Bà Xã Đừng Chạy

Chương 12




Ngày hôm qua Tân Đồng ở cùng Vu Phi trong bệnh viện một ngày, sau cú đấm của Vu Phi cùng nồng độ cồn trong người Vu Phi vượt mức quy định, hơn nữa gần đây phải chuẩn bị thi tốt nghiệp, cơ thể cậu không đủ chất dinh dưỡng, bác sĩ yêu cầu để cậu ở lại bệnh viện quan sát một ngày.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tân Đồng mơ mơ màng màng rời giường. Kể từ sau khi ở chung với Trâu Thần, sợi dây trong lòng cô cũng không còn buộc chặt nữa, vì vậy màn mộng du mỗi sáng sớm cũng dần dần biến mất, chỉ là sau khi xuất hiện, mái tóc hơi lộn xộn, mặc áo màu xanh dương, xoa xoa hai mắt buồn ngủ đi xung quanh nhà.

Cô nhắm mắt, tay cầm bàn chải đánh răng, một tay tìm kem đánh răng nhưng sờ mãi cũng không tìm thấy, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là khó chịu mở mắt.

A? Không có? Chu cái miệng nhỏ “Trâu Thần! Kem đánh răng!” Không nói cũng biết, trong nhà này trừ cô còn có anh.

Người đàn ông trên người đeo tạp dề từ trong bếp đi ra, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng, tối hôm qua cô từ bệnh viện quay về một câu giải thích cũng không có, may mà anh rộng lượng, sáng nay còn dậy chuẩn bị bữa sáng cho cô nhưng cô lại không tự giác, gọi anh giống như người hầu, nếu như không cho cô ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, sau này anh làm sao có thể làm chủ gia đình?

Duỗi tay ra một lúc lâu, cô vẫn không thấy người kia đưa kem đánh răng tới, mở mắt quay đầu nhìn về phía cửa phòng vệ sinh.

Không nhìn không biết, vừa nhìn thấy hai mắt liền trừng to, anh ăn mặc chỉnh tề, tinh thần phấn chấn đứng trước cửa sửa lại cà vạt của mình, bộ dáng thế này rõ ràng là muốn ra ngoài, nhưng cô......Cô nhanh chóng quay đầu nhìn mình trong gương, dáng vẻ luộm thuộm, hơn nữa trên bàn chải đáng răng còn không có kem đánh răng, quay đầu nhìn đồng hồ treo trong phòng khách, đã gần bảy giờ, cô sắp trễ giờ rồi, cuống cuồng chạy về phía người kia.

“Kem đánh răng ở đâu? Anh chờ một lát.....tôi sắp trễ rồi, anh đưa tôi tới trường được không?” Bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm chặt cánh tay anh, không muốn cho anh ra ngoài.

Cúi đầu nhìn cô, cũng không thắt cà vạt nữa, một tay tháo cà vạt từ trên cổ xuống, xoay người đi mở cửa.

“Trâu Thần.” Giọng nói mềm nhũn, còn có tiếng khóc, cô không nhớ rõ cô đã trêu chọc anh lúc nào, cùng lắm chỉ là tối hôm qua về hơi trễ, nhưng anh để Vu Phi ở bệnh viện, ba mẹ người ta đều tìm tới cửa, nếu không phải cô ở bệnh viện chăm sóc, chỉ sợ rằng việc này hôm qua đã đến tai của viện trưởng của bệnh viện rồi, anh đánh một học sinh còn chưa tốt nghiệp, nếu làm lớn chuyện, sau này anh phải làm sao? Chỉ là dường như lúc đó cô quên mất bối cảnh của người này......Cô ôm hận dùng tay gõ vào đầu mình một cái.

“Đừng gõ đầu nữa.” Anh không chịu nổi nhất là dáng vẻ cô lúc làm nũng, hơn nữa khuôn mặt cô lúc tỉnh táo không giống với lúc cô mơ màng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, đôi mắt ngấn nước, cái miệng chu ra, thật khiến người khác yêu chết đi được.

“Trâu Thần.....” Nũng nịu lắc lắc cánh tay anh, cô hoảng loạn không biết nói gì, thì ra không có anh cô liền vô dụng như vậy, từ khi nào cô bắt đầu lệ thuộc vào anh như vậy?

Anh cúi người, hướng về phía cô chỉ chỉ vào mặt mình, nở nụ cười không có ý gì tốt.

Mếu máo, lại còn như vậy, nhưng mà nhìn đồng hồ treo tường, hu hu hu, hung hăng hôn lên.

Lúc này đồng chí Tân chỉ có mím môi, chịu đựng uất ức chạy theo phía sau, khuya hôm trước cô còn cảm thấy anh đáng yêu! Hôm nay lại trở nên xấu xa!

Hôm nay Trâu Thần quan tâm đến cảm nhận của Tân Đồng, không biết mượn từ lúc nào một chiếc xe màu đen bình thường đưa cô đi học.

Xe vừa mới dừng trước trường học, Tân Đồng vội vàng mở cửa chạy vào trong trường, đời học sinh của cô chưa bao giờ đi trễ, gần đây trường học rất nghiêm khắc, cô không muốn là con chim đầu đàn, cố gắng nhiều năm như vậy không thể để cuối cùng lại mất tiêu chuẩn......

