Bà Xã, Đừng Hòng Chạy

Chương 149: Chap-149




CHƯƠNG 149: BÁ VƯƠNG NGẠNH THƯỢNG CUNG CHƯƠNG 149: BÁ VƯƠNG NGẠNH THƯỢNG CUNG

Cặp kia sắc bén rơi xuống trên mặt cô giống như xẻo thịt, nhưng Thẩm Dĩnh thực sự say đến lợi hại, con mắt dùng sức nháy mấy cái mới miễn cưỡng thấy rõ là ai.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú đang gần trong gang tấc kia, cô nhếch miệng cười: "Lục Hi ~ "

Cô tiến lên xích lại gần, đưa tay chuẩn bị ôm lấy eo của người đàn ông cường tráng này, tay còn chưa đụng đến thì một lần nữa bị đẩy về chỗ cũ, cô càng tủi thân, miệng nhỏ nhếch lên rồi gục xuống.

Ánh mắt Lục Hi thật sâu, giọng nói nặng nề chưa từng có: "Nói một chút đêm nay đã làm cái gì vậy hả?”

"Làm gì?" Thẩm Dĩnh nghĩ nghĩ, trong đầu một mảnh hỗn độn: "Quên..."

Quên rồi?

Lục Hi híp mắt: "Tốt, rất tốt."

Không đợi Thẩm Dĩnh hiểu ý của anh, người đàn ông đã khiêng cô lên, không sai, chính là khiêng, trực tiếp xác cô lên vai sải bước đi lên tầng hai.

Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy máu toàn thân đều dồn lên đầu, choáng váng lợi hại, dạ dày bị bờ vai của anh chạm vào rất đau, trước đó cô đã nôn ở quán bar một lần, bây giờ ngoại trừ nôn khan cũng không nhả ra cái gì.

Thật vất vả đi đến phòng ngủ, Lục Hi cũng không đặt cô lên giường mà trực tiếp đi vào trong phòng tắm.

‘Lạch tạch’ một tiếng, cánh cửa thủy tinh mở ra, Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng thì đã đứng ở dưới vòi hoa sen, cô hơi khom lưng ôm bụng, hơi khó chịu.

Lục Hi nhìn xem động tác của cô mà đau lòng không thôi, nhưng vừa nghĩ tới đêm khuya cô say rượu ở quán bar bị người khác lợi dụng, lửa giận trong lòng không ép xuống được.

"Học được bản lĩnh, dám uống say tán tỉnh người đàn ông khác!” Từng chữ anh nói như trâu ngọc, một chút thể diện cũng không lưu lại.

Thẩm Dĩnh dù say những những lời hay tiếng xấu vẫn nghe ra, huống chi giọng nói của anh bây giờ thực sự dọa người, chỉ là nghe được anh nói như vậy, những cảm xúc góp nhặt suốt mấy ngày hôm nay trong lòng cô dần lộ ra: "Anh có thể đi cả đêm không về cũng không cho tôi một lời giải thích, vì cái gì mà tôi không thể?”

Một câu của cô ngăn lại tất cả những gì Lục Hi muốn nói, bao gồm trái tim của anh cũng ngăn lại.

"Em so đo cùng anh?” Anh mỉm cười mờ mịt: “Được, tự em có thể giải quyết được không? Nếu như vừa rồi tôi không tới thì hậu quả sẽ thế nào? Em có nghĩ tới chưa?”

Bây giờ anh nghĩ lại một cảnh kia trong lòng vẫn lạnh ngắt, nếu như chậm thêm một lát nữa, cô bị kéo vào trong phòng kia.

Thẩm Dĩnh cắn môi, hốc mắt đỏ lên, cảm xúc đi lên cản cũng không cản được: "Đúng vậy, anh có thể xử lý tốt tất cả mọi việc, không người nào dám đối với anh như vậy bao gồm cả tôi, mặc dù trong lòng nghi ngờ đến mức phát điên, nhưng ngoại trừ tin tưởng anh tôi không còn cách nào khác!”

Anh nói ra những lời kia, trong lòng cô không phải không cảm động, nhưng gần đây anh thay đổi quá nhiều, mặc dù cô muốn tiếp nhận nhưng như vậy cô vẫn không thể tránh khỏi cảm giác mất mát, khổ sở.

Cô cũng có lòng tham chiếm hữu, cũng muốn anh chỉ ở bên cô, nhìn cô, không cần bất cứ điều gì, nhưng không như mong muốn, những thứ cô muốn hiện tại đều là một thứ hi vọng xa vời.

Thẩm Dĩnh khó xử, Lục Hi không phải không biết, nhưng bản thân anh đã ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ có thể cho cô sự cam đoan lớn nhất trong mọi việc.

Nhưng cho dù như vậy cũng còn thiếu rất nhiều, trong lòng cô vẫn còn có khúc mắc.

"Em không tin tôi." Anh không hỏi cô, mà là dùng giọng nói của một câu khẳng định.

Đầu óc Thẩm Dĩnh nóng lên, ngửa đầu thừa nhận: "Đúng, tôi chính là không tin anh."

Cô nhìn sắc mặt người đàn ông càng ngày càng khó coi, không nhanh không chậm nói: "Anh cái gì cũng không nói, ngoại trừ qua loa lấy lệ thì vẫn là qua loa lấy lệ, anh như vậy làm sao tôi tin tưởng anh? Lục Hi, gần đây anh rốt cuộc là làm gì, nghĩ gì, tất cả mọi chuyện tôi đều không biết, anh để cho tôi có cảm giác bản thân đối với anh mà nói chính là một người có cũng được mà không có cũng không sao!”

