĩ đã không còn gọi cô là ‘Cô Giang’ nữa mà gọi cô bằng tên thân mật Sở Tinh.

Một sự chán ghét dấy lên trong đáy lòng của Giang Sở Tinh, cô vội vàng đứng vững lại rồi bình tĩnh rút tay mình lại: “Tôi không sao.”

Nói xong, cô ta liền giương đôi mắt nài nỉ nhìn Lý Vĩ, rồi giả vờ nói với giọng điệu yếu ớt: “Anh đi lấy chiếc điện thoại cất trong tủ đầu giường tới cho tôi với.”

Lý Vĩ tưởng cô ta đang giận dữ và muốn gọi cho Thẩm Dĩnh, cho nên sắc mặt anh lúc này liền hiện lên tia khó xử: “Sở Tinh, cô biết tôi là người của cậu Lục, tôi không thể cung cấp bất kì thông tin nào cho cô cả, nếu bây giờ cô đi tìm cô Thẩm, thì chỉ e là tôi sẽ bị bại lộ ngay, sau này không thể ở bên cô được nữa…”

“Anh sợ rồi?” Giang Sở Tinh cắt lời anh, cô nhìn thấy ánh mắt của anh có loé lên vài tia tránh né, cô thầm khinh miệt anh trong lòng rồi giải thích: “Anh yên tâm, tôi không phải là tìm Thẩm Dĩnh, tôi có một người khác cần phải liên hệ, anh không cần lo mình sẽ bị bại lộ đâu.”

Người khác?

Sau khi suy nghĩ một lúc thì Lý Vĩ nghĩ đến Thiệu Mộc Giai, không lẽ bọn họ vẫn giữ liên lạc với nhau sao?

Thấy anh ta có chút nghi ngờ, Giang Sở Tinh liền nheo mắt lại, đôi mắt cô ta đảo quanh một vòng đầy suy tính, sau đó cô ta bất chợt ngã khuỵ xuống, cố ý lao vào lòng Lý Vĩ: “Ai yo…”

“Sao vậy? Có sao không!” Dòng suy nghĩ của Lý Vĩ chợt bị cắt đứt, anh ta lo lắng nhìn người phụ nữ trong lòng mình.

Giang Sở Tinh chỉ cảm thấy tuy cách một lớp quần áo nhưng nơi da thịt cô bị anh ta chạm vào thật là kinh tởm, nhưng cô ta vẫn cố ý chưa đứng dậy vội mà giả vờ yếu đuối ngả vào vòng tay rắn chắc của người đàn ông: “Đầu tôi có hơi choáng váng, hay là anh bế tôi lên đi.”

Lý Vĩ lo lắng cho sức khoẻ cô nên cũng không vòng vo nữa mà khom người bế người phụ nữ trong lòng mình lên, nhưng trong lúc di chuyển cũng khó lòng tránh khỏi những sự ma sát và động chạm, cho nên anh cũng có chút hơi phân tâm.

Mặc dù Giang Sở Tinh bị bệnh, vẫn chưa hoàn toàn hồi phục được nhưng cô ta trông vẫn rất xinh đẹp mê người, cơ thể cô không quá nhiều thịt nhưng làn da cô vẫn trắng ngần vô cùng. Lý Vĩ không thể không nhớ tới lần cô ngẫu nhiên mặc áo ngủ xuất hiện trước mặt anh, tuy lúc đó chỉ có hai nút cổ áo được cởi thôi nhưng cũng đủ khiến người ta suy nghĩ miên man rồi.

Nghĩ tới đây, bàn tay đang xuyên qua hốc chân của cô chợt vô thức siết chặt lại, ngón tay cái của anh cong lên bấu vào phần thịt nơi hốc chân của cô, sắc mặt Giang Sở Tinh trắng bệch lại nhưng cô ta vẫn phải giả vờ nhẫn nhịn như không biết gì cả.

Sau khi tiến vào phòng ngủ, Lý Vĩ liền đặt cô lên giường, sau đó Giang Sở Tinh liền kéo chiếc ngăn tủ đầu giường ra để lấy chiếc điện thoại, trước khi gọi điện thì cô đã đưa mắt nhìn qua người đàn ông bên cạnh: “Anh ra ngoài trước đi.”

“Cô ở một mình có ổn không?”

Tôi không ổn thì anh cũng được ở lại với tôi sao?

Đáy lòng Giang Sở Tinh thầm mắng một câu, sao anh không làm một bãi nước tiểu trước rồi soi bộ dạng của mình đi, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga mà, nếu như không phải anh ta còn có chút ích lợi thì cô đã không thèm dòm tới anh ta từ lâu rồi.

“Sở Tinh?” Thấy cô không trả lời nên Lý Vĩ có chút lo lắng gọi tên cô.

Giang Sở Tinh chợt tỉnh thần, cô cố gắng nở một nụ cười yếu ớt: “Tôi không sao, có lẽ là do gần đây không nghỉ ngơi đàng hoàng thôi, anh yên tâm đi, có gì tôi sẽ gọi anh.”

“Vậy cũng được, tôi canh giữ ở bên ngoài, cô gọi tôi lúc nào cũng được.”

“Ừm, ra ngoài đi.”

Nhìn Lý Vĩ từng bước từng bước chậm rãi ra khỏi phòng cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này Giang Sở Tinh mới lột lớp mặt nạ nguỵ trang của mình xuống, cô ta bấm nút gọi cho Thiệu Mộc Giai với sắc mặt băng lãnh và khó coi.

Chuông điện thoại reo được vài tiếng thì đầu dây bên kia liền bắt máy, thanh âm của đối phương mang theo chút kích động: “Alo, cuối cùng cô cũng gọi cho tôi rồi…”

“Ít nói lời thừa thải đi, bây giờ cơ hội đã đến rồi, cô có muốn nắm bắt không?” Giang Sở Tinh không có tâm tình nghe cô ta nói bậy nói bạ, nên không vòng vo nữa mà hỏi thẳng.

Ở phía bên kia của điện thoại, Thiệu Mộc Giai đưa mắt nhìn vào một gò đất ở xung quanh mình và cả một mảnh sơn thôn rách nát đổ hoang trước mắt mình mà mở miệng một cách đầy căm hận: “Bây giờ tôi đã trắng tay rồi, ngay cả ra ngoài cũng phải cẩn thận dè dặt vì sợ cảnh sát sẽ nhận ra và bắt đi, chỉ cần có cơ hội thì không cần cô nói tôi cũng sẽ liều mạng nắm lấy.”

Thiệu Mộc Giai nói đến đây thì dừng lại một chút, cô ta lấy một hộp thuốc lá bình thường với giá chưa đến mười ngàn từ túi quần trắng ra, sau khi rít một hơi thật sâu thì cô ta mới khẽ cười: “Nói đi, cần tôi làm việc gì?”

Giang Sở Tinh hít một hơi thật sâu, bàn tay cô ta hung hăng siết chặt lấy tấm chăn trên người mình, khiến cho tấm chăn trơn láng bị cô ta siết đến nhăn nhó, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay ông bà ngoại của Lục Hi đến Ngự Cảnh Viên, Thẩm Dĩnh đã gặp được trưởng bối rồi cho nên kết hoạch của chúng ta phải tiến hành sớm hơn dự định, tôi cũng đã ở cái nơi rách nát này lâu lắm rồi, cũng đã đến lúc chúng ta nên đi gặp cô ta rồi!”

….…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.