Nhìn bóng lưng vội vàng chạy vào trường học, Trâu Thần cười rực rỡ, có lẽ sau này mỗi sáng có thể dày cô nhiều hơn.

Rốt cuộc ngày hôm nay lại khiến Tân Đồng buồn bực.

Bảng thông báo trước trường có rất nhiều tụ tập chắn ngang đường đi của cô, cô buộc phải chạy chậm lại nhìn sang phía bên đó.

“Lại là Tân Đồng, lần trước nghe bạn cùng lớp cô ta nói cô ta dây dưa với người có tiền, lần này lại có cả hình, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.”

“Cái gì khôngthể xem vẻ bề ngoài, cậu xem khuôn mặt kia chính là hồ ly, chỉ sợ mấy ngày cuối cùng này không thể che giấu nữa rồi, lần này bị bại lộ, các bạn nam vẫn nói cô ta là mỹ nữ băng giá, nhìn mà xem, tất cả đều mù hết rồi.”

Tân Đồng đứng chen trong đám người đó đột nhiên cảm thấu rét run, trên bảng thông báo tấm hình đầu tiên là Trâu Thần kéo cô đi ra khỏi trường, tấm thứ hai là Trâu Thần nhét cô vào chiếc xe thể thao còn giúp cô đóng cửa xe, xuống thấp một chút là những lời diễn giải nói rằng đây là hành vi mờ ám, ảnh hưởng phòng trào học tập, ban ngày ban mặt lại công khai quân hệ mập mờ với đàn ông. Điều này còn có chút lươngthiện, chưa nói rằng cô quyến rũ người có tiền, chẳng lẽ cô không thể yên lặng trải qua những ngày cuối cùng của học sinh cấp ba sao?

Phía dưới cùng trên bảng thông báo còn có một tấm hình, là bức hình lúc trước Vu Phi cùng Lý Lâm cùng nhay học tại thư viện, trong hình hai người cùng nằm trên bàn đọc sách, cuốn sách bên cạnh Lý Lâm là từ điển Oxford, có thể chứng minh là cô ấy đang cố gắng học tập.

Tân Đồng nở nụ cười tự giễu, người làm việc này quả là cao tay, một mặt nói cho mọi người biết lúc trước Vu Phi cùng Lý Lâm là một đôi, Tân Đồng cô là người thứ ba xen vào, chia rẽ đôi tình nhân, mặt khác dẫn tới việc thi tiếng anh, là Tân Đồng đoạt mất cơ hội của Lý Lâm. Người tìm ra tấm hình này thật là có tâm, chỉ một tấm hình tình cờ như vậy, lại có lực sát thương rát lớn......Quả nhiên, dòng chữ dưới tấm hình đúng như những gì mà Tân Đồng dự đoán, nói cô tiếp cận Lý Lâm là có mục đích......Cô nắm chặt hai tay thành nắm đấm, lòng bàn tay trở nên lạnh buốt, lại phát hiện trên người không có một chút sức lực nào, bàn tay cũng trở nên cứng ngắc, sao những người này có thể như vậy chứ? Cô vẫn luôn muốn thật yên lặng, kết thúc thời học sinh một cách tươi đẹp, nếu không ban đầu cũng sẽ không vào trường với bộ dáng xuất thân bình thường.

Cô cúi đầu nhìn đôi tay vô lực của mình, khóe miệng nở nụ cười tự giễu càng lúc càng lớn, cô bắt đầu hoài nghi có phải ngay lúc đầu sự lựa chọn của mình đã sai rồi hay không, có phải lúc vừa bắt đầu nên ở cùng với bọn chị Lôi Lôi, không nên cho rằng một mình lợi hại, cuối cùng nơi nào cũng không giống với bộ đội......

“Tản ra! Tản ra!” Vu Phi dùng sức chen lấn từ ngoài đi vào, hai mắt cậu đỏ ngầu nhìn bảng thông báo, cả người bừng bừng lửa giận như muốn thiêu đốt hết toàn bộ những người xung quanh, cậu ra sưc gạt hết những lời chửi bới Tân Đồng trên bảng thông báo, trước mặt mọi người hung hăng xé nát “Các người ai dám chửi Tân Đồng nữa sẽ giống như những mảnh vụn này, Vu Phi tôi sẽ làm cho người đó hết sức thê thảm!” Đôi tay giơ lên không trung, nhất thời những mảnh vụn màu trắng bay lên không trung.

“Thêm tôi nữa!” Lý Lâm cũng chen vào, cô giống như muốn biểu đạt gì đó nắm thật chặt tay Vu Phi.

Tân Đồng đứng trong đám người rất cảm động, hai tay che miệng mình, sợ tiếng khóc của mình sẽ bật ra ngoài, Vu Phi luôn quan tâm cô, cô không nên hoài nghi cậu! Lý Lâm là một người bạn thân luôn quan tâm cô! Có hai người bọn họ cô còn oán hận gì nữa chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.