"Có cũng được mà không có cũng không sao?" Thái độ sắc bén của cô như kim đâu vào anh: "Tôi sẽ đem một người phụ nữ có cũng được mà không có cũng không sao vào trong nhà?"

Anh vẫn cho là mặc dù bản thân không quen biểu đạt, nhưng tâm ý của anh cô đều hiểu, không nghĩ rằng cô lại hạ thấp giá trị đến mức này.

Thẩm Dĩnh biết anh sẽ không như vậy, thế nhưng cô đã nghe đủ loại câu trả lời như vậy, cô muốn một đáp án dứt khoát, gọn gàng, mà không phải là đoán tới đoán lui như vậy, lòng tin của cô hạ thấp, sự nhiệt tình của cô cũng dần biết mất.

"Tôi không biết." Cô dựa vào vách tường lạnh lẽo phía sau, đưa tay che khuôn mặt: "Anh cách xa tôi khiến tôi không thể chạm tới được, hiện tại thật sự tôi không thể hiểu được anh…”

Anh ưu tú như vậy, tốt như vậy, chỉ đứng ở đó không làm gì cũng vẫn là tiêu điểm, mà cô lại là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn, thậm chí còn đã ly hôn, chỉ cần anh lạnh nhạt một chút, niềm tin của cô sẽ hoàn toàn biến mất.

"Thẩm Dĩnh, nhìn tôi." Lục Hi kéo tay của côi ra, ngón trỏ và ngón cái nâng cằm của cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mình: "Mặc kệ em nghĩ thế nào, cũng đừng dùng cách như vậy ép tôi có được không?”

Điều anh không muốn nhất chính là nhìn thấy cảnh kia ở quán bar, anh tình nguyện để cô phàn nàn phát cáu cũng không muốn cô làm hại chính mình.

Nghe thấy vậy, Thẩm Dĩnh chợt cười khẽ, khóe mắt đã ẩm ướt mấy phần: "Tôi ép anh? Nếu như biết yêu anh sẽ đau khổ như vậy, tôi thật sự hi vọng đừng yêu anh!”

Một câu nói bình thường như vậy lại giống như một quả bom nguyên tử nổ tung trong không khí, Lục Hi nhìn người phụ nữ trước mặt với ánh mắt không thể tin được, thậm chí cho là vừa rồi mình đã nghe nhầm.

"Em nói cái gì?" Tiếng nói đầy từ tính mang theo một chút rung động bên trong.

Thẩm Dĩnh nhìn thấy sắc mặt đau khổ của anh, cả người như khúc gỗ: "Nếu như yêu anh đau khổ như vậy, tôi tình nguyện... Ngô!"

Không đợi cô nói xong, người đàn ông đã vội vã hôn mãnh liệt xuống, đưa tất cả những lời chưa nói của cô ngậm vào, anh cũng không dịu dàng hút nào, lực đạo rất mạnh mẽ hôn môi dưới của cô, răng đập vào khiến khóe miệng của cô bị đau, Thẩm Dĩnh hô nhỏ một tiếng.

Đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng của cô, mạnh mẽ xông vào, chiếm đoạt tất cả hơi thở của cô, giống như sóng thần trong đêm khuya cuốn sạch tấy cả mọi lãnh địa của cô.

Một nụ hôn thắm thiết cuồng nhiệt đến cực hạn, mầy lần khiến Thẩm Dĩnh không thở nổi, hai tay luống cuống chống đỡ trược ngực người đàn ông, dù cách một lớp quần áo vẫn cảm thấy hơi nóng chạm vào lòng bàn tay.

"Lục, Lục Hi... Anh đừng..." Lời nói của cô không thành cô, giọng đứt quãng.

Người đàn ông dường như không nghe thấy, trước khi cô sắp ngạt thở liền buông cô ra, cái trán chống lấy cô, hô hấp nóng hổi rơi trên mặt cô: “Tình nguyện không yêu tôi? Hối hận rồi sao?”

Thẩm Dĩnh giống như cá mắc cạn, liều mạng thở hổn hển, rượu cũng bởi sắc mặt khó coi của anh làm cho tỉnh lại một nửa.

Cặp mắt sâu thẳm kia giống như mắt chim ưng lượn quanh trên trời đêm, lạnh lẽo sắc bén khiến cho người ta không rét mà run: "Thẩm Dĩnh, cô nhất định phải yêu tôi."

"Không có ai có thể quy định tình cảm của ai nhất định phải như thế nào, tình cảm của tôi chính tôi tự định đoạt!" Thẩm Dĩnh bị thái độ cường ngạnh của anh làm cho nổi điên, một câu chọc thủng ranh giới cuối cùng của Lục Hi.

Anh cười, không nói thêm một câu, dùng hành động chứng minh rốt cuộc ai mới là người định đoạt!

Cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông ngang qua cái mông mềm mại của cô, nâng cô ngồi lên thành rửa tay, đường cong mê người, vòng eo nhỏ trước hai chân của cô, bờ môi hơi lạnh gặm nhấm từng chút da thịt trắng nõn của cô, lưu lại những vết đỏ mập mờ…

Thẩm Dĩnh bị mặt bàn lạnh lẽo kích thích toàn thân làm cho giật mình một cái, không ngừng chối từ, thế nhưng cánh tay căn bản không có chút sức lực: "Không muốn..."

"Không muốn?" Một phen tra tấn, môi của anh cũng đỏ bừng, giống như ác ma hạ xuống thế gian đoạt lấy trái tim người khác: “Tôi cho, cô nhất định phải nhận.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.