Bà Xã Đừng Chạy

Chương 48




“Trâu Thần, bây giờ đêm hôm khuya khoắc, hay là chúng ta về đi?” Tân Đồng miễn cưỡng nằm trên mặt bàn, qua kính thủy tinh của quán Mc Donal nhìn ra vô số đèn ne-on chiếu lên trên mặt đường.

“Sao vậy? Con heo lười ăn no rồi muốn ngủ sao?” Chiếc kính thủy tinh phản chiếu bộ dáng cô, Trâu Thần từ phía sau đưa tay ra dễ dàng nhéo cái mũi nhỏ của cô “Anh không cho phép, hôm nay nói sẽ đền bù sinh nhật cho em, em nghĩ xem muốn làm gì?”

Cô liếc mắt qua kính thủy tinh “Em muốn tới khu vui chơi, em muốn ăn một bữa tiệc phong phú, em còn muốn rất nhiều quà!”

“Em đúng thật là chưa trưởng thành” Anh lắc đầu một cái “Bây giờ khu vui chơi khẳng định đã đóng cửa, bữa tiệc phong phú, anh xem em ăn không vô nữa, vậy thì chỉ còn dư lại điều cuối cùng, đi thôi, đến cửa hàng tổng hợp xem em muốn cái gì.”

Chu mỏ “Không có thành ý!” Cô khẽ nói.

“Thành ý cũng đeo ở trên tay em rồi” Anh nói xong lại vòng tay quanh eo cô, sau đó tư nhiên cầm tay phải của cô“Tại sao không đeo?” Lông mày nhíu lại, không trách được cô cùng Lý Trung Khải lại có thể ngồi đối diện nhau thời gian dài như vậy, người kia còn có ý định khiêu khích anh, đây là muốn khiêu chiến quyền sở hữu với anh!

“Cho nên mới nói anh không có thành ý!” Cô dương dương tự đắc, mắt cười híp lại, không chịu sự áp sát chặt chẽ của anh bàn tay nắm sợi dây bạc ở cổ lắc lư tới lui.

Anh im lặng, mọi người đều yêu sự ngọt ngào, vừa nói vừa cười, Trâu Thần anh hiền như vậy, nhiều mỹ nhân yêu lại không thích, cố tình thích một cô bé không có tim không có phổi như vậy, ngày ngày phải chạy đuổi theo, mệt đến muốn chết đi sống lại vẫn không đến được, không quản núi non xa thẳm......Nhìn cô bé kia dương dương tự đắc, anh tức không được, đánh cũng không được, cuối cùng chỉ có thể phẫn hận cắn cổ cô một cái.

“Anh thành chó từ khi nào vậy!” Cô tức giận xoay người, phẫn hận trừng mắt về phía anh, lại phát hiện người làm chuyện xấu đang giả vờ ngủ say, đôi mắt thâm thúy lại làm cho người ta mê muội, lông mi mảnh không có nếp uốn, dáng vẻ hoàn toàn buông lỏng, sóng mũi cao hấp dẫn, môi mỏng khẽ mím, không bá đạo như bình thường, mềm mại giống như một đứa bé cần người khác phải bảo vệ.

Cô hé miệng cười mờ ám chậm rãi tới gần, lúc hai khuôn mặt cách nhau một centimet thì dừng lại, nhẹ nhàng thổi lên môi anh.

Ánh mắt anh trải qua một phen giãy giụa, cuối cùng nửa hí nửa mở, mê mang nhìn cô gần trong gang tấc, ngây ngốc một lúc mới nhếch mép “Vợ anh thật là đẹp!”

“......” Không đứng đắn! Cô đưa tay muốn nhéo tai anh trừng phạt, lại phát hiện ánh mắt thâm thúy của anh nháy nháy giống như muốn khép lại, có lẽ do quá mệt mỏi? “Đi thôi, chúng ta về, chờ giáng sinh tới, anh tới bù đắp cho em.” Đau lòng đưa tay sờ sờ mặt anh, lại lần đầu tiên phát hiện, mặc dù da mặt anh nhìn qua rất trơn mềm nhưng thực tế sợ lại có một loại cảm giác rất rét lạnh.

Cảm giác rét lạnh? Binh lính nào mà không tập thể dục buổi sáng? Không có lệnh tập hợp khẩn cấp lúc nửa đêm? Không có huấn luyện hành quân dã ngoại? Không có tham gia diễn tập quân sự? Cô vẫn cho rằng anh là một cán bộ sĩ diện không lý tưởng, nhưng lại quên rằng anh vẫn là binh lính, một quân nhân chân chính, trừ diễn tập bắn đạn thật trên chiến trường, còn phải trải qua thực tập giải phẫu trên bàn mổ để lây kinh nghiệm.......

Nhìn mặt của anh, sờ đôi mắt mệt mỏi, sống mũi cao, còn có khóe miệng đang ngây ngốc kia, đôi mắt hàm chứa sự đau lòng, khóe miệng lại cong lên đầy hạnh phúc, anh là của cô! Nhưng đối với sự hiểu biết về anh, cô khẳng định người nào đó sau khi cười nhất định sẽ nói ra những lời khiến người ta hận, cho nên......

“Anh có quyền giữ im lặng, nhưng những lời anh nói sẽ được làm bằng chứng trước tòa! Cho nên, anh tiếp tục giữ yên lặng đi!” Cô với bộ mặt phớt tỉnh nói, sau đó còn sợ thiếu, giơ bàn tay nhỏ bé trắng noãn che miệng anh.

Anh cười, không có mở mắt, nhưng cũng không có hé miệng, chỉ nhắm hai mắt kéo tay cô qua, khẽ hôn lên.

