Bà Xã Đừng Chạy

Chương 1-2: Sửa chữa




Trong sảnh bệnh viện gọn gàng sạch sẽ, hoàn cảnh yên lặng, không huyên náo, thỉnh thoảng chỉ có một vài bác sĩ bên trong mặc quân phục bên ngoài khoác áo blue trắng vội vàng đi qua, ngay cả mấy chậu cây cảnh ở trong góc cũng tạo cho người ta cảm giác trang nghiêm.

Qua ô kính cửa sổ, một bên là quân nhân mặc quân phục màu xanh, một bên là dân thường, có lẽ đã bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng, bọn họ thảo luận về bệnh tình cũng đều rất nhỏ giọng, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Đúng lúc này, một cô bé mặc đồng phục trường cấp ba đột nhiên bị người ta đẩy từ ngoài cửa bệnh viện vào, lập tức phá tan bầu không khí yên tĩnh, cô dùng tay bám chặt cửa liều mạng muốn chạy ra ngoài, người đẩy cô vào không để cô được như ý, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi hạ xuống, ngăn cản phía bên phải cô không cho cô ra ngoài.

“Tới cũng tới rồi, vào xem một chút đi.” Giọng nói dịu dàng rất phù hợp với hoàn cảnh yên tĩnh của bệnh viện, mấy chữ cuối cùng còn kèm theo một chút dụ dỗ.

“Không đi không đi, đánh chết cũng không đi!” Cô bé tức giận kháng nghị, vốn dĩ không ai chú ý nhưng giọng nói lại khiến tất cả ánh mắt đều dồn về phía này.

“Đây là bệnh viện, xin hãy giữ yên lặng!” Một y tá nghe thấy âm thanh liền vội vã chạy tới, câu trước còn thể hiện trách nhiệm, câu sau thiếu chút nữa khiến cô nhóc kia nổi giận “Sao ý thức kém như vậy.” Nói xong trợn mắt nhìn người ngoài cửa “Muốn thăm bệnh thì sang bên kia xếp hàng!” Nói xong liền quay người rời đi.

Cô nhóc vừa định mở miệng gọi y tá lại, chàng trai bên cạnh đã kịp thời kéo áo cô “Được rồi, được rồi, là Lý Lâm giới thiệu bảo tớ tới, cậu đừng để người ta mất mặt.” Nói xong nhìn không gian xung quanh, giống như sợ bị người khác nhìn thấy.

“... ...” Rõ ràng cô nhóc không cam lòng, không nhịn được liếc mắt, cũng không đoái hoài gì đến chàng trai kia, chống nạnh nhìn chằm chằm y tá đang rời đi kia, bà đây sẽ nhớ rõ cô! Một chút lòng thương dân cũng không có còn tưởng mình là ai chứ, cũng chỉ là một y tá mà thôi!

“Đươc rồi, được rồi!” Chàng trai thấy cô có vẻ tức giận, không nhịn được vui vẻ, theo thói quen nhéo khuôn mặt nhỏ bé vì tức giận mà ửng hồng của cô “Tức giận sẽ không đẹp, đi, chúng ta đi tìm chủ nhiệm, cô ta hống hách, chúng ta hống hách hơn!”

Trừng mắt liếc nhìn cậu ta, ý tứ rất rõ ràng, nhàm chán! Vừa rồi còn quật cường, để mặc cậu ta dắt tay của mình đi lên lầu tìm chủ nhiệm khoa da liễu, theo Lý Lâm nói người chủ nhiệm kia có mối quan hệ nhà cô thế nào, cô thầm cười nhạo trong lòng, bây giờ đi đâu cũng phải có quan hệ.

Các y tá trên lầu so với y tế dưới lầu tốt hơn một chút, tối thiểu lúc nói chuyện còn nở nụ cười, chỉ là lúc nghe nói bọn họ muốn tìm chủ nhiệm khoa da liễu liền run lên, mặc dù hơi do dự nhưng vẫn thoải mái nói cho bọn họ.

“Có quan hệ quen biết thật tốt!” Chàng trai không nhịn được phát ra một câu cảm thán “Nhất là bệnh viện quân đội, cảm giác kia không giống nhau!” Nói xong còn đưa tay ra nghĩ muốn ôm người bên cạnh.

“Vu phi! Cậu đừng có không biết xấu hổ như vậy được không!” Sao trước kia cô lại không nhìn ra tính tình cậu ta như vậy chứ? Mặt không vui đẩy tay cậu ta ra.

