2 ly kem tình nhân được mang lên, tất cả mọi người trong cửa hàng đều thì thầm to nhỏ. Cô Tinh Trần ho khan hai tiếng, cảm thấy không được tự nhiên. Phải đến khi Lăng Mặc không chịu được ánh mắt soi mói của bọn họ nữa liền trừng mắt quay sang nhìn, bọn họ mới vội cúi đầu im lặng.
Lăng Mặc cùng U U ăn chung một ly, lại đề Cô Tinh Trần ăn một mình 1 ly khiến anh ta cảm thấy bản thân bị hắt hủi. Không phải là kem tình nhân sao, sao anh ta lại phải ăn một mình chứ.
Sau khi ăn kem xong, Lăng Mặc tiện thể đưa con gái đi ăn tối luôn ở ngoài. Cô Tinh Trần đương nhiên vẫn sống chết bám theo bằng được.
Nhà hàng sang trọng, phục vụ chu đáo, UU giống Lăng Mặc không hề kén ăn, ăn vô cùng ngon miệng. Được một lúc thì bé con nói muốn vào nhà vệ sinh sau đó chân ngắn nhanh chóng chạy đi.
Cô Tinh Trận đặt đũa xuống, trầm ngâm một chút rồi nhìn thẳng vào Lăng Mặc.
"Sắp tới là sinh nhật của Lệ Tử Ngôn, nghe nói anh đã đồng ý đến?"
"Đúng vậy."
"Lệ gia là một gia tộc lớn, Lệ Tiêu Băng là con nuôi cũng coi như là có thân phận nhưng cô ta không phải dạng người tốt. Lăng Mặc, cô ta không hợp với UU đầu."
Tay cầm đũa thoáng khựng lại, Lăng Mặc gặp một miếng thịt bò vào bát, lại không ăn. Anh ngẩng đầu nhìn Cố Tinh Trân, hiển nhiên hiệu anh ta muốn ám chỉ điều gì.
"UU sẽ không bao giờ có mẹ kế."
Nếu Thẩm Ninh cả đời này không quay lại, anh sẽ thay cô vừa làm ba vừa làm mẹ chăm sóc UU.
"Tiểu Ninh đúng là không nhìn sai người."
Thấy Lăng Mặc nặng tình với Thẩm Ninh như vậy, Cố Tinh Trân chỉ biết cười buôn một tiếng. Bây giờ thì anh ta đã hiểu tại sao cô lại chọn Lăng Mặc rồi, tình cảm con người vốn dĩ là thứ dẽ thay đổi nhưng vẫn có những người sẵn sàng dành cả một đời chung thuỷ chờ đợi. Chăm sóc thật tốt cho UU để con bé có thể sống hạnh phúc có lẽ là việc duy nhất anh ta có thể làm giúp Thẩm Ninh.
Lăng Mặc nhìn Cố Tinh Trần, anh ta cũng là kiểu người cố chấp, chỉ sợ đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ hy vọng với Thẩm Ninh.
Bên kia, UU sau khi rửa tay xong liền vui vẻ quay lại phòng nhưng một bóng dáng quen thuộc đã khiến bé con dừng lại. Dáng người, khuôn mặt, nụ cười, và cả đôi mắt nữa, chân nhỏ vội vàng đuổi theo người đó ra đến tận ngoài cửa nhưng người đó sớm đã lên xe đi mất.
"UU, con sao vậy?" thấy con gái thật thân quay lại, anh khẽ hỏi.
UU lắc đầu, tiếp tục sự nghiệp ăn uống của bản thân. Lăng Mặc thấy vậy cũng không quá để ý. Vừa về đến nhà, UU đã ngay lập tức chạy vào phòng, cầm lấy tấm ảnh đặt trên tủ đầu giường xuống ngắm nghía, đúng là không thể nào sai được. U Unở một nụ cười tươi ôm. chặt lấy tấm ảnh vào lòng ngã nằm xuống giường. Là người đó, người đó cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Sáng sớm Kim gia đã bị một tiếng hét làm cho ồn ào gà chó không yên. Là con trai cưng của Kim Câm Nhi, nó muốn ăn bánh kem nhưng trong nhà đã hết chưa kịp mua.
"Tiểu Kiêu, con hét cái gì vậy hả?" Kim Câm Nhi từ trên lầu đi xuống nhíu mày nhìn con trai.
"Con muốn ăn bánh kem."
"Tiểu thư, bánh kem cậu chủ hay ăn đã hết mất rồi..." người hầu toát mồ hôi nói.
"Vậy còn đứng đó làm gì, còn không mau đi mua đi, định đề con trai tôi chết đói sao?" cô ta bực dọc lớn tiếng quát mắng.
"Vâng... vâng..."
Kim Câm Nhi lại gần, thấy trên bàn có đĩa bánh khác thì mỉm cười cưng chiều, lấy một miếng nhỏ đưa đến trước miệng con trai.
"Bảo bối của mẹ, con ăn tạm cái bánh này trước đã, chút nữa có bánh mới rồi ăn sau có được không?"
"Hừ, con không thích." Tiêu Kiêu hất tay hất luôn cả chiếc thìa trên tay Kim Câm Nhi.
Cô ta cũng không giận, ngược lại còn quay sang trách phạt người làm trong bếp. Biết rõ bánh của Tiểu Kiêu hết còn không đi mua trước.