Sinh nhật Tân Đồng vẫn chưa đền bù, cuộc hẹn chính thức Trâu Trần cũng chưa thực hiện được, nhưng lúc Tân Đồng đồng ý cùng Trâu Thần về nhà thì anh có cảm giác hạnh phúc hơn, càng cảm thấy thắng lợi vì không có mù quáng hẹn ước mà không có mục đích.

“Thật tốt!” Trâu Thần nhẹ nhàng từ phía sau ôm Tân Đồng, cảm thán kêu lên “Rốt cuộc cô bé quàng khăn đỏ lại quay về trong lòng sói xám!”

Hé miệng khinh thường “Anh cũng biết mình là sói xám sao” Cô đẩy hai tay anh đang ôm mình ra “Đi, dọn dẹp một chút, lát nữa ăn cơm!” Xoay người lại đẩy anh về phòng, bản thân thì vén tay áo lên đi vào bếp.

“Em làm gì thế?” Anh kinh ngạc nhìn về phía cô, lông mày nhíu lại.

“Vì người nào đó cải tà quy chính nấu canh! Sao?” Cô ôm ngực bất mãn xoay người lại nhìn anh “Không dám ăn? Hay là khinh thường không muốn ăn?”

Anh hé miệng lui về phía sau một bước, lòng bàn tay quơ trái quơ phải hướng về người đối diện “Ăn! Ngay cả chén dĩa cũng ăn!” Vừa nói vừa gật đầu khẳng định, sau khi cô hài lòng quay về phía sau liền bổ sung thêm một câu “Ăn đến chết cũng ăn!”

Đơn giản hai món mặn một món canh, dù canh trứng có nhiều tiêu đen lại chua cay, nhưng nhìn cơm trắng, Trâu Thần đã rất thỏa mãn rồi, tối thiểu không phải tất cả đều đen, mặc dù anh cũng không hiểu nổi sao nấu cơm bằng nồi cơm điện lại đen. Mím môi dưới ánh mắt mong chờ của Tân Đồng ăn một miếng cơm, ừ, không tệ, chín, anh rất hài lòng, mặc dù còn hơi cứng, chắc là do ít nước, nhưng dù sao cũng hơn chưa chín rất nhiều, cũng làm cho anh có lòng tin với hai món mặn một món canh trên bàn.

Tiếp tục múc một chéc canh nhỏ, chua cay vừa phải, trứng đánh ddeufee, ăn canh quả nhiên có thể khiến ngu ngốc thành đầu bếp! Anh hài lòng hướng về phía Tân Đồng đang căng thẳng gật đầu một cái “Không ngờ vợ anh còn có thể xuống bếp, anh còn tưởng rằng......”

Nhíu mày, đôi mắt to chứa đầy tức giận của cô đang đợi phản công.

Im miệng, có chừng có mực, anh hiểu, thử dò xét gắp một miếng thịt kho tiêu, có chút do dự bỏ vào trong miệng. Hả? Không tệ, không có quá nhiều dầu, hơn nữa thịt rất thơm “Em từng học nấu ăn sao?” Liên tiếp ăn vài miếng, có cảm giác nhà có nàng dâu thật là tốt!

“Không có” Cô buông tay, cô đặc biệt nấu cho ăn anh chứ cô không ăn, nói thật, ở Mc Donal cô ăn quá nhiều, nếu như không phải là Lý Trung Khải ngồi đối diện khiến cô không được tự nhiên, cô cũng không đến nỗi phải gọi một đống đồ ăn để che đi sự bối rối của mình, lúc này vuốt cổ mình, chu mỏ, sớm biết mình phải tự nấu, cô còn không bằng tiết kiệm một trăm tệ “Em biết làm mấy món em thích ăn, còn lại, không biết!” Rất trực tiếp phong kín toàn bộ mọi sự tưởng tượng về tương lai tốt đẹp của anh.

Không sao cả, dù sao đi nữa tự anh làm là được, lấy vợ về không phải để nuôi sao? Mặc dù cô vợ này nhất thời chưa cưới được......

“Tối nay đừng về trường học.” Trâu Thần từ phía sau ôm Tân Đồng đang đeo giày ở cửa “Cũng trễ rồi, em tự mình về anh không yên lòng, đưa em về anh lại phải lái xe, em nói với các bạn trong phòng một tiếng đi.” Hai tay ôm chặt eo cô, để lưng cô dựa vào ngực mình, nhắm hai mắt không ngừng cọ tới cọ lui trên cổ cô.

Tân Đồng bị buộc đứng thẳng dậy để anh tùy ý ôm, nửa nghiêng đầu, bộ mặt thú vị nhìn Trâu Thần làm nũng.

Cọ xát một lúc, anh mới phát hiện cô căn bản không lên tiếng, tựa vào vai cô miễn cưỡng nhìn cô “Người đẹp, có hứng thú cùng anh trải qua một đêm tươi đẹp không?” Nói xong như chuồn chuồn lướt nước hôn cổ cô, khóe miệng nâng lên, đôi mắt thâm thúy chớp chớp, cười híp mắt chờ phản ứng của cô.

Cô lạnh cả người, chân mày nhíu lại, bĩu môi, vẻ mặt chê cười “Trâu Thần, anh có thể đừng ghê tởm như vậy được không!” Vừa nói vừa cố gắng đẩy bàn tay của anh đang trên eo cô ra “Buông ra, em cũng không cần anh đưa về, tốt nhất đàng hoàng ở nhà nghỉ ngơi tốt cho em, nhìn đôi mắt giống như gấu mèo, còn muốn hấp dẫn em sao? Anh có biết đối với một con gấu mèo em cảm thấy rất áp lực không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.