“Tiểu Đồng, lát nữa quay về, tớ phải cảm ơn Lý Lâm, nếu không phải nhờ cô ấy, tớ còn không biết phải xếp hàng bao lâu, hơn nữa tới đây còn trực tiếp tìm chủ nhiệm!” Không so đo với cô, khuôn mặt chàng trai tỏ vẻ hài lòng, giống như người có quan hệ là cậu vậy.

Cô lười phản ứng lại cậu, tìm một chủ nhiệm khoa của bệnh viện quân đội mà lại vui vẻ như vậy, thật sự phải xem lại tính cách của cậu ta, mất hứng hất đầu đi vào phòng làm việc của chủ nhiệm khoa.

Vừa vào cửa, không thấy ông lão chủ nhiệm khoa, lại thấy bóng dáng của một bác sĩ trẻ.

“Khụ, xin hỏi chủ nhiệm Lưu có ở đây không?” Tân Đồng hắng giọng, rất lễ phép hỏi.

Theo ánh mặt trời chiều, bóng lưng kia chậm rãi xoay người, bởi vì hướng về phía mặt trời, Tân Đồng không thấy rõ mặt anh, chỉ theo ý thức giơ tay che ánh mặt trời dồng thời lơ đãng liếc nhìn anh, cái nhìn kia lại khiến cô không thể dời mắt, giống như đầm sâu yên tĩnh u ám, trong lúc lơ đãng thoáng qua chút ánh sáng chói lóa.

“Dị ứng?” Giọng nói có lực vững vàng, trong lúc lơ đãng còn làm cho người ta không dễ dàng phát giác ra từ tính, nhất là dưới ánh mặt trời chói chang, khẽ chiếu lên gò má giống như điêu khắc, hết sức đẹp mắt.

Tân Đồng nhìn đến ngây người, chỉ là ánh mắt chói chang khiến cho cô không chịu được phải cúi xuống phía dưới, bỏ lỡ ánh mắt của anh ta, còn có gò má khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc.

“Đúng vậy, hôm nay sau khi ăn cơm trưa liền bắt đầu nổi mẩn đỏ, còn hơi ngứa.” Vu Phi đi theo vào không thấy gì chỉ theo bản năng trả lời.

“Không có tiểu sử dị ứng phấn hoa chứ? Hoặc dị ứng theo mùa?” Hỏi chuyên nghiệp, bác sĩ trẻ buông cuốn sách trên tay xuống thong thả đi về phía sau bàn.

“Không có.” Tân Đồng ngồi xuống cũng bắt đầu trả lời, Vu Phi quan tâm đứng cạnh cô, giúp cô ngăn ánh sáng chói mắt từ bên ngoài rọi vào.

“Có bôi thuốc gì chưa?”

“”Là một loại bình thường.”

Giọng nói trầm bổng không có chút thú vị.

“Buổi trưa ăn gì?” Lười ngẩng đầu lên, cầm bút viết lên bệnh án.

“Không có gì đặc biệt, chỉ ăn một ít đậu tây.”

“Le lưỡi ra tôi xem một chút!” Cuối cùng ngẩng đầu, chỉ là lúc này mặt đối mặt, Tân Đồng mới có thể nhìn rõ khuôn mặt anh ta, lúc cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, anh ta không kiên nhẫn liếc nhìn Vu Phi đứng bên cạnh.

“Tiểu Đồng.” Vu Phi lúng túng kéo Tân Đồng.

“Hả, A” Hoàn toàn phối hợp lè lưỡi ra.

“Đi truyền nước sau đó mua thuốc, sau này khi ăn đậu tây phải chú ý nấu chín một chút!” Bộ dạng không để ý lắm, giống như đối diện anh ta chỉ là một con chó hoang.

“Không truyền!” Rất kiên quyết từ chối, cô từ nhỏ tới lớn đều chích thuốc nhưng mấy năm gần đây lại bài xích.

“Phải truyền!” Căn bản không để ý tới sự kháng nghị của cô, ngòi bút ấn xuống ghi lời dặn của bác sĩ.

