*Chương có nội dung hình ảnh
"Tiên sinh, bên Cố thị đã liên hệ, muốn hợp tác với chúng ta, hợp đồng đã được gửi đến rồi
"Đưa lên phòng tôi."
Từ sau khi Thâm Ninh biến mất, Cô Tinh Trần cũng không tiếc sức lực cho người tìm kiếm nhưng kết quả vẫn không khả quan hơn, cuối cùng mọi tâm tư đều đặt lên người con gái cô, Lăng UU.
"Vâng. Chiều nay 3 giờ chúng ta có lịch hẹn với Lục thị, chủ tịch bên đó sẽ đích thân tiếp đón tiên sinh."
Lăng Mặc không trả lời, trực tiếp bước vào thang máy lên thẳng tầng 48. 5 năm nay, anh điên cuồng lao vào công việc để quên đi nỗi đau trước kia. Lục Vũ cũng cố gắng không ít, gần đây anh ta đã trở thành nhà giàu mới nổi, rời xa Hạ gia lại làm ăn vô cùng tốt.
"Lục Vũ này đúng là kiêu ngạo, làm được chút việc lại năm lần bảy lượt muốn gặp cậu nói chuyện hợp tác, công ty nhỏ đó cũng không thể coi là một tập đoàn, vậy mà cũng dám gọi là Lục thị" Lâm Triết đi theo sau Lăng Mặc nhíu mày nói.
Lăng Mặc nghe vậy chỉ cười nhạt một tiếng, Lục Vũ thức thời không dám động đến những tập đoàn lớn mà âm thầm thâu tóm những công ty nhỏ lẻ, đến khi đủ khả năng liên bộc phát ra. Anh ta cũng coi như là có tài, chỉ đáng tiếc người tài giỏi hơn anh ta có rất nhiều.
"Đây là hợp đồng của Cô thị, xem ra Cô Tinh Trần rất để ý đến lần hợp tác này, còn nói muốn cậu dãn UU đến ký hợp đồng." Lâm Triệt đưa bản hợp đồng cho Lăng Mặc.
"Ký hợp đồng là chuyện nhỏ, gặp UU mới là chuyện lớn. Chút tâm tư của anh ta, cậu còn không hiểu sao." Lăng Mặc vừa xem xét bản hợp đồng vừa nói. Vừa nghe qua là anh đã biết ý đồ của Cố Tinh Trần, vợ thì không chịu lây, suốt ngày nhăm nhe con gái người khác.
"Cậu vẫn còn để ý đến chuyện anh ta có tình cảm với Thầm Ninh sao?"
"Chuyện đó sớm đã không còn quan trọng với tôi nữa rồi. Bây giờ U U là tất cả của tôi"
"Nghe nói anh ta là ba nuôi của UU?"
"UU có ba ruột như tôi là đủ. Anh ta có nuôi con bé ngày nào mà đòi làm ba nuôi." Lăng Mặc ném bản hợp đồng xuống bàn, nhàn nhạt nói.
Khoé miệng Lâm Triết khẽ giật giật, không nuôi thì không được làm ba nuôi sao? Logic này cũng quá miễn cưỡng đi. Mà Cô Tinh Trần cũng thật đáng thương, mỗi lần muốn gần gũi thân thiết hơn với UU thì đều bị con bé dùng ánh mắt ghét bỏ để nhìn vậy mà vẫn muốn lao đầu vào bằng được.
Lúc này điện thoại của Lăng Mặc vang lên, anh nghe xong liên nhíu mày đứng dậy.
"Có chuyện gì vậy?"
"Có thằng bé muôn thơm UU, bị con bé đánh cho sưng đâu."
"Nhà trẻ mấy người làm ăn kiều gì vậy, lại đề con trai tôi bị đánh sưng đầu lên như thế này." một phụ huynh tức giận nói, nhìn đến đầu con trai bảo bối bị sưng lên một cục to đùng thì vừa đau lòng không thôi.
"Xin chị hãy bình tĩnh, chỉ là trẻ con chơi đùa với nhau..." cô giáo mỉm cười cười giải thích.
"Chơi đùa? Cô nhìn đầu con trai tôi xem, đã sưng to như vậy rồi, còn dám nói là chơi đùa sao? Lỡ chẳng may ảnh hưởng tới đầu óc thằng bé thì sao hả?"
Vị phụ huynh kia rõ ràng không muốn kết thúc chuyện này dễ như vậy, con trai cô ta vô duyên vô cớ bị đánh, đến bây giờ vẫn còn đang khóc đây này, sao có thể nhường nhịn chỉ vì người đánh là trẻ con chứ.
"UU, sao con đánh bạn vậy?" cô giáo thấy hoà giải không được liên quay sang UU nhỏ giọng hỏi.
"Cậu ta đáng bị đánh nên UU mới đánh." UU không đề vị phụ huynh kia vào mắt, hờ hững nói.
"Cô xem nó nói kìa. Còn nhỏ như vậy mà đã đánh người, ăn nói thì hỗn láo"
"UU." cô giáo khó xử nhìn bé con.