Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 73: Lựa chọn khó nhất




Edit: susubue

“Đi, tôi dìu em đi.” Lãnh Mặc Phàm nâng Tô Cẩm dậy, nhanh chân đi về phía trước.

Đầu óc Tô Cẩm đã tỉnh táo lại rất nhiều, thị lực cũng khôi phục, cô nhanh chân đuổi kịp, đi được khoảng trăm mét, đột nhiên trước mắt bị một tảng đá cao trăm mét chặn đường, muốn đi qua nơi này, chỉ có hai con đường, một là quay đầu lại, một là đi xuống phía dưới, mà chân núi ẩm ướt u ám, còn có bò sát, thiên đường của rắn độc, trừ cách này ra, không còn đường nào cả.

Hai người lo lắng vài giây, tiếng bước chân phía sau càng ngày càng rõ, mắt Tô Cẩm nhìn về phía sau tảng đá, xem ra cách duy nhất có thể làm chính là chiến đấu, giải quyết đám người này mới có thể chọn đường, Lãnh Mặc Phàm và cô có suy nghĩ giống nhau, anh đỡ Tô Cẩm trốn sau tảng đá.

Trong rừng cây cách bọn họ hai trăm mét, Lục Thiểu Đình dẫn dắt bốn cảnh sát lục soát mọi nơi, hy vọng có thể tìm được dấu vết để lại, mà Lục Thiểu Đình đi ở phía trước hiểu lộ trình chạy trốn của Tô Cẩm rõ như lòng bàn tay, ngay chỗ Tô Cẩm vừa mới ngồi, anh ngửi thấy mùi thơm đặc thù bay trong gió, đó là mùi nước hoa của Tô Cẩm, chỉ thoang thoảng, nhưng anh cũng rất quen thuộc.

“Đội trưởng, đã lục soát hết nơi này, có phải chúng ta tìm sai hướng rồi hay không?” Một viên cảnh sát bắt đầu lộ vẻ không nhẫn nại.

Lục Thiểu Đình híp mắt trầm tư, trong ánh mắt của anh đan xen hai loại cảm xúc, một là rối rắm, một là đấu tranh, nhưng lúc này con tim anh chiếm thế thượng phong, anh phất tay nói,“Các người quay ra ngoài khoảng một km, tìm kiếm dọc theo núi một lần nữa, nơi này giao cho tôi.”

Vài viên cảnh sát trẻ tuổi đã sớm cảm thấy buồn bực với rừng cây âm u này rồi, diễn;dànlle]quýdoon hơn nữa đi theo Lục Thiểu Đình làm cho bọn họ thấy áp lực, hiện tại có cơ hội có thể vụng trộm lười biếng, sao bọn họ lại bỏ qua? Lập tức lên tiếng trả lời rồi quay trở lại.

Lục Thiểu Đình chờ bọn họ đi xa, anh mới tiếp tục đi về phía trước, rốt cục đi ra khỏi rừng cây, trước mắt đầy ánh sáng, ánh trăng cô đơn xinh đẹp chiếu xuống dưới, một dòng suối nhỏ chảy dọc theo đá thạch bích, không tiếng động chảy vào rừng cây, Lục Thiểu Đình đứng ở đầu nguồn, ánh mắt quét qua mọi quang cảnh phía sau, mà sau tảng đá, Tô Cẩm và Lãnh Mặc Phàm cũng nghe thấy tiếng hít thở đột nhiên xuất hiện, làm cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc, người đến đây chỉ có một người.

“Tôi biết hai người trốn ở đó, tôi không có ác ý, mời cả hai ra gặp mặt đi.” Lục Thiểu Đình bình tĩnh mở miệng, giọng nói trầm thấp, nhưng không thoải mái.

Tô Cẩm và Lãnh Mặc Phàm liếc mắt nhìn nhau một cái, Tô Cẩm lại quen thuộc với giọng nói này, cảm thấy giật mình, cô còn nghĩ là mình nghe lầm, nhưng quả thật đây là giọng nói của Lục Thiểu Đình, cô đi ra khỏi tảng đá, nhìn thấy một thân hình cao ngất dưới cây cối âm u, cô cảm thấy toàn thân lạnh như băng, không thể không đối mặt với sự thật tàn nhẫn ở trước mắt mình.

“Là anh?” Giọng nói của Tô Cẩm không nghe ra ý giễu cợt, vẫn lạnh lùng.

Tuy rằng Lục Thiểu Đình biết Tô Cẩm bị thương, nhưng nhìn thấy cô giữ cổ tay trái, anh nhịn không được muốn mở miệng quan tâm, nhưng khi thấy Lãnh Mặc Phàm đứng ở phía sau cô, anh lại cố gắng nhịn cảm giác xúc động xuống.