“Chuyện gì vậy?” Lúc này một ông lão đi vào, giọng nói vô cùng uy nghiêm, nhất là lúc nhìn bác sĩ trẻ tuổi đang ngồi kia thì vẻ mặt trở nên tức giận “Tôi mới đi một lúc, cậu từ đâu chui ra vậy? Mới tới sao? Sao lại không hiểu quy tắc như vậy?” Nhìn dáng dấp, đây mới là chủ nhân nơi này, bác sĩ trẻ kia lập tức thu hồi vẻ mặt lúc nãy, cúi đầu khúm núm đứng lên.

“Ông Lương! Ông Lương!” Bác sĩ già quay ra cửa kêu “Sao lần này người mới tới lại không hiểu quy tắc như vậy, đưa về đi!”

Ở cửa có một người đàn ông trung niên đi tới, lúc vào cửa còn hiền hòa, khi nhìn thấy bác sĩ trẻ tuổi đứng ở một bên lập tức mềm nhũn chân tay “Chủ nhiệm Lưu.......”

“Ông xem một chút nhóm mới tới này là những ai, không biết có hiểu hay không liền tùy tiện xem bệnh cho bệnh nhân, ghi chú lời dặn của bác sĩ, chỗ này là chỗ nào chứ? Nơi này có thể tùy tiện cho bọn họ luyện tay nghề [email protected]$%......”

Ông lão chủ nhiệm khoa căm phẫn giáo dục một lúc, vị bác sĩ trẻ tuổi kia liền thừa nhận sai lầm để mặc cho ông giảng dạy, chỉ là người đàn ông trung niên kia lúng túng đứng tại chỗ, muốn nói gì đó nhưng không thể chen miệng vào.

Cuối cùng vẫn là Tiểu Đồng khẽ ho nhẹ một tiếng kéo sự chú ý của mọi người về “Bác sĩ, bác xem lại dùm cháu một chút, còn.....” cô cố gắng duy trì nụ cười, khóe miệng hơi mở, không ít không nhiều lộ ra sáu cái răng.

“Khụ, cấp dưới không hiểu chuyện khiến hai người chê cười rồi.” Bác sĩ già quay đầu nói mấy câu “Là Lý Lâm giời thiệu hai người tới phải không?”

“Dạ, cháu là bạn Lý Lâm.” Vẫn giữ vững nụ cười, cô có ấn tượng này với ông bác sĩ già này, hình như là trưởng khoa trong quân đội, kết quả bởi vì phạm sai lầm nên bị giáng chức, a, bây giờ lại giả bộ tỏ ra một bác sĩ có tư cách, cô nhớ lúc trước ông ta không phải ở khoa da liễu, bên trên thấy ông lớn tuổi nên tìm cho ông một vị trí an toàn để đưa ông vào sau này đến lúc thích hợp sẽ đuổi ông ta về mà thôi.

“Tôi giúp cháu xem một chút.”

Không biết ông ta có quan hệ thế nào với nhà Lý Lâm, Tân Đồng thầm nghĩ trong lòng.

Chỉ là bác sĩ già kia cảm thấy hình như có gì đó không đúng, quay đầu lại trợn mắt nhìn bác sĩ trẻ kia “Ông Lương, nhanh đưa ra ngoài đi, chỗ chúng ta là chỗ nào chứ!”

Rốt cuộc cũng đến lượt mình nói chuyện, người đàn ông trung niên thở mạnh một hơi “Chủ nhiệm Lưu, đây là bác sĩ được cấp trên phái xuống thực tập tại khoa ngoại chuyên ngành não, bác sĩ Trâu Thần.” Ông cố ý nhấn mạnh chữ “bác sĩ” cùng chữ “Trâu”, sau đó nháy mắt với bác sĩ già kia “Khoa ngoại cùng khoa da liễu có liên quan cho nên......” Mang theo nụ cười nhìn bác sĩ trẻ vẫn đang cúi đầu nhận sai Trâu Thần.

“Khụ” Bác sĩ già có chút lúng túng “Khụ, tôi xem bệnh cho bệnh nhân trước, có thể bảo lưu ý kiến của bác sĩ Trâu, chúng ta cùng hội chuẩn.”

“......” Tân Đồng im lặng, thấy vậy việc truyền nước cô thật sự không thể chạy khỏi, chỉ là bác sĩ trẻ kia tên gì? Trâu Thần? Thuận tiện quan sát anh ta một chút, không biết nên than thở tinh thần anh ta chuyên nghiệp hay là cảm khái sự chuyên nghiệp của anh ta nghiêm túc nghe lời bác sĩ già kia.......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.