Lâm Triệt tiến lên một bước, sẵn sàng chờ mệnh lệnh của Lăng Mặc.
"Lấy bằng chứng trong máy tính của hiệu trưởng, kiện cô ta tội vu khống, xúc phạm nghiêm trong danh dự và nhân phẩm người khác và bao che cho con trai làm việc xấu. Liên hệ với luật sự, để cô ta ngồi tù ít nhất 10 năm."
Mọi người nghe xong đều toát mồ hôi lạnh thay cho mẹ Tiểu Bảo. Chỉ vì một chuyện nhỏ hai đứa trẻ đánh nhau mà đến mức phải đi tù thì đúng là không nên. Hiệu trưởng lén lau mồ hôi đã ướt đẫm trên trán, cũng may trước đó cả giáo viên và ông ta đều xử phạt công bằng, nếu chẳng may nghiêng về phía bên Tiểu Bảo mà trách mắng UU, vậy lúc này đúng là thê thảm
rồi.
Lăng Mặc nói xong lại cảm thấy như vậy quả nhẹ nhàng nhất thời không nghĩ ra được thêm tội danh gì khiến cô ta thê thảm hơn.
"Sao anh dảm, tôi là chị họ của Lục Vũ, chủ tịch tập đoàn Lục thị."
"Ô –" môi mỏng khẽ cong lên.
Xoảng...
"Chết tiệt, đúng là trộm gà không được còn mất năm thóc."
Lục Vũ nghe đến chị họ xô xát với con gái của Lăng Mặc thì vô cùng giận dữ, đập vỡ cả cốc trà thư ký mới pha. Đã không giải quyết được ôn thoả còn khiến bản thân bị kiện ngược lại.
"Lục Vũ... Lục Vũ... em nhất định phải cứu cô ấy, đụng phải Lăng Mặc, chị họ em sẽ phải ngồi tù đấy." ba của Tiểu Bảo biết tin thì vội vàng chạy tới Lục thị cầu cứu.
"Hừ, Lăng Mặc đã nói như thế, em làm sao cứu được chị ấy."
"Không, chắc chắn là em sẽ làm được mà. Chị là chị họ của em, là người thân của em, em không thể thấy chết mà không cứu" mẹ Tiểu Bảo vừa lo lắng vừa sợ hãi. Chồng cô ta lực bất tòng tâm, cả hai chỉ có thể đến đây nhờ Lục Vũ.
Người thân sao? Trong lòng Lục Vũ cười nhạt, người thân mà lúc anh ta không có gì liền khinh thường, đến lúc có chút cơ ngơi lại quay sang nịnh bợ? Chị họ này bản tính vốn kiêu ngạo, sau khi anh ta thành nhà giàu mới nồi lại càng không để ai vào mắt, suốt ngày chạy ra ngoài gây chuyện, còn dám lớn tiếng khoe bản thân là chị họ của chủ tịch tập đoàn Lục thị. Bây giờ thì hay rồi, đụng phải người không nên đụng, còn muốn anh ta ra mặt giúp đỡ sao?
Chưa nói đến Lăng Mặc coi con gái như bảo bối, rốt cuộc chị họ đã nói gì đến mức phải đi tù
chứ?
"Con gái anh ta đánh Tiểu Bảo, chị chỉ nói lý lẽ một chút, không ngờ anh ta lại kiện chị, còn nói muốn chị ngồi tù ít nhất 10 năm" cô ta khóc lóc nói, giọng điệu chẳng khác gì người bị
hai.
"Chỉ nói lý lẽ một chút thôi sao? Chị họ, chị nói có thật không?" Lục Vũ nhíu mày hỏi.
"Thật mà. Chị.... chị nói con bé đó có mẹ sinh không có mẹ dạy..."
"Ngu ngốc."
Lục Vũ hận không thể cắt đứt quan hệ với người chị họ ngu ngốc này. Thâm Ninh là gì đối với Lăng Mặc chứ? Nêu UU đứng thứ 2 thì người đầu tiên chính là Thâm Ninh. Vậy mà dám nói có mẹ sinh không có mẹ dưỡng, một lúc chọc vào 2 nghịch lân trong lòng Lăng Mặc. 10 năm tù cũng thật là đáng cho sự ngu ngốc của cô ta.
"Chị không biết anh ta lại là Lăng Mặc nên mới nói như vậy. Lục Vũ, em phải cứu chị, chị không muốn ngồi tù."
Động chạm đến Thâm Ninh, Lăng Mặc càng ra tay độc ác hơn. Chiều nay anh ta lại có cuộc hẹn với Lăng Mặc, nêu bây giờ giúp đỡ chị họ, vậy chẳng phải sẽ lộ ra quan hệ của hai người họ sao?
"Chị không nói ra tên em đấy chứ?"
"Chị..."
"Chủ tịch" thư ký đi vào cắt ngang cuộc nói chuyện, vẻ mặt cô ta lại cực kỳ hoảng hốt.
"Có chuyện gì?"
"Thư ký của Lăng Mặc vừa gọi điện huỷ lịch hẹn chiều nay với chúng ta, đồng thời Hoàng Đăng cũng vừa giành mất 3 hợp đồng lớn mà chúng ta sắp ký."
"Chết tiệt." Lục Vũ chửi thề một tiếng. Anh ta biết ngay chuyện này sẽ không dừng lại chỉ ở
ngồi tù mà.
Quay lại nhìn vợ chồng chị họ bằng ánh mắt ghét bỏ xen lẫn tức giận, Lục Vũ đập bàn một cái, hất đồ chồng tài liệu trên bàn xuống đất.