“Không thể tin được chúng ta lại gặp lại nhanh như vậy, cảnh sát Lục.” Lãnh Mặc Phàm cười lạnh một tiếng, có ý châm biếm.

Lục Thiểu Đình đi ra khỏi bóng râm, đứng cách Tô Cẩm mười bước, dưới ánh trăng, Tô Cẩm thấy rõ sự thất vọng trong mắt anh, cục diện này anh cũng không khống chế được, cũng không phải anh rất vui khi nhìn thấy, anh nhếch môi, trong mắt không còn một chút cảm tình.

“Anh muốn bắt tôi sao?” Tô Cẩm hỏi, giọng nói vẫn động lòng người như cũ, không nói ra được châm chọc.

“Tôi là cảnh sát, bắt phạm nhân là chức trách của tôi.” Lục Thiểu Đình không lảng tránh ánh mắt bức người của cô, bình tĩnh nói.

--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---

Tô Cẩm không muốn chết, lại càng không muốn vào nhà giam lạnh như băng, vào lúc này, cô là một sát thủ, càng hiểu được cách lợi dụng tình cảm để thoát thân, nếu tình cảm là nhược điểm của Lục Thiểu Đình, vậy cô nên lấy nó làm vũ khí, cô nhếch đôi môi đỏ mọng lên, nở nụ cười,“Vậy anh muốn bắt tôi sao?” Những lời này là hỏi, cũng là để thử anh.

Ai cũng hiểu rõ, nếu như lần này Tô Cẩm bị bắt, kết cục chỉ có một, đó là chết, cho nên, thật ra điều Tô Cẩm muốn hỏi là, anh hy vọng tôi chết sao?

Lục Thiểu Đình không nói gì, ánh trăng bao phủ trên người anh, giọng điệu sắc lạnh, đã tốt hơn tâm trạng của anh lúc này rồi, phức tạp mâu thuẫn, thống khổ do dự, đây là một câu hỏi anh không thể trả lời, cũng là một câu hỏi mà anh phải trả lời.

Lãnh Mặc Phàm không nói gì, nhưng mắt anh nhìn chằm chằm Lục Thiểu Đình, nếu anh có động tĩnh muốn bắt người, anh sẽ là người đầu tiên rút súng ra.

Đây là một sự im lặng kéo dài, Lục Thiểu Đình lẳng lặng nhìn chỗ cách anh mười bước, gương mặt mê người, vào lúc này, vẫn làm cho anh động tâm như cũ, cho dù cô là tội phạm, cho dù cô trở thành kẻ địch của toàn thế giới, chỉ sợ anh cũng không thể kháng cự được ý nghĩ muốn bảo vệ cô.

Tô Cẩm đang chờ đợi, trong lòng cô cũng không chịu nổi, thống khổ rối rắm, dùng tình cảm bức bách anh thả cô đi, đây là cách thức rất hạ lưu, ngay cả cô cũng tự xem thường mình dùng cách này.

Đột nhiên Lục Thiểu Đình móc súng ra khỏi túi, giống như anh đang dùng hành động để quyết định, bởi vì ngôn từ của anh thật sự rất vô lực, súng của anh chỉ về phía Tô Cẩm, cùng lúc đó, họng súng trong tay Lãnh Mặc Phàm cũng chỉ về phía anh, lạnh lùng nói,“Không thể nghi ngờ, chúng ta không thích nhau, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép anh làm cô ấy bị thương.”

Lục Thiểu Đình không nghiêm túc, trong mắt anh cũng không có sát ý, đợi nửa ngày, anh vô lực hạ tay xuống, tự giễu nói một tiếng,“Tôi không biết nên làm như thế nào nữa.”

Tô Cẩm đi lên vài bước, cô xem rõ cảm xúc trong mắt anh, là sợ hãi, cô giật mình, mở to đôi mắt xinh đẹp thất thần, trong mắt đầy sự đau lòng.

Nhìn người phụ nữ gần ngay trước mắt, nhìn cặp mắt kia đau lòng vì anh, Lục Thiểu Đình cảm giác anh sắp ngừng thở, như bị tia sét đánh trúng, lần đầu tiên cơ thể anh căng thẳng đến sắp gãy, nhưng ngay sau đó liền mềm mại lại. Anh không từ chối được, đã rất lâu rồi anh chưa khát vọng một thứ gì đó! Nhưng chúng lại thường chỉ xuất hiện trong giấc mơ của anh. Sau khi tỉnh lại, là một đêm tối trống vắng và bất đắc dĩ. Màu đen tuyệt vọng.

Trước mắt Lục Thiểu Đình thật sự bị nỗi khổ sở vây kín, anh nhăn chặt mày, lại làm cho người ta cảm thấy rất chân thật, làm người ta đau lòng chua sót.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.